Chương 109

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Việt Manh nhìn Lâm Đại dần dần biến sắc lại cố gắng trấn tĩnh, trong lòng hừ lạnh, quyết định thêm mãnh dược, nàng nha nha, nhẹ  nói bên tai Lâm Đại: "Tướng công, phụ thân lần này đến, vốn mang theo hai mươi lượng bạc cho tướng công làm tiền vốn, chỉ tiếc... Haizz..."

Còn chưa nói xong nước mắt Đường Việt Manh liền trút xuống, "Chỉ tiếc bao đồ bị cường đạo đoạt đi rồi, còn muốn giết chúng ta, cũng may có Phượng Thất ân nhân cứu giúp, thiếp cùng phụ thân mới may mắn thoát khỏi." Khóc kêu một cái lê hoa mang vũ, bi bi thương thương, thanh âm lại nhỏ đến chỉ có Lâm Đại cùng Tống cha đứng một bên mới nghe được.

Tống cha ở một bên nghe được con gái nói, có chút ngẩn ngơ, trước khi hắn đi, Tống mẹ quả thật đưa mười lăm lượng bạc, bảo lão dùng năm lượng cho việc thuê xe cùng chi tiêu trên đường, còn lại thì mua chút lễ vật cho thông gia, mười lượng còn thì vụng trộm cho Chân Nương làm vốn riêng.

Nhưng lão chưa từng nói cho Chân Nương sẽ đưa tiền này cho con rể, huống hồ  mười lăm lượng bạc này lão vẫn giấu trong quần, cũng không có bị cường đạo cướp đi a, nghĩ nghĩ, Tống cha bừng tỉnh đại ngộ, con gái đây là tay không bắt sói a, dùng lời nói dối này để lấy lòng con rể, dù sao cường đạo chưa bị bắt, cho dù bắt được thì ai chứng minh được bạc đã đi đâu? con gái rốt cục trưởng thành rồi, có khí chất con buôn, điểm này khẳng định giống lão!

Tạm thời không đề cập tới Tống cha tự mình đa tình cùng rơi lệ đầy mặt, ý tưởng này của Đường Việt Manh chả có nửa cái mao tiền với lấy lòng Lâm Đại, nàng đây là chôn bóng ma trong lòng Lâm Đại, hừ! hai mươi lượng bạc, đủ ngươi kiếm vài năm nha~ lại chỉ bởi vì nghe tiện nhân... con vịt nấu chín còn bay, đi, tìm tiện nhân tính sổ đi nga~

Quả thực sắc mặt Lâm Đại càng thêm khó coi, hắn nay bị vài lão hộ khách đè đầu chuyện nguồn cung cấp, vốn thiếu tiền, hai mươi lượng bạc với hắn mà nói như dương quang, ba ngày mới được trận mưa, chính là cỏ cứu mạng, đạo tặc này, thực không trượng nghĩa, cư nhiên đoạt tiền tư của hắn nuốt, thật sự là đáng chết.

Nghĩ đến đây, hoá này không khỏi lại giận chó đánh mèo đến trên người Triệu thị, đều do tiện phụ này nghi thần nghi quỷ, lần này Chân Nương trở về, tri kỷ thiếp phế với hắn, chẳng những không câu oán hận hay khúc mắc, còn thuyết phục nhạc phục cho tiền vốn, thật sự tình thâm ý trọng đối với hắn, ngay từ đầu hắn vốn chẳng muốn  thương tổn Chân Nương, đều là tiện phụ kia xúi giục, bỗng trong lòng vừa động, tiện phụ kia độc ác như vậy, vạn nhất về sau hắn có sơ sẩy với nàng ta, nàng ta còn không phải hạ độc thủ với hắn?

Ngay lúc Lâm Đại suy nghĩ miên man, cha mẹ chồng Lâm gia cùng Lâm tam, lâm tiểu muội đã đi ra , lâm tiểu muội nhìn thấy đại tẩu, vẻ mặt kinh hỉ, nhào vào lòng Đường Việt Manh, ôm chặt nàng làm nũng nói: "Tẩu tử, cuối cùng tẩu cũng đã trở lại, tiểu muội nhớ tẩu muốn chết." Lâm tam không nói một lời, nhưng hắn đứng bên cạnh Đường Việt Manh, mãn nhãn quan tâm.

Bố chồng Lâm gia giữ chặt tay Tống cha, thân gia này vài năm không gặp, thái độ cũng có chút thân thiết, liên miên cằn nhằn, Đường Việt Manh cười điểm mũi Lâm tiểu muội, chỉ chỉ Phượng Thất đứng cách đó không xa mắt xem mũi, mũi xem tâm, buông mắt nhìn con kiến trên đất, lâm tiểu muội mới phát hiện có ngoại nhân ở đấy, kinh hô một tiếng rời khỏi Đường Việt Manh, vội trở lại bộ dáng con gái rượu ngượng ngùng.

Lâm Đại rốt cục lấy lại tinh thần, trừng lâm tiểu muội, vội vàng thỉnh Phượng Thất vào trong ngồi, sau đó bảo Lâm tam đi ngâm trà, mấy người ngồi xuống sau, Tống cha lại bắt đầu nhắc tới vụ mạo hiểm trên đường, bị người tập kích thế nào, vài đạo tặc muốn giết lão cùng Chân Nương thế nào, lại được Phượng Thất cứu thế nào, nói nước miếng bay tứ tung, cha mẹ chồng Lâm gia cùng lâm tiểu muội nghe đến sắc mặt trắng bệch, ngay cả Lâm tam ngâm trà trở về cũng vẻ mặt phẫn nộ.

Tính Lâm tam vốn kiệm lời, nhưng hắn từ nhỏ đã được Chân Nương chiếu cố lớn lên, trong cảm nhận của hắn, Chân Nương chẳng những là tẩu tử, còn là thân tỷ, nên không nén được xen vào: "đệ mà bắt được mấy súc sinh muốn hại tẩu tử này, thì nhất định phải đem bọn chúng loạn bổng đánh chết."

Lâm tiểu muội cũng ở bên cạnh mạnh mẽ gật đầu, nghĩ đến Phượng Thất là ân nhân cứu mạng của tẩu tử, không khỏi nhìn thoáng qua, thấy hắn mày kiếm mắt sáng, anh khí bừng bừng, trên mặt bỗng nóng lên, có chút ngượng ngùng gục đầu xuống, vội lấy cớ đi nấu cơm, vội vàng rời đi.

cha mẹ chồng Lâm gia bảo Lâm tam cùng lâm tiểu muội nấu thêm vài món ngon, lại xuất ra rượu trân quý lâu nắm chiêu đãi thông gia cùng ân nhân cứu mạng của thân gia, trong bữa Lâm Đại lại không ngừng rót rượu chia thức ăn, dị thường ân cần, một ngụm một cái kêu ân công đến thân thiết, Phượng Thất có chút xấu hổ, vội khiêm tốn vài câu, khen đồ ăn ngon, lâm tiểu muội tránh sau rèm nghe được lời này, mặt càng đỏ lợi hại.

bữa cơm chấm dứt, không để ý cha mẹ chồng Lâm gia, Tống cha cùng Lâm Đại cực lực giữ lại, Phượng Thất muốn về, lại lấy cớ trời tối muộn, lo gia cầm gia súc ở nhà không ai chăm, Tống cha thấy hắn quyết ý phải rời khỏi, không thể miễn cưỡng, đành phải cùng Lâm Đại tiễn người đến cửa thôn, lưu luyến không rời, đi.

Bởi vì đại phu trong huyện chẩn đoán thân thể Chân Nương cần điều dưỡng, Tống cha quyết ở Lâm gia vài ngày, thứ nhất là chiếu cố Chân Nương, thứ hai là dạy dỗ con rể, muốn hắn cùng con gái hảo hảo sống, vợ chồng son nào có ai hận nhau, qua đoạn thời gian nữa đẻ hai ba đứa, con không phải sống ngày hạnh phúc .

Đường Việt Manh an bài tốt chỗ nghỉ cho Tống cha sau đã là giờ tắt đèn, nàng trở về phòng, phát hiện Lâm Đại đã sớm chờ bên trong, ngồi ở ghế không nhanh không chậm uống trà, trong lòng âm thầm hèn mọn, ngươi cái tra hóa này còn ra vẻ trấn tĩnh, về sau cho ngươi khóc, trên mặt lại không biểu hiện, như trước bình tĩnh vô ba.

Nàng xuất đồ từ trong tủ, ý cười trong suốt nhìn Lâm Đại, "Mau đến xem thiếp mang cái gì về nha?" Lâm Đại thấy Đường Việt Manh cười sáng lạn, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, cũng liền cười tủm tỉm đi tới, "Ta xem xem mang cái gì về nào?" Đường Việt Manh đã sớm xuất ra một cái áo xanh, hầu hạ Lâm Đại mặc vào, đánh giá, "Thật là đẹp mắt, Lâm lang của thiếp mặc cái gì cũng dễ xem."

Lâm Đại thấy áo này là đồ may, châm tuyến dầy đặc, cao hứng trong lòng, "Đây là Chân Nương tự tay làm hả?" Đường Việt Manh ra vẻ ngượng ngùng gật gật đầu, thấp giọng nói: " quần áo của Tướng công, Chân Nương nhất định phải tự tay may." Trong lòng âm thầm phun tào, khâu ngươi cái Mary cách vách, may quần áo cho loại tra hoá như ngươi, còn không bằng làm cho con chó trông nhà, cái này a...tuỳ tiện năm mươi văn, quần áo nóng hổi tới tay~

Lâm Đại cao hứng, thấy Đường Việt Manh lấy đồ ra, miệng còn không ngừng nhắc đi nhắc lại , " thuốc bổ này là đưa cho cha mẹ chồng , giấy và bút này là đưa cho Nhị đệ , đây là đưa cho tam đệ , đây là đưa cho tiểu muội , ai, đúng rồi, sao không thấy Nhị đệ?" Đường Việt Manh bỗng nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu hỏi.

ánh mắt Lâm Đại có chút trốn tránh, "Nga, Lâm Nhị làm tiên sinh cho trường trong huyện, ngày thường đều ở trường, không hay về, ngày khác ta sẽ bảo hắn về thăm nàng."

Đường Việt Manh cười thầm, xem ra Lâm Nhị này mơ hồ biết mũ mình xanh mượt , nhưng vẫn nhắm mắt làm ngơ đây, ngoài miệng lại tán thưởng: "Nhị đệ là muốn giảm bớt gánh nặng cho chàng, chàng nên thông cảm cho đệ ấy mới đúng."

Lâm Đại thấy Đường Việt Manh không chút nghi ngờ, không khỏi thư khẩu khí, thấy nàng lại lấy ra một món trang sức, rất tinh xảo, cười hỏi: " không sai, rất xứng với nàng."

Đường Việt Manh liếc hắn, "Cái này là cho Triệu thị , chàng xem đẹp đi." lòng Lâm Đại cứng lại, làm bộ như lơ đãng hỏi: " thế nào, nàng không oán Triệu thị à?" Đường Việt Manh lắc đầu, tiến lên ôm cổ Lâm Đại, làm bộ ngượng ngùng, thổ khí như lan, "Tướng công, lần trước kỳ thật là thiếp... Là thiếp sai lầm rồi, là thiếp ghen tị chàng thiên vị nàng, là thiếp không tốt, hiểu lầm hai ngươi, còn làm hại con của chúng ta..." Nói tới đây, một giọt lệ châu ngã nhào, càng làm người khác thấy mà thương.

Lâm Đại rung động, không khỏi ôm Đường Việt Manh, thê tử của hắn tri thư thức lễ, hiền lành ôn nhu, chẳng những không oán hắn, còn muốn tặng lễ cho Triệu thị, bỗng trong lòng nhiên có chút áy náy, không nhịn được muốn hôn môi đỏ mọng, Đường Việt Manh cúi đầu tránh đi, trên mặt mang theo chút ưu thương, "Tướng công, Chân Nương bị bệnh , sợ bệnh nhiễm sang tướng công."

Lâm Đại thấy Đường Việt Manh quan tâm mình, càng thêm làm càn, không hề kiêng kị thấp giọng nói: "Nương tử, thân thể tốt hơn thì không thể lại từ chối nữa nha, vi phu còn chờ nàng dưỡng cho ta vài bảo bối mập mạp đấy." Đường Việt Manh ngượng ngùng cười, trong lòng phun tào, ni mã, lão nương sẽ đưa đôi gian phu dâm phụ các ngươi đi âm tào địa phủ sinh sản!

Sáng sớm ngày thứ hai, Đường Việt Manh đổi mới hoàn toàn, mặc vân la sam mới, trên đầu là châu sai mới, mang trang sức, lắc lắc lắc đi tặng lễ cho Triệu thị.

Triệu thị đang ở trong phòng hờn dỗi, mấy ngày nay Lâm Nhị không về, viết thư thúc giục cũng chỉ nói bận rộn, Lâm Đại cũng có vài lần mặt trời lặn thì đến, sáng nay đến đây vội vàng nói nói mấy câu liền lấy cớ cửa hàng bận rời đi, mua người lại không giết được Chân Nương, quả thực mọi sự không hài lòng, nghe được tiếng đập cửa, cao giọng hỏi: "Ai a?"

Đường Việt Manh cười thầm, nghe ngữ khí không tốt, phỏng chừng tâm tình cũng không tốt đây, vậy đổ thêm dầu cho nàng ta, "Là tẩu, Chân Nương, đến thăm đệ muội một chút."

Triệu thị nghe được thanh âm Chân Nương, mí mắt nhảy nhảy, thở sâu làm cho mình trấn tĩnh, cười tủm tỉm mở cửa, "Nguyên lai là tẩu tử đã trở lại a, hôm qua muội vội quá không thăm được tẩu, tẩu tử chẳng những không trách, hôm nay còn đến thăm muội, muội vô cùng cảm kích."

Đường Việt Manh theo nàng ta vào phòng, lơ đãng nói: "Không có chuyện gì, lần này lên huyện, gặp một món trang sức đẹp mặt, thấy xứng với đệ muội, liền mua tặng cho muội." Triệu thị cười cười, "Cám ơn tẩu tử còn nhớ muội." Sau đó thấy Đường Việt Manh lấy ra một món trang sức đẹp mắt, tinh xảo, giá trị xa xỉ, rất là thích.

Triệu thị cao hứng tiếp nhận, "Cám ơn tẩu tử, làm khó tẩu tử còn nhớ muội, món trang sức này thật quý đi, muội trả tiền cho tẩu."

Đường Việt Manh bưng miệng cười, vội vàng từ chối nói: "Có cái gì đâu, dù sao đều là tiền của đại ca muội a, tẩu trở về liền cho tẩu không ít bạc, bảo tẩu tùy tiện mua, đại ca muội a, cứ thế thôi, bảo tẩu không phải tiết kiệm , mua cái gì thì mua, mà mình a, cứ tiết kiệm hoài ..."

Triệu thị cúi đầu nhìn trang sức, dư quang quét Đường Việt Manh một cái, vân la sam mới tinh, trang sức trên đầu sang quý, ý cười doanh nhiên, trong lòng ghen tuông, không nhịn được chua: "Đại ca thật thương tẩu tử, cái gì cũng sủng tẩu tử."

Đường Việt Manh càng vui vẻ, cười ngọt ngọt , "đúng rồi, một nam nhân có thương một nữ nhân không, chỉ cần nhìn xem hắn chịu xài bao nhiêu tiền, tiêu càng nhiều, địa vị nữ nhân kia trong lòng hắn càng cao, không tiêu tiền chỉ lời ngon tiếng ngọt, đó chẳng qua là vì lừa nữ nhân kia tới tay, không muốn mất tiền thôi." Nói xong sau, đỏ mặt, "Tẩu tử nhiều lời , Nhị đệ cũng là người thành thật, nay đến trường dạy học kiếm tiền, tất sẽ mang lễ vật về cho đệ muội, đệ muội yên tâm đi."

Thấy sắc mặt Triệu thị khó coi, Đường Việt Manh biết đã đạt tới mục đích, cười tủm tỉm ly khai.

Quả thực buổi tối Lâm Đại đến đây sau, Triệu thị liền lấy cớ nhìn trúng một món quần áo cùng một ít trang sức, bảo Lâm Đại mua cho mình, Lâm Đại gần đây thiếu mấy chục lượng tiền vốn, đã tâm phiền ý loạn, nào có tiền gì nhàn rỗi mua  mấy thứ trông được mà dùng không được cho Triệu thị, không cần suy nghĩ liền từ chối luôn, khiến Triệu thị vừa thương tâm vừa tức giận, không quan tâm tới Lâm Đại.(yuna: bà chị này còn non lắm, thế đã trúng chưởng, còn đòi làm nữ chính điền văn. Mơ nhe)

Lâm Đại nhẫn dỗ nửa ngày, Triệu thị mới cho hắn sắc mặt hoà nhã, chỉ là hai người đã có mâu thuẫn, đều hoài tâm tư riêng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cám ơn vui vẻ thân lôi, đưa lên Ngọc ca ca môi thơm một quả, ba

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuphu