thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày còn ngồi ở ghế nhà trường cho tới khi là một thành viên trong đội của anh, Wonwoo đều hướng tới anh một ánh nhìn ngưỡng mộ , thần tường. Jeonghan trong mắt là một tường đại hùng vĩ. Chỉ là không ngờ anh có cậu em trai hết sức dễ thương. Jun đơn thuần dễ thương như chú mèo nhỏ xíu cần người bảo vệ vậy.

Lần đầu gặp nhau là khi hắn đang luyện tập với động đội, bỗng mùi tin tức tố nhẹ nhẹ dịu nhẹ tỏ ra trong làn gió. Em từ xa chạy tới ôm anh hai mình nhưng rồi lại thẹn thùng trốn sau lưng chào mọi người. Đó là lần đầu tiên hắn biết rung động là gì.



" Wonwoo chắc thu hút mèo lắm " 

" Hả ... .tại sao chứ ?" 

" Bớt vì tin tức tố của cậu là mùi bạc hà mà, cậu nhìn nè " 

Em chỉ bé mèo đang ôm cánh tay hắn ngủ ngon lành, Jun khi ấy không nghĩ nhiều mà dựa vào người hắn mà đưa tay xoa đầu chú mèo. Lời em nói không sai, lũ mèo ở trại tập luyện đều bị Wonwoo dụ dỗ hết. Nhưng chú mèo hắn muốn dụ nhất không phải lũ mèo ấy mà là em đó Jun.


Cứ hai ba tháng gì đó, lúc nào rảnh em lại theo anh Seungcheol vào thân mọi người, những lúc ấy, hắn lại rủ em đi thăm tụi mèo ở đây. Những thời gian ngắn ngủi đó rất quý giá với hắn. 




Buổi tiệc hôm nay ở nhà em, hắn chắc là uống hơi nhiều rồi. Hắn theo hưởng chỉ dẫn của anh Jeonghan mà đi lên phòng dành cho khách, lại vô tình gặp em.

"Wonwoo ....cậu say rồi hả"

Không nồng nàn quyến rũ như của Omega khác, tin tức tố của em là mùi hương thuần túy giản dị, gắn liền với vẻ đơn thuần không vướng bụi trần của em vậy. Mùi hương da thịt quen thuộc của Jun thơm ngát xộc vào mũi làm Wonwoo ngây ngất. Hắn biết hem động tiếp theo của mình sẽ gây ra những gì nhưng hắn không tài nào chịu đựng được, dù biết rằng người này trước sau gì cũng thuộc về hắn

Wonwoo lao đến, ôm chặt lấy Jun rồi mở cửa phòng ra đóng chặt.

"Cậu làm gì vậy...buông ...buông ra"

Jun giật mình la lớn, vùng vẫy kịch liệt nhưng sao có thể bằng một tên Alpha đã dần mất lí trí. Wonwoo như con thú xổng chuồng mà trước mặt là miếng mồi thơm ngon, hắn đẩy em nằm xuống giường, thở gấp giọng thì thào.

" Tớ xin lỗi nhưng tớ không thể nào kiềm chế được nữa."

Dứt lời, Wonwoo cúi người muốn hôn em, đáng tiếc Jun đã kịp tránh sang phía khác, bộ dạng cự tuyệt, khuôn mặt đã trắng bệch không chút huyết sắc. Wonwoo khẽ trầm mặc có chút đau khổ khi thấy sự kháng cự của em.

"Xin lỗi..."

Cặp đùi rắn chắc kẹp lấy hông em, cố định hai cánh tay trên đầu, làm em không tài nào nhúc nhích được, chỉ lắc lắc cái đầu phản kháng.

"Đừng mà..".-Jun khốn khổ lên tiếng, nước mắt hiếm hoi lăn dài dài trên má.

Hắn biết mình cầm thú, thế nhưng nhìn bộ dạng yếu đuối cùng vẻ mặt này của em chỉ càng khiến hắn thêm hứng thú. Wonwoo vục đầu xuống hôn lên mặt Jun, hắn ép buộc mà hôn miệng em, muốn đưa lưỡi vào nhưng bị em mím chặt môi.

Không thể hôn môi, Wonwoo di chuyển lưỡi xuống cổ, hôn quem cổ em để lại từng hồng ngân đỏ sẫm rồi mới thỏa mãn đi xuống khuôn ngực trắng nõn đang vì phẫn nộ mà phập phồng.

"Không...muốn."-Jun hổn hển cầu xin lần cuối thế nhưng đáp lại em chính là từng kiện quần áo thoát ly khỏi cơ thể, chút hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng cũng tạm biết em.

Wonwoo thấy em đã thỏa hiệp liền buông hai tay em, từng chút chạm vào làn da trắng mịn tinh tế trước mặt. Jun vừa mở miệng rên khẽ ngay lập tức bị hắn phủ kín lấy, hắn hôn được em rồi. Wonwoo không khỏi ngạc nhiên khi nhận được sự đáp trả trúc trắc của em.

Trải qua cơn hôn dồn dập chán chê, Wonwoo mới lui người tóm lấy cạp quần của em kéo mem xuống. Jun không kịp kháng cự thì chiếc quần Jean bị hắn kéo phăng ra khỏi chân em làm lộ ra bắp đùi thon gọn trắng ngần cùng với chiếc quần lót đen quyến rũ lạ thường. Jun nghiêng người định đứng dậy chạy thì bị hắn sáp tới vật nằm sấp xuống,

Wonwoo từ phía sau ôm trọn lấy em, rồi vòng tay xoa lên bờ ngực em, một tay lần xuống huyệt động phía sau. Wonwoo một bên hôn nhẹ khắp thân thể em để khiến em yên tâm thả lỏng, một bên dùng nước bọt để làm trơn huyệt động khô khốc.

Wonwoo tuy mất đi lý trí nhưng vẫn không muốn làm em bị thương, kiên nhẫn khuếch trương rồi mới thay ngón tay bằng dương vật cương cứng đến phát đau, dùng lực mà đâm vào. Dù sao cũng là lần đầu còn trong tình cem thiếu thốn ép buộc, em khó trem khỏi đau đớn ban đầu. Jun vì đau mà ngục xuống, hai tay bất giác nắm chặt lấy tay cầm cửa.

Wonwoo tuy đã vượt khả năng chịu đựng vì cơn phát tình nhưng vẫn cho em thời gian thích nghi, đau lòng lật người em lại để hai người đối diện nhau. Hắn kéo hai tay em khoác vào vai mình.

"Bạn chịu đựng một chút."-Wonwoo biết do mình tạo nghiệp trước nên không dám oán than, ôm chặt lấy em, thì thầm vào tai em như dỗ dành.

Trong cơ thể liên tục bị xâm nhập, khoái cảm cùng cơn đau cường liệt đồng thời khiến Jun thống khổ, khó khăn ngửa cổ từng chút hít lấy không khí. Cần cổ trắng nõn thon dài, giờ phút này mang loại xinh đẹp khiến người ta muốn phạm tội.

Wonwoo lập tức tiến lên hôn lên cổ em lần sang phía tai, day cắn hồi lâu mới buông tha để đôi môi thuận thế kéo dần về phía sau.











Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho cả hai, Wonwoo mới đặt Jun lên giường, có lẽ em đã mệt lắm rồi, từ nãy đến giờ vẫn chưa hề tỉnh lại. Hắn ôm em từ phía sau để cả hai không hề tồn tại khe hở hay khoảng cách, thỏa mãn nhắm mắt.

"Nhiều năm như vậy, cuối cùng bạn cũng thuộc về em rồi."




~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro