Đêm đầu của Mạc tướng quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm đầu của Mạc tướng quân.

(Tác giả: Trứng hoa tiểu bánh trôi Q)

Kinh thành đang tuyết rơi, sôi nổi tự nhiên, màu trắng tựa lông ngỗng, phô thành một mảnh mênh mông bạc hải.

Lúc này đã là thâm đông.

Không khí náo nhiệt trên đường lại mảy may không giảm.

Mọi người nghỉ chân ở trước một tòa lâu vũ trang trí hoa lệ, tò mò nhìn vào bên trong.

Say Xuân Lâu.

Là nơi nổi danh phong nguyệt nhất kinh thành.

Trong phòng đã là biển người tấp nập.

Hôm nay là ngày tuyển hoa khôi.

Hoa nhan diễm dung, mày đẹp hạo xỉ, môi đỏ phấn tấn, nhuyễn ngọc ôn hương......

Từng nhóm mỹ nhân nhu mì chậm rãi bước đến, váy dài phương tay áo bay lả lướt, mùi nước hoa lan tỏa thấm nhân tâm......

Kỳ thật dù gọi các nàng là tuyển tú, nhưng cũng chỉ là biểu diễn chút tài nghệ ca hát tấu nhạc tầm thường, vũ đạo yểu điệu cũng rất là lộ liễu.

Rất nhiều người ở dưới khán đài vẫn là vỗ tay trầm trồ khen ngợi, có chút người còn sẽ ở tại nơi đó mà ra giá, đem mỹ nữ mình coi trọng mà mua, đưa về phủ của chính mình.

"Mạc đại nhân, ngươi cảm thấy mỹ nhân kia như thế nào?" Một nam tử nhìn qua có thân phận chức quyền vừa không chớp mắt mà nhìn sân khấu, vừa hỏi người bên cạnh.

Nam nhân bên cạnh thực hiển nhiên biểu tình không kiên nhẫn; hắn đã muốn sớm rời đi, trong lòng cũng đang nghẹn một cỗ nóng nảy, lại ngại mặt mũi người kia nên không dám bùng nổ.

"Thì là như thế." Hắn có lệ một câu.

"Ai.. Mạc đại nhân, ngươi không thể cả ngày chỉ nghiên cứu quân sự nha, ngẫu nhiên cũng nên nhạc một nhạc chứ!" Nam tử cười cười, bỗng nhiên lại tới gần hắn, hỏi, "Mạc đại nhân có phải là chưa cưới vợ?"

Nam nhân nghĩ thầm: cái rắm nhà ngươi! Nhưng không có nói ra.

"Ngươi xem hôm nay nhiều người đẹp như vậy, đừng ngại chọn mấy người về nhà a!"" Nam tử vẻ mặt nụ cười dâm dê: "Một đêm dùng nhiều nàng, bảo đảm ngươi ngày sau tinh thần phấn chấn sảng khoái!"

Nam nhân trong lòng đã đem cái loại mặt người dạ thú bên cạnh ra mắng chửi vạn nghìn lần, hắn nghĩ thầm, chính là bởi vì triều đình có những tham quan ô lại vơ vét, cho nên hắn mới tinh thần sa sút như vậy.

"Lý đại nhân, hạ quan còn có mấy phần công văn chưa đươcj ý kiến phúc đáp, xin cáo từ!" Nam nhân liền ôm quyền, vừa muốn rời đi, lại bị Lý đại nhân túm chặt.

"Ngươi xem! Vở kịch lớn tới!"

Nam nhân muốn tránh thoát lại ngại vì lễ tiết nên không thể chối từ, vì thế hắn đành phải chau mày hướng theo ánh mắt của Lý đại nhân mà nhìn lên sân khấu.

Chỉ thấy một mỹ nhân đẹp khuynh quốc khuynh thành nằm ở trên trường kỷ, tóc dài đen mượt như lụa, không cột búi, tùy ý rối tung ở bên hông, một kiện áo màu đỏ sậm bị cởi bỏ mấy cái nút thắt, lộ ra da thịt trắng như tuyết đọng....

Hắn nhất thời xem đến ngây người.

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của hắn, con ngươi tuyệt mỹ đen như mực kia của mỹ nhân lập tức hướng đến hắn.

Nam nhân cảm giác được trái tim của chính mình nhảy lên bang bang.

Thiên hạ thế nhưng lại có một nữ tử mỹ lệ như vậy!

Hắn theo bản năng mà cúi đầu tránh đi ánh mắt của nàng, khuôn mặt thường ngày cao ngạo thanh lãnh khó được mà hiện lên hai mạt đỏ ửng.

"Vưu vật a! Quả thực là cực phẩm!" Lý đại nhân hai mắt tỏa ánh sáng, sau đó hưng phấn mà chà xát tay, thanh âm của hắn bởi vì kích động trở nên run rẩy: "Bản quan muốn đem nàng mua về, chậm rãi lăng nhục, thưởng thức! Ha ha ha ha!".

Nam nhân đột nhiên nghĩ đến vị Lý đại nhân này là đam mê sắc dục, nhà hắn ta có vài vị tiểu thiếp đều là bởi vì chịu không nổi con người biến thái ngược đãi này mà tự sát. Mà hắn lại là tri phủ có quyền thế ở kinh thành, cho nên chẳng có ai làm gì được hắn.

Nam nhân đột nhiên có chút luống cuống.

"Thỉnh các khách nhân, những ai thích vị mỹ nhân này hãy cầm trong tay hoa hồng phóng tới trên đài!" Tú bà mặt đầy tươi cười mà lớn tiếng nói.

Chỉ chốc lát sau, trên đài liền biến thành một biển hoa hồng.

"Xem ra những người sau cũng không cần tuyển nữa, hôm nay hoa khôi chính là -- Hạc Thiên-- cô nương!" Tú bà chỉ vào giấy hồng có đề tên ở bên cạnh mỹ nhân, sau đó đem kim quan tượng trưng cho vinh dự của hoa khôi mang đến đội lên cho cho mỹ nhân trên trường kỷ, xoay người lại cao hứng mà lớn tiếng hỏi: "Có vị khách quan nào nguyện ý đem Hạc Thiên mang về nhà không a?"

Trong lúc nhất thời, dưới đài xôn xao.

"Chữ Hạc, bình bộ mây xanh, chữ Thiên, mỹ mạo động lòng người, tên này thực tốt a, nếu ai có thể đem nàng mua, không chỉ có nghi thất nghi gia, còn rất có diễm phúc!"

"Ta xem mỹ nhân này ánh mắt ẩn chứa cỗ anh khí, ngũ quan tinh mỹ lại mang theo một tia thoát tục, nói vậy thân thế cũng không đơn giản a!"

......

"Một ngàn lượng!"

"Hai ngàn lượng!"

"Ta ra ba ngàn lượng!"

......

Lý đại nhân uống trà, cũng không có vội vã.

Chờ đến lời nói mọi người dần dần thu nhỏ.

"Năm mươi vạn lượng."

Lý đại nhân buông chén trà trong tay, bốn phía đột nhiên lặng ngắt như tờ.

Tú bà cũng lắp bắp kinh hãi, nhưng nàng dù sao cũng là con người lõi đời khéo đưa đẩy, vì thế rất nhanh phản ứng.

"Ai nha không thể nghĩ được vị đại nhân này như thế ra tay bất phàm!" Nàng một bên nịnh hót, một bên dùng ánh mắt ám chỉ tỳ nữ bên người: "Mau! Đem Hạc Thiên cô nương mang đến cho vị đại nhân này ~"

Mỹ nhân nằm phía trên lười biếng mà đứng dậy, sau đó dùng ánh mắt u oán nhìn người ngồi bên cạnh Lý đại nhân kia.

Nam nhân tim đập đột nhiên lạc nửa nhịp!

Làm sao bây giờ?

Chính là hắn cũng bó tay không biện pháp.

Nếu là nàng rơi vào người tốt thì đã không sao, nhưng lại là rơi vào tay Lý đại nhân biến thái đáng khinh này!

Dưới tình thế cấp bách, hắn đành phải thi triển khinh công, lập tức nhảy đến trên đài, nhân lúc không ai phản ứng kịp, bế người ở trên đài kia, sau đó trực tiếp từ cửa sổ bay đi ra ngoài!

......

Sáng sớm.

Tuyết ngừng.

Chung quanh thực an tĩnh.

Ngoài cửa sổ cảnh tuyết thực đẹp.

Trên mặt đất bày ra một cái chiếu đơn giản, nam nhân lấy chăn mỏng đã cũ nát che người lại, an tĩnh mà ngủ.

Một ngón tay thon dài vuốt hàng mi dài của hắn, hơi thở thanh u chậm rãi tỏa ra.

Nam nhân trong giấc ngủ mơ tỉnh lại, thấy người trước mắt, theo bản năng mà dịch một chút ra xa.

"Ngươi... Ngươi tỉnh..." Hắn xoa xoa đôi mắt, mặt lại không tự giác mà đỏ lên, "Để ta... ta đi chuẩn bị chút cơm sáng cho ngươi". Nói xong liền định ngồi dậy, lại bị đối phương đè lại.

"Ngươi tên là gì?" Mỹ nhân đã mở miệng.

"Ta kêu Mạc Quan Sơn, là..." Nam nhân vừa định giới thiệu một chút về chính mình, lại giống như đột nhiên nhận ra cái gì.

"Ngươi! Ngươi... Ngươi là nam?!" Hắn giật mình hỏi.

"A," người nọ cười, đôi mắt thật dài mị thành một đường: "Không được sao?"

Mạc Quan Sơn sửng sốt trong chốc lát, hắn nhìn thoáng qua giường đệm đã được xếp lại chỉnh tề, lại nhìn người trước mặt, không biết nên nói cái gì cho phải.

"Vì cái gì muốn mang ta ra? Là bởi vì thích ta sao?" Đối phương lười biếng mà nằm nghiêng ở bên cạnh hắn, một tay chống đỡ phần đầu, sau đó đem một cái tay khác đặt lên ngực y.

Đáng chết!

Cư nhiên không phát hiện, y thế nhưng lại là nam!

Chính mình kinh nghiệm trên sa trường đã bao năm, thế nhưng lại nhìn không ra!

Hơn nữa, đáng sợ nhất chính là....

Giờ này khắc này, tim chính mình còn nhảy đến nhanh như vậy!

Mạc Quan Sơn hít sâu một hơi, dứt ra bàn tay đang bị người nọ cầm.

"Vị đại nhân kia không phải người lương thiện, ta chỉ là không muốn ngươi tìm đến cái chết vô nghĩa." Hắn né tránh đối phương đôi mắt, ra vẻ trấn định.

"Nga?" Người nọ nhướng mày, "Ngươi như thế nào liền biết, nếu ta theo hắn, người toi mạng không phải hắn?"

Mạc Quan Sơn nhìn hắn một cái, không nói nên lời.

"Gọi ta Hạ Thiên."

"Ta biết."

"Hạ, Thiên." Người nọ lắc đầu, cầm lấy tay hắn, ở lòng bàn tay hắn viết xuống hai chữ.

Mạc Quan Sơn lắp bắp kinh hãi.

"Ngươi là... người trong Vương tộc ?!"

Họ Hạ, chỉ có người trong hoàng tộc mới có họ này.

"Ân, nhưng chuyện này cũng không quan trọng."

Mạc Quan Sơn thực nhanh đứng dậy muốn hành lễ, lại bị đè lại.

"Làm những lạn tục lễ tiết đó rất là nhàm chán a". Hạ Thiên không sao cả mà nhún vai, thở dài: "Ta không thích bị những sự tình rườm rà đó trói buộc."

"Nhưng ngươi là..."

"Ta chính là bởi vì nhàm chán, mới ra ngoài đi dạo."

"Kia..."

"Ta chẳng qua theo chân bọn họ đùa chơi thôi, Lý đại nhân đó không làm gì được ta đâu." Hạ Thiên cười cười, con ngươi đen láy lóe sáng.

Mạc Quan Sơn gật gật đầu.

"Ngươi là ân nhân của ta, nói đi, muốn ta báo đáp ngươi như thế nào?" Hạ Thiên cười như không cười, khóe miệng hơi nhếch lên, thoát ra một tia gợi cảm.

Mạc Quan Sơn bất đắc dĩ cười cười: "Ta hôm qua chỉ là là làm điều thừa, xin đừng quá để tâm."

"Thật vậy chăng?" Khóe môi Hạ Thiên gợi lên, ngữ khí ái muội: "Như vậy hôm nay, ân nhân có không lại nói ra nguyện vọng một lần?"

Hạ Thiên bắt đầu vuốt ve trên bụng nhỏ của Mạc Quan Sơn, bộ vị chính kia ẩn ẩn nóng lên.

Mạc Quan Sơn đầu óc trống rỗng, hắn không biết nên nói gì, cũng không biết nên làm gì.

"Ân nhân nếu không nói thì ta đành phải cất nhắc giúp ngươi nga ~" Nói xong, Hạ Thiên lần đến trên người Mạc Quan Sơn, gieo nụ hôn nhỏ vụn lên cổ hắn.

"Hạ... Hạ Thiên..."

"Mạc tướng quân dáng người thật không tồi, trước đột sau kiều, tinh mà không gầy, ssh... thật sự thực không tồi ~" Tay Hạ Thiên chần chừ trên lớp vải áo ở cơ thể Mạc Quan Sơn, sau đó liền giải khai nút thắt trước ngực hắn.

"Ngươi... Ngươi như thế nào biết ta là..."

"Mạc tướng quân chính là một viên mãnh tướng dưới trướng ta, ta đã sớm rất muốn một lần được thấy dung mạo anh tuấn của hắn ~" Hạ Thiên cười, cúi đầu đem môi kề sát vào bên môi đối phương, như có như không chạm vào.

"Ngươi... Ngươi..."

"Ta là chủ soái của ngươi, đệ đệ của Hoàng Thượng"

"Thiến... Thiến Thân Vương!"

Trong truyền thuyết nói rằng Thiến Thân Vương kiêu dũng thiện chiến, trình độ võ công đứng đầu hàng cao thủ, hơn nữa thân phận thập phần thần bí, mọi người chỉ biết là y là đệ đệ duy nhất của đương kim hoàng thượng Hạ Trình, nhưng lại không biết tên thật của y.

Mạc Quan Sơn từ lúc vào quân doanh đã thập phần sùng bái vị chủ soái của chính mình, đối với quyết sách cùng mệnh lệnh của người nọ luôn luôn là nói gì nghe nấy, nhưng hắn mỗi lần thu nhận mệnh lệnh đều là thông qua bồ câu đưa thư của Thiến Thân Vương, vẫn chưa được trực tiếp thấy qua y.

Mà... Vị chủ soái mà chính mình sùng bái đã lâu... hiện lại đang ở...

"Chậc... Nhanh như vậy liền ngạnh lên, thoạt nhìn chẳng có kinh nghiệm nhỉ..." Hạ Thiên cởi quần đối phương ra, trực tiếp ngậm vật nóng bỏng cứng rắn kia "Ha, nhan sắc phấn phấn nộn nộn, vô dụng quá đi."

Mạc Quan Sơn lúc này nội tâm thập phần thấp thỏm, nhưng lại phi thường hưởng thụ khiêu khích của người kia, trong đầu đang có ý định thanh minh đều biến mất hầu như không còn.

"Vương... Vương gia..."

"Kêu tên của ta."

"Hạ Thiên..."

"Ân."

"Đừng..."

"Đừng cái gì?"

"Ách... A... A ~!" Đối phương đột nhiên mút vào thật mạnh, hút đến mức hắn không khỏi rên rỉ lên.

"Lần trước trận chiến Tây Bắc ấy, dù ít nhiều, đều thật sự đánh không tồi, Mạc tướng quân." Hạ Thiên đột nhiên bắt đầu nói đến chuyện đánh giặc, Mạc Quan Sơn tuy hạ thân bị đùa bỡn đến thất điên bát đảo, nhưng cũng lấy lại tinh thần lắng nghe.

"Vương... Vương gia quá khen... A ân a a a~!"

Hạ Thiên bất mãn nhìn hắn một cái, tay động vuốt cũng chậm lại.

"Ta nói, kêu tên của ta."

"Vâng... Thuộc hạ tuân mệnh."

Theo một cỗ nhiệt ý dâng lên, chưa hiểu chuyện gì thì đồ vật kia đã bắn ra.

"Thoải mái sao, Mạc tướng quân?"

Hạ Thiên ái muội mà liếm dịch trắng sữa vương trên hai chân đối phương, sau đó tách hai chân thon dài của hắn ra.

Mạc Quan Sơn trên mặt đỏ ửng mang theo biểu cảm sau trận phát tiết, hắn không biết kế tiếp Hạ Thiên muốn làm cái gì.

Hạ Thiên dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa ấn hậu đình mẫn cảm ẩn giữa hai chân đối phương, sau đó chậm rãi cắm một ngón tay đi vào.

"A..." Mạc Quan Sơn ngâm khẽ.

"Mạc tướng quân thoải mái như vậy, kế tiếp nên đến phiên ta đi?"

Mạc Quan Sơn nhìn huyệt khẩu chính mình bị ngón tay nọ từng chút một lấp đầy, cảm thấy thẹn rất nhiều, nhưng là vẫn cảm nhận được một tia khoái ý.

Hạ Thiên khai thác trong chốc lát, ngẩng đầu lên, bắt đầu cùng hắn giao triền hôn sâu.

"Ngô..." Mạc Quan Sơn bị đè nặng nằm xuống, hai điểm phấn hồng trên ngực hắn cũng bị ngón tay của đối phương đùa bỡn đến ngạnh lên.

Liền trong lúc hắn đang sa vào sự ôn nhu, hậu huyệt liền bị một vật cứng chậm rãi đẩy mạnh vào.

Hắn cúi đầu vừa thấy, nguyên lai là dương cụ của Hạ Thiên từng chút một mà xâm nhập hắn.

"Hạ... Hạ Thiên..."

"Thả lỏng." Hạ Thiên hôn cổ hắn, cưỡng chế mà đè lại cổ tay của hắn.

"Ngô... Đau quá... Không được... Quá lớn... A..."

"Mạc tướng quân, bổn vương hiện tại liền phải làm ngươi, ngươi không thể cự tuyệt, đây là mệnh lệnh." Hạ Thiên trong mắt rùng mình.

"Vâng... Thuộc hạ... Tuân mệnh..."

Mạc Quan Sơn cắn chặt môi dưới, cảm giác tiểu huyệt của chính mình bị căng ra một chút, sau đó được lấp đầy...

Rốt cuộc, Hạ Thiên toàn căn hoàn toàn đi vào.

Ở dưới dịch tràng dễ chịu, hắn bắt đầu chậm rãi vận động đi lên.

"Ha a... Hảo... Thật thoải mái..." Mạc Quan Sơn trên mặt mang theo động dục đỏ ửng, thân thể theo vận động của đối phương mà luật động.

"Mạc tướng quân, ngươi cũng thật dâm đãng ~" Hạ Thiên cười cười, khẽ cắn xương quai xanh của hắn, ngay sau đó ở trước ngực hắn lưu lại một lại một dấu hôn.

"Hạ... Hạ Thiên... Có thể... Có thể hay không... đừng kêu ta... là Mạc tướng quân.."

"Ta đây kêu ngươi thế nào, ân?"

"Ta... Ta không biết... Ta chỉ là.. A.. A a... Không dám nghĩ... Khiến ngươi... A a ân a..."

"Vậy ngươi khiến ta cái gì?"

"Ta... Ta không biết... Thuộc... Thuộc hạ có tội... Thuộc hạ làm càn... A... A a a a!"

Hạ Thiên kế tiếp dùng sức mấy chục lần trừng phạt tính chống đối đó, làm hắn lần thứ hai bắn ra.

Hạ Thiên dừng lại động tác.

Y phát hiện Mạc Quan Sơn trong ánh mắt tự nhiên lóe lên nước mắt.

"Ngươi... Về sau, liền sẽ đã quên ta phải không?" Hắn hỏi.

Hạ Thiên nhíu mày, vẫn chưa trả lời.

"Ngươi thân phận cao quý như vậy, như thế nào sẽ để ý ta, một cái tướng quân nho nhỏ như vậy ..."

Hạ Thiên ôn nhu mà dùng tay lau đi nước mắt đọng trên mi của hắn.

"Ta nói rồi, ngươi là ân nhân của ta a."

"Ta biết..."

"Không, ngươi không biết."

Hạ Thiên chậm rãi từ trong thân thể hắn mà rút ra.

"Trận chiến Tây Bắc ấy, ta hóa trang thành binh lính bình thường đi tiền tuyến điều tra tình hình địch, kết quả là bị địch bắt, là ngươi đã cứu ta." Hắn thanh âm thực nhẹ "Kỳ thực khi đó những người khác cũng có năng lực cứu ta, nhưng bọn hắn đều không để bụng chuyện sống chết của một cái binh lính nho nhỏ, chỉ có ngươi, không màng an nguy cá nhân, cứu ta ra từ trong tay quân địch, còn đau lòng mà đem ta ra mắng một trận."

"Người binh lính kia, lại là ngươi?!"

"Đúng vậy, chẳng qua ta dùng thuật dịch dung, không ai nhận ra."

"Chính là... Bằng võ công của ngươi..."

"Đúng vậy, ta chính mình hoàn toàn có năng lực đào tẩu, nhưng ngươi xuất hiện, làm ta chân chính thấy được hy vọng, hy vọng thắng lợi."

"Ta..."

"Ngươi tựa như một tia ánh sáng, chiếu vào trong lòng ta"

"Hạ Thiên..."

"Sự tình ngày hôm qua hoàn toàn là ngoài ý muốn, là trời cao đem ngươi đưa đến bên ta."

......

"Hạ Thiên, kỳ thực ta cũng đã sớm chú ý đến ngươi, ta vẫn luôn đều thực sùng bái ngươi, chẳng qua ta cũng chưa từng gặp qua ngươi, hơn nữa..."

Mạc Quan Sơn muốn tiếp tục nói thêm gì nữa, lại bị đối phương đột nhiên hôn lên miệng.

Hạ Thiên rời đi bờ môi của hắn, nhẹ giọng nói: "Bảo bối, lời âu yếm để chốc lát lại nói, phu quân của ngươi còn chưa có bắn đâu."

......

Xong việc ( ͡° ͜ʖ ͡°)

Một tháng sau.

"Nương tử, ngươi xem đèn hoa này đẹp không? Treo ở cửa phòng tân hôn của chúng ta thế nào?"

"Nói nhỏ chút!" Mạc Quan Sơn đỏ bừng mặt, hắn lôi kéo tay áo đối phương.

Thật là!

Gia hỏa này!

Thay nam trang vuốt ngược tóc về sau... So với chính mình còn anh khí hơn cả.

So sánh ở dưới, hai người đoán xem ai công ai thụ, liếc mắt một cái liền đã nhìn ra! ( ͡° ͜ʖ ͡°)

"Ta nói này nương tử, tháng này đã làm bao nhiêu lần, ngươi như thế nào vẫn là dễ dàng đỏ mặt như vậy?" Hạ Thiên cười nói "Chẳng lẽ là vi phu đa dạng còn chưa đủ nhiều sao?"

"Câm miệng a!" Mạc Quan Sơn vừa xấu hổ lại vừa tức giận, xoay người muốn chạy, lại bị kéo lại.

"Ngươi thật đáng yêu ~ quá một thời gian đến lúc chúng ta đi Tây Nam đánh giặc, ngươi cần phải ngốc tại bên người ta tùy thời đợi mệnh nga ~ nếu vi phu có nhu cầu sinh lý, ngươi cần phải tùy thời hỗ trợ giải quyết ~"

"Ngươi mơ tưởng!"

"Mạc tướng quân, bổn vương đây chính là đang ra mệnh lệnh cho ngươi."

"Mệnh lệnh cái rắm! Ngươi không phải nói ngươi tuyệt không thích bị những lễ nghi rườm rà trói buộc sao!"

Hạ Thiên cười giảo hoạt.

"Ta cũng không phải dùng thân phận Vương gia ra mệnh lệnh cho ngươi."

"Vậy ngươi dùng cái gì?"

"Ta đêm nay là dùng phương thức "Chu Công chi lễ""

"......."

"Mạc tướng quân, đêm nay ngươi là muốn bị thao khóc chăng, vẫn là muốn bị thao đến mức bắn không ra được nữa?"

Mạc Quan Sơn đỏ mặt, cúi đầu.

"Thuộc... Thuộc hạ tuân mệnh."

"Ngoan ~" ​​​

------------------
Có một số câu tui không hiểu nghĩa đúng nên chuyển thành nghĩa hao hao, hoặc giữ nguyên, nên lỡ có giống QT thì xin đừng chê cười, tui đã cố gắng hết sức /_\)

Tui dùng từ "y" để chỉ Hạ Thiên, phân biệt với Mạc Quan Sơn.

Mạc Quan Sơn chắc bị ông kia nằng nặc kéo đi xem người đẹp nên mới ở chỗ đó mà còn khó chịu muốn về để phê cho xong văn kiện (hãy chăm chỉ như Mạc tướng quân) :^

Mạc Quan Sơn nằm đất là để nhường giường cho "người đẹp".

"Chu Công chi lễ" chắc là cách dạy vợ đặc biệt của Hạ vương gia dùng trước khi đi ngủ ( ͡° ͜ʖ ͡°) Còn Chu Công chi lễ tra trên wiki thì không biết nó có liên quan gì không....

Chỗ cuối Quan Sơn nói tuân mệnh tui nghĩ là trả lời chuyện đi Tây Nam, chứ không phải muốn bị chồng "phạt" ban đêm đâu ( ͡° ͜ʖ ͡°)

------------------
Cố edit để ăn mừng chương mới giải quyết drama thành công rực rỡ /_\)/*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro