7_12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm thứ năm (7) Ngực khó chịu, vừa trướng vừa đau, huynh xoa giúp ta

Nàng chớp đôi mắt đã bị sương mù che lấp, cố gắng lắc cái đầu nặng nề hơi chóng mặt, dùng ngón tay chọc gương mắt tuấn tú của Hoa Tỷ Thần: “Này chàng trạng nguyên, sao huynh đã nằm trên mặt đất rồi mà còn lắc qua lắc lại vậy, nhìn qua đã có bóng mờ rồi, lắc đến mức ta hoa mắt rồi… Này, Hoa công tử, huynh có cảm thấy bây giờ quá nóng quá nóng không… Bây giờ ta chẳng còn chút sức lực nào cả, vậy huynh đứng dậy trước đi, đứng dậy được không…”

Hoa Tỷ Thần chỉ cảm thấy Thư Khuynh Mặc trên người mình thấp giọng lẩm bẩm thở nhẹ nhàng như hoa lan, khi nói chuyện giọng nói mềm mại yếu ớt, còn có vẻ quyến rũ giống như đang mê hoặc người khác, cảm thấy nũng nịu cực kỳ mê hoặc, hắn nghe thấy mà lỗ tai nóng bừng, thứ dưới háng lại càng sưng đỏ ứ máu, thô cứng không chịu nổi.

///Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn///

Hoa Tỷ Thần biết rõ đây không phải hành vi quân tử, lại càng sợ người trong lòng mình phát hiện ra mình thấp hèn thô lỗ như vậy, chẳng qua chỉ là người đẹp ngã đè lên người mình thôi, sao lại có phản ứng lớn như vậy được? Hắn cố gắng muốn nghe xem rốt cuộc Thư Khuynh Mặc đang nói cái gì, nhưng trong đầu hắn tràn ngập hương thơm ngọt ngào thơm mát từ hơi thở ấm áp trong miệng Thư Thư bao quanh mình, làm hắn cảm thấy miệng càng đắng lưỡi càng khô hơn nữa, cực kỳ xúc động.

“Ta không lắc, là cô nương hoa mắt… Nàng không có sức lực, cũng toàn thân nóng hổi sao? Còn có, nàng đừng… Đừng quấy, đừng lộn xộn, ngoan ngoãn… Được không…” Hoa Tỷ Thần cảm thấy đầu hơi choáng váng, mơ hồ cảm thấy lý trí có cảm giác tan rã rời rạc, nhưng giác quan khác lại mạnh mẽ đến mức khó mà tự kiềm chế được, không làm thế nào kiềm nén được… Đặc biệt Thư Thư nàng quá ầm ĩ, toàn thân đường cong nóng bỏng lại cứ dán chặt vào mình không một khe hở, cách lớp quần áo thật mỏng giữa hai người, theo hơi thở phập phồng của nàng bộ ngực đầy đặn trên người nàng cũng cọ qua cọ lại trên cơ ngực rắn chắc của hắn… Cọ xát lơ đãng, nhưng giống như dùi gỗ đánh lửa, vừa mới bắt đầu chẳng qua chỉ quẹt lên ngọn lửa nho nhỏ, nhưng mà ngọn lửa lốm đốm một khi bùng lên, sẽ là một đống lửa lớn, đặc biệt là vị trí dưới bụng lại càng nổi lên ngọn lửa hừng hực, từ nhỏ hắn đã đọc nhiều sách, sau khi trưởng thành cũng đọc mấy quyển sách tranh tránh lửa… Nhớ đến nam nữ giao hợp quấn lấy nhau trong tranh tránh lửa, hắn không kiềm được thay thế gương mặt nam nữ trên sách thành hắn và Thư Thư… Lại nói hắn còn chưa giật khăn che mặt của Thư Thư xuống, vừa nãy hắn có thể vì muốn nhìn gương mặt bây giờ của Thư Thư mà ngay cả thuốc mê cũng không thèm tránh, thuốc mê… Thuốc mê này, là thế nào? Chẳng lẽ, cô bé ngốc này từ nhỏ đã được nuông chiều trong phủ tướng quân, không hiểu việc đời, không phải là ngớ ngẩn hồ đồ, đi ra ngoài lại mua nhầm thuốc của ai rồi, mua phải xuân dược làm cho người ta phát tình… Vừa nghĩ như vậy lập tức kinh ngạc, lý trí hơi tan rã một chút cũng quay về được mấy phần, hắn nhìn thoáng qua Thư Thư trong mắt tràn ngập sắc xuân mơ màng tung bay, toàn thân mềm nhũn không xương nằm xụi lơ trên người hắn cọ qua cọ lại, đầu cũng dán lên định cọ lên cổ hắn, trong miệng còn không ngừng rên rỉ nóng nóng, dáng vẻ tinh thần không tỉnh táo mê hoặc quyến rũ người khác này, rõ ràng là trúng xuân dược rồi… Hoa Tỷ Thần nghĩ một lát vẫn đưa tay vỗ gương mặt nhỏ nhắn mơ màng của nàng, rất chân thành hỏi: “Cô nương, bột màu trắng mà nàng vừa hất ra… Là thứ gì?” Nói xong hắn cũng thuận tay kéo khăn che mặt của tên trộm nhỏ này xuống, không bất ngờ nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo quen thuộc, tươi đẹp dưới ánh nến chập chờn màu đỏ thẫm… Đây đúng là đôi mắt như hoa sơn chi hơi nước mông lung ẩn chứa gợi tình, mũi nhỏ vểnh cao đáng yêu, đôi môi hồng phấn như anh đào đầy đặn như cánh hoa dịu dàng chói lọi của hoa đào, mồ hôi mỏng thấm ướt tóc rối bên tai dán chặt lên gò má nàng, ráng mây màu đỏ ửng diễm lệ như mận đào lặng lẽ tràn đầy hai má nàng, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng giống như được thoa lớp son phấn tươi đẹp nhất, đỏ đáng yêu, đỏ mê người… Trong nháy mắt khi Hoa Tỷ Thần nhìn thấy khăn che mặt rơi xuống, ban đầu trái tim đang đập nhanh thình thịch của hắn lại đột nhiên dừng lại, đập chậm hơn mấy nhịp… Người này thật sự, quả nhiên là Thư Thư của hắn, Thư Thư của hắn đã trưởng thành!

 “Nóng quá, nóng… Huynh nói gì cơ, màu trắng, bột màu trắng… Thơm mát, chính là cái kia sao, ta nói với huynh, đó là thuốc mê mà ta đã tốn số tiền rất lớn mới mua được, người bán hàng nói nó tên là… Tên là Mê hồn đoạt phách, vừa nghe thấy tên này đã biết là thuốc mê cao cấp rồi có đúng không…” Thư Khuynh Mặc lau mồ hôi chảy ra trên trán, nàng ngẩng đầu nhìn Hoa Tỷ Thần, giống như đang định phân biệt xem người trước mắt này là ai?

Đôi mắt đẹp dịu dàng lóng lánh ánh nước chuyển động lộ ra vẻ mờ mịt và khó hiểu, giống như đóa hoa sơn chi sau khi bị mưa gió tàn phá bừa bãi xong mảnh mai mệt mỏi tung bay trong mưa.

Lông mi nàng thật dài như lông cánh quạ nhấp nháy rung chuyển, lông mi uyển chuyển rũ xuống tạo thành bóng mờ màu xanh đen dưới mắt nàng, nàng cảm thấy trong đầu hỗn loạn, toàn thân đổ mồ hôi nóng đến mức không chịu nổi… Hoa Tỷ Thần nghe thấy cái gì “thuốc mê cao cấp” kia đã cảm thấy không ổn rồi, đợi đến khi nghe thấy cái gì “Mê hồn đoạt phách” đương nhiên đã lập tức phản ứng lại, mê hồn, đoạt phách, cái tên này rõ ràng trắng trợn như vậy, bột phấn có mùi thơm vừa nãy chín phần mười chính là xuân dược rồi không chệch đi đâu được, chỉ có cô bé ngốc nghếch này mới có thể cho là thứ thuốc mê cao cấp nào đó thôi, hắn suýt nữa bật cười thành tiếng, nhưng lúc này lại không cười được… Đây chính là xuân dược đấy! Nếu Thư Thư cứ lỗ mãng cầm theo xuân dược mà tưởng là thuốc mê như vậy, còn chạy vào phòng một người đàn ông trưởng thành khác, nếu lần này không phải gặp hắn, mà là người khác, không phải cô bé ngốc này càng nguy hiểm hơn sao?

Lần này Hoa Tỷ Thần thật sự tức giận rồi, không kiềm được định dùng ngón tay gõ thật mạnh lên cái đầu dưa ngốc nghếch này, nhưng mà tay đã vươn lên rồi lại không đành lòng, cuối cùng giơ lên thật cao, vẫn nhẹ nhàng hạ xuống: “Nàng cô bé này, sao có thể mua thuốc mê linh tinh trên đường phố như vậy, còn ban đêm xông vào phòng trống, chút võ công mèo cào của nàng…”

“Mọt sách xấu xa, huynh ầm ĩ quá, đừng nói nữa… Cũng không được sờ đầu ta, ngươi phiền quá…” Thư Khuynh Mặc hít được mấy hơi “thuốc mê”, lý trí đã hoàn toàn biến mất từ lâu, mồ hôi trên người cũng làm quần áo nàng mặc dính chặt lên người nàng, bộ ngực cao ngất được bọc quanh trong yếm không biết bị đè ép hay thế nào, cũng căng trướng đến đau đớn khó kiềm chế… Còn có nơi đi tiểu ở chân tâm dường như có côn trùng đang cắn vậy, ngứa ngáy tê dại, bông hoa nhỏ giữa hai chân kia dường như đang lâm râm run rẩy, còn có dòng nước ấm áp đang lần lượt dâng trào ra ngoài, nhiễm lên quần lót cũng ẩm ướt dính nhớp róc rách… Nóng quá nóng quá… Nàng dựa theo bản năng, đè chân tâm có phần trống rỗng không kiềm chế được lên trên gậy dài thô cứng nóng hổi trên người mọt sách, không biết tại sao lại muốn thứ nóng hổi thô ráp này cọ xát vào, dường như làm thế thì nơi đó có thể dễ chịu hơn một chút.

Nửa người dưới hơi dịu lại, nhưng bên trên thật sự rất nóng, nàng nghĩ đến đó ngón tay thon dài thành thạo cởi hết dây buộc của quần áo trên người, trong lúc lôi kéo ngày cả dây lưng của yếm đỏ cũng bị nàng giật đứt. Miệng nhỏ hé mở cũng không kiềm chế được tràn ra tiếng rên như chim hoàng anh hót khẽ sáng tinh mơ, âm cuối dâng cao mềm mại: “…A, nóng… Không chịu nổi, trên người dính nhớp, ta muốn tắm…”

///Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn///

Vốn dĩ Hoa Tỷ Thần cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó kiềm chế, cô bé quyến rũ này vừa mới cọ xát một cái, hắn đã cảm thấy thứ cứng rắn dưới háng này giống như cọ nhầm rồi, miệng cây nấm hơi cứng đang chọc bẹn đùi Thư Thư trượt sang, giống như thoáng cái học vào giữa hai chân ẩm ướt mềm mại của Thư Thư, thân thể hắn cứng đờ, thứ lại trướng to thêm một vòng càng mạnh mẽ dồi dào hơn còn cứng rắn chọc thêm hai cái, càng phải kiềm nén đến phát đau.

Hắn còn chưa kịp nói gì, đã có bóng trắng vểnh cao ưỡn lên mềm mại lắc lư trước mắt.

Hóa ra theo động tác Thư Khuynh Mặc đứng dậy, nàng cởi vạt áo màu đen ra, yếm đỏ tươi đẹp cũng tuột xuống khỏi da thịt nõn nà tinh tế bóng loáng kia, lộ ra xương quai xanh bươm bướm tinh xảo xinh đẹp, còn có bên dưới xương quai xanh, hai luồng thịt vú mềm xốp căng trướng như tuyết cực lớn cao thẳng.

Hai bầu vú đầy đặn no đủ hồng phấn run rẩy chen chúc nhau, chặt chẽ không còn khe hở, ở giữa nặn ra một khe sâu không thấy đáy, trên vú thịt phồng lên nặng chịch, quầng vú đỏ bừng trơn bóng như ánh trăng, còn có hai điểm anh đào nhỏ tươi non ngại ngùng hồng phấn, cặp vú đầy đặn mê người mềm mại đàn hồi này giống như nếu còn đè nén thêm nữa sẽ lập tức bật lên vậy… Hơi thở của Hoa Tỷ Thần hơi chậm lại, bàn tay đang xoa đầu Thư Khuynh Mặc cũng không kiềm được khựng lại, Thư Khuynh Mặc cũng không nhịn được nữa cầm bàn tay đang vuốt tóc nàng, cầm ngược lại bàn tay này đặt lên ngực nàng, giọng nói nũng nịu ngọt ngào vang lên mềm mại: “A… Ở ngực khó chịu, rất trướng, huynh xoa giúp ta… Bóp mạnh một chút, a… Mạnh hơn chút nữa có được không…”

Đêm thứ năm 8 chỗ này ngứa sao, có cần ta giúp nàng hết ngứa khồng

Hắn trơ mắt nhìn bàn tay màu mật ong của mình trong giây lát đã bị bàn tay nhỏ bé của Thư Khuynh Mặc ép buộc kéo sang đặt lên hai luồng no đủ đang lắc lư kia, hắn trơ mắt nhìn bàn tay màu mật ong của mình phủ lên cặp vú đầy đặn như vú trâu, nâng trong tay thấy nặng trĩu mà lại mềm nhũn, cảm xúc cực kỳ dễ chụ, khiến người ta yêu thích không muốn rời tay!

Vì cặp vú đầy đặn kiêu ngạo này, hắn không thể một tay nắm hết được, bên tai lại vang lên tiếng rên rỉ hờn dỗi của Thư Thư, hầu kết hắn chuyển động nuốt nước miếng một cái, trong lúc ngây người hắn bị quỷ thần xui khiến bóp mạnh một cái, mềm xốp đầy tay sảng khoái trơn trượt, quả thật khiến người ta muốn ngừng mà không được.

“Không được… Ta không thể…” Hoa Tỷ Thần đột nhiên lắc đầu, hắn muốn dựa vào chút lý trí còn sót lại để mình buông tay ra, nhưng mà cô gái trên người hắn cũng đã ý loạn tình mê chẳng còn chút lý trí nào.

“Mọt sách xấu xa, không cho huynh rút tay lại, phải giúp ta xoa ngực, chuyện này có gì khó đâu… Thật đáng ghét… Chỉ cần bóp mấy cái… Phải mạnh một chút, ừ, cứ như vậy…” Thư Khuynh Mặc đè lại bàn tay Hoa Tỷ Thần đang định rút ra, khiến lòng bàn tay hắn nặng nề đặt lên bộ ngực căng đau của nàng, đôi mắt quyến rũ nửa khép mơ hồ nhìn thấy mọt sách lại định dạy đạo đức, đáng ghét, thật ầm ĩ thật khiến người ta vô cùng phiền phức, không muốn nghe hắn lải nhải lắm điều nữa, phải chặn cái miệng thích nói tràng giang đại hải của hắn lại… “Nàng… Này…” Hoa Tỷ Thần không kiềm được mở to mắt, nhìn đôi mắt quyến rũ như tơ của Thư Khuynh Mặc mang theo mấy phần mê người, gương mặt nhỏ bé xinh đẹp nghiêng thành không gì sánh được chậm rãi đến gần, sau đó đôi môi mềm mại như cánh hoa đè xuống đôi môi hắn đang hé ra.

///Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn///

Đôi môi dịu dàng mềm mại màu hồng lộ ra hơi thở ngọt ngào thơm ngát ập đến, Hoa Tỷ Thần chỉ cảm thấy thứ dưới háng kia của mình đã kiềm chế đến mức sắp nổ tung rồi, người yêu hắn nhung nhớ nhiều năm lại chủ động hôn hắn, hơn nữa hiệu quả của xuân dược này quả thật đã phát tác rồi, lửa dục bị gắng gượng đè nén trong thân thể bị nụ hôn ngọt ngào này dẫn ra, che trời lấp đất cuốn đến, che khuất toàn bộ lý trí của hắn… Khóe miệng Hoa Tỷ Thần đã có thể cảm nhận được

Đến hình dáng xinh đẹp của cánh môi hoa đào này, cảm nhận được môi anh đào dán một cái rồi định lướt qua, hắn lập tức vươn tay giữ chặt gáy Thư Khuynh Mặc, thuận lợi lè lưỡi liếm láp tô vẽ cánh môi mềm mại thơm ngát mà mình đã mong nhớ nhiều năm.

“Đừng…” Thư Khuynh Mặc chỉ theo phản xạ mà định ngăn lại đôi môi đang chuẩn bị nói mãi không ngừng, lại không ngờ đột nhiên gáy bị giữ chặt, còn có đầu lưỡi ướt át muốn luồn vào trong miệng nàng, nàng tự nhiên muốn chống cự lại, ngậm chặt quai hàm không há miệng.

Tay còn lại của Hoa Tỷ Thần vẫn đang sờ lên đôi vú ngọc cực kỳ đàn hồi trơn mềm này, Thư Khuynh Mặc không muốn há miệng, theo bản năng hắn bóp một cái thật mạnh lên chỗ thịt mềm nõn nà non mịn như tuyết kia, thuân tay cũng bấm lên quả nhỏ màu đỏ đáng yêu đang ưỡn cao, thừa dịp miệng nhỏ bật ra một tiếng rên, đầu lưỡi linh hoạt của hắn từ cánh môi hoa đào kia chui vào. Đầu lưỡi trúc trắc lướt qua hàm trên bóng loáng của nàng, liếm qua phần lợi tinh tế, đầu lưỡi đuổi theo cái lưỡi đinh hương đang định trốn tránh đẩy ra, càng ngày càng triền miên dây dưa, mờ ám nhiệt tình hôn mãi… Động tác của Hoa Tỷ Thần không thành thạo cho lắm, càng ngày càng trôi chảy hơn, đầu lưỡi lửa nóng dày rộng quấn quýt cái lưỡi nhỏ xấu hổ tránh né kia chơi đùa, đầu lưỡi mạnh mẽ dây dưa mút cắn nước ngọt rượu ngon ngọt ngào trong miệng nàng, hận không thể mút hết vào miệng mình, thật sự quấn lưỡi nàng ra tận bên ngoài quấn quýt, còn kéo theo cả sợi bạc trong suốt mỏng manh ra khỏi miệng, thậm chí còn có nước bọt trong suốt từ khóe miệng chảy xuống.

Môi Hoa Tỷ Thần theo cần cổ thon dài liếm xuống dưới, bàn tay to đang cầm vú trắng nõn nà đầy đặn vểnh cao tươi non mọng nước cũng cố gắng chen chúc, hắn há miệng ngậm chặt nhụy đỏ tươi nhọn giống như hoa tuyết, yêu thương thân mất mút lên thành tiếng… “A… Nóng… Mọt sách xấu xa… Nhẹ một chút, ngươi đừng cắn ta… A… Ngực… Đừng!” Tác dụng của xuân dược trong cơ thể Thư Khuynh Mặc vì nụ hôn triền miên khó nhịn kia mà càng phát tác lợi hại hơn, nàng không còn cách nào hơi ngửa đầu về phía sau, đôi mắt quyến rũ xinh đẹp như tơ hơi thở miệng tỏa mùi đàn hương hơi nhếch lên, chỉ có thể không có cách nào thở gấp hít thở.

Nàng cảm thấy toàn thân cực kỳ nóng gần như than trong lò kín không kẽ hở, nàng cảm thấy hai vú mềm căng đau trước ngực vừa nãy bị bàn tay lửa nóng mạnh mẽ vuốt ve thành đủ loại hình dáng, đầu vú đã bị liếm cắn thành sáng rực sưng đỏ từ lâu, vú thịt trắng như tuyết cũng để lại đủ những dấu tay loang lổ của hắn… Hơn nữa cây gậy dài thô ráp đang chọc vào chân tâm kia cũng càng ngày càng bỏng càng ngày càng cứng càng ngày càng thô, kích thích nàng thân thể mềm mại xương cốt nhũn ra, hoa nhỏ bên trong chân tâm cực kỳ nóng bỏng, ngứa ngáy tê dại đến cực điểm… Bây giờ nàng hoàn toàn không biết nên làm như thế nào, bàn tay nhỏ bẻ đẩy áo lót màu trắng thuần của Hoa Tỷ Thần ra, với vào trong vuốt ve theo đường vân cơ bụng của hắn, hai chân siết chặt không muốn dòng nước ấm kia cuồn cuộn chảy ra, nàng hơi thở gấp, cảm thấy quần lót trên người cũng ẩm ướt không chịu nổi, vải dệt ướt đẫm cũng bị hoa nhỏ không ngừng mấp máy làm cho dính nhớp lại với nhau, khiến nàng cực kỳ khó chịu!

Nàng cũng siết chặt cây gậy thô dài cứng rắn kia, cố gắng cọ xát, giống như có thể giải tỏa được một chút ngứa ngáy trống rỗng ở tận sâu trong hoa nhỏ: “A… Thật nóng quá… Chân tâm rất ngứa…”

Hoa Tỷ Thần cảm thấy cây gậy lớn chôn trong chân tâm Thư Khuynh Mặc kia đã bị ứ máu đến mức căng trướng khó nhịn, nghẹn đến mức tận cùng như sắp nổ tung đến nơi vậy… Tình dục dày đặc đến mức tận cùng, ngay cả tác dụng của xuân dược cũng không có cách nào khiến tâm trí Hoa Tỷ Thần mê loạn được, hắn chưa từng tỉnh táo như giờ phút này bao giờ! Hắn ngẩng đầu lên từ hai luồng vú trắng, nhìn người yêu mê hoặc xinh đẹp như vậy ngọc mềm hương dịu trong lòng mình, sắc mặt ửng hồng hai mắt mê ly, vừa nhiệt tình vừa quyến rũ thở hổn hển hương vị ngọt ngào thơm ngát… Bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương còn đang di chuyển lên xuống trên cơ bụng của hắn, quyến rũ đến mức hắn muốn đắm chìm trong đó cam lòng không rút ra được, khiến cho hắn không muốn làm quân tử đoan trang gì đó nữa… Hắn vốn dĩ cực kỳ yêu Thư Thư mà hắn phải cưới hỏi đàng hoàng này, cũng biết người mà mình muốn nắm tay cả đời đến lúc bạc đầu cũng chính là Thư Thư… Lần này Thư Thư không ngoan lỗ mãng như vậy, bừa bãi xông vào phủ người khác giữa đêm còn dùng thứ thuốc không biết là gì, lần này nàng phải được dạy dỗ tử tế mới được!

Hoa Tỷ Thần biết thật ra hắn chỉ đang viện cớ, dựa vào năng lực tự kiềm chế của bản thân, nếu trước mặt không phải Thư Thư trong lòng, cho dù có xuân dược mạnh hơn nữa, những cô gái khác bảo đảm không thể động được vào một sợi tóc của hắn, hơn  nữa bây giờ nếu mang theo Thư Thư đi ngâm nước lạnh, hiệu quả thuốc này cũng không khó giải, nhưng hắn không thể làm như vậy được… Tuy rằng hắn vẫn luôn không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng mơ hồ hiểu rõ từ chuyện Thư Thư ban đêm xông vào phủ nhà họ Hoa còn định ăn trộm tín vật đính ước này, có lẽ Thư Thư không bằng lòng gả làm vợ hắn, đêm nay hắn bằng lòng dùng hiệu quả của thuốc để buông thả chính mình, cũng muốn đê tiện một lần, nếu lần này chiếm được thân thể Thư Thư, nàng chắc chắn chỉ có thể gả làm vợ hắn thôi!

///Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn///

Hắn muốn cưới Thư Thư, nhất định phải cưới nàng làm vợ, vì vậy không tiếc đê tiện một lần cũng phải không chừa thủ đoạn nào không nàng không cưới! Nếu Thư Thư là ma chướng của hắn, hắn cũng cam lòng sa vào ma chướng này, từ nhiều năm trước khi lần đầu tiên gặp được Thư Thư đã chìm đắm rồi, cuộc đời này cũng không muốn tỉnh táo nữa!

Hắn ôm vòng eo mảnh mai của Thư Khuynh Mặc quay cuồng trên thảm, đè nàng dưới thân mình, một tay thả thứ to lớn cứng rắn góc cạnh ra ngoài, lại sờ soạng cởi luôn cả quần lót quần dài của Thư Khuynh Mặc xuống tận chân.

Hắn đỡ thứ to lớn mà linh khẩu đã hơi rỉ ra chất trong suốt đặt ở vị trí miệng cánh hoa tuyết trắng miềm mại đẹp mắt của Thư Khuynh Mặc, cây nấm hình trụ mượt mà cũng bị thứ nước trong suốt dinh dính tràn ra ào ạt này nhiễm lên đến mức nhớp nháp, đầu nấm nhẹ nhàng đẩy hai khe hở cánh hoa ướt đẫm nũng nịu đáng thương này ra, muốn vào mà chưa vào… Trong mắt Hoa Tỷ Thần ửng hồng khó mà mở miệng, giọng nói ban đầu mát lạnh cũng trở nên từ tính khàn khàn, mang theo mấy phần nguy hiểm mê hoặc khó tả: “Cô nương ngứa ở đây sao? Vậy ta giúp nàng đỡ ngứa có được không?”

 
Đêm thứ 9 Ngươi xấu lắm, mau lấy cây gậy đáng ghét này ra ngoài đi

Hai chân Thư Khuynh Mặc bị đầu gối Hoa Tỷ Thần mạnh mẽ gạt ra, nàng cảm thấy tất cả sức nặng của người đàn ông trên người mình giống như đỉnh núi Thái Sơn đè nặng xuống người nàng, khiến nàng gần như không thở nổi.

Hơn nữa nửa thân dưới rõ ràng có thứ to lớn cứng rắn thô dài đang nhẹ nhàng ma sát chân tâm nàng, thứ kia dường như có ý thức riêng của mình, cực kỳ thích chân tâm của nàng, nóng hổi muốn chọc vào trong chân tâm lầy lội ẩm ướt của nàng, cảm giác ẩm ướt nóng bỏng này khi có khi không chọc vào miệng hoa nhỏ đang ẩm ướt tràn trề của nàng… Thứ hình cây nấm ướt nhẹp kia ở ngay trước lối vào giống như ngay sau đó có thể gạt cánh hoa nhỏ ở miệng hoa của nàng ra vậy, rất muốn… Rất muốn thứ kia thật sự có chọc vào, chọc vào, giúp nàng đỡ ngứa, dập tắt ngọn lửa cháy hừng hực không cách nào tắt được trong thân thể… Gương mặt tuấn tú lại sâu sắc đáng ghét này càng ngày càng phóng to trước mắt nàng, càng ngày càng đến gần nàng, nàng dường như có thể cảm nhận được tình dục nóng rực và tình yêu sâu lắng trong đôi tròng mắt đen kia, giữa hơi thở nóng bỏng mê loạn dường như cũng quấn chặt lấy nhau, mũi ngọc của nàng hừ nhẹ thở dốc, miệng nhỏ bật ra tiếng rên rỉ nũng nịu như mật đường, hoàn toàn không kiềm nén được: “Ưm… Nóng…”

///Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn///

Nàng thật sự không cách nào nhẫn nại được nữa thẳng lưng, vòng hai chân lên vòng eo rắn chắc của người đàn ông, nàng gấp gáp muốn cọ xát hoa nhỏ tê ngứa ướt sũng trong chân tâm lên thứ cứng rắn thô dài nóng bỏng này. Hai tay cũng không nhịn được quấn chặt lấy gáy Hoa Tỷ Thần, còn dùng vú trắng căng đau vểnh cao trước ngực dán lên thân thể hắn, đầu mũi tinh xảo cũng mờ ám cọ xát lên chiếc mũi cao thẳng của mọt sách xấu xa.

Trong lúc mơ hồ Thư Khuynh Mặc cảm thấy thứ có hình cây gậy dài bên dưới hình như lại to thêm một chút, cây gậy cứng rắn này càng ngày càng cố gắng đâm vào bên trong, chọc cho nàng vừa đau vừa ngứa, vừa là thoải mái lại không thoải mái, nàng cũng không hiểu rõ lắm, nhưng mà thân thể không xương mềm mại lại đột nhiên run lên, nàng khó kiềm chế được lắc eo lắc mông, trong đầu định mắng mọt sách xấu xa đáng ghét này.

Sau đó cũng mắng ra ngoài miệng thật, giọng nói cũng yếu ớt thân thiết đến không chịu nổi: “Ngứa… Rất ngứa… Nóng quá, mọt sách xấu xa đáng ghét, ngươi vẫn đáng ghét y như lúc còn nhỏ, nói muốn ngươi giúp ta đỡ ngứa, tại sao còn không giúp ta, cần gì cứ cầm một cây gậy chọc qua chọc lại mãi thế, ngươi thật đáng ghét… Đồ hư hỏng, vừa nãy ngươi còn dám cắn miệng ta, lại còn dám cắn ngực ta, ôi chao, lá gan càng ngày càng lớn… Không được, ta cũng phải cắn lại…”

Nói xong miệng nhỏ còn vươn chiếc lưỡi đinh hương giống như một con mèo sữa nhỏ, liếm láp từng chút từng chút một từ bên mặt và cằm của Hoa Tỷ Thần lên chóp mũi, dùng nước miếng của chính mình thoa đầy lên khuôn mặt của Hoa Tỷ Thần, trên gương mặt tuấn tú mơ hồ xuất hiện đầy ánh nước ướt át, Hoa Tỷ Thần vừa được Thư Khuynh Mặc kêu vậy làm cho rất là hài lòng, và bây giờ nàng mới thực sự cảm nhận được hắn: “Nàng biết ta là ai… Biết rõ ta là mọt sách của nàng, vậy mà nàng vẫn nguyện ý đúng hay không… Vậy thì đừng hối hận…”

Hắn bình tĩnh xem sách của mình, đôi mắt xinh đẹp của nàng ẩn chứa một lớp sương mù câu người dày đặc không thể xóa bỏ, hai má ửng hồng đều đầy bay bổng thanh tú như hoa xuân trăng thu, mị hoặc mê loạn như mây mù lưu hà. Sáng ngời toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn tươi đẹp huy hoàng, quả thực giống như là một tiểu yêu tinh nhan sắc xinh đẹp diễm lệ, phong tình vô hạn, tiểu yêu tinh quyến rũ và vô tình này còn mở miệng cười hì hì để rồi cắn yết hầu đang chuyển động lên xuống của Hoa Tỷ Thần…

 Lý trí của hắn đã bị động tác này làm cho biến mất triệt để dễ như trở bàn tay. Giờ phút này, Hoa Tỷ Thần đã hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo, và giờ sự điềm tĩnh thường ngày tự nhiên đã hoàn toàn không còn tồn tại, chỉ còn tràn đầy hoang dã và mong muốn xâm lược, đây là sách của hắn. Hắn đã yêu thương mà nâng niu sách như châu báu trong lòng bàn tay hơn mười năm. Lần này hắn tuyệt sẽ không bao giờ chịu buông tay!

Vòng eo rắn chắc của Hoa Tỷ Thần chật vật đưa về phía trước, ép chặt cái vật nóng hổi vô cùng sưng tấy và cứng rắn đến cực điểm kia nặng nề lách vào trong khe hẹp của tâm hoa mềm mại hồng nhuận, côn thịt to lớn vừa tiến vào bên trong đã bị mị thịt nóng ẩm quấn chặt lấy, và sự mềm mại đến nghẹt thở của da thịt ở dưới bao bọc lấy tưởng như khiến cho hắn phát điên: “Ưm… Thư Thư… Sách của ta…”

Đường hoa chật hẹp mút chặt lấy khiến hắn cảm nhận được khoái cảm mãnh liệt mà run rẩy từ tận cùng xương cụt, lại làm cho hô hấp của hắn có chút trì trệ.

Với nhiều chất lỏng xuân thủy ở nơi trắng mịn kia làm ẩm ướt, cộng với sức mạnh liều lĩnh thiếu kinh nghiệm của người thiếu niên không biết nâng niu thiếu nữ, Hoa Tỷ Thần thật sự đúng là hăng hái mà tiến thẳng đến Hoàng Long, học theo bộ dạng tư thế mà năm đó hắn học được từ sách *Tị Hỏa Đồ (sách tranh khiêu dâm) mà từng tí từng tí một đẩy nó vào đến tận phần sâu trong cùng, sau khi vật thể to lớn cứng ngắc dường như đã xuyên thủng một lớp kết giới mỏng, lúc này mới tiện đà mà nặng nề đem đầu nấm dập mạnh vào tâm hoa non nớt mềm mại nhất…: “A… Đau quá… Mọt sách xấu xa, tại sao chưa gì huynh đã chọc cây gậy kia vào rồi, đau quá… Huynh ác lắm, mau bỏ cây gậy ra ngoài đi…” 

Tiểu hoa huyệt nhỏ hẹp chưa từng bị người nào ghé thăm qua tựa hồ gần như bị chống đỡ bởi cái vật cực to lớn lại nóng bỏng này đến muốn vỡ ra, Thư Khuynh Mặc cảm thấy rằng cây gậy này làm cho khin khít căng căng đến mức như nở đầy hoa nhỏ bên trong, và nó gần như giống muốn chống đỡ làm vỡ hoa nhỏ ra. Loại cơn đau như bị xé nát này ngay lập tức lấn át khao khát mê loạn do dược tính của xuân dược gây ra, làm cho nàng tỉnh táo hơn một chút… Dung mạo xinh đẹp của nàng lập tức tràn đầy một tầng sương mù dày đặc của nước mắt, giống như giọt sương tinh khiết trên gương mặt cánh hoa mỏng manh, không chịu nổi mà yếu ớt nắm chặt, nàng sốt ruột ưỡn người lên, hai mắt đẫm lệ, nước mắt lưng tròng mà nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn lại, liều mạng đánh vào thân hình nam tính cao to cứng cỏi kia, vừa đánh vừa kêu khóc nghĩ muốn làm cho cây gậy hành hạ người này đi ra ngoài khỏi nơi ấy.

Đêm thứ năm (10) chỗ đó của người ta đều sẽ… Bị huynh đâm đến hủy đi mất.

Da thịt mềm mại nhô ra chằng chịt bên trong nếp gấp vách tường hoa huyệt co rút mạnh mẽ bởi vì đau đớn mà cọ nhẹ lên thân gậy thẳng rắn chắc, dường như muốn quấn chết kẻ xâm nhập để đẩy ra khỏi chỗ khít chặt chật hẹp, nhưng đối với Hoa Tỷ Thần mà nói, như vậy lại là cảm giác ngột ngạt và nóng bỏng ẩm ướt chết người, chỉ đơn giản là sung sướng trí mạng. Dù rất đau nhức khi bị kẹp chặt, thế nhưng điều đó lại khiến cho hắn thích thú và vui sướng không thôi.

Tiện hắn đưa tay quệt một giọt mồ hôi to bằng hạt đậu tương trên trán, hạ giọng dỗ dành người khóc lóc như hoa lê trong lòng mình: “Thực xin lỗi, Thư Thư… Ta cũng rất đau, thật ra ta còn chưa hoàn toàn đút thứ đó vào mà nên sao nàng lại thấy đau được… Nàng chịu đựng chút ít thôi, rồi sẽ tốt hơn ngay… Giờ ta cũng không rút ra được đâu, bị mắc kẹt ở đó rồi. Nó đã bị kẹp chặt thật chặt, ngoan… Thư giãn thả lỏng một chút…”

///Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn///

Vừa mới được nếm niềm sung sướng của cá và nước , Hoa Tỷ Thần vừa thấy sảng khoái nên lại khó kiên nhẫn, biết rõ Thư Thư bên dưới mình rất không thoải mái, nhưng hắn cũng vô cùng đáng thương và oan ức, hiển nhiên vật to lớn kia còn chưa chui hết vào trong, vẫn còn để lại một đoạn bên ngoài không đẩy vào, nhưng dù cho là vậy thì cây côn thịt to lớn vẫn bị kẹt ở đó cũng không thể nhúc nhích, bị thịt hoa run rẩy mà kẹp chặt lấy cực kỳ khổ sở, điều khó chịu nhất đối với Hoa Tỷ Thần chính là hình như có cái gì đó trong miệng đầu nấm giống như là muốn bắn ra… Theo bản năng Hoa Tỷ Thần cảm thấy chuyện này có vẻ rất mất mặt, hắn nhanh chóng hít một hơi thật sâu rồi nín thở kìm nén dục vọng đang muốn trào ra, rồi sau đó cố gắng nhớ lại thuật giao hợp giữa nam nữ được mô tả trong sách, hắn bắt đầu chậm lại mà khẽ co giật, dùng đầu cây nấm thô đỏ từ từ đâm vào da thịt mềm mại trong tâm hoa, đồng thời hai cánh tay cũng leo lên hai bầu vú sữa mềm thơm ngon mà vuốt ve. Lòng bàn tay nóng hổi nhào nặn quả đào mật béo ngậy sữa thành nhiều hình thù khác nhau.

Hắn cố chịu đựng cơn đau đớn dưới hạ thân, âu yếm in môi lên vầng trán mịn màng đang đổ mồ hôi trơn bóng của Thư Khuynh Mặc, lông mi dài cong vút lên như quạt lông vũ có mang theo giọt lệ, chóp mũi cao nhỏ nhắn xinh xắn, hai gò má đào kiều diễm phiếm hồng, chẳng qua chỉ là những động tác đụng chạm nhẹ nhàng giống chuồn chuồn lướt nước, nhưng trong động tác chạm vào lại chứa đầy tình thâm không thể nào xóa sạch được… Cuối cùng Hoa Tỷ Thần nghiêng đầu, khóe môi nhẹ nhàng cắn lên thùy tai tinh xảo hồng hồng như muốn nhỏ máu, đầu lưỡi nhẹ vạch ra hình dạng mà liếm láp dọc theo đường viền giọt nước tròn trịa kia, giọng nói thô ráp xen lẫn với tiếng thở dốc bốc lửa, hắn khẽ ngậm một miệng thùy tai của Thư Khuynh Mặc, mơ hồ không rõ mà khẽ lẩm bẩm: “Ngoan ngoan, không đau… Không đau…”

Giọng nói trầm thấp và hơi khàn của người nam nhân dường như có sức mê hoặc đánh lừa lòng người, không hiểu sao làm Thư Khuynh Mặc cảm thấy sẽ không quá đau, có lẽ là bởi vì lời nói dịu dàng thì thầm bên tai nàng, hoặc là bởi vì đôi bàn tay lớn điểm lửa lúc nhẹ lúc mạnh trên người nàng, hay có lẽ bởi vì vật to nóng hổi sưng tấy kia không an phận vẫn còn không ngừng cọ xát ở trong thân thể nàng, cảm giác bị xé rách đau đớn ở dưới hạ thể dường như cũng đã giảm bớt, không còn đau như lúc trước!

Từng đợt tê dại sảng khoái xen lẫn một cảm giác nhột nhột tuyệt vời tựa hồ từ trong lồng ngực gần như bị xé nát ra mà từ từ bay lên, va chạm lề mề rất nhẹ kia bị phóng đại một chút, cùng khoái cảm cháy bỏng khó tả chậm rãi lan ra toàn thân từ chân tâm của nàng, không những không giải thoát nàng khỏi sự nóng ran đầy phiền muộn trong thân thể, mà ngược lại càng khiến nàng cảm thấy bị dày vò hơn.

Hơn nữa còn có bàn tay đáng ghét do dự mà lưu luyến trên bộ ngực đẫy đà của nàng, như là nhào nặn những chiếc bánh màn thầu mà bóp véo không ngừng, và chúng còn đang cực kỳ làm càn véo vào thứ hồng hào và căng mọng của nàng, khiến cho nàng cảm giác bộ ngực càng trở nên đau tức hơn, và trái nhỏ hồng hồng dường như cũng bị nhéo đến sưng tấy lên… Mà một bàn tay to còn lại kia lại trượt xuống, trước tiên đo đạc từng li từng tí trên vòng eo dương liễu mảnh mai và hết sức mềm mại của nàng, sau đó lại vươn tay ra mơn trớn hai bờ mông thật căng tròn hồng hào, vồn vã xoa nắn bờ mông đầy đặn của nàng, lại làm cho giữa hai chân nàng thêm ướt át, nàng không nhịn được muốn cong người kẹp chân lại giãy dụa để né tránh, thậm chí còn nghẹn ngào hét lên một tiếng: “Ưm… Không được, đừng đụng vào…”

Mái tóc đen của Thư Khuynh Mặc từ lâu đã bị tán loạn ra như thác nước như mặc, từng đám một rủ xuống dính vào gò má ướt đẫm mồ hôi của nàng, mặt nàng không còn vì đau mà nhíu cặp mày thanh tú lại nữa, mà là lúm đồng tiền thẹn thùng gợi tình, mồ hôi đổ ra ướt đẫm gò má đào hương, mỹ nhân như vậy đều phong tình kiều diễm động lòng người, cộng thêm tiếng kêu vừa trào ra tới miệng của nàng nhất thời làm ngây ngẩn cả người giống như phù dung khóc ra rất nhiều nước mắt… Thế nhưng ở trong mắt, ở bên tai của Hoa Tỷ Thần, cái này so với xuân dược cao cấp “Mê Hồn Đoạt Phách” thì thậm chí hắn còn khó có thể ngăn cản được hơn.

“Được… Không đụng, không đụng vào nữa… Ngoan ngoan, ta sẽ di chuyển đây… Được không… Trước hết ta sẽ rút ra ngoài được chứ…” Hoa Tỷ Thần mừng rỡ vì có thể cảm nhận được chân tâm của Thư Thư không hề còn căng và chặt nữa, nó dường như có xu hướng dãn ra, đồng thời sâu trong tâm hoa cũng được tiết ra đủ nhiều dịch ẩm ướt. Hắn ngập ngừng tính thử lùi lại vài phần, và thật sự đúng là không di chuyển nữa thì không được!

Thắt lưng hắn vừa dùng sức cấp tốc rút lại cây gậy to lớn ngạo nghễ cứng ngắc của mình ra, khi lui về vị trí của miệng hoa nhỏ lại cố gắng lao tới phía trước, cảm giác được cây gậy to lớn gấp gáp đi khai phá gạt mở từng tầng lớp mị thịt xếp lại một chỗ thành nếp thịt nhăn, và cuối cùng lại đánh trúng vị trí của tâm hoa một lần nữa, người thiếu niên dồi dào tinh lực cường tráng đầy sức sống, tuy không biết chiêu trò phô trương, thế nhưng chỉ lấy đầy sự hưng phấn…dũng mãnh quyết đoán mà cố gắng rút ra đút vào trong thung lũng xinh đẹp xuất thần chật hẹp ấm áp, áo yếm trắng nửa cởi rất không có quy tắc mà treo trên người thiếu niên, lại mơ hồ có xu thế mặc ý rơi xuống theo động tác lớn nhấp nhô nhấp nhô của thiếu niên.

///Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn///

“Ưm… Đừng… Nhanh quá, không chịu nổi, mọt sách thối, cây gậy to của huynh đẩy vào người ta đau quá, đừng đẩy vào sâu như vậy… Chỗ đó của người ta sẽ bị huynh đâm hỏng mất… A…” Vốn là có dược lực của “Mê Hồn Đoạt Phách” thúc giục nên Thư Khuynh Mặc liền rất dễ dàng vượt qua cơn đau “phá trinh” dữ dội vừa rồi, nhưng ngược lại bây giờ nàng cảm thấy mình không còn lặng lẽ sưng đau bằng như vừa rồi, và so với bây giờ căn bản thân thể mạnh mẽ của nàng cũng bị cây gậy lớn đâm đến không còn vững vàng. Ngay cả vòng eo mềm mại của nàng dường như cũng lắc lư trên phạm vi lớn theo nhịp tác động của người nam nhân, và cơ bản là không thể dừng lại được… Cây gậy to cứng rắn đã tùy ý làm bậy ở trong thân thể nàng đó thật sự là không ghét không được, làm tâm trạng nàng rối loạn và nó cũng khiến cho nàng trở nên đặc biệt lạ lùng. Mỗi lần cây gậy lớn kia xâm nhập vào sâu, chính nàng lại cảm thấy thỏa mãn và sảng khoái. Rồi khi cây gậy lớn bị rút ra thì bên trong hai chân của nàng lại miễn cưỡng trở nên trống rỗng vô cùng.

Hơn nữa, cây gậy to lớn gây khó chịu này lại đặc biệt cứng rắn và to dài, còn vô cùng ngang ngược mà húc mạnh vào điểm giữa hai chân nàng, mỗi lần chọc vào chân tâm của nàng đều dùng sức rất mãnh liệt, mỗi một lần tốc độ càng nhanh hơn, nàng cũng có thể cảm giác được chỗ thịt nhỏ bé giữa hai chân của mình bị đâm đến run rẩy, đụng được tới nơi non nớt mềm mại tận sâu nhất trong tâm hoa, bị đâm làm cho bụng nàng đầy tê dại, xuân thủy của nàng bắn ra khắp nơi… Nhưng chỉ sau mấy lần bị đụng phải đầy mãnh liệt như vậy, Thư Khuynh Mặc cũng có hơi không thể chịu nổi nữa, khi đầu cây gậy to lớn lại đang mạnh mẽ mà ấn sâu vào chỗ tận cùng tâm hoa như muốn va chạm ra vào trong cái miệng nhỏ, nàng chỉ cảm thấy trước mắt mình trắng xóa, sống lưng trắng nõn cứng đờ bất động bên trên thảm da hươu, bụng dưới cũng căng cứng tê dại, bên trong tiểu hoa có một dòng thủy triều mùa xuân lớn ấm nóng ào ào chảy ra: “Ưm… Cứu mạng…”

 

Đêm thứ năm (11) mọt sách thối đừng bỏ cây gậy lớn ra ngoài được không

Huyệt thịt vừa nóng bỏng vừa ẩm ướt kia vốn là quấn lấy dương vật to lớn đang liên tục rút ra đút vào của Hoa Tỷ Thần, từng lớp mị thịt xếp thành nếp nhăn kia thay phiên ngậm lấy cán trụ một cách khao khát không chịu nổi, cắn được Hoa Tỷ Thần mấy lần, mỗi lần đều suýt chút nữa kéo căng đến không nhịn được mà muốn bắn ra nước tinh, lúc này đột nhiên thình lình có dồi dào nước cuộn dâng mãnh liệt mà tràn ập xuống, kích thích toàn thân Hoa Tỷ Thần giật mình một cái, hắn kinh ngạc nói: “Ai da… Sao chỗ đó của nàng lại phun nước rồi…”

Vừa dứt lời, Hoa Tỷ Thần cảm thấy tình hình không ổn, dường như hắn cũng muốn phun ra, khí thế muốn phun ra này căn bản dâng lên kịch liệt đến mức cũng không nhịn nổi nữa, thịt hoa há miệng run rẩy liền quấn chặt kẹp lấy quanh vật khổng lồ kia, cơ hồ chặt đến mức muốn cướp đi mạng sống người ta, trực tiếp khiến người lần đầu tiên làm tình như Hoa Tỷ Thần không thể kìm được, trong giây tiếp theo liền tiết ra tinh dịch đặc.

“Hừm…” Sau khi Hoa Tỷ Thần phát ra một tiếng gầm gừ nhẹ bị kìm nén từ trong cổ họng, đồng thời một lượng lớn nước sữa trắng tinh nóng hổi trào ra ngoài, thân thể Thư Khuynh Mặc nóng rẫy lại bị kích thích nhiều thì càng thêm run rẩy không ngừng.

Sắc mặt Hoa Tỷ Thần cũng không ngại, hắn cảm giác được mình cũng chỉ trụ vững được qua thời gian một nén hương đã liền xuất tinh như vậy có vẻ không phải là rất lợi hại, nhưng đều là bởi vì bên trong Thư Thư yêu tinh ma nhân đó vừa ướt vừa ấm lại bóp thật chặt như vậy, e rằng không phải là loại âm vật cực phẩm được đề cập trong sách, làm sao hắn có thể giữ vững sau những trải nghiệm ban đầu? Lúc trước dùng tay, hiển nhiên là nửa canh giờ cũng không thành vấn đề!

///Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn///

Hắn nghiến chặt răng rút cái bộ phận chảy tinh khí kia ra khỏi hoa huyệt nhỏ mềm mại ướt đẫm, cho dù nửa phần dương vật hơi cứng ngắc lúc trước giờ đã mềm nhũn ra nhưng vẫn có kích thước kinh người, rút ra từ miệng hoa tròn trịa mà khít chặt của nàng… Lúc bị rút ra thì ngoài một tiếng “pặc”, ngay tiếp theo còn có một vũng nước lớn màu trắng đục hòa với xuân thủy trong suốt trào ra từ trong khe hở sưng đỏ không thể tả.

Sau khi bụng bị đổ đầy nước tinh nóng hổi, Thư Khuynh Mặc đắm chìm trong dư vị của cao trào phun nước ra vừa rồi thì chưa thể tỉnh lại, thân thể mềm mịn rã rời của nàng có chút run rẩy, nước mùa thu trong mắt mang theo mưa bụi và sương mù, từng lớp tóc đen giống như thác nước rối tung bốn phía trên mặt tấm thảm, với ánh nến đỏ làm cho nổi bật, sắc ửng hồng trên đôi má tuyết dần dần lan đến chiếc cổ non mềm, thậm chí cả bộ ngực với xương quai xanh cũng được nhuộm lên sắc dục hồng nhạt, vẻ đẹp kiều diễm lay động lòng người.

Thư Khuynh Mặc không biết mình bây giờ quyến rũ đến mức nào, nàng chỉ cảm thấy mặc dù vừa rồi điểm giữa chân mình bị lượng lớn chất lỏng nóng hổi làm cho ấm áp thì lại rất thoải mái mãn nguyện, nhưng không còn cây gậy thô cứng ngắc đáng ghét kia chọc tới chọc lui vào, có thứ gì đó liền chảy ọc ọc ra ngoài từ giữa hai chân nàng, và tận cùng trong tâm hoa giờ đã trống rỗng và ngứa ngáy gay gắt… Thư Khuynh Mặc đang u mê nên rất thuận theo bản năng, nàng nhanh tay nhanh mắt dùng bàn tay nhỏ bé mà một phát bắt lấy cây gậy to lớn hơi mềm nhũn, và còn có phần khó nhịn mà chuyển hướng sang chỗ ngập đầy nước giữa hai chân, nàng lại vừa bối rối vừa ngạc nhiên nói ra những điều mình nghĩ trong lòng: “Mọt sách thối, nhanh như thế đã xong rồi sao? Thế mà ta còn chưa chơi đã đâu… Mọt sách thối không được rút cây gậy to lớn ra…, mà lại chọc vào trong đi được không! Nhưng sao cây gậy lớn lại liền mềm nhũn ra nhanh đến thế…”

Thư Khuynh Mặc nắm lấy nửa dương vật ướt nhẹp không chịu buông ra, ngón tay út còn lại chỉ vào núi tuyết nước chảy của mình, ngón tay cẩn thận vân vê khe hẹp miệng hoa tinh xảo, miệng không cam lòng mà kêu lên: “Nhưng bên trong người ta vẫn còn hơi ngứa, giống như lại có một con côn trùng nhỏ cắn… Người ta vẫn còn muốn một cây gậy to cứng chọc chọc vào được không, mặc dù ban nãy đâm người ta có hơi đau, nhưng cảm giác không thấy ngứa nữa… Mọt sách thối, huynh biết không, ta vừa mới cảm thấy cả người mình như đang lơ lửng trên mây, sung sướng như được làm thần tiên… “

Hoa Tỷ Thần dõi theo ngón tay nàng mà nhìn qua, dưới đám cỏ thơm đen nhánh rậm rạp, núi hoa tươi non quyến rũ đến cực điểm như hải đường ngủ dưới trời mưa xuân vô cùng xinh đẹp.

Miệng hoa vốn mở rộng ra tròn trịa vì bị côn thịt to chống đến căng cứng đã lặng lẽ khép lại, cánh hoa đầy đặn phong phú ôm chặt lấy tinh hoa thủy triều mùa xuân bên trong, không có một tia nào tiết ra ngoài, lúc này bởi vì ngón tay mảnh mai đang hướng về phía cánh hoa trắng mịn mà gảy gảy xoa xuýt, khe nhỏ non nớt xinh xinh khẽ hé mở, mơ hồ có thể thấy được một hạt châu đài hoa run rẩy ló đầu ra nhìn. Nước tinh màu trắng sữa hòa với nước hoa mà tự do chảy ra, bắp đùi trắng như tuyết của nàng và trên tấm thảm dưới đất đều có thể nhìn thấy có ánh nước mênh mông trắng đục.

Vừa rồi hắn chỉ đem thứ cứng rắn đó đút vào mà không xem xét kỹ hơn. Bây giờ nhìn kỹ thì tâm trí đúng là rung động không nói nên lời, cổ họng khô khốc của Hoa Tỷ Thần chuyển động nuốt xuống một miếng nước bọt, Thư Thư chỉ vừa thốt ra một câu như thế này đã sắp kết kết thực thực mà thành công đả kích lòng tự trọng của người nam nhân như hắn. Hắn cấp bách muốn rửa sạch nỗi xấu hổ, cúi đầu xuống mới nhận ra rằng thứ dưới háng bị bàn tay nhỏ bé của Thư Thư nắm giữ một nửa từ lâu đã dồi dào sinh khí trở lại với tư thế ngẩng cao đầu và ưỡn ngực, cứng và phồng lên như lúc ban đầu, thậm chí nó lại còn sưng to hơn một vòng.

Hoa Tỷ Thần dùng đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy vòng eo mềm mại của Thư Khuynh Mặc, nàng vẫn còn mơ mơ màng màng bĩu môi nghi hoặc nói: “Cây gậy lớn gì mà thật sự cứng lại như vậy, cứ như là ảo thuật.” Bế Thư Khuynh Mặc lên, lại để cho giai nhân nửa ngồi ở bên eo của mình, đồng thời thẳng lưng mà khẽ chuyển động, lại để cho vật cứng rắn to dài sung sức chen qua từng lớp vào sâu trong hoa nhỏ với hương thơm quyến rũ kia một lần nữa: “Làm sao có thể xong nhanh như vậy? Giờ mới bắt đầu, ngoan ngoãn nói xem muốn cây gậy to cứng đâm vào chỗ nào, ngứa ở đâu… Là chỗ này ư, hay là ở đây… hay là toàn bộ bên trong đều ngứa hết…, ta có lòng giúp nàng chọc một cái, rồi lại một cái nữa cho tốt… Một khi đã chọc mạnh thì không được khóc nhè…”

Hai tay hắn đỡ lấy bờ mông mềm mịn của Thư Khuynh Mặc, càng lúc càng đâm vào trong cơ thể giai nhân một cách thô bạo, lòng tự tôn của một người nam nhân sao có thể dễ dàng bị nghi vấn?

///Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn///

Do tư thế mà hắn vẫn còn có thể ngậm lấy một miệng lớn bầu ngực trắng thơm phức đang lắc lư mãnh liệt như sóng dâng cao của Thư Khuynh Mặc, đồng thời cố gắng dùng sức eo và hông của hắn, bởi vì vừa rồi bên trong tiểu hoa đều đã bị dịch xuân thủy bôi trơn, mà đầu nấm hình trụ tròn trịa này trơn trượt gạt mở ra từng lớp thịt hoa run rẩy bóp chặt để tiến thẳng đến Hoàng Long, thậm chí lại còn chọc vào cái miệng nhỏ rồi trực tiếp khiến cho Thư Khuynh Mặc phun ra nước triều cường, chính là trong miệng của đường tâm hoa nhỏ hẹp kia, vừa mới tiến vào, Hoa Tỷ Thần đã cảm thấy chỗ đầu nấm khoái không chịu nổi, bị kẹp chặt mà tinh thần sảng khoái.

Coi như đã tìm đúng chỗ, cây gậy thịt của Hoa Tỷ Thần như cá gặp nước, con đường nhỏ kia chật khít mềm mại không gì bằng. Sung sướng sảng khoái khiến Hoa Tỷ Thần tê dại da đầu, xương cốt cũng yếu mềm cả ra. Một đoạn vẫn còn ở ngoài đóa hoa cũng đi cả vào.

Thế tiến công hung hãn vào cơ thể mềm mại khiến Thư Khuynh Mặc phải thét lên liên tục. Vừa thút thít, vừa trách cứ vừa đau xót rên rỉ thở dốc, Hoa Tỷ Thần nghe được càng phấn khởi hơn. Hệt như được uống máu gà, bộ dáng như băm thịt xông mạnh tới. Cực kỳ hưởng thụ đóa hoa đang cắn chặt vào hắn. Một nhát lại một nhát quấy rối, độc ác mãnh liệt, không thể dừng lại được!

Cơ thể như một con ngựa hoang không có dây cương trên thảo nguyên xanh hoang dã, chạy băng băng cực kỳ tự do. Hắn gấp gáp chọc vào rồi rút mạnh ra, để thứ cứng rắn đỏ quạch ra vào nhiều lần trong tấn công đóa hoa.  Mỗi một lần không phải đâm vào đâm vào phần thịt non mềm trong nụ hoa kia thì cũng là chen mình vào trong lối đi tử cung chật chột đẹp đẽ. Nếu cẩn thận lắng nghe, thậm chí còn nghe thấy tiếng nước róc rách của nụ hoa bị va chạm mà kêu ra tiếng “phạch phạch phạch”…

Đên thứ năm (12)

“A… A… Chậm lại,  nhẹ chút… không chịu được. Bụng như bị đâm thủng rồi… Đau… Ta cảm thấy cơ thể sắp bay ra ngoài rồi!” Thư Khuynh Mặc không còn chỗ nào lành lặn, vô thức trào ra tiếng rên rỉ quyến rũ từ trong cổ, như khóc giận lại như yêu thích. Xương cốt toàn thân bị kích thích ùn ùn kéo đến, áp đảo khiến nàng không thở nổi.

Lỗ huyện mảnh mai giữa hai chân bị cây gậy thịt khổng lồ kéo mở đến cực hạn, nàng có thể cảm giác được nó ẩm ướt dính dính. Tai lại lờ mờ nghe được tiếng nước ở nơi đó phun ra. Tiếng nước càng vang lên theo từng cái chọc của người bên trên, toàn bộ thần trí của nàng tan rã kèm theo đó là xấu hổ không chịu nổi… Thư Khuynh Mặc mơ màng, còn cảm thấy rõ hình dáng của cái thứ to khỏe kia trong mỗi lần nó đâm vào trong đóa hoa. Mỗi lần đều cắm toàn bộ vào tận sâu bên trong đóa hoa non nớt. Còn cả bụng của nàng, rõ ràng lúc trước vẫn bằng phẳng trắng nộn, lúc này lại như thỉnh thoảng có hình dáng của một vật nhô lên, cảm giác như sau một khắc, bụng sắp bị cây côn khổng lồ đáng ghét kia xuyên thủng rồi.

Vòng eo mềm mại của Thư Khuynh Mặc theo tiết tấu va chạm mà lắc lư lay động, cả người vọt lên, không thể giữ vững. Hệt như bị cái va chạm dũng mãnh kia chọc sắp bay ra ngoài, Thư Khuynh Mặc vừa tức vừa sợ, không khỏi đưa cánh tay trắng nõn lên bám vào cổ Hoa Tỷ Thần. “Bụng sẽ không bị đâm thủng đâu, không đâu… Được… Ta sẽ chậm một chút, chậm một chút… Sẽ cố gắng… Nàng không thích như vậy phải không? Cảm giác bồng bềnh, bay bổng ấy… Nàng thích làm thần tiên sao, vậy ta khiến nàng sung sướng hơn nữa nhé…” Giờ phút này quá tiêu hồn lạc phách, còn nghe thấy tiếng cầu khẩn kiều mị, hưởng thụ cảm giác ấm áp bao bọc, sao có thể nhẹ lại, chậm lại được… Một tay Hoa Tỷ Thần trượt lên eo lưng của nàng, hạ thân dán chặt với nàng, một phát lại một phát nặng nề gây rối ở sâu trong thân thể nàng.

///Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn///

Lúc này hắn và Thư Thư thân mật kết hợp với nhau, nhận thức này khiến Hoa Tỷ Thần cực kỳ kích động càng phấn khởi hơn, hạ thân cũng dũng mãnh sục sôi, như một con sư tử mạnh mẽ đang giam cầm con mồi tươi ngon bên miệng. Đã dâng đến mồm hắn, chết hắn cũng không há mồm. Hắn muốn ăn sạch con mồi, ngay cả xương cốt cũng không để lại.

Bàn tay nóng bỏng của Hoa Tỷ Thần xoa nắn cặp mông mềm mại trắng nộn, mông cũng đồng thời bị ma sát mãnh liệt, khiến cái thứ sưng thẳng cứng có đủ nước tiếp tục đâm sâu vào trong đóa hoa. Mỗi một lần đều nặng như ngàn cân. Cây gậy gân guốc cọ xát vào vách tường mềm mại, đầu nấm cũng trùng trùng điệp điệp nặng nề tiến vào trong lối đi chật hẹp. Kích thích thân thể mềm mại của Thư Khuynh Mặc co rút run rấy. Cái miệng nhỏ nhắn rên rỉ cầu xin tha thứ… “Ư… Đừng… Nơi đó của ta đã trào nước rồi… Ngươi không hề chậm… A… Ư… Không muốn làm thần tiên, thật khó chịu… Không nên… Cầu ngươi nhẹ thôi…” Đầu óc Thư Khuynh Mặc hỗn loạn. Nàng cảm thấy giờ phút này mình như một đóa hoa nhỏ yếu ớt đang phiêu bạt trong mưa gió.

Đóa hoa nhỏ tội nghiệp là nàng không có chút sức lực ngăn cản gió táp mưa sa, chỉ có thể mặc cho cuồng phong thổi qua thân cành yếu ớt của nàng, gió dữ làm hư hại cánh hoa khéo léo mềm mại. Nửa người nàng run rẩy mềm yếu, giống như một nắm bùn không có xương cốt, chỉ có thể ôm chặt lồng ngực cường tráng rắn chắc của Hoa Tỷ Thần.

Đôi chân tuyết trắng của Thư Khuynh Mặc quấn lấy vòng eo săn chắc của Hoa Tỷ Thần. Vòng vú căng tròn no mềm cũng không thoát khỏi miệng Hoa Tỷ Thần, để mặc hắn liếm mút. Mông trắng eo thon theo thế công hữu lực di chuyển không ngừng. Tần suất co rút của hoa huyệt phấn nộn nhanh hơn, quấn xoắn thật chặt vào nhau, nước của hoa huyệt lần nữa phun ra… “Lần này nào có chuyện nhanh như vậy… Ta vẫn muốn chơi lâu nữa đây…” Hoa Tỷ Thần cố nén khoái cảm khi bị hoa thịt xoắn vào. Cây gậy thịt vừa mới bắn vẫn còn sức bền bỉ kinh người, gậy thịt dính nước đỏ tía tráng kiệt. Mỗi một lần đều sục sôi mãnh liệt đâm vào toàn bộ, càng dũng mãnh không ngừng chọc vào trong. Ngay cả hai viên cầu nặng trịch cũng đánh bành bạch vào cái chân tuyết trắng, da thịt đều bị đánh ra dấu vết đỏ tươi.

///Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn///

Vách tường phấn nộn càng quấn chặt êm ái, nước xuân càng chảy càng nhiều, gậy thịt càng đâm càng nhanh. Ngay cả hoa huyệt hồng mịn của Thư Khuynh Mặc cũng thành yếu ớt không chịu nổi một kích, được cự vật đẩy vào trào ra làn nước trong suốt… Gậy thịt càng chiến càng hăng như vị muốn rửa sạch nhục nhã. Tung hoành ra sức lớn rút ra lại đâm vào, nơi hai người giao hợp quá mạnh mẽ khiến nước văng khắp nơi. Tiếng nước phóng đãng, thậm chí, ngay cả hoa huyệt thịt mềm nộn hồng cũng vì sung sướng kéo căng ra. ở nơi hành lang sâu nhất trong đóa hoa non mềm ấy cũng có tiếng nước mập mờ. Vệt nước thẩm thấu dinh dính nhuộm ướt bắp đùi của hai người. Thậm chí còn chảy xuống một dòng nước ướt nhẹp trên đường da thịt…”Tên học vẹt, ta không chửi, không mắng ngươi học dở nữa. Hoa công tử, quan trạng nguyên, van ngươi, nhẹ thôi… Ta cảm thấy dưới chân sắp bị làm hỏng rồi… Không chịu được… A…” Hai mắt Thư Khuynh Mặc đẫm lệ, mơ hồ. Nàng cắn chặt cánh môi. Dù không tràn ra tiếng rên rỉ thở gấp nhưng cũng không ngăn cản được thân thể đang run rẩy không ngừng. Càng không ngăn được dòng chảy mãnh liệt đang quấy rối nơi giữa hai chân.

Nàng cảm thấy giờ khắc này nàng đang vui sướng nhất thế gian, cũng là người chịu dày vò khổ sở nhất trên đời này. Nàng cảm thấy toàn thân thoải mái, lòng bàn chân lướt bay. Cũng đồng thời cảm thấy thế tiến công dũng mãnh của hắn còn có thể khiến nơi quan trọng nhất trong nội tâm mềm yếu của nàng bị đảo nát… Thư Khuynh Mặc cảm thấy mình như đang bay trên mây. Rõ ràng người nàng đang treo trên người Hoa Tỷ Thần, phập phồng theo động tác của hắn. Lại như phát hiện ý thức của mình đang lững lờ trôi khỏi vòng tay của hắn, nhẹ nhàng trôi lên tận chín tầng mây. Đám mây ở bốn phía trùng trùng điệp điệp bao vây nàng, từ ngón chân lọn tóc đều bị bao lại… Thư Khuynh Mặc bám vào bờ vai khỏe khoắn của Hoa Tỷ Thần, mười ngón tay bám thật chặt. Ngón tay mượt mà trắng nõn  véo bắp thịt rắn chắc. Cơ thể nàng căng cứng như dây đàn tranh, thân thể mềm mại run rẩy không kìm được. Hoa thịt chăm chú quấn xoắn, kẹp chặt. Sâu trong nhụy hoa là một dòng nước xuân đột kích.

Khoái cảm hệt như dòng thủy triều ập tới, bàn chân đẹp đẽ của Thư Khuynh Mặc cong lên. Thoải mái đến mức cuộn mình thành một đống nho nhỏ, nàng cảm thấy hình như trước mắt hiện lên một tia trắng, sau đó thì hôn mê bất tỉnh…

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro