Phần Không Tên 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trước đây Jisoo rất thích tóc ngắn.

Cô không phải là một cô gái có khuôn mặt đủ cá tính hay xinh đẹp để có thể tự tin cắt ngắn mái tóc của mình. Bất

chấp điều đó, Jisoo thường cắt tóc những khi thấy buồn. Mái tóc ngắn cũn xấu xí, khuôn mặt cũng bớt xinh đi rất

nhiều.

Tóc dài là một món phụ kiện của Jisoo. Từ khi biết mình cần chăm chút bản thân để cho phù hợp với tiêu chuẩn xã

hội, Jisoo không để tóc ngắn nữa. Lắm khi muốn cắt phăng mái tóc dài đi nhưng cô vẫn để như thế, cho đến một

ngày tự cô cũng thấy mình thật sự xinh đẹp với mái tóc dài. Một nhát kéo sắc ngọt có thể ngay lập tức biến tóc dài

thành tóc ngắn, Jisoo lại không còn đủ can đảm cắt bỏ. Tóc ngắn rất xấu, cô nói đi nói lại với chính bản thân mình.

Tóc ngắn rất xấu.

Ong Seongwoo và tình cảm dành cho anh giống như mái tóc dài của cô. Không thể và không nên cắt bỏ, Jisoo đã

sống đủ lâu để biết rằng niềm yêu phải xếp ở đằng sau nếu như niềm yêu đó không đem đến cho mình điều tốt

đẹp. Rồi giống như một buổi sáng thức dậy tự thấy tóc dài mới là thứ hợp với mình hơn tất thảy, Jisoo biết mình

đã chìm sâu vào tình yêu dành cho Ong Seongwoo mất rồi.

--

Jisoo mở mắt ra khi bên ngoài trời đã sáng. Phòng bệnh sạch sẽ yên lặng, cửa sổ mở ra làm cho tấm rèm xanh

dương lay động nhẹ nhàng. Mẹ cô ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, bà gục đầu lên nệm giường nhắm mắt. Ở trên

chiếc ghế dài dọc tường sơn trắng toát, Seongwoo ngồi cúi đầu. Hai tay anh đan vào nhau đặt hờ trên gối, có lẽ

anh cũng đã ngủ rồi.

Jisoo khẽ cựa mình. Bả vai không thể cử động, cổ chân cũng cứng ngắc. Cô vừa định ngồi lên thì đã lại ngã xuống,

bà Kim thức giấc ngay khi một tiếng rên cất lên. Khuôn mặt mang vẻ âu lo mỏi mệt dãn ra khi nhìn thấy con gái đã

tỉnh, bà vuốt tóc cô rồi nói khẽ khi Jisoo không rời mắt khỏi Seongwoo vẫn cúi đầu ở trên chiếc ghế đối diện mình.

"Cậu ấy thức cả đêm rồi, để cho cậu ấy nghỉ ngơi một chút."

Mới qua một đêm, không hiểu sao Jisoo thấy như Seongwoo gầy hẳn đi. Dù anh cúi đầu, xương quai xanh vẫn hiện

ra thật rõ. Chiếc áo sơ mi của ngày hôm qua anh vẫn chưa kịp thay, trên ngực áo có một vết bẩn như là bị gạch vữa

quét qua. Jisoo nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ rồi khẽ thở dài. Trốn tránh thực tại chỉ được một chút, đến lúc quay lại

đối mặt đã muốn bỏ chạy ngay. Bà Kim sửa sang lại nệm giường rồi nói rằng đi gọi bác sĩ, Jisoo nắm tay bà lại lắc

đầu.

"Con không sao. Mẹ đến đây lâu chưa?"

"Sau khi con phẫu thuật xong. Cậu ấy là Ong Seongwoo con vẫn kể đúng không?"

Ong Seongwoo, niềm tự hào duy nhất của Kim Jisoo. Cô trước đây vẫn thường kể với ông bà về anh. Là một người

mẹ, bà Kim luôn thấy lạ. Thế hệ đi trước bởi vì sống trong nghèo khổ nên rất hay để ý đến điều kiện của người có

khả năng làm bạn đời của con gái mình, ông bà cũng không phải là ngoại lệ. Tình yêu quan trọng, nhưng tình yêu

viên mãn không bao giờ có thể xây nên từ một nền tảng kinh tế không vững bền. Từ nhỏ bà Kim dạy Jisoo công

dung ngôn hạnh, nói với cô rằng vì không thể cho cô những thứ cô mong muốn nên chỉ có thể dạy Jisoo cách làm

sao để tìm được một người có thể mang cho cô cuộc sống tốt đẹp hơn. Ong Seongwoo mà Jisoo kể đúng là kiểu

người mà bà từng muốn con gái mình bằng mọi giá có được, nhưng Jisoo trước sự dạy dỗ của bà dường như lại trở

thành một cô gái lí trí hơn bình thường. Jisoo kể rằng Seongwoo là người xây dựng tòa nhà lớn nhất thành phố, lớn

thứ hai thành phố, là người đứng đầu nhóm kiến trúc sư của MI, là một trong năm kiến trúc sư nổi tiếng nhất khu

vực. Kể rằng anh từng là giảng viên đại học, anh là cấp trên của cô, anh nhận được giải thưởng kiến trúc thường

niên của hội kiến trúc sư toàn quốc, tất cả những điều như vậy Jisoo đều kể hết nhưng chưa một lần cô kể rằng

anh yêu cô thế nào.

Để mặc cho con lựa chọn, ông Kim đã nhiều lần nói với bà Kim như thế. Đến lúc con lựa chọn được một

người đúng, vẫn chưa thấy con hạnh phúc chút nào. Jisoo lớn lên cùng quan niệm cuộc sống cần rất nhiều thứ hơn

là tình yêu, cô nhìn gia đình mình, lắng nghe bố mẹ mình rồi một mực tin vào điều đó.

Jisoo không trả lời câu hỏi của mẹ. Ánh mắt cô vẫn đặt vào Seongwoo, rồi đột nhiên Jisoo nhớ tới Kang Daniel.

Không biết người đó bây giờ như thế nào, khi ham muốn độc chiếm nhạt mất và cả bóng đen bên trong mình dạt

ra vì cơn đau thể xác, Jisoo thấy thương cảm cho Daniel hơn là căm giận. Nếu như vẫn còn ở trong đống đổ nát đó

qua một đêm lạnh mà không có ai phát hiện, đổi lại là Jisoo cô cũng sẽ thấy tuyệt vọng ăn mòn từng tế bào cơ thể.

Hơn nữa, trò chơi rõ ràng chưa kết thúc ở đây. Cô đã đặt mình lên lưng một con ngựa bất kham rồi.

Jisoo nhắm mắt hít một hơi sâu rồi ngồi bật dậy. Bà Kim còn chưa kịp la lên, cô đã nhào xuống khỏi giường, lê một

chân về phía Seongwoo. Seongwoo ngay lập tức mở mắt vì một tiếng kêu của bà Kim. Anh sững vài giây rồi mới

bước tới đỡ Jisoo lúc này đang tái mặt đau đớn trên sàn nhà.

"Seongwoo, Seongwoo, nhanh lên, Kang Daniel còn ở trong ngôi nhà đó. Anh ấy ở phía sau em, anh ấy..."

"Anh biết rồi. Em nghỉ ngơi đi."

Seongwoo chặn ngang lời Jisoo nói. Anh biết, đương nhiên biết. Có thể Seongwoo còn biết nhiều hơn thế, nhưng

anh không nói gì mà chỉ bế Jisoo trở lại giường. Kim truyền trên tay cô bị lệch, Seongwoo không gọi y tá mà tự

chỉnh lại cho cô. Ốm lâu năm cũng sẽ trở thành bác sĩ, mấy việc chăm sóc người bệnh như thế này trước đây

Seongwoo đều tự làm không cần ai giúp đỡ . Anh không thể hiện ra cảm xúc gì cụ thể mà chỉ nhẹ nhàng đắp chăn

lại cho Jisoo. Nói với bà Kim rằng mình đi gọi bác sĩ, Seongwoo quay lưng đi đã bị Jisoo nắm lấy bàn tay đang buông

thõng.

"Seongwoo, Daniel anh ấy sao rồi? Hôm qua anh ấy nói muốn tìm anh để trao trả giấy tờ gì đó, nhất định phải tìm

được anh. Em đưa anh ấy đến chỗ mảnh đất, chưa kịp nói gì thì anh ấy đã..."

"Được rồi, Jisoo."

"...Anh ấy nhất định muốn đi quanh khu nhà tìm anh dù em đã cản lại..."

"Ừ, anh biết rồi."

Bà Kim đứng nhìn hai người trẻ tuổi nói chuyện với nhau. Ong Seongwoo rõ ràng là một người dịu dàng chu đáo,

từ khi mới gặp ngày hôm qua bà đã biết điều đó. Anh lễ phép nói chuyện với bà, nghiêm túc lắng nghe bác sĩ rồi

chăm sóc Jisoo cẩn thận. Thậm chí dù nhìn có vẻ mệt mỏi xuống tinh thần thấy rõ, ngay khi trở lại phòng bệnh đã

được làm thủ tục đầy đủ, Seongwoo vẫn cố gắng thuyết phục bà Kim sang ghế sofa nghỉ tạm để anh trông cô đến

hết đêm. Vậy nhưng cách nói chuyện lúc này của Ong Seongwoo lại có gì đó kì lạ. Anh liên tục ngắt lời Jisoo, không

phải bộ dạng kiên nhẫn lắng nghe bà Kim ca cẩm vào đêm qua. Jisoo nhắm mắt lại rồi mím môi, bà Kim vội nói:

"Seongwoo, cháu để cho Jisoo nói hết đi. Cô đi tìm bác sĩ, hai đứa cứ từ từ nói chuyện."

Bà Kim đi khỏi, căn phòng trở nên im lặng. Trời đã bắt đầu vào thu, không khí mát mẻ hơn rất nhiều. Chiếc quạt

trần không quay, tivi không bật, Seongwoo không nói gì mà chỉ nhìn Jisoo chăm chú. Jisoo không dám nhìn thẳng

vào mắt Seongwoo. Cô nhìn trần nhà cũng được sơn trắng, đột nhiên có cảm giác lo sợ trần nhà cũng sẽ đổ ập

xuống như ngày hôm qua, dù chuyện hôm qua hoàn toàn là do chính cô gây ra cho mình.

Seongwoo ngồi xuống chiếc ghế mẹ của Jisoo vừa ngồi. Anh sửa lại sợi dây truyền nước, kéo mép chăn đã phẳng lì

rồi nói nhỏ:

"Anh nghe em đây."

Jisoo quay nhìn Seongwoo. Đôi măt anh dù hằn đỏ dấu vết mỏi mệt nhưng vẫn rất dịu dàng. Jisoo đưa một tay lên

vuốt lại một vài sợi tóc rơi xuống vai anh, Seongwoo không tránh.

--

Seongwoo là một kiểu người rất lạ, có một điểm đặc biệt ở anh mà Jisoo không biết là tốt hay là xấu, cũng không

biết là điều đó sẽ có lợi hay có hại cho cô ở thời điểm này. Từ lúc Kang Daniel bỏ đi hoặc là từ những ngày trước

nữa, Seongwoo trở thành một người có vấn đề rất lớn với niềm tin. Seongwoo làm công trình luôn cẩn thận tỉ mỉ,

mỗi chi tiết đều phải rà đi soát lại hàng trăm hàng chục lần, vậy mà anh ít khi xác nhận đúng sai trong vấn đề tình

cảm. Nếu anh chọn tin một người nào đó, anh sẽ tin hết mọi điều người đó nói, không bao giờ tìm đến một người

thứ ba để hỏi xem liệu chuyện có thật hay không. Vòng tròn quen biết của Seongwoo rất rộng nhưng kì thực lại

không có mấy người, quanh đi quẩn lại chỉ có những con người anh tin tưởng. Những người trong văn phòng kiến

trúc, Michelle, Sungwoon, Jisoo, hai người kiến trúc sư trong hội kiến trúc sư trẻ, chỉ có chừng đó con người phá vỡ

được lớp băng bên ngoài Seongwoo để tiến vào đại dương của anh. Còn Kang Daniel? Có lẽ là người vốn đã ở sẵn

trong đại dương của Seongwoo, được tin tưởng nhiều đến nỗi khi mất niềm tin thì không cách gì lấy lại được.

Chính vì Seongwoo như thế nên nói dối anh cũng giống như đang chơi trò lật đồng xu. Chỉ có hai mặt, hoặc đúng

hoặc sai, tùy thuộc vào chủ nhân của đồng xu muốn nhìn nhận mặt nào chứ không bao giờ liên quan đến sự thật

rằng mặt nào rơi xuống. Vấn đề không phải là nói thật hay nói dối, vấn đề là Seongwoo tin hay không tin mình.

Đành phải đánh cược thôi, Jisoo nghĩ thầm. Bên cạnh Kang Daniel còn có Darren Bonnet và nhiều người nữa, chắc

chắn sau sự việc này những người đó sẽ ngăn cản Seongwoo đến gần Daniel. Jisoo hít một hơi sâu, cô nhìn lên bình

hoa linh lan để trên tủ rồi cất giọng run rẩy:

"Hôm qua Kang Daniel không trực tiếp tìm anh mà nhất định tìm đến em dù em nói rằng anh ở công ty. Anh ấy nói

rằng không liên lạc được với anh, muốn hẹn em để trả cho anh giấy tờ nhà đất gì đó..."

Jisoo kể lại cho Seongwoo câu chuyện theo cách của cô. Kể đến khoảnh khắc ngôi nhà sập xuống, Jisoo bất giác

đưa tay ôm đầu. Seongwoo kéo bàn tay cô ra để giữ cho kim truyền cắm đúng vị trí, Jisoo nắm ngón tay cái của

anh mà Seongwoo lại một lần nữa để yên cho cô giữ lấy ngón tay ấm nóng trong tay mình.

"Em sợ lắm, em tưởng em đã chết rồi. Lúc nghe được giọng anh, em chỉ muốn khóc rồi về nhà ngay. Cuối cùng anh

đã đến."

Một giọt nước mắt trượt xuống gò má, Jisoo đưa tay gạt sơ sài. Nỗi sợ hãi sau khi tai nạn xảy ra là thật, nhưng cô

không thể kể câu chuyện trước đó theo đúng bản mẫu với Seongwoo. Lại là một khoảng im lặng kéo dài, Seongwoo

đột nhiên nhìn thẳng vào Jisoo rồi hỏi một câu không hề ăn nhập với câu chuyện chút nào:

"Jisoo, em nói em yêu anh?"

Jisoo gật đầu ngay lập tức.

"Sau này cũng vậy? Rất lâu sau này em vẫn yêu anh như bây giờ?"

"Thậm chí còn hơn bây giờ."

Một câu khẳng định chắc chắn được Jisoo nói ra không ngập ngừng. Seongwoo mỉm cười rất nhẹ. Anh nhìn ra cửa

sổ, ô cửa trống rỗng có thể nhìn thấy một trung tâm thương mại ở đối diện. Trung tâm đó là do công ty nào xây

dựng không rõ, kiến trúc tù túng không hiểu sao lại rất hợp nếu là từ bệnh viện nhìn ra.

"Nếu anh vẫn như lúc này, vẫn đối xử không tốt với em..."

"Em vẫn yêu anh thôi."

Câu chuyện ngừng lại khi bên ngoài có tiếng gõ cửa. Jisoo chán ghét nhìn ra, cô còn tò mò không biết Seongwoo

đang định nói điều gì. Jisoo cũng biết lời nói của cô đầy sơ hở, chỉ cần một phép kiểm tra sơ sài nhất cũng có thể

nhìn ra cô đang cố ý để thật giả lẫn lộn với nhau. Một nửa sự thật không phải là sự thật, chỉ riêng câu nói yêu anh

Jisoo chắc chắn rằng mình không nói dối.

Bác sĩ cùng bà Kim đi vào, Seongwoo đứng dậy dịch chuyển chiếc ghế rồi lùi ra khỏi phòng để bác sĩ cởi áo Jisoo

kiểm tra vết thương trên bả vai. Anh đóng cửa phòng lại rồi nhìn quanh. Hành lang bệnh viện dù là ban ngày nhưng

vẫn không có nhiều người, cả hành lang cũng chỉ có vài phòng bệnh. Đây là dãy phòng bệnh cao cấp cho bệnh nhân

yêu cầu dịch vụ, Daniel cũng được chuyển tới đây sau cuộc phẫu thuật kéo dài ba tiếng đồng hồ. Phòng bệnh của

Daniel nằm ở cuối dãy, của Jisoo ở đầu.

Không biết ở cửa sổ nhìn ra em sẽ thấy gì, hi vọng không phải là một tòa nhà mà là một nhánh cây vàng lá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dp