3 tháng đếm ngược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 9 Tháng 10 năm 2023, trời quang mây tạnh, là một ngày nắng đẹp sau  cơn mưa dai dẳng, Trần Thành đến thăm tôi, mang theo một bó hoa. Phòng bệnh vốn u ám nay bỗng trở nên sáng sủa, anh ngồi bên giường, quan tâm hỏi han về cuộc sống gần đây của tôi. Thực ra, tôi đã rất vui khi anh đến, tôi cố gắng ngồi dậy bằng chút sức lực ít ỏi của mình để trò chuyện với anh, gió từ cửa sổ thổi vào, tôi ước thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này.

Sau khi bị bệnh, cơ thể của tôi không còn như trước, bác sĩ nói tôi chỉ còn ba tháng nữa. Tôi nghĩ , thời gian như vậy cũng đủ rồi.

Tôi nhờ mẹ mua giúp tôi một chiếc xe lăn, mùa thu đầu năm mười sáu tuổi, thời tiết vẫn duy trì sự nóng bức của mùa hè, tôi ngồi trên xe lăn được mẹ đẩy ra ngoài, đã lâu rồi không ra ngoài, tôi cảm thấy nhớ nhà một chút.

"Mẹ, con muốn về nhà."

Mẹ không nói gì, tôi biết trong lòng mẹ rất buồn . Nhưng, xin lỗi mẹ, con chỉ có thể ở bên mẹ được đến đây thôi.

Khoảnh khắc này, thực sự tôi rất muốn sống.

Hai ngày sau, mẹ đưa tôi về nhà, ngày hôm sau, Trần Thành lại đến thăm tôi, ít khi thấy tôi không đội tóc giả, đầu trọc của tôi cuối cùng đã lộ ra trước mắt anh. Nhìn thấy tôi như vậy đôi mắt anh đỏ hoe, giọng nói ẩn chứa sự run rẩy không kiềm chế được:

"Em thực sự... " Những lời muốn nói cuối cùng đã bị nước mắt nuốt chửng mà không phát thành tiếng.

Tôi không biết phải làm sao để an ủi Trần Thành, nếu là tôi có lẽ anh ấy cũng sẽ nghĩ như vậy.

Một thời gian sau, Trần Thành không còn đến nữa, tôi cũng không ép buộc, tôi nghĩ có thể là anh ấy sợ phải đối diện với tôi.

Đếm ngược một tháng, cơ thể tôi ngày càng yếu, chỉ có thể nằm trên giường không thể đứng dậy được nữa, đã trở thành một xác sắp chết.

Một đêm nọ, tôi đỡ cơ thể mệt mỏi để đứng dậy đi vệ sinh, bên ngoài tối om, tôi nhìn thấy khuôn mặt ướt của mẹ qua khe cửa, rất sáng, cũng rất đau, đau đến nỗi tôi không thể thở được.

Nửa đêm , tâm trạng tôi bị quằn quại đến mức gần như sụp đổ, cảm giác như tôi sắp chết, không thể gặp lại mẹ và Trần Thành nữa.

Tôi cảm thấy rất bất lực, tuyệt vọng, dù không muốn nhưng tôi buộc phải chấp nhận cái chết.

Đêm giao thừa năm 2024, bên ngoài trời mưa rất to. Tôi nghĩ rằng mình không thể nhìn thấy pháo hoa năm mới nữa. Đêm đó, tôi tựa vào lòng mẹ, nhẹ nhàng nói chuyện với bà.

" Con đã để lại một lá thư cho Trần Thành, anh ấy rất tốt, chỉ là..."

Mẹ nghẹn ngào: "Mẹ biết cậu ấy là đứa trẻ tốt, Niếp Niếp à, nghỉ ngơi đi, đừng nói nữa, mẹ thương con mà..."

Tôi nhẹ nhàng mỉm cười , nhắm mắt lại và thì thầm: "Mẹ, kiếp sau chúng ta vẫn làm mẹ con nhé nhé?"

Trong lúc hoảng hốt, tôi nghe thấy mẹ khóc và nói "được".

Sáng hôm sau, tôi không thức dậy nữa.

Nhiệt độ mùa đông bao trùm lấy cơ thể tôi, từ từ cuốn đi linh hồn, cuối cùng tôi cũng rơi vào biển sâu, chìm trong hoang tàn đến cuối cuộc đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro