3_6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đêm thứ hai 3

nhưng vừa rồi nhìn thoáng qua thấy khuôn mặt xinh đẹp còn vương hơi nước từ trong phòng tắm, hơi nước như sương mù càng làm cho đôi mắt ấy thêm long lanh mang theo vô số ý xuân động lòng người. khoảnh khắc vừa nhìn thấy bản thân liền kinh ngạc, trong lúc ánh mắt lưu chuyển, anh thực sự đã nhìn thấy một loại mê hoặc quyến rũ, chỉ cảm thấy trái tim dưới lồng ngực như muốn ngừng đập trong vài giây.

bên cạnh cái miệng nhỏ còn có một hột gạo nông nông, thoát ẩn thoát hiện khi nói chuyện đặc biệt thu hút. đôi môi hồng hào như quả anh đào chín mọng, mở miệng hay khép miệng đều hiện ra một màu hồng anh đào mềm mại ngọt ngào. với trình độ tiếng trung còn hạn hẹp của anh, cũng cho rằng bộ dạng da trắng mặt xinh này thật quyến rũ. những giọt nước trên mái tóc dài trượt xuống làn da trắng nõn như tuyết, rơi thẳng vào trong đường viền cổ của chiếc váy hai dây hoa mà cô đang mặc, một số thì rơi thẳng xuống chiếc váy hoa, làm thấm ướt vết nước hết mảng này đến mảng khác.

“a, vậy sao? hoá ra là chị nhìn nhầm thời gian…” thư khuynh mặc làm bộ nhìn vào chiếc đồng hồ hình mặt trăng đáng yêu treo trên tường, khoác lên mình dáng vẻ trưởng thành, gọi bằng cách xưng hô lúc nhỏ: “a  tỷ, đã lâu không gặp em. vốn định thay một bộ váy trang trọng hơn để đón em. ai ngờ lại nhớ nhầm thời gian, nên bộ váy này không cần phải thay nữa.”

liếc nhìn thấy hoa tỷ thần đang chuẩn bị đứng dậy khỏi ghế sô pha nhỏ, cô đi về phía trước mấy bước, ấn vai anh xuống từ phía sau, cúi đầu nói một cách rất bình tĩnh: “em ngồi yên đi, chị đi nhấc một cái ghế khác qua. chị không dám làm lãng phí thời gian học tập của em. dù sao thì sau khi về nước, thời gian của em trai a tỷ của chị là vàng bạc, thậm chí còn không có thời gian để đi gặp chị mạc thời thơ ấu của em nữa mà…bây giờ chỉ còn lại bốn mươi tám phút bổ túc, chúng ta bắt đầu thôi!”

mặc dù giọng điệu không mặn không nhạt của thư khuynh mặc không mang một chút sắc thái cảm xúc nào, nhưng từ ngữ và câu chữ hoàn toàn giải thích được sự bất mãn của cô đối với “thanh mai trúc mã của mình về nước một tháng trời mà không có lấy một lời hẹn gặp mặt.”

xoay người đi ôm chiếc ghế sô pha xinh xắn bên giường, nhẹ nhàng đặt bên cạnh ghế sô pha mềm mại màu hồng mà hoa tỷ thần đang ngồi, sau khi cúi người ngồi xuống, cũng không thèm nhìn hoa tỷ thần lấy một cái, bàn tay nhỏ chìa ra lấy một quyển sách trong chồng sách trên bàn, tuỳ ý lật xem, hàng mi dài khẽ chớp động, chiếu xuống dưới mắt một bóng râm yên tĩnh, nhìn có vẻ dịu dàng và trầm lặng như đang suy nghĩ nên bắt đầu dạy học từ đâu. ai ngờ rằng đôi mắt dưới hàng mi dài lại lộ tia đắc ý của một âm mưu thành công.

là một mỹ nhân, thư khuynh mặc đã quen với việc nhìn nhan sắc của mình trong gương, cô cũng rất khắt khe với tiêu chuẩn ngoại hình của bạn trai, nên dù đã bước qua tuổi hai mươi nhưng vẫn chưa có chàng trai nào lọt vào mắt xanh của cô. cho đến nửa tháng trước, khi cô về nhà vào cuối tuần thì vô tình nhìn thấy một chàng trai sơ mi trắng ở ngã tư nhà mình, trong phút chốc nhịp tim của cô tăng nhanh, vừa nhìn thoáng qua, cô biết mình đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

lần đầu tiên trong đời, thư đại mỹ nhân trở thành “kẻ bám đuôi”, lặng lẽ đi theo sau một anh chàng đẹp trai.  khi đến thời điểm thích hợp, mới tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ một cách cố ý. kết quả là, càng đi con đường càng trở nên quen thuộc, đây chẳng phải là con đường dẫn về nhà cô hay sao? trong lúc đang nghi ngờ, cô nhìn thấy anh chàng mình yêu thích bước vào căn biệt thự bên cạnh nhà mình đã gần mười năm nay không có ai ở. hơn nữa, với thị lực tốt của mình, thư khuynh mặc phát hiện chàng thiếu niên kia dùng chìa khoá mở cửa, có thể loại trừ khả năng họ hàng tới thăm viếng.

có điều hình như ngôi nhà đó là nhà của cậu bạn thuở nhỏ của cô nhưng mà gia đình của a tỷ đã ra nước ngoài sinh sống gần mười năm nay. cô bước vào nhà mình với sự nghi ngờ, dù sao đi nữa, biết được cậu thiếu niên ấy là hàng xóm bên cạnh thì dễ xử lí hơn nhiều rồi, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. vào nhà cô giả vờ vô tình nhắc đến chuyện với bà hàng xóm bên cạnh rồi hỏi mẹ già đã dọn ở xóm mới bên cạnh chưa.

chỉ hỏi một câu, bà mẹ thường trả lời đến trăm câu cũng may là không làm cô thất vọng, dăm ba câu là cô đã hiểu ra, không ngờ anh chàng áo trắng khiến cô rung động lại chính là cậu em trai a tỷ hay chơi với mình hồi nhỏ, có lầm gì không vậy?

quả là nam nhi mười tám tuổi có khác, rõ ràng là khi còn nhỏ là một cậu bé dễ thương ngây ngô, lớn lên lại trở thành một thiếu niên trong sáng thuần khiết như ngọc? cô thích nhất loại nam sinh sạch sẽ, thanh khiết nhã nhặn, quan trọng là đẹp trai như cậu ấy. thư khuynh mặc nghe ngóng được thiếu niên không kết giao bạn gái ở nước ngoài cho nên rất toại nguyện và hạnh phúc, mặc dù chàng thiếu niên có trẻ tuổi hơn một chút, nhưng tình yêu là không phân biệt tuổi tác.

tuy nhiên, tiết mục thanh mai trúc mã này mà không nắm bắt cho tốt thì rất có thể bỏ lỡ cơ hội. cô nghe nói rằng a tỷ trở về trung quốc vì chú và dì muốn cậu ấy trải nghiệm nền giáo dục trung quốc và tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học và cũng nghe nói rằng dì cảm thấy trình độ tiếng trung của a tỷ rất hỏng. cô tỏ vẻ nhiệt tình, nói bóng nói gió thêm vào giả đò muốn chủ động giúp đỡ, cuối cùng mẹ cô cũng hiểu ý là cô muốn giúp em trai bên cạnh dạy bổ túc tiếng trung.

đêm thứ hai 4

sau đó, lý do cô không đi thăm cậu hàng xóm cũ với ba mẹ, ăn cơm tiệc tùng để gắn kết tình cảm với nhau, là vì trước hết là quay lại trường chăm chỉ học hành, quan trọng nhất là làn da thô ráp trên khuôn mặt do thức khuya chơi game và coi phim, tuy cô có đẹp tự nhiên nhưng làm người thì luôn phải có một thứ để theo đuổi, không cầu mong nhất, nhưng phải mong đẹp hơn.

hơn nữa, chưa phải thời điểm thích hợp, không thể gặp mặt ngay lập tức được, phải để tên của cô xuất hiện trong cuộc sống của anh ấy một cách bất tri bất giác, sau đó mới có thể có thu hoạch đáng kể được. sau nửa tháng chuẩn bị, chăm sóc da, chọn quần áo, nhân tiện xem vài đoạn phim khiêu dâm để mở mang kiến thức về tâm sinh lý, cuối cùng cũng đã chuẩn bị đầy đủ để nghênh đón cậu em nhà kế bên học kèm tiếng trung.

đầu tiên, “ngấm ngầm đạo diễn” nhờ mẹ mời hoa tỷ thần đến nhà học kèm vào ngày chủ nhật, sau đó giả vờ nhớ nhầm thời gian, cố ý đi tắm rửa ngay khi đến thời gian học kèm, sau khi anh ấy vào cửa thì nói ra những lời trách móc mẹ không cho vào làm phiền đến thế giới hai người của bọn họ, đồng thời cũng tìm ra lý do khéo léo cho việc không có thời gian thay quần áo, tạo nên một sự cám dỗ “trùng hợp ngẫu nhiên” hoàn hảo.

và đi tắm là điểm nhấn, không chỉ có thể quang minh chính đại làm rớt áo ngực và quần lót xuống sàn nhà ở giữa tủ quần áo và phòng tắm, mà còn giải thích lý do tại sao cô ấy không mặc đồ lót trong lúc dạy học mà chỉ diện một chiếc váy hai dây ngắn cũn cỡn, xẻ tà sâu để tôn lên vóc dáng nóng bỏng của cô.

để đảm bảo quá trình thực hiện kế hoạch được suôn sẻ, màu sắc của đồ lót, họa tiết và hình dáng của bộ váy ngủ đều được so sánh và lựa chọn kĩ càng, thậm chí chiếc ghế sô pha đơn có tay vịn mà hoa tỷ thần ngồi trong thời gian học kèm và chiếc ghế sô pha hình trụ cô đang ngồi cũng được sắp xếp một cách khéo léo, cố gắng thực hiện ý đồ dụ dỗ tiểu trúc mã nhà bên cạnh như một tai nạn “ngẫu nhiên” một cách khéo léo.

trên sàn gỗ tối màu, nhất định phải chọn đồ lót sáng màu, sao cho vừa mắt, có thể thu hút được ánh mắt của hoa tỷ thần, thậm chí có thể khiến anh ấy đưa tay ra nhặt lên. và chiếc váy ngắn lụa in hoa ngắn này trên người cô cũng được lựa chọn cẩn thận, không chỉ vị trí ngực khoét thấp mà xẻ tà váy còn cao.

có thể không nhìn thấy gì đặc biệt khi cô ấy đang đứng, nhưng một lát nữa sau khi ngồi xuống…

vị trí chiều cao của sô pha trụ và sô pha đơn cũng rất khéo léo, sô pha trụ cao hơn sô pha đơn một chút vừa vặn cao tới vị trí tay vịn của sô pha đơn, vậy thì khi cô ngồi xuống ghế sô pha trụ, vị trí bộ ngực sẽ vô tình nằm ngang tầm mắt của chàng trai đang ngồi ở ghế sô pha đơn thấp hơn.

giả sử khi cô đặt một câu hỏi gì đó buộc anh nhìn về phía cô, cộng thêm sự hỗ trợ đắc lực của chiếc váy bó sát, cạp cao siêu ngắn của mình, đến lúc đó, hoa tỷ thần đều sẽ nhìn thấy những thứ đáng lẽ không nên nhìn, và sẽ biết thế nào là thân hình nóng bỏng, bộ ngực lớn và cặp mông nhô cao của cô, nếu anh nhìn xuống, thậm chí còn có thể nhìn thấy cảnh đẹp dưới váy của cô.

khi cô nói chuyện chú ý đến việc đào lỗ và đặt bẫy trong từng câu từng chữ, khả năng ngôn ngữ thành thạo giúp cô bày ra ý tứ khen anh học hành chăm chỉ, nhưng thực tế là cô đang phàn nàn rằng bạn chơi thuở nhỏ của mình đã về lâu như vậy rồi mà không chịu tới thăm cô và một lần nữa cung cấp một cái cớ tuyệt vời cho việc cô không có thời gian để thay quần áo.

cái sự “thông tình đạt lí” hùng hổ bức người này của cô, trong lời nói luôn luôn chứa cùng một ý tứ là tuyệt đối không dám lãng phí thời gian học tập quý giá của anh một giây một phút nào, đúng là không thể quan tâm hơn và thân thiện hơn được nữa!  rốt cuộc, nếu hoa tỷ thần là thanh niên cứng, yêu cầu ở ngoài phòng đợi cô thay quần áo rồi mới vào, chẳng phải những cái bẫy mưu mô bày ra trước đó sẽ vô nghĩa sao?

để trở nên hoàn hảo, cô còn cân nhắc đến độ khô và ướt của tóc, tóc dài khô sáu phần sẽ không quá sát da đầu, đuôi tóc vẫn còn vài giọt nước chảy xuống, tóc ướt xoã tự nhiên, rối một cách tuỳ ý. nghĩ đến đây, trong lòng cô không khỏi thán phục trí khôn của mình, thiên thời địa lợi nhân hoà như vậy, không tin hoa tỷ thần không cắn câu…

“mặc… chị mặc… đừng có nhạo em nữa.” hoa tỷ thần lại không hề hay biết mình bị thư khuynh mặc coi như một con cá lớn. sau khi nghe những lời đầy ẩn ý của thư khuynh mặc, anh hơi ngượng ngùng đi giải thích,  anh dừng lại một chút rồi mới xưng hô như thuở nhỏ: “sở dĩ chúng ta không gặp nhau chủ yếu là vì việc học của chị mặc bận quá mới đúng. em có đến thăm mấy lần mà dì và chú đều nói chị vẫn ở lại trường chưa về…chị đừng hiểu nhầm em… “

anh nhìn khuôn mặt và đường cong body tuyệt đẹp của thư khuynh mặc, khuôn mặt quyến rũ đang cuối xuống lật sách khiến người ta không khỏi động lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn do vừa mới tắm xong nên trắng mịn, gò má ửng hồng ngọt ngào và trong trẻo, đôi mắt đầy sao đang cười, giống như mặt hồ mùa thu đêm khuya phản chiếu hàng ngàn vì sao trời, long lanh rực rỡ, dưới chiếc mũi cao thẳng là đôi môi đỏ mọng không tỳ vết, cánh môi hơi bĩu ra giống như một nụ hồng, là loại nụ hồng còn ẩm ướt sương mai, khiến cho người ta muốn hôn một cái…

thiếu niên nhận ra mình đang suy nghĩ lạc hướng nên không dám nhìn đến bờ môi ẩm ướt đó nữa, lúc nghiêng đầu lại nhìn thấy một “mỹ cảnh” càng khiến người ta phải say sưa khó dứt hơn.

 Đêm thứ hai 5

Mái tóc dài màu đen hơi ẩm đang nhỏ giọt, những giọt nước nhỏ tình cờ rơi xuống bầu ngực cao ngất, chẳng mấy chốc khiến cho thân áo phía trước của chiếc váy ướt đẫm, sau đó lớp vải mỏng dán chặt vào cơ thể làm lộ ra những đường cong hấp dẫn và nóng bỏng, dưới lớp vải có thể nhìn thấy hai bầu vú trắng nõn cao ngất, còn hơi bồng bềnh lúc cử động.

Sau khi thấm nước, áo càng ngày càng dán chặt vào cơ thể hơn, thậm chí có thể nhìn thấy một nụ hồng nhỏ thoát ẩn thoát hiện, nhô ra đẩy căng lớp áo ướt, mái tóc dài rũ xuống vừa đúng che khuất nửa trên ngực, thấm ướt áo là mái tóc, che khuất ánh xuân cũng là mái tóc, thật khiến người ta vừa yêu vừa hận mà.

Khung cảnh hấp dẫn thoát ẩn thoát hiện lại càng thêm quyến rũ, khiến người ta muốn vén mái tóc đen đáng ghét kia ra, xoa xoa nắn nắn, thật muốn bóp mạnh vào cặp vú to đang đung đưa ấy! Hoa Tỷ Thần chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ như một con cầm thú muốn động dục, tâm tư lại thô tục như thế này??

“Đúng là thật biết tự tìm lý do. Chị Mặc từ trước đến nay đều rất rộng lượng, sao có thể tính toán với em trai được chứ??” Đương nhiên, Thư Khuynh Mặc chú ý được ánh mắt thất thần của Hoa Tỷ Thần khi nhìn vào bộ ngực của cô. Cô cố ý nhấn mạnh cách phát âm hai từ “em trai”, ánh mắt vô tình liếc nhìn phần phía dưới bụng của ai đó. Hoa Tỷ Thần đang mặc chiếc quần jean mỏng màu xanh, sau khi ngồi xuống có thể lờ mờ nhìn thấy vải denim màu xanh chỗ đó phồng lớn. Lúc mềm thì đã to như vậy rồi thì sau khi cứng lên không biết còn to và dài bao nhiêu nữa?

Thư Khuynh Mặc nghĩ đến điều này, không khỏi cảm thấy giữa hai bắp đùi mình hơi ướt, không khỏi ưỡn thẳng ngực, của mình cũng không tệ mà, lúc dậy thì đã uống rất nhiều cái thứ sữa đu đủ chán ngấy kia mới có thể có được vốn liếng 36E đáng tự hào như thế này. Thật muốn để khuôn mặt đẹp trai của anh vùi vào trong bầu ngực bự của cô, dùng chiếc lưỡi của anh…

Khoan đã, bây giờ chưa phải là lúc động dục, tốt hơn hết là nên củng cố tính cách chị gái hiền lành, đáng yêu để sau này không bị bại lộ bản tính câu dẫn, lẵng lơ.

Trong lúc Hoa Tỷ Thần không để ý, cô muốn vươn tay xoa xoa mái tóc đen hơi xoăn của anh, khẽ cười nói: “Chị nhớ lúc nhỏ em trai A Tỷ của chúng ta là một thằng nhóc tóc xoăn đáng yêu. Bây giờ lớn rồi hình như không còn xoăn nhiều như thế nữa nhỉ??”

“Chị Mặc?? Chị biết em không thích người ta sờ đầu mà??” Hoa Tỷ Thần đưa tay giữ lấy bàn tay trắng như tuyết đang định sờ đầu mình, theo bản năng anh cự tuyệt loại hành vi xem mình là con nít này, hoặc trong tiềm thức,  anh không muốn Thư Khuynh Mặc coi mình như một đứa em trai, anh hơi bất mãn: “Chị Mặc, chị có thể đừng gọi em là em trai A Tỷ nữa được không? Nghe rất kì cụ và buồn nôn??”

Thư Khuynh Mặc chỉ muốn biết cậu nhóc này có phải là không thích bị đụng vào tóc như lúc nhỏ hay không, cô không thành công nên chỉ có thể bĩu môi, thấy anh vẫn phản ứng nhanh như trước, biết rằng anh vẫn không thích bị chạm vào đầu thì dễ xử hơn rồi.

Hơn nữa…bây giờ anh vẫn đang nắm tay cô, đó thực sự là một niềm vui ngoài dự tính, bàn tay anh to và nóng, vừa ấm vừa ướt, kích thước vừa vặn ôm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Nhưng mà…bây giờ, cô không muốn thừa nhận thất bại, cho dù nam thần đẹp trai yêu thích của cô cũng không được. Cái gì mà gọi là em trai A Tỷ thì kì cục và buồn nôn. Đây là tên thân mật! tên thân mật được không hả!!

“Buồn nôn chỗ nào? Không gọi là em trai A Tỷ, chẳng lẽ lại gọi là anh trai A Tỷ sao, còn nữa ai là người khác chứ? Chị là chị Mặc của em đấy, thằng em lớn rồi liền không cho phép động chị gái sờ vào mình nữa à, chị buồn lắm đấy nhé??” Sau khi nói xong Thư Khuynh Mặc cảm thấy có gì đó không ổn.

Chờ đã, thằng em, lớn rồi, chị gái sờ, nói xong cô mới nhận ra câu này có ý nghĩa sâu xa, như ẩn chưa một cổ khí tức ám muội, cô thề rằng khi nói câu này hoàn toàn không có ý gì đặc biệt, cô  chỉ muốn duy trì hình tượng một cô chị gái đoan trang trong sáng.

Cô thầm cầu nguyện cho cậu em trai nhà hàng xóm mới từ nước ngoài trở về này không hiểu sự uyên thâm của tiếng Trung, cô vội vàng rút bàn tay nhỏ đang bị bàn tay to của Hoa Tỷ Thần nắm giữ, xấu hổ lè cái lưỡi nhỏ, hắng giọng nghiêm nghị nói: “Được rồi được rồi, đừng nói chuyện phiếm nữa, chúng ta mau học thôi, nền tảng tiếng Trung cổ điển của em có thực sự tệ đến vậy không? Hãy bắt đầu với những điều cơ bản trước, thơ Đường, Tống Từ và Khổng Tử nhé??”

Hoa Tỷ Thần chỉ kém tiếng Trung cổ chứ trình độ tiếng Trung vẫn rất ổn, đương nhiên anh cũng nghe ra được ý tứ ám muội trong câu nói này, cứ thế mà tưởng tượng ra cảnh bà chị dùng đôi tay mềm mại như không xương chạm vào thằng em của mình, những ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng đỡ lấy cự vật đỏ sẫm ngóc cao của anh và nhẹ nhàng sờ soạng những đường gân xanh hung bạo trên thân hình trụ bằng những ngón tay mềm mại ấy…

Yết hầu trên cổ áo sơ mi không khỏi trượt lăn lên xuống, vật dưới hông không khỏi rục rịch ngóc đầu dậy, cho đến khi xúc cảm mềm mại mướt mát trong lòng bàn tay bị rút ra anh mới hồi thần lại.

Anh vội khom rạp nửa người xuống bàn giả vờ vừa đọc vừa lật sách, mục đích là để che giấu “thằng em” đang rục rịch dưới đáy quần, rồi nghiêm túc báo cáo về tình hình học của mình: “Em vẫn còn nhớ một chút thơ Đường và thơ Tống đã học hồi nhỏ. Chị Mặc có thể dạy em mấy luận ngữ như Xuân Thu chẳng hạn??”

Hai người vốn quen giả vờ quả nhiên đã bắt đầu tiết mục dạy và học, một bên ân cần dạy học, một bên chăm chú lắng nghe, có vẻ rất tập trung nhưng ai nấy đều là “có ma trong lòng”.

Thư Khuynh Mặc dạy và dạy, luôn dựa vào người cậu em đẹp trai, mắt hiện trái tim hưởng thụ cái “bóng cuối đầu” từ tính trầm thấp của anh ấy, và luôn lặng lẽ nhìn ngón tay thon dài đang cầm bút lật sách. Một bàn tay dài và đẹp như vậy, nếu mờ mẫm khua móc ở nơi giữa bắp chân cô thì tốt biết bao??

Loại người siêu kiểm soát mặt mũi như cô cuối cùng cũng gặp được một anh chàng siêu đẹp trai phù hợp với gu thẩm mỹ của mình, cảm giác anh như một liều thuốc kích dục di động, chỉ cần nhìn anh là toàn thân nóng rực mềm nhũn. Thật muốn được anh sờ vào bộ ngực của mình, thật muốn được anh đâm thủng vào bông hoa nhỏ của mình. Thư mê trai cảm thấy ngứa ngáy, nhìn không được mà đem bộ ngực đặt lên trên bàn, kẹp chặt bộ phận đang chảy nước ở giữa hai chân, trong đầu không ngừng mơ tưởng??

Đêm thứ hai 6. Hắc hắc, gian kế đã thành công

Hoa Tỷ Thần học và học, ánh mắt nhìn xuống sách luôn không tự chủ mà nhìn lén bộ ngực đầy đặn to cỡ hai quả dưa lê của ai đó, vì dạy học mệt mỏi mà đang tuỳ ý nằm gọn trên bàn.

Cạnh bàn bằng gỗ cứng ngắc tạo ra lực ép mạnh mẽ lên hai bầu vú mềm mại, bầu vú to đến mức thành thục bị nén thành nhiều hình dạng khác nhau, thậm chí thịt mềm còn tràn ra cả hai dây áo, tạo ra khe nứt sâu khiến người ta khô khốc miệng lưỡi.

Lướt qua một lần nữa, có thể thấy được đôi chân dài thon thả không an phận mà đặt lung tung, nếu như đôi chân dài trắng nõn mềm mại này mà kẹp vào eo của mình thì không biết hấp dẫn đến mức nào!

Phần viền rộng và sát thân của ống chân váy như chỉ có thể che được phần rau ria đang kẹp giữa hai chân, dường như chỉ cần vén váy lên vài cm là có thể nhìn thấy u cảnh bên dưới lớp vải. Môi trường trong đó chắc là vừa chật, vừa hẹp, vừa ẩm và vừa ấm??

Anh chỉ có thể nhắm mắt hít một hơi thật sâu, nhưng trí nhớ tuyệt vời của anh lập tức khiến anh hồi tưởng đến bộ quần áo lót ren nằm trên mặt đất mà anh nhìn thấy lúc nãy, anh biết dưới lớp váy mỏng manh kia, người phụ nữ xinh đẹp và gợi cảm bên cạnh mình chắc chắn là đang trần truồng như nhộng, không mặc nội y…

Vì vậy chân cô ấy mới kẹp chặt như vậy sao?

Nghĩ đến đây, anh càng cảm thấy quần lót của mình đang quấn chặt lấy cậu nhỏ đầy sức sống, cậu nhỏ cứ cố gắng ngóc lên trong đau đớn, ba nổi dày vò về tình cảm, lý trí và dục vọng thật sự khó mà chịu đựng được!  Bàn tay to không khỏi trượt xuống chỗ chiếc lều nhỏ đang nhô cao rồi ấn mạnh nó xuống, trước giờ anh không phải là một tên biến thái động dục mọi lúc mọi nơi như vậy, sao khi gặp lại chị Mặc đã nhiều năm không gặp này lại mẫn cảm như thế không biết??

Hai người một tâm hai nhiệm, chị dạy em học, ít nhiều vẫn giữ được vẻ bình tĩnh vốn nên có trên bề mặt, thời gian tích tắc trôi qua từng giây từng phút, Hoa Tỷ Thần dần dần bình tĩnh lại, khả năng tự chủ tốt đã khiến có thể tập trung tám mươi phần trăm tâm trí vào cuốn sách trên tay, mặc dù có lúc anh mượn cơ hội đi vệ sinh để tranh thủ “xoa dịu” “thằng em ” vốn đã như núi lửa muốn phun trào…

Ở đây cũng vậy, Thư Khuynh Mặc vốn đã bị anh chàng đẹp trai thu hút đến nỗi bị “lửa dục thiêu đốt”, cô cũng đã học cách chuyển hướng chú ý, cô đỏ mắt mong chờ nhìn vào chiếc đồng hồ treo trên tường, nhìn chằm chằm vào kim phút và kim giây trôi đi cực kỳ chậm chạp. Cái miệng nhỏ nhắn hồng hào lẩm bẩm: “Giờ lên lớp chỉ còn có một phút, năm mươi tám giây, năm mươi bảy giây??”

“Chị Mặc, chị đang đếm gì vậy? Lẽ nào chị cảm thấy dạy em học một ngày dài như trăm năm hay sao??” Hoa Tỷ Thần không nhịn được ném sách đi khi nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên thấy Thư Khuynh Mặc chăm chú xem đồng hồ, cảm thấy đầu mình như nhũn ra,  không khỏi nhướng cặp mày đẹp của mình lên: “Chị thật sự không muốn dạy kèm cho em thì cứ nói thẳng, đừng có khó chịu như thế này??”

Lẽ nào chị ấy cảm thấy việc giúp mình bổ túc rất lãng phí thời gian của chị ấy sao? Lẽ nào chị ấy không thích mình hay thậm chí là ghét mình? Hoa Tỷ Thần cảm thấy rất khó chịu khi nghĩ đến khả năng này, khó khăn lắm mới có “dục tính” mạnh mẽ như vậy với một người phụ nữ, anh bất lực liếc nhìn thằng em vẫn còn hơi vểnh cao dưới đáy quần, sao người phụ nữ này lại sợ hãi tránh né mình như vậy chứ?

“Ba mươi mốt giây, ba mươi giây?? A Tỷ em nói gì vậy, không phải chị không muốn giúp em bổ túc đâu nha, chị thấy em học rất nhanh đó?? Hai mươi ba giây, hai mươi hai giây??” Thư Khuynh Mặc không quay đầu nhìn lại, tập trung đếm ngược, trả lời một cách rất tự nhiên.

Hoa Tỷ Thần cũng chăm chú nhìn khuôn mặt thanh tú mềm mại của cô, nghiêm nghị hỏi: “Vậy thì sao chị lại đếm ngược? Giống ra việc kết thúc dạy học là một chuyện rất đáng mong ngóng. Lời này em dùng có đúng không?”

“Mười sáu giây, mười lăm giây?? Bởi vì thời gian học bổ túc kết thúc thì chị có thể làm một việc khác nữa??” Thư Khuynh Mặc cong môi và mỉm cười. Cô chuyển đề tài cuộc trò chuyện về hồi ức thời thơ ấu của mình: “Thám tử lừng danh Conan mà hồi nhỏ chúng ta cùng đọc, em có còn l đang xem không??”

“À ?? Từ khi tôi đến Hoa Kỳ thì em không còn xem nữa??” Không hiểu tại sao chủ đề lại thay đổi nhanh như vậy.

Thư Khuynh Mặc cười ngọt ngào hơn, cô ấy nói: “Chị vẫn đang theo dõi nè, ưu điểm lớn nhất của chị chính là làm việc có đầu có đuôi, không bao giờ bỏ cuộc giữa chừng. Một giây thôi, vừa nãy sờ vào đầu em còn chưa được, làm sao chị lại dễ dàng từ bỏ cơ chứ?? A??”

Cô ấy chưa kịp nói cho hết thì đã đứng dậy quay về phía Hoa Tỷ Thần, một tay giữ chặt tay phải đang để trên đùi của Hoa Tỷ Thần, tay còn lại thì duỗi ra giơ lên cao, chính là muốn sờ cho bằng được vào đầu của Hoa Tỷ Thần.

Đương nhiên Hoa Tỷ Thần không ngờ tới một cái kết như vậy, khi bàn tay nhỏ bé chạm vào đầu anh, cơ thể anh đã phản ứng theo bản năng, đầu hơi nghiêng ra, cánh tay chặn lại, sau khi bàn tay nhỏ bé mềm mại vồ vào không thì cơ thể mỏng manh cũng mất thăng bằng.

Cả người ngã vào trong lòng của Hoa Tỷ Thần, là một cái ôm trọn vẹn, ngay cả bộ ngực căng đầy cũng bị gửi vào trong lồng ngực của người ta, bờ mông trắng hồng cũng bị đưa vào lòng bàn tay của người ta??

Thư Khuynh Mặc trước nay luôn làm việc có đầu có cuố, tuyệt đối không bao giờ bỏ cuộc giữa chừng, chạm vào đầu anh chỉ là cái cớ, quan trọng nhất là làm sao để trao một cái ôm tự nhiên không dấu vết và tạo ra một cơ hội!

Cô làm gia sư, cô không mặc nội y, ngồi trên ghế sô pha hình trụ cao ngang với tay vịn của sô pha đơn, cô âm thầm tạo ra động tác sờ đầu không thành công, chỉ là muốn xem anh có còn phản ứng nhanh như trước không!

Mọi thứ đều là vì để tạo ra tư thể rơi vào vòng tay anh như hiện tại và những việc sẽ xảy ra tiếp theo…

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro