Chương 3: (H) Anh Trai Cùng Cha Khác Mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại đại sảnh khách sạn L.I.E. Xuất hiện một bóng dáng nam nhân cao lớn, đường nét trên khuôn mặt cương nghị nhưng nụ cười dịu dàng lại tỏa sáng, khiến không ai không ngước nhìn, anh kéo vali, hướng tới phía trước, nơi có một người con gái đang đợi anh.

-“Hyelin.”

Anh cất tiếng gọi cô gái đang đứng gần đài phun nước, sắc đẹp khuynh hoa khuynh quốc.

Hani mặc chiếc váy quây tím, trên ngực gắn đóa hoa trắng, ngắn tới gối, mái tóc dài xoăn gợn sóng nâu. Đôi chân dài thon thả trên đôi giày cao gót khiến người ta phải xuýt xoa.

Cô đứng đó, chỉ nhìn nụ cười của anh, rồi cô từ từ bước tới bên anh.

Jisung giơ tay chạm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hyelin. Bốn năm, một khoảng thời gian không dài không ngắn, cô vẫn vậy, vẫn xinh đẹp, thậm chí sắc sảo hơn trước, vẫn lạnh như băng, nhưng ánh mắt dành cho anh vẫn không thay đổi.

-“Jisung.” Hyelin khẽ gọi tên anh, đôi tay khẽ ôm cổ anh.

-“We e home.” (Chào mừng về nhà)

-“Anh đương nhiên về. Anh rất nhớ em.”

Jisung cười dịu dàng, với anh, Hyelin là tất cả, bốn năm với anh như bốn thế kỉ, giờ phút trùng phùng, anh không biết dùng lời nào diễn tả, chỉ hận không thể nhào tới ôm chặt lấy Hyelin mãi không buông ra.Khuôn mặt Hyelin đang bình thường chợt nở nụ cười.

Nụ cười khiến Jisung mê mẩn. Suốt thời gian bốn năm, anh chỉ nhớ tới nụ cười này. Cô chưa từng cười hạnh phúc với bất cứ người ngoài nào trừ anh. Chỉ bên anh, cô mới có thể bộc lộ con người thật, cảm xúc thật.

-“Hyelin…”

Nhất thời xúc động, Jisung mắt phiếm hồng, bao phủ một tầng sương.

-“Thế nào lại khóc?”

Nhìn Jisung khóc, Hyelin vẫn không tránh khỏi xót xa. Anh chỉ khóc vì cô. Hyelin có thể tưởng tượng ra khi ở Mĩ, anh đã nhớ cô thế nào.

-“Chỉ là vì quá nhớ em.”

Jisung vuốt mái tóc của cô như ngày trước, khẽ hôn vào trán, đôi môi ấm áp khiến Hyelin cảm thấy khó lòng yêu thương nổi.

Mọi người xung quanh không khỏi ngắm nhìn cặp đôi hoàn hảo đến từng chi tiết này. Cả nam lẫn nữ đều nhìn hai người với ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ghen tị.

Không được, anh phát điên lên rồi, sao xung quanh lại nhiều người thế chứ, anh hận không thể ôm lấy cô thật chặt, cưng chiều cô như ngày trước.

Khi anh đi, cô kìm nén cảm xúc, cô không muốn anh biết cô yêu anh rất nhiều. Hyelin sợ anh ở Mĩ vì nhớ nhung cô mà không chuyên tâm vào sự nghiệp. Hơn nữa, Hyelin không muốn Jisung lo lắng cho cô, không muốn lộ ra tình yêu của mình với anh một phần cũng vì thế.Tràn đầy sự ngọt ngào, Hyelin cùng Jisung lên xe đi tới nhà hàng Seo thị.

Vào nhà hàng, hai người thu hút không ít sự chú ý của mọi người, nam anh tuấn,nữ xinh đẹp quyến rũ, mang theo chút lạnh lùng mê hoặc.

Gọi món xong, Jisung chỉ nhìn chằm chằm Hyelin, suốt bốn năm không liên lạc, nói chuyện, cô dường như xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn, vẻ lạnh lùng băng giá cũng tăng lên, duy chỉ có nụ cười dành cho anh là không thay đổi.

Anh hạnh phúc thực sự, bốn năm bên Mĩ, anh lao đầu vào công việc chỉ để cố gắng không nghĩ tới cô, lúc nào trong đầu anh cũng có ý niệm muốn gọi điện để nghe giọng nói người yêu. Hyelin là người con gái đầu tiên anh yêu sâu sắc.

-“Sao nhìn em ghê vậy?” Hyelin nghiêng đầu. Đôi môi đỏ mọng mấp máy.

-“Em thật xinh đẹp, Hyelin.”

Khẽ vươn tay vuốt mái tóc xoăn bồng bềnh của cô. Anh mỉm cười ôn nhu. Đời này, anh hoàn toàn chịu trói buộc ngọt ngào bên cô.

Phục vụ đưa món ăn lên, hai người dùng bữa rất vui vẻ. Hyelin thầm nghĩ liệu chuyện cô là tổng giám đốc Seo thị có nên nói cho Jisung không? Dù sao anh cũng chỉ biết cô là Seo Hyelin bình thường thôi, và cô cũng tin tưởng anh. Mà cô cũng sẽ nói thật, và đợi xem anh có thể nói thật với cô chuyện của anh không.

-“Jisung…” Hyelin khẽ gọi.

-“Ừm, sao thế?”

Cô không do dự mà nói thẳng.

-“Em chính là tổng giám đốc Seo thị.”

Im lặng.

Jisung hai tay vẫn cầm dao dĩa, chăm chú nhìn Hyelin. Không, phải nói là ngạc nhiên đến độ không thốt nên lời.Hyelin thở ra một hơi, sớm biết anh sẽ có phản ứng này.

-“Jisung, em biết điều này hơi bất ngờ với anh nhưng nó là sự thật, em phải giấu thân phận của mình, bởi một nữ nhân 16 tuổi đã phải tập tành điều hành tập đoàn, 18 tuổi đã chính thức làm tổng giám đốc, sức ép là không nhỏ, nên đành làm một tổng giám đốc giấu mặt. Giờ em mới nói cho anh, đừng giận em.”

Cô bình thản như thể đang kể chuyện vậy, cô biết quyết định này là chính xác, cô tin anh.
Mãi vài phút sau, Jisung mới tiêu hóa được những lời Hyelin nói, anh hơi giật mình, rồi bỗng ngồi thẳng dậy, anh chậm rãi.

-“Không sao, Hyelin, anh không quan tâm em là ai. Dù em là ai, tình cảm của anh dành cho em là không thay đổi.”

Cô mỉm cười với anh, anh cũng nhẹ lòng mà đáp lại. Chỉ có điều, cô biết anh không nói thật với cô, vẫn giấu diếm.

Cửa nhà hàng mở, một bóng dáng xinh đẹp bước vào, một lần nữa thu hút ánh mắt nhiều người. Phục vụ vội cúi chào.

-“Ahn tổng.”

Hyelin quay ra, giật mình, kia không phải Ahn Hani, người mà cách đây vài giờ giao đấu bi da với cô sao? Sao chị ta lại xuất hiện ở đây? Vạn nhất chị ta nhớ ra cô từng có với chị ta một đêm tình thì sao?

Đang lo lắng, Jisung không hiểu sao lại tiến tới bàn bọn họ.

-“Jisung, anh đã về sao?”

Hani nói, cô liếc qua người con gái ngồi đối diện anh trai cùng ba khác mẹ của mình, không phải thấy cô gái đó thì cô sẽ không vào đây.

Hyelin không khỏi giật mình, sao anh ta lại biết Hani?

Jisung thấy Hani cũng không ngạc nhiên, anh mỉm cười đáp lại.

-“Ừm, anh đã về.” Rồi anh chỉ sang Hyelin.

- “Cô ấy là Hyelin, người yêu của anh.”

-“Cô Hyelin, xin chào.”

-“Vâng.” Hyelin cũng đáp lại, cũng hờ hững nói.

-“Nếu em rảnh thì cùng dùng bữa với bọn anh.”

Hani mỉm cười, cô thật không ngờ cô gái này còn là người yêu của anh mình. Cô cố tình nói ra chuyện hôm trước.

-“Tôi thấy cô Hyelin khá quen, chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải.”

Hyelin giật mình, lại nhìn Jisung, Jisung cũng có vẻ hiếu kì.

-“Hai người gặp nhau rồi sao?”

Hyelin ngước lên nhìn Hani, thản nhiên nói.

-“Tôi rất ít khi ra ngoài, Ahn tiểu thư có thể đã nhầm với ai đó. Giả dụ chúng ta có gặp nhau rồi đi nữa, đó cũng chỉ là cái duyên thôi.”

Hyelin trả lời nước đôi, nhất thời làm Hani và Jisung không biết nói gì.

Cuối cùng, Jisung phá vỡ im lặng.

-“À, coi như cả ba chúng ta đều có duyên, Hani, ngồi xuống cùng ăn thôi.”

Hani cười cười, liếc nhìn Hyelin, cô thật sự rất xinh đẹp.

-“Thôi, em cũng dùng bữa rồi, đi qua đây thuận lợi thấy anh thì vào chào một câu thôi.”

Kì thật, cô nhìn thấy Hyelin nên mới vào xem phản ứng của cô sau khi hai người xảy ra tình một đêm thì thế nào.

Chợt Jisung có điện thoại, nhìn màn hình, anh khẽ nhíu mày.

-“Xin lỗi, có lẽ anh phải đi có chút việc rồi. Sợ là không đưa được em về Hyelin ạ.”

Hyelin đáy mắt xẹt qua chút sớm biết, nhưng nhanh chóng phục hồi, cô nở một nụ cười với anh. Đúng như cô dự liệu mọi chuyện.

-“Không sao, em có thể tự về.”

-“Tôi sẽ đưa cô về.”

Hani vừa dứt lời, nhận ra mình có chút vô duyên, cô đằng hắng vài tiếng rồi gật gật đầu với Jisung.

-“Yên tâm, em sẽ đưa cô ấy về nhà an toàn.”

Hyelin chưa kịp từ chối, Jisung đã vội vàng cầm cặp xách, chào hai người rồi đi.

Hani chìa tay ra điệu bộ xin mời, Hyelin cùng Hani ra xe.

-“Giờ chị có gì thắc mắc cứ nói đi.”

Hyelin chủ động mở lời, cô không muốn chị ta cản chuyện của cô và Jisung.

Hani khởi động xe. Cô vốn không muốn cô và Jisung có quan hệ gì, vì từ ngày đó, không ngày nào cô không nghĩ đến Hyelin, cô luôn nhớ đến nụ cười lúc sáng sớm đó. Cô để ý Hyelin chỉ cười với anh trai mình, còn ngoài ra không thấy Hyelin nở nụ cười với cô dù là mờ nhạt.

-“Em và anh trai tôi là thế nào?”

Kì thật Hani thấy mình hỏi câu này là hơi thừa, biết hai người họ yêu nhau mà còn hỏi như vậy.Tuy nhiên, Hyelin cũng giữ thái độ bình thường trả lời Hani.

-“Chúng tôi yêu nhau.”

Không hiểu vì sao nghe xong, Hani lại có xúc động muốn độc chiếm Hyelin. Cô không muốn Hyeljn ở bên người khác, dù là anh trai cô. Nhưng cô làm gì có tư cách ấy?

-“Nhưng sao em còn quan hệ với tôi?”

Hani vội chất vấn, vốn cô nghĩ là vì tiền, nhưng Hyelin sáng đó còn không có lấy đi của cô tiền, nên cô không thể kết luận như vậy.

-“Đó không phải điều chị cần quan tâm.” Nhắc tới chuyện này Hyelin lại đau đầu.

Hôm đó cô một bộ dạng thỏa mãn thần phục dưới thân Hani, không khỏi đỏ mặt. Cô quay mặt ra ngoài cửa kính. Thoáng thấy hai má Hyelin đỏ lên. Hani không nhịn được mà trêu cô vài câu.

-“Tôi rất nhớ tối đó, biểu hiện của em rất tốt.”

Hyelin im lặng.

-“Mỗi lần nhớ đến tiếng rên rỉ của em, tôi lại không ngủ được.”

-“Chị không thấy xấu hổ à?”Hyelin lạnh lùng quay lại nhìn Hani.

-“Loại phụ nữ giữa ban ngày ban mặt nói ra những lời đó. Không thấy ngại sao?”

Hani nhất thời á khẩu, không ngờ Hyelin có thể phản bác dễ dàng như vậy, mà cô… cũng không biết đáp lại thế nào. Cô đành im lặng chịu trận, mà Hyelin cũng không nói thêm gì. Chỉ nói Hani đi tới địa chỉ nhà cô.

Tới nhà riêng của Hyelin, cô định xuống xe thì Hani kéo tay cô lại.

-“Chị làm gì?” Hyelin không khỏi bất ngờ vì hành động của Hani.

-“Em không định mời tôi vào nhà sao?”

Hani nghiêng đầu hỏi, cũng muốn thăm nhà cô một chút, thuận tiện có thêm chút thời gian với cô.

Suy nghĩ một chút, theo phép lịch sự cũng nên mời vào một chút, dù sao Hani cũng là em của Jisung.

-“Được, mời.”

-“Không ngờ nhà riêng của em cũng thật đẹp. Ở một mình không buồn sao?”

Nhìn quanh căn biệt thự cùng đồ trang trí, Hani  cũng đoán được giá trị của căn nhà. Cũng nghĩ tới trường hợp Jisung mua cho Hyelin, nhưng cô cũng biết Jisung không phải người đàn ông chiều phụ nữ đến vậy, hay chí ít là không có khả năng mua.

Hyelin không nói gì, đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh lấy ra hai lon nước đưa cho Hani.

-“Tôi chưa chuẩn bị gì. Chị uống tạm vậy.”

-“Không sao.”

Hani đáp, cô tới đây chỉ là muốn cùng Hyelin nói rõ chuyện ở khách sạn mà thôi.

Hyelin ngồi xuống sofa đối diện, vắt chân lên, cô chăm chú nhìn Hani.

Đây là người phụ nữ đầu tiên của cô. Nhưng tại sao lại chính là em của Jisung? Nếu vậy thì quá phiền, nên Jisung biết chuyện của cô và Hani thì mọi chuyện trong kế hoạch của cô sẽ đổ bể.

-“Em… và anh trai tôi yêu nhau lâu chưa?”

-“Đã được bốn năm, trừ khoảng thời gian anh ấy ở Mĩ.” Hyelin nhấp chút nước, mắt vẫn không rời khỏi Hani.

Bị Hyelin nhìn đến mất tự nhiên, Hani ho khan một tiếng rồi hỏi tiếp.

-“Vậy chuyện ở khách sạn hôm đó? Em định giải thích thế nào? Trong khi em và anh tôi đã yêu nhau được bốn năm, em lại làm ra chuyện đó?”

Biết được khoảng thời gian Hyelin và anh trai yêu nhau lâu như vậy, Hani không khỏi thất vọng.

-“Tôi tư tưởng thoáng, không quan trọng chuyện này. Người tôi lấy là người yêu tôi thực sự chứ không phải vì lần đầu tiên ấy.”

Hyelin nhàn nhạt, ánh mắt rốt cục rời khỏi Hani. Jisung từng nói với cô rằng anh yêu cô thực sự, cô cũng muốn khảo nghiệm xem anh yêu cô được bao nhiêu.

Hani giờ trong lòng chỉ mong cô cùng anh trai sớm chia tay, cô không đòi hỏi gì hơn thế.

Hani đứng dậy, đi về phía cô, cúi thấp người định hôn môi Hyelin thì Hyelin đẩy cô ra.

-“Chị làm gì vậy?” Hyelin nhíu mày, người này là sao vậy chứ?

-“Em không quan trọng chuyện kia, vậy có thể cùng tôi hôn môi không?”

Để xem em có dám không, cô tin rằng Hyelin sẽ không dám làm ra chuyện này, Jisung đã về, Hyelin sẽ không dám cùng cô.

Hyelin cười khẩy, người này là đang khiêu khích cô sao? Bất ngờ đứng dậy, tay vòng qua cổ kéo Hani xuống,  đặt lên môi Hani một nụ hôn. Hani quá bất ngờ về sự chủ động của Hyelin. Cô vốn không thích phụ nữ chủ động quyến rũ, nhưng với Hyelin, cô một chút cũng không chán ghét được.

Hyelin ngồi xuống sofa, tay vẫn đặt ở cổ kéo  Hani xuống theo. Chiếc sofa vốn khá rộng, Hyelin nằm xuống, kéo theo cả Hani nằm trên người mình.

-“Em…” Hani kinh ngạc, nhìn thấy nụ cười nửa miệng của Hyelin, cô mới tỉnh lại.

-“Đúng là yêu tinh.”

-“Vậy để xem chị có bị yêu tinh đánh bại không.”

Hyelin khiêu khích, kể cả có lên giường cùng Hani , cô cũng chẳng có gì sợ hãi, nói gì đến để Jisung biết.Dù gì chuyện này so với chuyện Jisung giấu cô còn chưa có kinh khủng bằng.

Hani say đắm triền miên với đôi môi ngọt ngào của Hyelin. Hyelin gác chân qua eo Hani, chậm rãi xát bên người, ma sát khiến Hani càng hưng phấn.Đôi tay Hani không nhàn rỗi lùng sục khắp người Hyelin, làm cô rên lên những tiếng kiều mị.

-“Hani… em muốn chị.”

Hyelin nói luôn lên suy nghĩ, phải, cô muốn Hani. Cô thừa nhận điều này. Hani gần như phát điên lên vậy, từ hôm đó cô vẫn luôn nghĩ đến Hyelin, nhớ tới nụ cười ban sáng của Hyelin.

Giờ Hyelin không quản được cô là người yêu của anh trai Hani nữa, cô chỉ muốn Hani tiến vào cô, chỉ vậy thôi.

Hyelin xoay người nằm trên Hani. Váy bó sát dài qua mông giờ đã vuốt lên, cô tuột khóa kéo xuống, cởi bỏ váy.

Thân hình tuyệt mĩ lộ ra không khí, áo lót ren đen bao quanh bộ ngực cao ngất cùng làn da trắng nõn nà, phía trên là hình xăm đầy mê hoặc. Chiếc quần lót ren đen bó sát nơi tư mật đầy bí ẩn.

Hyelin bò lên người Hani, cô cúi thấp người xuống, chạm bộ ngực lên thân thể Hani, cô từ từ cởi khuy áo sơ mi của Hani.

Tiếng thở của Hani ngày càng rõ, cô biết Hani đang muốn.Hani dường như không chịu nổi nữa, cô đang định giành lại thế chủ động, nhưng Hyelin nói.

-“Để em… em sẽ khiến chị mê đắm em. Hani…”

Một tiếng gọi tên cũng đủ làm cho Hani hưng phấn đến điên rồi, cô cố kìm nén nằm im tận hưởng Hyelin.

Cởi đến chiếc thắt lưng, rồi quần, Hyelin khuôn mặt đã đỏ bừng, nhưng cô tự cho phép mình quyền phóng túng, cô vốn là nữ cường, sẽ không chịu luôn ở dưới thân bất kỳ ai.

Thấy khuôn mặt vốn lạnh lùng giờ lại đỏ bừng, Hani tưởng chừng có thể điên lên được, Hyelin có thể đừng quyến rũ như vậy không?

Tất cả mọi chướng ngại trên người Hani được gỡ bỏ, kể cả nơi kia cũng sớm lộ ra, trên người Hyelin còn bộ đồ lót. Hani giơ tay lên định cởi nhưng Hyelin lại cầm lấy bàn tay cô, đưa lên miệng. Chiếc lưỡi hồng phấn liếm một đường trên ngón tay trỏ rồi đưa ngón tay cô xuống chạm lên khe ngực mình.

Hani thấy da đầu tê dại, nữ nhân này… thật sự quá ma mị.

-“Ưm…”

Hyelin rên lên, thân thể trườn lên bụng Hani. Hyelin cúi xuống, hôn lên môi Hani.

Hai người lại hôn nhau dồn dập, Hani cũng tranh thủ sờ soạn Hyelin một hồi. Hani dùng ngón tay kích thích nơi tư mật của Hyelin, miệng lại rời môi cô đi xuống, ở trên cổ cô tạo nên những môi hôn xanh tím.

-“Thân thể này, là của tôi.”

Hani tuyên bố, cô đã lao vào Hyelin, nhất định sẽ chết rất khó coi, nhưng giờ cô không quản được nhiều như vậy nữa rồi.

Hyein rời đi, cúi người, Hyelin hôn nhẹ lên bụng Hani,chậm rãi dời xuống,dừng lại ở nơi thần bí ngập tràn xuân thủy,dùng tay chậm rãi tách hai chân Hani ra,Hyelin nhìn vào giữa hai chân Hani,lông tơ đen huyền mềm mại như tơ bao quanh lấy hai phiến âm môi tuyết trắng,có thể thấy điểm hồng sắc xinh đẹp mà ẩm ướt nằm e thẹn bên trong,ái dịch tựa tinh sương lắng đọng trên cánh hoa,vô cùng xinh đẹp cám dỗ,âm đạo thỉnh thoảng lại co thắt dường như là đang xấu hổ khi bị nhìn chăm chú,Hani mặt không giấu nổi tia ngượng ngùng,vội khép hai chân lại,nhưng Hyelin đã kịp ngăn cản động tác này, Hyelin cuối xuống dùng đầu lưỡi xảo hoạt liếm lên nơi xinh đẹp mang sắc thái hồng diễm,ái dịch trong suốt mà trơn trợt giúp đầu lưỡi dễ dàng hoạt động hơn,tựa làn sóng triều cường mãnh liệt đánh tới,xoa dịu đi nhiệt khí đang lan tỏa,Hyelin lượn lờ bên ngoài một lúc liền để chiếc lưỡi tinh ranh xâm nhập vào bên trong,uống cong lưỡi rồi lại duỗi thẳng,mỗi lúc tiến nhập càng sâu hơn, huyệt đạo bị đầu lưỡi Hyelin cuồng loạn đến xấu hổ khai nở rực rỡ,Hani đê mê trước khoái cảm tuyệt diệu,bất giác mở rộng hai chân như có như không nghênh hợp đầu lưỡi nóng bỏng tiến nhập cơ thể,hơi hé mở đôi môi kiều diễm không ngừng thở gấp,hòa cùng thanh âm gợi cảm.

"A...a...a...thật dễ chịu...a...tôi...a...a...không chịu nổi....a..."

Hani tay đang vào tóc Hyelin,nhắm mắt tận thưởng khoái cảm,vặn vẹo vòng eo nhỏ nhắn trước từng đợt kích thích,cô bây giờ thấy thực thích và thoải mái nhiều hơn là ngượng ngùng,xúc cảm tuyệt vời có khoái hoạt này để cô chìm đắm trong bể dục không lối thoát , Hyelin đùa bỡn một lúc Hani liền đạt đến lần cao trào,âm đạo xuất ra dòng ái dịch ngọt ngào,Hyelin liếm hết ái dịch chảy ra, thân thể cả hai đầy mồ hôi sau cơn kích tình.

Qua cơn cao trào đầu tiên, Hani nhìn thấy nguyên một cảnh Hyelin ngây ngốc trước mắt, đôi mắt đầy sương mù bao phủ, cô kéo Hyelin lại, hôn lên đôi môi đỏ rực kia.

Hyelin cũng cuồng nhiệt đáp lại, bàn tay nhỏ lân la trên cơ thể của Hani, Hyelin trườn người lên trên Hani.

Hani sao chịu để Hyelin chiếm thế thượng phong lần nữa, nhanh chóng lật Hyelin xuống dưới. Bàn tay len lỏi tháo tung áo lót cùng chiếc quần nhỏ bên dưới.

Cúi đầu xuống ngậm lấy một bên ngực Hyelin, Hyeljn ưỡn cong người lên vì khoái cảm kịch liệt.

-“Hani… đừng mà…”

Hyelin đẩy nhẹ Hani ra như cự tuyệt, nhưng hành động của cô chỉ như kích thích thêm sự bá đạo của Hani.

-“Em… đồ yêu tinh.”

Hani nhẹ giọng, hoàn toàn không có màn dạo đầu cho Hyelin, Hani trực tiếp cho 2 ngón đi vào trong cơ thể Hyelin.

Sự đột ngột của Hani khiến Hyelin bất ngờ, cô dịch chuyển người lên trên, nhưng rất nhanh bị Hani kéo giật lại, làm ngón tay của Hani tiến càng sâu vào hơn.

-“Hyelin… em thật chặt, thả lỏng ra đi…”

Hani cúi xuống hôn lên ngực Hyelin, mút chặt tạo nên dấu hôn đỏ rực chói mắt trên làn da trắng nõn.

-“Đừng mà… em không chịu được.”

Hyelin chuyển động mông, Hani không động khiến cô thực khó chịu, dục hỏa sẽ đốt người cô mất.

Đáy mắt Hani thoáng cười, lóe lên tia giảo hoạt.

-“Ngoan, cầu xin tôi, tôi sẽ thỏa mãn em.”

Lần ở khách sạn cô đã khinh thường Hyelin như vậy, lần này lại giở trò tiếp.

Chợt Hyelin dừng lại, đôi chân thon dài hướng bên eo Hani mà cọ xát chầm chậm, cô giương đôi mắt rưng rưng lệ vì kích tình nhìn Hani, tự cắn nhẹ vào môi mình, một tay kề bên má, tay kia cô khẽ vuốt ve khe ngực mình.

Lúc này cô bày ra một bộ dạng nhu nhược nhất, thuần khiết mà lại quyến rũ người nhất, giọng nói cất lên cũng thật đáng yêu.

-“Hani…”

Hyelin kiều mị, bàn tay vuốt ve nhẹ nhàng trên ngực, mắt chớp nhẹ.

-“Thật sự không muốn em sao?”

Bộ dạng này… chính là làm nũng đi.

-“Chết tiệt…”

Hani gầm lên, Hyelin quả là yêu tinh, một con yêu tinh độc ác nhất cô từng gặp.

Lập tức Hani tay ra vào rất nhanh, dồn toàn bộ lực trên người Hyelin, tay còn lại nắm trên eo, Hani ra vào thật nhanh, mỗi lần ra vào lại chạm tới nơi sâu nhất trong Hyelin.

Hyelin rên rỉ kiều mị, mỗi lần Hyelin gọi tên cô là mỗi lần khiến cô không thể chịu được mà muốn chiếm giữ Hyelin lâu hơn.

-“A… Hani, nhanh quá, em không chịu được…”

Hyelin càng kẹp chặt.

-“Chẳng phải em muốn tôi động sao? Tôi sẽ cho em như ý,để xem tôi trị em thế nào. Thả lỏng ra, em muốn kẹp đứt tay tôi sao?”

Vừa làm, Hani vừa hôn tới tấp trên khuôn mặt cô rồi xuống cổ, lại xuống ngực. Mỗi nơi, cô lại để lại vài dấu vết, khiến Hyelin cả cơ thể nhìn rất kích tình.

Rất lâu sau, Hyelin đạt cao trào. Trước mắt Hyelin một mảng tối sầm, cô cũng ngất đi.

Hani bế Hyelin lên tầng, cũng đoán được một căn phòng, cô đặt Hyelin trên giường rồi lên nằm cùng cô. Nhìn ngắm cô gái trước mặt, Hani không khỏi suy nghĩ, sao trên đời lại có chuyện trùng hợp thế? Hyelin chỉ là một cô gái làng chơi, căn biệt thự cô sở hữu lại có giá trị quá lớn, mà lúc nãy khi vừa tới, cô có nhìn lướt qua gara, thấy có một chiếc limosine đời mới. Giờ trong phòng cô trang trí cũng toàn đồ đắt tiền.

Mà ngày đó, ở khách sạn, Hyelin vẫn còn là xử nữ, là một xử nữ mà đám bạn tìm cho cô. Hôm nay Hyelin lại xuất hiện với tư cách là người yêu của anh trai cô. Và giờ lại cùng cô làm chuyện đó. Hơn nữa lại rất chủ động.

Liệu có phải Hyelin là loại con gái hám tiền không? Hay… cô ấy đã thầm thích mình kể từ ngày đó?

Hani không biết nên nghĩ về Hyelin thế nào nữa. Hyelin chợt nhíu mày, ậm ừ vài tiếng, chợt hướng ngực Hani mà cọ cọ, rồi lại ngủ tiếp.

Hani thấy Hyelin thật đáng yêu, dù Hyelin có thế nào thì lần đầu tiên của Hyelin là của cô, lần này cũng là cô. Cô sẽ làm cho Hyelin phải đến với mình.

Lúc Hyelin tỉnh lại đã là hơn bảy giờ tối, khá bất ngờ khi thấy mình ở trên phòng. Nhìn sang bên cạnh, Hani đã đi đâu mất, cười khẩy, cô cầm lấy điện thoại đầu giường mà Hani để cho cô. Mở ra, bên trong chứa đầy tin nhắn của Jisung.

-“Hyelin, em đã về nhà chưa? Anh rất nhớ em.”

-“Sao không trả lời anh? Di? Em đâu rồi?”

-“Chắc em không cầm máy, bao giờ cầm máy gọi lại anh ngay nhé.”

-“Sao anh gọi em cũng không nghe vậy?”

-“Hyelin, em giận anh à? Đừng giận mà, công ti có chuyện đột xuất.”

“…”

Có rất nhiều tin nhắn, Hyelin cũng không rảnh rỗi đọc hết, vì cô đã quăng điện thoại vào tường làm nó vỡ ra nhiều mảnh nhỏ.

Thấy có tiếng động, Hani chạy lên.

-“Chuyện gì vậy?”

Hyelin ngồi trên giường, ánh mắt căm tức nhìn những mảnh điện thoại dưới chân tường.

Quay sang nhìn Hani đứng trước cửa khiến cô tưởng mình hoa mắt. Hani đang mặc tạp dề kitty hồng, một tay cầm thìa một tay cầm đũa đang ngơ ngác nhìn cô rồi lại nhìn điện thoại bị ném xuống.

-“Em sao vậy?”

-“Chị… sao lại ăn mặc như vậy?”

Hyelin nheo mắt lại, cảnh này còn khó tin hơn cả cảnh tận thế.

Hani thấy cô ngạc nhiên cũng cúi xuống nhìn mình, thật ra cũng không có gì không ổn cả, chỉ là khoác lên chiếc tạp dề bên ngoài áo tắm thôi mà.

-“À, tôi đang nấu ăn cho bữa tối.”

-“Chị biết nấu ăn?”

Hyelin không tin nổi vào cả tai mình nữa rồi. Hani biết nấu ăn?

Hani gật đầu.

-“Phải, thôi, đừng ngồi đó nữa, đi tắm rồi xuống ăn, tôi nấu xong rồi.”

Hyelin quấn lấy chiếc khăn quanh người rồi vào phòng tắm. Nhìn trong gương, cô không khỏi đỏ mặt, trên ngực, cổ, eo toàn dấu hôn tím đỏ, thế này cô làm sao gặp người khác đây.

Làm xong vài món đơn giản, Hani ngồi suy nghĩ, thật ra trong lúc Hyelin ngủ cô đã khám phá ra một chuyện, Hyelin chính là tổng giám đốc Seo thị.

Lúc cô dậy, Hyelin vẫn ngủ rất say, cô ngồi dậy, nhìn lên tủ cạnh giường có một vài tờ giấy để lộn xộn, khi cô nhìn vào đó thì có vài tờ hợp đồng của Ahn thị và Seo thị.

Cộng thêm một vài nghi vấn vì giọng nói, vẻ lạnh lùng của Hyelin thì Hani có thể khẳng định 100% cô chính là tổng giám đốc Seo thị.

Quả là che giấu rất giỏi, nhưng Hani đã khám phá ra rất dễ dàng, nhưng cô sẽ không dùng nó để uy hiếp hay bắt ép Hyelin gì cả, cô sẽ chờ Hyelin đến và ở bên cô bằng chính con người của Hyelin. Và cô cũng vậy.

Tắm xong, Hyelin vào thư phòng, lấy một chiếc điện thoại mới, lắp sim cũ vào rồi xuống nhà.

-“Chúng ta ăn thôi.”

Hani đứng dậy kéo ghế cho Hyelin, thoáng thấy những dấu hôn trên cổ, cô khẽ cười.

-“Làm gì mà cười dâm tiện như vậy?”

Hyelin cầm điện thoại để xuống bên cạnh, vừa đặt xuống thì có tiếng chuông.

Nhìn màn hình, Hyelin có chút ngạc nhiên, liếc qua Hani thấy Hani đang chăm chú nhìn cô, cầm điện thoại, đứng dậy ra ngoài nghe.

-“Jisung.”

-“Ừm, là anh, sao anh nhắn tin rồi gọi điện mà em không nghe vậy?”

Giọng Jisunh rất lo lắng, biểu hiện anh rất lo cho cô, nhưng Hyelin vẫn duy trì trạng thái không nghe không tin, chỉ nhàn nhạt.

-“Điện thoại em bị rơi xuống nước, em vừa thay cái khác.”

-“Ra là vậy, mai anh tới đón em đi ăn nhé.”

Jisung vui vẻ nói, anh chờ ngày hai người bên nhau lâu lắm rồi.

-“Để em xem đã.” Hyelin nói nhỏ.

-“Mai em vẫn phải tới Seo thị, có gì em sẽ nhắn cho anh.”

-“Ok, vậy em ăn sớm đi nhé.”

Cúp máy, Hyelin khẽ thở dài, nếu như anh trở về sớm hơn vài ngày, cô không nhận được thông tin từ Mĩ, chắc chắn giờ này cô đang ở bên anh, quấn quýt không rời, nhưng…

-“Hẹn hò rất vui vẻ sao?”

Giọng nói lạnh lùng cất lên phía sau. Hyelin quay lại, Hani đã đứng sau cô từ lúc nào.Khẽ khiêu mi, Hyelin trả lời.

-“Phải, rất vui.”

-“Chết tiệt, em hiểu thế nào là một chân không thể đứng trên hai thuyền chứ?”

Hani tức giận, nữ nhân này rõ ràng vừa thân mật với mình, vậy mà lúc ngủ dậy xong đã trở lại bộ dạng lạnh lùng này.

-“Em quên rằng tôi mới chân chính là người của em sao? Em quên bộ dạng em dưới thân tôi dưới cao trào mà ngất đi à? Em quên em đã một bộ dạng dâm đãng dưới thân tôi à?”

-“Nhưng tôi không yêu chị.”

Vẫn lạnh lùng trả lời, một câu nói này đã chấm dứt toàn bộ ý niệm của Hani về Hyelin.

Phải rồi, cô ấy là nữ tổng giám đốc Seo thị, tuy cô là tổng giám đốc Ahn thị, nhưng với Hyelin đâu có quan hệ gì? Người Hyelin yêu là Jisung, anh trai của cô.

Khi Hyelin bừng tỉnh đại ngộ thì xung quanh đã vắng lặng, chỉ còn vang lại tiếng động cơ ô tô của Hani đã đi được một đoạn.

Hyelin cười nhạo mình, rồi lại nghĩ sao cô phải suy nghĩ, cô chỉ nói những gì thật sự thôi mà. Đâu có sai? Cô không yêu Hani. Nhưng… cô cũng không còn yêu Jisung nữa rồi.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro