03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Không chờ Hạ Thiên di chuyển, Mạc Quan Sơn mặt đỏ lên, giống như một con mèo nhảy "Vèo" tốc biến vào buồng vệ sinh. Tốc độ cực nhanh khiến người khác không kịp nhìn, Hạ Thiên ở trước cửa mở to mắt ngẩn ra một lúc, sau đó tức giận đến thiếu chút nữa cười ra tiếng bước tới.


"Trốn cái gì mà trốn?" Hắn đi qua dựa người vào gần cửa cách vách, trong lòng mãnh liệt nổi bão cuồn cuộn, nhưng trên mặt lại nghiêm lạnh như băng mà cong môi cười, nghiến răng nghiến lợi: "Mới ngày hôm qua còn ngồi trên đùi tao nhún nhảy hăng say, như thế nào bây giờ lại mắc cỡ rồi?"


Buồng bên trong lặng yên không một tiếng động, Mạc Quan Sơn không biết đang làm gì. Hạ Thiên đợi cả buổi không thấy đáp lại, nhịn không được đập mạnh lên cửa một cái, nóng nảy mà nói: "Mạc Quan Sơn, mày không phải đại ca học sinh cá biệt lừng danh đó sao, tại sao lại dám làm không dám nhận?"


Lúc này, người bên trong rốt cuộc phát ra tiếng: "Mày mày nói cái gì, tao không biết!" Giọng điệu khàn khàn hoảng loạn, cùng thanh âm tối hôm qua có vài phần tương tự. Hạ Thiên trong lòng tia nghi ngờ cuối cùng đã rơi xuống, trên mặt hắn lộ ra quyết tâm quyết liệt mà tươi cười: "Sao, định giả ngu sao? Tao để lại một cái dấu hôn ở dưới vành tai mày vẫn không phát hiện ra? Vết sẹo trên cổ kia, là tao cắn còn gì? Mày dám thì hãy tự mình xem đi, nhìn xem có hay không cái vết cắn đánh dấu mà tao đã để lại?"


...... Mạc Quan Sơn lại im lặng, bắt đầu giả chết.


Hồi lâu không có đáp lại, cũng nhìn không thấy được vẻ mặt đối phương, Hạ Thiên cảm giác chính mình một đòn đều chỉ đang xả vào mấy cái bông gòn, nghẹn ức vô cùng. Không chịu nổi, hắn khẽ cắn môi, vừa định đá bay cửa ra, bên ngoài có hai nam sinh Omega đột nhiên đi vào: "Năm nay lễ hội thể thao cậu chuẩn bị tham gia ca...... Á!"


Thấy có một Alpha cao lớn âm trầm đứng trời trồng ở trong nhà vệ sinh của Omega, hai người liền hoảng sợ, trong lòng nghi ngờ bản thân có phải hay không đi nhầm chỗ. Quá trình bức cung thủ phạm bị người khác làm gián đoạn, Hạ Thiên mặt trề ra, trong mắt thiếu chút nữa muốn phun ra lửa! 


Học bá họ Hạ tức giận nghiến răng nghiến lợi một trận, không cam lòng mà ném xuống một câu: "Tao sẽ còn đến tìm mày." Sau đó xoay người rời đi.


...... Bên trong buồng, Mạc Quan Sơn tay chân rụng rời mà ngồi trên nắp bồn cầu, nghe thấy tiếng bước chân hắn dần dần đi xa, nhịn không được "Au" một tiếng, vô cùng đau đớn mà bưng kín mặt mũi.


Hai Omega bên ngoài kia lại bị doạ hoảng sợ.


-----


Mạc Quan Sơn từ bây giờ cứ trông gà hoá cuốc* mà chạy trốn hằng ngày.

*nhìn con gà thành cái cuốc, nhìn người này thành người nọ


Tan học không dám ở lại trong lớp, chuông vừa reng liền hướng nhà vệ sinh của Omega chạy vào cố thủ, ngồi xổm trên bồn cầu khoá chặt cửa, dành toàn bộ giờ giải lao trong đó, sân trường rộng lớn hàng trăm người, sân thượng, sân thể dục, rừng cây nhỏ sau trường, so với chuột thì Mạc Quan Sơn đi lại còn cẩn thận dè dặt hơn, căn tin trước cổng trường buổi chiều tối cũng không dám đi qua, xin nghỉ một tuần, tan học sợ Hạ Thiên ở trên đường chặn đường mình, có thể nói là tránh hắn như tránh tà, đề phòng đến một giọt nước cũng không chui lọt.


Nhưng mà Hạ Thiên dường như là không có đi tìm Mạc Quan Sơn.


Đầu trọc nói: "Nó chính là nhìn cả hai mắt, cũng không nhìn qua hướng này. Cơm trưa cũng là cùng bạn bè ăn, tan học cũng là trực tiếp về nhà, không có qua đây tìm đại ca."


Mạc Quan Sơn ngơ ngẩn: "Hả?...... à..." Cảm giác thế cũng quả thật là may mắn, nhưng lòng ngược lại có chút gì đó hậm hực.


Mạc Quan Sơn quyết định thả lỏng một chút nhưng đôi mắt vẫn hướng qua lớp đối diện mà đề phòng. Trong lớp bên cạnh, Hạ Thiên cũng giống Mạc Quan Sơn đều ngồi ở hàng cuối cùng. Cửa sau phòng học luôn mở ra, có thể thấy được Hạ Thiên ngồi trên ghế lắc lư nhẹ, đôi chân dài duỗi ra đung đưa nghêu ngao, cả người lười biếng mà dựa người vào ghế ngồi, áo đồng phục bị cơ bắp kéo căng ra mượt mà vừa đủ, làm cho người ta chỉ cần nhìn vào, liền có thể tưởng tượng đến sức lực mạnh mẽ ẩn trong cơ thể này.


Mạc Quan Sơn nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.


Hạ Thiên hẳn là không hứng thú nữa. Chính mình bất quá chỉ một Omega khô quắt ngạo mạng không có gì đáng để khen ngợi, mặt mày khó coi cũng không hề đáng yêu, không có bất luận cái gì giá trị để theo đuổi. Hai lần thân mật tiếp xúc với nhau kia chỉ là do hắn có chút thú tính muốn nóng lòng hủy diệt sỉ nhục mình, giờ được phủi sạch quan hệ còn mừng không kịp, như thế nào sẽ lại tiếp tục dây dưa thêm?


Mặt dài ra lăn qua lại trên bàn, Mạc Quan Sơn mếu máo, dùng sách vở che đầu lại, lâm vào vòng xoáy tự chán ghét chính mình.


Hạ Thiên nhìn bảng đen giống như suy tư cái gì, đột nhiên quay mặt qua, tầm mắt rơi xuống phía sau bóng lưng Mạc Quan Sơn.


"Chúng ta buổi chiều có phải có tiết thể dục không?" Hắn gửi tin nhắn hỏi Kiến Nhất.


"Hả, đúng vậy." Ngay sau có tin nhắn trả lời.


"Lớp bảy cũng có tiết thể dục phải không?"


"Hừm, hình như là vậy. Mày hỏi cái này làm gì?"


"Ha hả, không có gì." Hạ Thiên cười lạnh, "Bắt được một con chuột nhỏ."



---------


Hội thể thao đang tới gần, các lớp học gần đây đều dành thời gian để luyện tập hướng dẫn giúp đỡ lẫn nhau. Tiết thể dục tự do hoạt động, Hạ Thiên muốn đi qua lớp bảy bên kia bắt người, không nghĩ chính mình bị bắt lại trước: "Hạ Thiên, bọn tớ ở đội bóng rổ, cậu phải đánh phát tiên phong! Tới đây, luyện tập thử xem."


Hạ Thiên không cam lòng mà vọng nhìn nơi xa, thấy lớp bảy bên kia cũng đang đánh bóng rổ. Mạc Quan Sơn mặc một bộ đồng phục thể dục màu đen sạch sẽ lưu loát mà rê bóng lách người, khỏi phải nói, rất có khí thế. Hắn trong lòng kinh ngạc, nhịn không được hỏi uỷ viên thể dục: "Mạc Quan Sơn bên lớp bảy kia, nó cũng là thuộc đội bóng rổ?"


Trong sân bóng rổ quy định, không thể có nhiều hơn hai Alpha trên sân. Ba cầu thủ còn lại không giới hạn giới tính, nhưng mọi người đều thường sẽ để Beta lên chơi. Mạc Quan Sơn là Omega, thực sự có thể kiếm được một vị trí nhỏ?


Ủy viên thể dục nói: "Mày đừng xem thường nó. Hội thể thao năm ngoái, nó làm chúng ta ăn không ít đau khổ."


Hạ Thiên nghe xong, lông mày rất có hứng thú mà nhướng lên, bên miệng tươi cười lộ ra một cái ý vị thâm trường: "Thế thì thật tốt. Ủy viên, chúng ta chỉ luyện tập một bên, không bằng kêu lớp bảy lại đây đấu cùng, có thể vừa tập luyện vừa xem được thể lực bên đối thủ như thế nào."


Đề nghị của Hạ Thiên không tồi, ủy viên thể dục ánh mắt sáng lên, chạy nhanh qua bên đó.


Mạc Quan Sơn lúc đầu không có nghĩ nhiều, chỉ là một trận đấu luyện tập, sao cũng được. Kết quả vừa bước qua đó liền thấy, Hạ Thiên đứng giữa sân bóng, trong tay giữ trái bóng rổ, không có ý tốt mà nhìn Mạc Quan Sơn cười cười.


"Bạn học, nghe mọi người nói rằng bạn rất lợi hại." Hạ Thiên gật đầu, "Xin được chỉ giáo nhiều hơn."


Mạc Quan Sơn nháy mắt cứng đờ, mặt mày xanh lét, cả người lông tơ đều dựng đứng lên, nổi hết cả da gà.


Trận đấu bắt đầu không bao lâu, Kiến Nhất ngồi xuống ở trên ghế đá, yên lặng theo dõi mà cảm giác có gì đó không đúng.


"Chính Hi," Kiến Nhất chọc chọc bạn học bên cạnh: "Mày có cảm thấy...... Hạ Thiên hình như đang quấy rối Mạc Quan Sơn?"


Triển Chính Hi nhíu mày một cách khó hiểu, không muốn thừa nhận nói: "Hửm...... chỗ nào?"


"Mẹ nó, Tóc đỏ đâu có giữ bóng mà cứ một bước là nhào lên kiềm cản người ta lại, có cần thiết không? Cả người đều đè sáp lại, Mạc Quan Sơn so với nó thấp nửa cái đầu đã đành...... Ủa đm nó còn cởi áo ra nữa?!" Kiến Nhất kinh ngạc mà quăng đi bình nước suối.


Hạ Thiên ra rất nhiều mồ hôi, áo thun trước ngực cùng phía sau lưng đều bị ướt một mảng to, hắn dứt khoát đem áo cởi ra, trần trụi nửa người trên tiếp tục thi đấu. Đối diện với năm người, ai hắn cũng không thèm nhìn, vẫn luôn bám theo Mạc Quan Sơn, gắt gao đề phòng cậu. Mạc Quan Sơn am hiểu kỹ thuật đột phá, giống như một cái lưu manh vô lại, dưới mũi người khác, lén đoạt đi bóng rổ. Cơ thể rắn chắc giống như động vật họ mèo mang theo mồ hôi nóng cháy ngang ngược mà kiềm hãm đường đi của Mạc Quan Sơn, có đôi khi phanh lại không kịp, Omega tóc đỏ liền sẽ đâm thẳng vào trong lòng ngực hắn.


"Úi!" Lúc này hắn liền giả bộ đau đớn mà kêu lên một tiếng, xoa chỗ ngực bị thương nói: "Bạn học Mạc Quan Sơn, bạn thật tàn nhẫn quá đi!"


"Mày......!" Mạc Quan Sơn nghiến răng nghiến lợi mà nóng mặt, lúng túng không thôi. Kiến Nhất ở ngoài sân xem đến nơm nớp lo sợ, có phải Hạ Thiên sắp bị ăn đập rồi không? Kết quả bạo chúa học sinh cá biệt thở phì phì, hai tay vẫn nắm chặt thành quyền mà đứng thẳng bất động trong chốc lát, muốn nói cái gì cũng chưa nói ra, quay người hướng phía phòng rửa mặt chạy đi: "Tao không đánh!"


Trong sân cả đám người ngẩn ra, còn không có kịp phản ứng lại, Hạ Thiên đã ung dung mà đuổi theo Mạc Quan Sơn.


Kiến Nhất ở ngoài xem đến trợn mắt há hốc mồm: Cái gì? Hạ Thiên từ khi nào lại quan tâm đến Mạc Quan Sơn thế?!



--------


Phòng rửa mặt không có người.


Mạc Quan Sơn đem toàn bộ đầu nhét vào hướng dưới vòi nước đang chảy xối xả, muốn làm giảm bớt sức nóng trên mặt. Trên quần áo lại nhè nhẹ từng đợt truyền đến mùi hormone của Hạ Thiên, Mạc Quan Sơn nhất thời không kịp hít vào, dưới chân bỗng chốc mềm nhũn, gần như ngã ra ngồi trên mặt đất!


Hạ Thiên không nhanh không chậm mà đi vào phòng rửa mặt, dựa vào ven tường đánh giá Mạc Quan Sơn đang kịch liệt thở dốc dưới vòi nước cố rũ sạch mùi mồ hôi của hắn, hai mắt sáng như đuốc. Cảm giác phía sau có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm chính mình, Mạc Quan Sơn quay đầu lại nhìn, cả người không tự chủ được mà run rẩy một chút, nhảy dựng lên muốn vọt chạy vào buồng vệ sinh gần đó như lần trước. Hạ Thiên nháy mắt nhanh tay hơn mà xông tới vặn bung ra cửa buồng, cùng đồng loạt đẩy Mạc Quan Sơn thẳng vào trong.


Buồng bên trong nhất thời trở nên chật chội vô cùng. Hai người mặt đối mặt, cơ hồ là dính thật sát vào nhau...... Đáng chết, Hạ Thiên cư nhiên vẫn là không có mặc áo!


Mi mắt trốn tránh mà rũ xuống, cố gắng tránh ánh mắt khỏi cơ ngực rắn chắc màu mật ong dính đầy mồ hôi xuất hiện lồ lồ ngay trước mặt. Mạc Quan Sơn sợ tới mức nhiệt độ cơ thể như nóng cháy lên, hô hấp dồn dập, trên chóp mũi nháy mắt thấm ra vài giọt mồ hôi mịn. Thưởng thức bộ dáng khẩn trương này của Mạc Quan Sơn, Hạ Thiên tâm tình rất tốt mà căng rộng đôi tay đem Mạc Quan Sơn vây kín ở trong lòng ngực, dục vọng bắt đầu ngoi đầu muốn chinh phục: "...... Mày không phải muốn chạy sao, sao lại không chạy nữa đi? Sợ bị ngã sao?"


Mạc Quan Sơn khẩn trương đến hàm răng căng thẳng run lên, hơi dựa vào tường chống người lại, không dám nhìn thẳng Hạ Thiên: "Tao, tao sai rồi, Hạ Thiên, mày đại nhân có đức độ......"


"Tao sao lại là đại nhân có đức độ?" Hạ Thiên cười rộ lên, "Tao không có đức độ, tao là tiểu nhân. Tao đêm đầu tiên bị mày không nói một tiếng liền trộm đi, đêm thứ hai cũng bị mày đánh ngất mà đoạt lấy, tao tức giận đến đổ bệnh, mỗi ngày luôn suy nghĩ tìm cách bắt được mày, thành tích của tao trên bản xếp hạng toàn trường bị tụt xuống hai hạng. Mày nói xem, mày chuẩn bị bồi thường tao như thế nào đây?"


"Tao..." Mạc Quan Sơn nghiêng đầu, nghẹn họng mà nuốt một ngụm nước bọt: "Tao có thể bồi thường tiền cho mày......"


"Tiền?!" Hạ Thiên bật cười: "Thứ tao không thiếu nhất chính là tiền."


"Vậy...... Mày có thể đánh lại tao." Mạc Quan Sơn khẽ cắn môi, cả người căng thẳng.


"Tao đánh mày làm gì, không có chỗ nào tốt cả, tao còn ngại bị đau tay đây."


"Vậy......" Mạc Quan Sơn không còn cách nào nữa, chỉ đành bất chấp tất cả mà lén ngước mắt lên nhìn: "Vậy mày muốn xả giận như thế nào thì làm đi! Dù sao chuyện này là tao sai, muốn giết muốn chém tao đều chịu!"


"Ha?" Hạ Thiên bất động thanh sắc mà nhìn Mạc Quan Sơn càng thêm đỏ bừng gò má, cố ý giảm thấp thanh âm: "Vậy, sau khi tao hả giận rồi, mày sẽ làm gì?"


"...... Tao làm gì là làm gì?" Mạc Quan Sơn sửng sốt, rốt cuộc xoay mặt qua nhìn Hạ Thiên.


Hạ Thiên cười. Đưa cánh tay siết gần hơn rồi cúi đầu xuống, cố ý phun ra từng ngụm hơi thở: "Mày khát tình như vậy, sau này ai sẽ giúp mày giải quyết đây?"


"Tao, tao......" Nhìn khuôn mặt anh tuấn của Hạ Thiên thật gần trong gang tấc, Mạc Quan Sơn cổ họng nghẹn lại, hô hấp dồn dập: "Ờ thì thì thì, ở quán bar 7/94 cũng có rất nhiều Alpha......"


Mặt Hạ Thiên trong nháy mắt đen đi.


"Mày đối với tao không hài lòng chỗ nào sao?" Cặp mắt hẹp dài sắc bén như chim ưng nhìn trừng trừng Mạc Quan Sơn, Hạ Thiên tay nắm thành quyền, tựa hồ là nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Là tao không đủ đẹp trai sao, dáng người không chuẩn sao? Hay là, mày chê tao thể lực không tốt, kỹ thuật làm tình không đủ khiến mày sướng?"


"??? Tao không có cảm thấy như vậy!" Mạc Quan Sơn khiếp sợ, đại não ở trạng thái không hiểu Hạ Thiên sao lại hỏi như vậy, "Tao không có ý này, tao cũng không có đối với mày không hài lòng!"


"—— Vậy tại sao mày còn muốn tìm người khác!?"


"Hả?" Bạo chúa học sinh cá biệt khó hiểu, "Tao nói muốn đi tìm người khác lúc nào?"


"Vừa mới nói!" Hạ Thiên như điên rồi: "Mày nói mày muốn đi bar 7/94 tìm người thao mày, mày vừa nói chỗ đó có rất nhiều Alpha!"


"......" Mạc Quan Sơn nín thở mà mở to mắt nhìn, cẩn thận mà hồi tưởng lại, à... hình như đúng thật có chuyện như vậy thật: "Tao, tao thuận miệng nói vậy thôi." Mạc Quan Sơn trên mặt lộ vẻ xấu hổ mà nhỏ giọng nói thêm: "Cơ mà, tao tìm ai làm tình với tao, liên quan gì đến mày......"


Lần này đến phiên Hạ Thiên cứng họng: "Như, như thế nào không liên quan đến tao?! Bọn họ có đẹp như tao không, có tốt như tao không?! Mày tìm tao, rồi lại đi tìm bọn họ, chuyện này nếu như truyền ra ngoài, mày có biết người khác sẽ nói tao như thế nào không?! Bọn họ sẽ nói tao trên giường kỹ thuật không tốt, không thỏa mãn được mày, mới làm mày đi khắp nơi kiếm người khác! Có hiểu hay không?!"


Bị hắn rống đến trong tai vang ong ong, Mạc Quan Sơn kề sát tường, dè dặt thở mạnh ra một ngụm: "...... Vậy mày muốn như thế nào? Tao đi ra ngoài viết cái giấy lớn dán lên bản thông báo, khen ngợi kỹ năng trên giường của mày nhé?"


Hạ Thiên tức đến ói máu.


"Chết tiệt......" Không thể nói lý nữa, hắn cũng không vòng vo, duỗi tay bắt lấy mông Mạc Quan Sơn, đẩy lên cao dựa vào trên tường: "Mày vẫn còn muốn tìm người khác đúng không? Tao đây chơi phế mày luôn, xem mày còn có sức lực mà đi ra ngoài kiếm người khác không!"


"Lịp mẹ! Hạ Thiên!" Mạc Quan Sơn hoảng loạn mà bắt lấy bả vai Hạ Thiên duy trì thăng bằng, gò má nháy mắt chuyển đỏ, cảm thấy xẩu hổ đến khó thở: "Đây là trường học! Mày, mày đừng có mà bốc đồng!"


"Tao bốc đồng?" Hạ Thiên hung tợn mà liếc mắt cười xéo Mạc Quan Sơn, đôi tay đã với vào đồng phục bóng rổ của cậu: "Buổi tối hôm đó là ai đem tao đánh ngất kéo vào trong buồng vệ sinh để giải quyết nhu cầu hả? Mày có cái tư cách gì để mà nói tao?"


Mạc Quan Sơn cắn môi, không nói nên lời, cả người cứng lại phó mặc cho động tác của Hạ Thiên.


Phòng rửa mặt trong lúc nhất thời tràn ngập hương vị của Alpha, Hạ Thiên ác liệt mà toả ra hormone, ôm sát người tóc đỏ, vuốt ve cậu, tiểu đệ cố định ở giữa hai chân Mạc Quan Sơn, cơ ngực đầy đặn cũng đè ép lại ở trên ngực Mạc Quan Sơn. Bàn tay với vào trong ống quần đùi bóng rổ rộng thùng thình, Hạ Thiên sờ đến một mảnh ướt át: "Sao lại ướt đến như vậy rồi?" Hắn rốt cuộc kiêu căng mà cười rộ lên, trong ánh mắt càng thêm hưng phấn: "Có phải là lúc đánh bóng rổ đã nhịn không được rồi không? Mày thích thân thể của tao đến vậy sao?"


Bị Hạ Thiên sờ đến cả người khô nóng, Mạc Quan Sơn nghiến răng nghiến lợi mà quay mặt đi, muốn kẹp chặt hai cánh mông lại, lại bị Hạ Thiên không phân trần mà bẻ ra, tùy ý vuốt ve bừa bãi: "Hoá ra mày chân chính là cái bộ dạng như thế này......" Hạ Thiên dán đến bên gáy Mạc Quan Sơn, hô hấp nặng nề phun từng hơi nóng lên vành tai đối phương, làm Mạc Quan Sơn ngứa ngáy như thể có hàng vạn con kiến bò trong tận xương tuỷ, cậu hơi vặn vẹo hạ người thấp xuống, chạm tới tính khí cứng rắn vẫn không động đậy của Hạ Thiên. Mạc Quan Sơn đột nhiên lại cảm thấy thoải mái, hai chân không tự chủ được mà mở rộng một chút, hậu huyệt co rút lại một cơn, đôi môi vẫn như cũ gắt gao cắn chặt, không dám để lộ ra một chút hưng phấn.


Nhìn bộ dáng muốn mà không được của Mạc Quan Sơn, Hạ Thiên dục tâm bùng cháy mạnh mẽ, không kịp cởi quần cậu ra mà trực tiếp đem ống quần kéo mạnh vừa vặn qua một bên, tính khí cứng rắn không cảnh báo mà đẩy vào. Mạc Quan Sơn rùng mình, sợ hãi vương cao người về phía trước hòng muốn thoát ra, nhưng mà trọng lực kéo cậu rơi xuống, hậu huyệt theo đó bị buộc nuốt tính khí vào sâu thêm, Mạc Quan Sơn cắn môi dưới, rốt cuộc không khống chế được mà thở mạnh một hơi, nước mắt chảy ra ướt nhoè mặt đi.


...... Hạ Thiên nhìn thấy vẻ mặt này trái tim đều nhảy dựng, trong lúc nhất thời quên mất hít thở.


Trong trường mọi người đều nói Mạc Quan Sơn khó coi, tính cách thô bạo, dáng người không đủ nhỏ xinh, lớn lên cũng không nhu mì......nhưng ngay giờ phút này đây, con ngươi hung ác ướt đẫm, nước mắt lăn dài trên gò má đỏ hồng, không biết là vì xấu hổ, vì giận dữ hay là vì đau đớn nhìn thẳng về phía Hạ Thiên, môi mỏng bị cắn chặt đến ửng đỏ, khoé môi hơi nhếch lên thở dốc run rẩy, dáng vẻ này giống như...... như một con mèo nhỏ đang bị khi dễ tàn nhẫn.


Cơ thể không tự chủ được mà tiến sát lại gần hơn, Hạ Thiên nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ đỏ hồng của Mạc Quan Sơn, nhịn không được cơn thèm khát mà liếm môi. Hai người dựa quá gần nhau, hắn có thể cảm giác được đối phương đang trở nên khẩn trương, hô hấp đều cẩn thận chặt chẽ, không dám thở mạnh. 


Trên người Mạc Quan Sơn toả ra mùi hương cam quýt cùng tư vị chanh thanh mát, nhè nhẹ từng cơn, giống hệt mùi hương của hai lần trước đó, thậm chí...... còn nồng nàn hơn.

Mạc Quan Sơn thơm quá.


Rốt cuộc nhịn không được đè môi lên miệng đối phương, Hạ Thiên áp lại cơ thể mình một chút, đầu lưỡi liếm đến khoé môi run run của Mạc Quan Sơn mà thăm dò. Mạc Quan Sơn da đầu tê dại hít vào một ngụm hơi nóng, môi thuận theo mà mở ra, lông mi lấp lánh ánh nước chớp chớp, eo mềm đi treo ở trên người Hạ Thiên.


Phòng rửa mặt im ắng, chỉ có tiếng nước ái muội mơ hồ qua lại. Hai người trầm mặc mà hôn sâu, trong buồng kín oi bức vô cùng, cả người họ đầy mồ hôi, mùi gỗ Đàn Hương cùng mùi cam quýt mát nồng hòa trộn với nhau.


Hạ Thiên mồ hôi đầm đìa mà cắn môi dưới Mạc Quan Sơn mút lấy triền miên, cảm xúc trơn trượt ẩm ướt làm hắn không khỏi nhớ đến buổi tối ngày hôm đó, Omega lớn gan này liều mạng che kín hai mắt hắn, ở trên đôi môi khô ráo nóng bỏng của hắn mà hôn thật ướt át.


...... Đúng là trời sinh dụ người!


Kiềm lòng không được dùng sức một cái, Hạ Thiên dưới thân thúc mạnh lên, Mạc Quan Sơn giật mình, môi vô tình bị cắn chảy máu.


Thích sướng đúng không...... Hạ Thiên hung tợn mà bắt đầu thúc mạnh liên hồi, tao cho mày sướng! Còn muốn cho mày thật đau đớn...... Làm cho mày ngoại trừ tao ra, không thể tơ tưởng tới bất luận kẻ nào khác!



---------


Kể từ đó, hai người bắt đầu trở nên lén lén lút lút.


Những Omega cùng lớp khác không tìm thấy Hạ Thiên, đầu trọc cũng không tìm thấy đại ca nhà mình, Kiến Nhất và Chính Hi định kêu cùng đi ăn cơm, vừa quay đầu qua lại thấy chỗ ghế ngồi trống rỗng người.


Mà vào những lúc đó, Hạ Thiên đều là lôi kéo Mạc Quan Sơn lén lút vào nhà vệ sinh, trên sân thượng, hoặc là một góc tối thui nào đó ở trong rừng cây...... Cởi quần đối phương đến bắp đùi, bắt lấy cái eo thon chắc nâng lên cao, một chân đối phương treo trên cánh tay hắn, cả người thở hỗn hển mà đưa đẩy tính khí vào trong hậu huyệt nóng bỏng. Mạc Quan Sơn vẫn luôn không hề kêu ra tiếng, luôn là cắn chặt răng nhắm chặt mắt, cho dù bị Hạ Thiên đưa đẩy đến hồng thấu khắp cả người, Mạc Quan Sơn cũng chỉ từ kẽ răng nghiến chặt mà rỉ nhẹ ra một hai tiếng, ngay sau đó liền tự động bịt chặt miệng mình lại.


Mạc Quan Sơn cũng không cho Hạ Thiên đánh dấu mình.


Có một lần hai người làm tình trên sân thượng vắng vẻ, Hạ Thiên từ sau lưng nhìn đến cái gáy sạch sẽ đỏ ửng của Mạc Quan Sơn, rất muốn cắn một cái, lại bị Mạc Quan Sơn thở hổn hển lật người qua cáu gắt nói: "Đừng...... Đừng cắn."


"Tại sao?" Hạ Thiên nhíu mày lại, không được vui.


"...... Mắc gì lại muốn cắn?" Mạc Quan Sơn quay mặt đi nhìn về phía không trung, một bên thở dốc một bên hỏi lại. Hạ Thiên trong lòng bỗng chốc trầm xuống đáy, giờ mới nhớ tới, người này ngay từ đầu chỉ là bởi vì hắn vẻ ngoài nổi bật xuất chúng, mới âm mưu làm cái chuyện như thế...


...... Chết tiệt.



----------

Kiến Nhất vừa thấy hắn mặt mày không tốt, liền chạy tới nói vài lời an ủi thấm thía: "Ai nha, đừng nên nghĩ nhiều. Chuyện gì cũng đều có lần đầu tiên mà, hơn nữa đêm đầu của Alpha cũng đâu có đáng giá lắm...... Dù sao mỗi ngày đều có thể được vui vẻ rồi, mày giờ cũng đâu mất gì, đúng không?"


"Hừ," Hạ Thiên cười lạnh, "Cũng phải. Nó là Omega mấy chuyện này còn không ngại, tao để ý làm gì?!"


Kiến Nhất vừa nghe liền ngẩn ra, cảm giác Hạ Thiên hình như hiểu nhầm cái gì: "Ý tao hình như không phải thế...... mà Hạ Thiên này, Mạc Quan Sơn bộ có từng nói với mày đó là lần đầu của nó sao?"


Hạ Thiên cơ thể đột nhiên cứng đờ, mặt mày như nổi trận lôi đình mà quay qua trừng mắt người đang hỏi, biểu tình như bão táp sắp tới.



 Mạc Quan Sơn đột nhiên bị thao đến ác liệt hơn.


Mạc Quan Sơn chịu không nổi. Vốn là vì thấy sướng mới ra tay với Hạ Thiên, không nghĩ tới người này giống như phát điên quấn lấy mình, trong lớp muốn làm, giữa trưa muốn làm, tan học sau còn muốn làm thêm một lần nữa! Khiến cho Mạc Quan Sơn như thể sức cùng lực kiệt, mỗi ngày đều nằm lỳ trên bàn học mà ngủ gật. Đầu trọc thấy kinh hãi, lo lắng hỏi đại ca có làm sao không? Bộ dáng của anh như "phóng dục" quá độ. Đã bảo tham thì anlon mà cục cưng :(((


Bạo chúa học sinh cá biệt tóc đỏ không thể kiềm chế cơn giận, cả người tiều tụy như quả cà chua bị dập: "......Biết trước như thế này, tao từ đầu không nên trêu chọc Hạ Thiên."


Đầu trọc trấn an Mạc Quan Sơn: "Ai, đại ca, anh đừng bi kịch như vậy. Anh ngẫm lại xem, hiện tại có Hạ Thiên giúp anh, hai ngày nữa là đến kỳ phát tình không phải sẽ dễ chịu hơn sao?"


Mạc Quan Sơn còn không có kịp mở miệng, Hạ Thiên đột nhiên xuất quỷ nhập thần xuất hiện ở bên cửa sổ, mặt vô biểu cảm: "Mày sắp đến kỳ phát tình?"


Mạc Quan Sơn sợ tới mức giật mình hơi nhảy dựng lên: "...... Mày làm gì ở đây!"


Khi đó cả lớp bảy ai cũng biết hai người họ là "đồng chí", không để ý nữa, Mạc Quan Sơn vẫn còn kinh ngạc. Hạ Thiên nhướng mày, hỏi lại một lần nữa: "Mày có phải là sắp đến kỳ phát tình không?"


Mạc Quan Sơn ấp úng: "Đúng, vậy thì làm sao."


"...... Có muốn tao giúp không?" Học bá họ Hạ mặt vẫn như cũ vô biểu tình.


Mạc Quan Sơn đột nhiên cảm giác trên mặt nóng dần lên, trái tim cũng kinh hoảng, quay mặt không dám nhìn thẳng hắn: "Chuyện đó...... Không cần! Tao có thể tự mình làm."


Hạ Thiên lạnh mặt đi nhíu nhíu mày: "Thật sự không cần?"


Mạc Quan Sơn căng da đầu xua xua tay, còn ra vẻ khinh thường mà cười nhạo Hạ Thiên: "Tao nói không cần! Hạ Thiên, mày làm gì mà nhiệt tình thế, Omega đang trong kỳ phát tình quanh đây cũng không thiếu, mày đã có lòng tốt đến thế thì sao không đi mà giúp người ta đi?"


Hạ Thiên cổ họng nghẹn một cục, bị Mạc Quan Sơn làm cho tức giận đến sắc mặt tái xanh, bổng chốc nói năng không suy nghĩ: "...... Đúng vậy! Tao rất nhiệt tình! Dù sao tao hiện tại cũng đã có đủ kinh nghiệm, thể lực lại tốt, thay vì tiết kiệm sức lực cho một người không tim không phổi, không bằng giải phóng năng lượng, giúp đỡ vài bạn học nhỉ!"


Hạ Thiên nói câu này giọng vang không hề nhỏ, hơn phân nửa cả lớp đều nghe thấy được. Nghẹn họng mà nhìn trân trối qua chỗ Hạ Thiên, một nữ sinh Omega phản ứng nhanh sáng mắt lên mà đi tới, dựa vào trên bàn học cạnh Mạc Quan Sơn, quay người hướng Hạ Thiên liếc mắt đưa tình: "Bạn học Hạ, mình cũng hai ngày nữa là đến kỳ phát tình, cậu liệu có muốn...... Tới giúp đỡ mình a?"


Hạ Thiên mặt trầm lặng như nước, thanh âm lạnh như băng vỡ vụn ra: "Được thôi."


Hạ Thiên là cùng nữ sinh kia nói chuyện, nhưng đôi mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Quan Sơn. 


Nhưng mà Omega tóc đỏ không hề nhìn đến hắn, chỉ khi thấy hắn đáp ứng người khác, trong nháy mắt cơ thể không thể không để ý mà cứng đờ một chút.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro