Chương 3: Cút! ta không phải là Phan Ngọc Anh...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô mở mắt ra nhìn không gian lạ lẫm xung quanh. Ánh mắt lạnh lùng xen lẫn tức giận quét xung quanh căn phòng. Đôi lông mày cô co lại vào nhau, đâng định đứng lên thì đột nhiên cánh cửa mở ra. Cô nhìn người bước vào phòng với khuôn mặt đầy vui sướng thì ngạc nhiên. Cô định mở miệng thì cô gái đó đã hét lên:

- lãogia, phunhân, thiếugiatiểuthủtỉnhrồitỉnhrồi....

Sandy ngớngườira, khôngbaolâulấylạitinhthần. đứngdậyrờigiườngrồibướcđếngầnbàntrangđiểmthìnhíumàycàngchặt. Trongđầuđầynhưngcâuhỏiđầynhữngnghingờ . Đâyđâu? Saolạiđây? Saotalạigọitiêuthư.... Dốtcuộcchuyệnnàysao? Khôngthểlạinơinàymuốntìm cherry. Ýnghĩvừaxuấthiệnthìliềnđứngdậyđịnhrangoàithìđộtnhiênmộtđámngườilạigầntrongđómộtngườiphụnữtầm 45 tuổiđangkhóclócrồiôm.

- NgọcAnhcuốicùngconcũngtỉnhlạirồi. Huhuhu mẫuthânrấtsợ. Sợconsẽkhông tỉnh biếtkhông huhuhu

Ánhmắtlạnhlùngnhìnnhữngngườiănmặclạlùngnàythìđôimàythanhcàngnhănlại. đẩyngườiphụnữđangômmìnhkhócranói.

- cácngườiai? dámđóngkịchtrướcmặtta. Muốnchết.

Ngườiđầnông đỡ ngườiphụnữvừabịẩnrakhuônmặtôngmangvẻmặtđầyngạcnhiên. Không phảo chỉmìnhôngtấtcả mọi ngườiđâyđềunghingnhìngáitrướcmặt.....

Cậuthiếuniênđứngcạnhđólêntiếng.

- Biểumuội! Saomuộilạinóivậychúngtatấtcảđềungườithâncủamuội.

Ngườithân, các người đóng kịchgiỏilắm. Chẳnglẽbangchủcủacác người khôngnóiđiềucấmkịcủa sandy nàyaiphạmvàophảichếtsao. Nguxuẩn...

Còn...

Bóng tối bao trùm

Con người thay đổi

Máu đẫm đôi tay

Đau thương Ai hay?

Số phận bi ai

Ta đau ai biết...

Chính số phận hay chính đêm định mệnh đó đã làm cho một đứa bé gái mất đi người mẹ mất đi sự trong sáng. Nó trở nên khát máu không còn nhân tính.

- im miệng! Các ngươi xứng để nói từ đó sao? Đóng kịch hay lắm nhưng sandy này không muốn xem.

Nói dứt lời cô ra tay đánh những thi+ vệ dù không có vũ khí nhưng cô vẫn làm cho họ bị thương nặng.

Những chiêu thức của cô làm cho những người ở đây ngạc nhiên. Phan Ngọc Trì thấy sư muội mình càng đánh càng hăng say thìtức giận ra tay chặn cô và quát.

- Phan Ngọc Anh muội dừng tay lại cho huynh.

Cô hừ lạnh nói một cách mỉa mai.

- Tốt vân" muốn đóng kịch vậy ta xem các ngươi còn muốn diễn đến bao giờ

Mọi người ở đấy tất cả đều ngớ người ra rồi cùng đồng thanh.

- ta/ nô tài mới là người nói câu đấy

- Cút! Ta không phải là Phan Ngọc Anh.

Bh cô cũng khôn biết đâu là thật đâu là giả nữa.

Chương 4: nàngai?

Cuộc giao chiến giữa nàng và những người trong phủ đã kết thúc, người thảm hại là nàng. Nàng là sát thủ ở thế kỉ 22 được mệnh danh là con quỷ hút máu lạn-h lùng vô tình nhưng lại cảm động trướ'c một nữ nhân cổ đại. Chính bà là người đầu tiên cho cô cảm thấy thế nào là có người thân, thế nào là tình cảm của người mẹ dành cho đu2á con Của mình. Nhưng chính tình cảm đó làm cho cô ghen tỵ với nàng, ghen tỵ bởi cô có một gia đình yêu thương nàng như bảo bối.

Hạnhphúckhôngphảidoaitạora!
chínhchúng ta ngườitạorahạnh phúc.
Hạnhphúc đến nhanh kếtthúccũngnhanh.
Hạnhphúclàmcho người tavuicũnglàmchongườitađaukhổ.
Trên. Đờikhôngsẵndotaphảiđánhđổimới có được.
hạnhphúccũngvậy......
Khôngaichotakhôngaihạnhphúc mãi mãi.

3 thángđãbathángđãlạicổđạinày tuy đã thích ứng nhưng"n không thíchvươngphủnày. làmchongạtthở khó chịu. Bởihọđềuquantâmđếnmộtngườimãimãikẻthathế. Làm kẻ thaythế mấyaihạnhphúcvuivẻthật sự đây. Chínhvậysaukhilạiphủnhàhọ PhanNGọcquenthuộcđịahìnhhoàncảnh sốngnơinàylập kế hoạch rởikhỏiphủ.

Tối! VẫnnhưthườnglệNgọc phu nhân đến phòng thì phát hiện congáiNgọcanhđãbỏtrốnđể lại chomột bức thư trỏn vẹnhaicâu:
" Takhôngphảiphan ngọc anhcon các người. Nên giữa ta và các mộtchútquanhệcũngkhông? "


Sau khi rời khỏi phủ nhà họ Phan. Nàng liền đi đến một làng tên là Làng Yên Phủ. DdÂY LÀ MỘT TRONG NHỮNG LÀNG NỔI TIẾNG NHẤT ở kinh thành. Ánh mắt lạnh lùng của cô quết xung quanh, dù nàng ở đây đã được một thời gian nhưng những gì cô tìm hiểu về nơi này quá ít. Dù đã làm sát thủ mười năm nhưng đối với những nơi xa lạ thì dù có lạnh lùng bình tĩnh bao nhiêu cũng phải ngỡ ngàng trước những thứ trước mắt. Đi đã lâu nàng tháy bụng mình đã bắt đầu cồn cào vì đói và mệt. Nàng đi một đoạn thì thấy một nhà trọ liền vào nghỉ ngơi và ăn uống tiện theerhoir luôn địa hình nơi đây!

Cô bước vào nhà trọ liền tập trung tất cả những ánh mắt của những người khách nam nhân cũng như cả những nữ nhân ở bên trong quán trọ này. Họ ngỡ ngàng và nhìn nàng bằng ánh mắt si mê bởi vẻ đẹp như tiên của nàng. Nếu như họ không nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của cô thì đã tưởng rằng cô là một cô nàng diu dàng xinh đẹp và thánh thiện giống như tiên hạ phàm. Nhưng những suy nghĩ của những người nam nhân này bị dập tắt khi có một người bi đánh ngã fujc xuống đất thì họ mới biết không nên nhìn hình dáng mà xét về người khác. Tuy nhiên ánh mắt của những nam nhân này không thể nào rút lại vì nàng quá đẹp quá thu hút dù vữa nãy nàng đã làm cho họ sợ nhưng không vì vậy mà suy nghĩ muốn làm quen của những nam nhân này bị xóa bỏ. Còn những nữ nhân thì họ phải ghen tỵ và ngưỡng mộ nàng.

Nàng không nhìn và cũng không thèm chú ý đến những ánh mắt nóng bỏng đang dáng trên người nàng, có lẽ nàng đã quen hoàn cảnh như vậy khi một sát thủ. Xuyên không vào thời đại này dù nàng cảm thấy vui cũng cảm thấy buồn. Vui vì có thể tự do, và thoát khỏi sự điều khiển của người khác. Buồn! Nàng buồn vì chính mình vẫn không thể nào thoát khỏi sự lạnh lẽo sự cách ly với thế giới dù đó là thế giới không gian do chính nàng tạo ra.

Nàng gọi tiểu nhị. chuẩn bị thức ăn và phòng sạch sẽ cho mình. Ăn xong nàng định bước lên lầu thì đột nhiên cánh tay bị người nào đó tóm được. Ánh mắt lạnh lẽo của cô nhìn thẳng vào bàn tay đang năm lấy cổ tay minh mà lạnh giọng nói:

- Buông tay! Nếu như ngươi không muốn cánh tay này biến mất.

Nam nhân cầm tay nàng run lên nhưng vẫn năm lấy cổ tay nàng và nói:

- Tiểu thư chủ nhân của tôi muốn gặp tiểu thư/ Xin t...

Không để nam nhân đó nói hết lời nàng đã cầm lại cánh tay của nam nhân đó rồi văn ngược lại làm cho nam nhân đó kêu lên thảm thiết. Rồi nàng khinh bỉ nói:

- đây là cái giá của ngươi khi không nghe lời cảnh cáo của ta.

Nói dứt lời nàng liền dùng thêm sức như muốn đánh gãy cánh tay của nam nhân trước mặt. Nhưng hành động đó của nàng đã bị một người ngăn cản. Bỏi một cái chén, lực tuy không lớn nhưng lại khiến cho cánh tay nàng bị buông ra. Nàng ngạc nhiên nhìn nam nhân đang thản nhiên nhiên uống tà trên lầu kia. Ánh mắt nàng càng thêm lạnh lẽo. Nàng lấy đà rồi nhảy vụt lên chỗ mà nam nhân đó đang ngồi! Tuy không biết khinh công nhưng cô vẫn biết cách vận dụng cách nhảy đẻ có thể nhảy qua mà không cần đến tường.

ÁNH mắt của những vị khách phía duois đều chắm chú vào người nam nhân vì bị bẻ tay rồi lại nhìn nàng với ánh amwst kinh ngạc khi cô lại đánh ngã thêm một người hơn nữa còn dùng một thứ võ công mà bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy.

Cô bước lại gần bàn nam nhân áo trắng vẫn đang nhàn nhã uống chén trà một cách bình thản. Cô bước lại bàn rồi thản nhiên ntgooif xuống mà không cần sự đồng ý của người nam nhân trước mặt. Cô tự dót cho mình một chén tà rồi lấy nước đổ vào tay đã bẻ gãy tay của nam nhân của người vừa nãy. Như kiểu nàng đã cầm vào một thứ dơ bẩn nào đó cần phải gột rửa. Sau khi làm xong hành động đó thì nàng ngửng khuôn mặt nhỏ nhắn lên thì bắt gặp ánh mắt nam nhân trước mặt nhìn mình. Ánh mắt đó không ngạc nhiên, hay say đắm và chỉ là ánh nhìn thản nhiên mà thôi. Điều này khiến nàng càng cẩn thận hơn với nam nhân trước mặt này . Hai người đều giữ im lặng làm cho không gian ở quán trọ này càng ngột thở, càng khiên người ta phải sợ hãi.

Không biết bao lâu nam nhân đó nhàn nhạt mở miệng:

- Khuynh Thiên Bảo đã đắc tội với cô nương rồi! Xin cô nương thứ lỗi.

Nghe Thiên Bảo lên tiếng nói câu đó thì nàng không khỏi nhếch mép cười lạnh nói:

- Nếu như đã biết đắc tội với ta thì công tử đây đã không làm vậy. Cho nên ta không dám nhận!

Khuynh Thiên Bảo nghe giọng nói không có một tí xúc cảm nào của nàng thì khuôn amwjt nở ra một nự cười nhàn nhạt và lên tiếng.

- Cô nương đã khách sao rồi! Xin hỏi quý danh của cô nương.

Nàng nhin Khuynh Thiên Bỏa cười như không cười thì ánh mắt càng lạnh thấu sương. Nàng đứng bật dậy. SÔng bao nhiêu năm qua chưa bao giờ nàng cảm thấy mất bình tĩnh như hôm nay. Nàng biết một khi đã mất bình tĩnh sẽ không làm được việc j cả nhưng nàng lại không biết vì sao khi đối diện với Khuynh Thiên Bảo trước nụ cười nhàn nhạt như có như không của hắn thì nàng lại càng thêm căm tức và mất bình tĩnh. Chính nàng cũng không biết vì sao? nàng cố trấn tĩnh mình nhưng lại không được lên đã tức giận với chính mình rồi bật dậy rồi lạnh giọng nói:

- Hôm nay ngươi đã xen vào chuyện cuảthì ngươi nghĩ mình xứng để biết danh tính cảu ta sao?

Nói xong nàng xoay người đi. Để lại ánh mắt nóng bỏng nhìn nanngf một cách thích thú. Đợi bóng nàng rời xa thì hắn lên tiếng:

- A phúc ngươi dẫn A nhị đi tìm A lục đi để hắn chữa chị cho hắn!

A Phúc vâng lệnh rời khỏi. Thì hắn lại lên tiếng kêu.

- A đại người điều tra cho ta xem rốt cuộc nàng là ai?

HẾT CHƯƠNG 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro