Chương 119

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn huyện thái gia chắc chắn như vậy, Bộ đầu nghi hoặc , "Đại nhân, dẫn xà xuất động? Ý ngài là dụ Lâm Đại lòi đuôi?" Huyện thái gia gật gật đầu, nói nhỏ với Bộ đầu mấy câu, như thế như thế như vậy như vậy...

Bộ đầu nghe xong, sùng bái nhìn huyện thái gia, thẳng đến huyện thái gia sợ hãi, mới đùa: "Đại nhân nhìn rõ mọi việc, liệu sự như thần, diệu kế như thế, quả nhiên là có một không hai, bảo đảm làm cho Lâm Đại kia ngoan ngoãn cung khai là việc dễ như trở bàn tay." Huyện thái gia liếc Bộ đầu một cái, "Còn không mau đi chuẩn bị, đúng rồi, nhất định phải dặn dò tống thị tuyệt đối không được cho Lâm đại biết về chuyện hà bao." Trong lòng lại thực hưởng thụ.

Mấy ngày nay Lâm Đại không thấy Bộ đầu đến thôn thẩm tra, trong lòng an tâm chút, chỉ là gần đây hắn lại bắt đầu tâm hoảng ý loạn, bởi vì hắn phát hiện một chuyện muốn đòi mạng là: hà bao của hắn không thấy , hà bao này là Chân Nương thêu cho hắn, chẳng lẽ để quên ở đâu?

Hắn cẩn thận nhớ lại ngày đó, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, có thể là lúc che miệng Triệu thị, bị nàng ta giãy dụa rồi vô tình giật ra không? nhưng lại không thấy trong cửa hàng, hay là lúc hắn vác người bị rơi trên mặt đất hoặc là cạnh hồ? nếu  bị người khác nhặt được thì làm sao bây giờ?

Cứ mãi tự hỏi, Lâm Đại cảm thấy khả năng này rất thấp, nếu là rơi trên mặt đất hoặc cạnh hồ, chỉ sợ cũng sẽ bị người qua đường hoặc là nha dịch nhặt được, nha dịch đến giờ còn chưa đến hỏi hắn hay người Lâm gia, tám phần là mình đánh rơi ở đâu đấy, sau đó bị người qua đường lượm đi, nghĩ đến đây tuy rằng trong lòng Lâm Đại còn có chút lo sợ bất an, nhưng cũng đỡ hơn rất nhiều.

Một ngày này hắn đang bận việc trong cửa hàng, Bộ đầu đến tìm hắn , Lâm Đại thấy Bộ đầu trong lòng có chút khẩn trương, trên mặt lại dị thường bình tĩnh, hỏi dò: "Bộ đầu đại nhân, án tử có tiến triển gì hả?" Bộ đầu cười tủm tỉm nói: "Lâm chưởng quầy đoán đúng rồi, xem qua báo cáo khám nghiệm tử thi xong đại nhân kết luận là Triệu thị tự sát chết, bởi vậy bảo ta thông tri nhà các ngươi đến mang thi thể về an táng."

trong lòng Lâm Đại kinh hỉ vạn phần, trên mặt lại có chút khó xử, "Đại nhân, ta đã viết thư cho người nhà Triệu thị rồi, bọn họ cách chỗ này hơi xa, đại khái phải mất vài ngày mới đến được."

Bộ đầu cau mày, "Ta vừa qua nhà ngươi, cha mẹ ngươi đã già, Nhị đệ kia của ngươi thì ngơ ngác ngây ngốc, đều không thể đến nha môn, nay đã định phán quyết, không thể để thi thể lâu trong nha môn được, như vậy đi, ngươi theo ta đến nha môn làm công chuyện thủ tục, ta lệnh cho vài người theo ngươi mang thi thể đến nghĩa trang, đợi người nhà Triệu thị đến đây sau các ngươi lại thương lượng giải quyết đi."

Lâm Đại biết nha môn sợ phiền toái, nay đúng hợp tâm ý hắn, hắn sợ để trong nha môn đêm dài lắm mộng, bởi vậy thoáng do dự sau, cũng theo Bộ đầu đến nha môn.

Hai người tới nha môn sau, Bộ đầu đưa cho Lâm Đại một tờ giấy bảo hắn ký tên, Lâm Đại nhìn trên giấy viết Triệu thị chết đuối, không có điểm đáng ngờ, người nhà mang thi thể về an táng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lập tức kí tên lên, Bộ đầu thấy hắn ký xong, liền lệnh cho một bộ khoái đưa Lâm Đại đến một căn phòng, bảo hắn chờ một lát.

Lâm Đại ngồi trên ghế, trái chờ phải chờ, mắt thấy sắc trời đã tối, trong phòng dần hắc ám, vẫn không có người đến, hắn có chút buồn bực, đứng dậy đi chung quanh, gian phòng này bài trí cực kì đơn giản, có cái bình phong, trong lòng Lâm Đại có chút nghi hoặc, chậm rãi đi đến sau bình phong, nhìn thấy giường trúc, phía trên là một tấm vải trắng.

Phía dưới tấm vải mơ hồ có người, trong lòng Lâm Đại bất an, hắn chậm rãi đi lên phía trước, do dự nửa ngày, run run vươn tay vạch vải, nương theo ánh sáng mỏng manh, Lâm Đại thấy rõ ràng, Triệu thị lẳng lặng nằm trên giường, trong miệng cắn một cái hà bao Mẫu Đơn, thân thể sưng phồng, mặt xám trắng, mơ hồ lộ ra mỉm cười quỷ dị cứng ngắc.

Lâm Đại cảm thấy tim đang đập nháy mắt đình chỉ, lảo đảo lui vài bước, ôm lấy đầu lui trong góc tường, răng nanh khanh khách rung động, trong đầu trống rỗng, nhưng vào lúc này, một thanh âm trầm thấp khàn khàn vang lên, "Lâm lang, mới vài ngày thôi, sao lại không biết thiếp , chàng xem, hà bao này là ngày chàng giết thiếp rơi trong lòng thiếp, đây chính là tín vật đính ước chàng tặng cho thiếp, thiếp vẫn mang theo người a..."

Lâm Đại như nhũn ra, trong đầu chỉ còn một ý niệm, Triệu thị chết không nhắm mắt, nàng ta tìm đến mình , nàng ta sẽ không bỏ qua cho mình , "Không cần tìm ta, không phải ta giết ngươi, không liên quan tới với ta." thanh âm Sâu kín kia vang lên, "Lâm lang, chàng còn không thừa nhận, ta đi địa phủ gặp được diêm vương gia, ta nói với hắn ta không cam lòng, ta muốn ngươi nha, đi với  ta đi, chúng ta làm phu thê ở âm phủ."

Lâm Đại cảm thấy tâm thần đều vỡ, liều mạng xua tay, "Ta không phải cố ý giết ngươi , xem trên phân tình ngày xưa, buông tha ta đi, ta sẽ đốt cho người rất nhiều tiền giấy, siêu độ cho ngươi, cho ngươi kiếp sau đầu thai nhà tốt."

thanh âm kia lạnh lùng cười, "Lâm lang, chúng ta cũng từng có đoạn ngày ân, vì sao ngươi nhẫn tâm muốn giết ta?" Lâm Đại quỳ trên mặt đất, đầu cũng không dám ngẩng lên, "Ta không thể bỏ Chân Nương, ta cần bạc của nàng để cứu cửa hàng, ta chỉ có thể cô phụ ngươi thôi, ta sai lầm rồi, ngươi tha ta đi, ta thật tâm thích ngươi mà, cả đời này ta chỉ yêu ngươi thôi."

thanh âm Triệu thị rốt cục biến mất, Lâm Đại thở phào nhẹ nhõm, trong lòng buông lỏng, đột nhiên, nến trong phòng được thắp sáng, có vài người đứng ở cửa, cười tủm tỉm nhìn hắn, đúng là huyện thái gia cùng Bộ đầu, sau đó dưới giường trúc một bộ khoái chậm rì rì đi ra, Lâm Đại bỗng nhiên hiểu được, hết thảy đều là huyện thái gia sai người giả thần giả quỷ, chân hắn mềm nhũn, không khỏi quỳ xuống, "Đại nhân tha mạng."

Tại dưới huyện thái gia thẩm vấn, Lâm Đại đem toàn bộ những chuyện mình đã làm nhất ngũ nhất thập cung hết ra.

===========================================================

Ngày hôm sau lúc huyện thái gia thăng đường, nghe được sư gia tự thuật toàn bộ, hơn nữa đem lời khai Lâm Đại nói hết trước mặt mọi người, cha mẹ chồng Lâm gia cùng Lâm Nhị, Lâm tam, lâm tiểu muội ngẩn ngơ, không thể tin vào tai mình.

Đường Việt Manh cũng hai chân mềm nhũn, giả bộ bất tỉnh, trong lòng âm thầm phun tào, hóa Lâm Đại này đúng là thiếu kiến thức, cái lạn kế quỷ thần chi đạo này của huyện thái gia bị quan lại các triều dùng chán mà hắn cũng bị trúng cho được, tam ngôn nhị sợ toàn là các loại giả thần giả quỷ, quả thật là không thể giáo dục được, nếu không mấy đứa nhỏ đều thành hùng hài tử mất.

Huyện thái gia báo án tử này lên hình bộ, hình bộ thấy án đề cập đến loạn luân ảnh hưởng cực xấu, lập tức ý kiến phúc đáp xuống, Lâm Đại tội ác tày trời, trảm luôn.

ngày Lâm Đại bị hành hình, gió thu tiêu điều, lá rụng đầy đường, không ai trong Lâm gia tiễn hắn, xe chở tù nhân áp giải Lâm Đại từ nha môn đến pháp trường, dọc đường đi người vây xem đều chửi ầm lên, thậm chí còn có người nhổ nước bọt, Lâm Đại mặt xám như tro tàn ngồi trong xe chở tù, trong lòng không biết là mờ mịt hay là hối hận, hắn vốn có cuộc sống giàu có, gia đình hòa thuận, thê tử hiền lành, huynh đệ kính cẩn nghe theo, chỉ tự trách mình ngu xuẩn bước trên đường không lối về, từ nay về sau không thể quay đầu được nữa.

trong lòng Lâm Đại chua xót, trong mấy tháng ở ngục giam này, không ai tới thăm hắn, bọn họ sẽ không tha thứ cho hắn, vĩnh viễn sẽ không, là hắn thực xin lỗi bọn họ, thực xin lỗi cha mẹ, thực xin lỗi Lâm Nhị, thực xin lỗi Lâm tam cùng tiểu muội, càng thực xin lỗi Chân Nương, thực xin lỗi đứa nhỏ chưa xuất thế của hắn, trên đầu chữ sắc là một cây đao, quả thật là một cây đao a, chính là thiên làm bậy vưu khả vi, tự làm bậy không thể sống a.

lúc Lâm Đại bị áp lên pháp trường, một người tách ra đám người đi lên đài hành hình, mắt rưng rưng, chậm rãi quỳ xuống trước mặt huyện thái gia, đau thương nói: "Đại nhân, thỉnh cho dân phụ một ít thời gian, để cho dân phụ tiễn tướng công một đoạn đường."

Chung quanh vang lên thanh chậc chậc khen ngợi, "Hiền lành a, có thê tử thiện lương ôn nhu như vậy, còn làm ra loại chuyện này, quả thực không phải người a." Huyện thái gia cũng có chút cảm động, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Đường Việt Manh đứng dậy đến gần Lâm Đại, lấy ra rượu tuỳ thân, rót đầy một chén đưa cho Lâm Đại, "Tướng công, uống chén rượu này đi đường cũng thanh thản hơn." Lâm Đại tiếp rượu uống một hơi cạn sạch, cảm động nói: "Chân Nương, cũng chỉ có ngươi tốt nhất với ta, cám ơn ngươi, kiếp sau, ta nhất định sẽ không cô phụ ngươi."

Đường Việt Manh nức nở khóc, tiến lên ôm lấy Lâm Đại,  lúc trong mắt người ngoài giống như cáo biệt, nàng lại nhỏ giọng nói bên tai Lâm Đại: "Ta nói cho ngươi a, cha mẹ chồng bị ngươi tức đến sinh bệnh, đến nay còn nằm trên giường không dậy nổi, phỏng chừng sống không quá mùa đông , Nhị đệ ngươi nản lòng thoái chí rời khỏi cố hương, đời này không biết có về không? Tam đệ cùng tiểu muội chịu không nổi người quê nhà chỉ trỏ, bất cáo nhi biệt, ngươi xem ngươi tạo thành nghiệt như vậy, kiếp sau còn có thể trả hết  sao?"

Lâm Đại ngẩn ngơ, trong mắt là dòng lệ hối hận, Đường Việt Manh thở dài, "Ngươi đương nhiên phải cám ơn ta, ta mất khí lực lớn như vậy, rốt cục đưa được ngươi cùng người ngươi yêu đến địa phủ đoàn tụ , ngươi không cảm tạ ta thì cảm tạ ai?"

Thấy Lâm Đại trừng mắt, ngơ ngác nhìn mình, Đường Việt Manh nhỏ giọng nói: "không nghĩ ra hả? Không vội, đến địa phủ từ từ nghĩ với Triệu thị đi." Nói xong sau, xoay người rời đi."Hành hình." Huyện thái gia rút cái thẻ ném xuống đất, đao phủ giơ tay chém xuống, Lâm Đại hồn quy địa phủ.

Lâm Đại bị xử trảm, Đường Việt Manh về nhà sau liền lấy cớ thân thể không tốt nằm trên giường không dậy nổi, trong lòng nàng thầm tính toán, mình rốt cục hoàn thành nhiệm vụ, chờ vài câu vô nghĩa của hệ thống đại nhân vang lên, là nàng có thể rời khỏi nơi này .

Ni mã nay rốt cục làm cho đó hai tra kia tiêu thất, thế giới này thanh tịnh , Lâm tam cùng tiểu muội mang theo cha mẹ chồng Lâm gia đến lâm huyện sống, cũng coi như bắt đầu một lần nữa, lần trước mình nửa thật nửa giả nói bọn họ bất cáo nhi biệt, để làm cho tra hóa Lâm Đại kia chết cũng không an tâm, chỉ tiếc Lâm Nhị, có lẽ vĩnh viễn cũng không gặp được rồi .

một thanh âm quen thuộc Ngoài phòng vang lên, "Tống lão bá, thân thể Chân Nương thế nào rồi?" Rồi sau đó nghe được thanh âm rầu rĩ của lão cha nhà mình, " thân thể Chân Nương không tốt lắm, duyên y hỏi dược cũng không thấy hảo chuyển, đều do súc sinh Lâm Đại kia, lúc trước mắt ta bị mù rồi hay sao mới có thể gả nữ nhi cho hắn, " Tống lão cha cằn nhằn mắng nửa ngày mới hoàn hồn, ngượng ngùng nói: "Phượng huynh đệ, khó được ngươi đến thăm nó, thỉnh vào phòng, lão phu đi sắc thuốc một chút sẽ trở lại."

rèm cửa Thật dày bị xốc lên, Phượng Thất đi vào, như trước là mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, hắn lẳng lặng nhìn Đường Việt Manh, thật lâu sau, bên môi ngưng chút ý cười, "sao còn bệnh , được như ý muốn rồi , hẳn là vui vẻ mới đúng chứ?"

Ni mã có thâm ý a, Đường Việt Manh mỉm cười, "Đối với người hữu tâm mà nói, bệnh hay không bệnh, chẳng qua chỉ là một ý niệm thôi, phượng đại ca, ngươi nói đúng không?" Phượng Thất cười nói: "Ngươi thật thông minh, vì sao nói chỉ là một ý niệm?"

Trong mắt Đường Việt Manh mang cười, "Phượng đại ca, ngươi là ân nhân của ta, ta đương nhiên hiểu ân đức của ngươi với ta, nếu ta đoán đúng, ngươi đã cứu ta hai lần." Phượng Thất hơi nhướng mày, Đường Việt Manh cười tiếp tục nói: "Xem ra phượng đại ca đồng ý , ngươi quả thực biết ba cường đạo đó."

"Nga, làm sao ngươi biết?" trong mắt Phượng Thất chợt loé sắc bén.

" trí nhớ Của ta vẫn tốt lắm , ngày đó ta thấy phượng đại ca viết như thần trợ, có chút nghi ngờ, cố ý giấu diếm đặc thù một hắc chí trên mặt đạo tặc, không thể tưởng được phượng đại ca thuận tay liền vẽ ra, lúc đó ta đã biết ngươi biết bọn hắn, hẳn là phượng đại ca có thiên ti vạn lũ quan hệ với người nha môn đi, thủ pháp vẽ của ngươi giống như sư gia nha môn vậy."

Đường Việt Manh ý cười trong suốt nhìn Phượng Thất, Phượng Thất cười cười, "Thông minh, rất thông minh, quả thực là người có thể thiết hạ kế hoạch thiên y vô phùng này, đúng vậy, ngày xưa ta từng là một bộ khoái lục phiến môn trong kinh thành, đương nhiên biết các tội phạm truy nã, nhưng nếu ngươi đã biết ba người đó là Lâm Đại phái tới giết ngươi, vì sao vẫn bất động thanh sắc?"

Đường Việt Manh thản nhiên nói: "Biết thì thế nào, tính bọn họ vận xấu thôi, không giết được ta, ta nhất định sẽ giết chết bọn họ, Phượng Thất, chỉ sợ ngươi cũng không đơn giản là một bộ khoái đi, ta nghĩ, ba đạo tặc đó biết thân phận thật của ngươi, hẳn đã bị ngươi giết diệt khẩu rồi, chỉ sợ tên của ngươi cũng không phải Phượng Thất đúng không?"

Phượng Thất cười nhẹ, cũng không trả lời vấn đề này, "Ngày ấy lúc ta đuổi tới, nhìn thấy dấu vết đánh nhau cạnh xe ngựa, ta đã biết ngươi cũng không đơn giản, rồi sau ngươi cư nhiên nghĩ đến vẽ bức hoạ để miêu tả ba người đó, ta đã biết tất có nguyên nhân, ta tìm được ba đạo tặc kia, biết thì ra bọn họ là người trượng phu của ngươi phái tới giết ngươi."

Đường Việt Manh biết Phượng Thất cũng không có ác ý  gì với  mình, vì thế gật đầu, " cám ơn ngươi giúp ta vĩnh tuyệt hậu hoạn, chỉ là ngươi làm sao mà biết mưu kế là ta hạ?"

Trong mắt Phượng Thất hiện lên một tia nhu hòa, thanh âm càng trầm thấp, "Ta sợ ngươi có nguy hiểm, vẫn bảo hộ chung quanh ngươi, nhìn thấy thư ngươi giả tạo, nhìn thấy Lâm Đại chung quanh mượn tiền, rồi sau đó ngươi liền lợi dụng mâu thuẫn hai người, làm cho Lâm Đại cùng đường, đành phải giết Triệu thị."

Đường Việt Manh lạnh lùng cười, "Mưu hại thê tử kết tóc, làm việc loạn luân, không bằng súc sinh, chẳng lẽ không đáng chết? Nếu ngươi vì bọn họ tổn thương mà cảm thấy bất công, cứ việc đi nha môn tố giác ta, chỉ sợ ngươi không có chứng cớ thôi."

Phượng Thất lắc đầu, ôn nhu cười, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng nháy mắt nở rộ ra một chút nhu hòa, giống như hoa nở rộ cực hạn trong nước, đạm nhã đến cực điểm, "Bọn họ đương nhiên đáng chết, cho nên ta mới ném hà bao của Lâm Đại vào trong hồ cùng với thi thể Triệu thị."

Đường Việt Manh nhất thời cứng họng, kinh ngạc nhìn Phượng Thất, "Cám ơn ngươi, chỉ là vì sao ngươi lại giúp ta?"

thần sắc Phượng Thất có chút ảm đạm, thật lâu sau, cười nói: "Ta nói rồi trước kia ta là một Bộ đầu, đương nhiên sẽ giúp kẻ yếu."

Đường Việt Manh nhíu mày nhìn hắn, "Ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng lý do này hả?"

ánh mắt Phượng Thất có chút hoảng hốt, "Đúng vậy, ngươi đương nhiên sẽ không tin, nếu nó có thể có một nửa thông minh cùng nhẫn tâm của ngươi, cũng sẽ không bị chết không minh bạch như thế." "Nó là ai?" " muội muội Của ta." Phượng Thất nói.

Đường Việt Manh cắn môi suy nghĩ sâu xa, "Ngươi biết rõ về nha môn, nhất định là nhân vật trọng yếu trong lục phiến môn, ngươi biết Lâm Đại muốn mưu hại ta, lại âm thầm bảo hộ ta, nhất định là ngươi đã từng trải qua việc tương tự, chẳng lẽ muội muội ngươi..."

trên mặt Phượng Thất hiện lên thống khổ, "Ngươi đoán đúng, làm tổng Bộ đầu lục phiến môn mà ngay cả chính muội muội mình cũng không bảo vệ được, có phải ta thực vô dụng không?" Đường Việt Manh biết hắn nhất định là báo thù riêng, bởi vậy sau bị khi ba đạo tặc kia biết thân phận sau, mới giết người diệt khẩu, dù sao thì giết một cái là một cái, giết vài cái liền  quen thôi.

Thấy Đường Việt Manh rũ mắt, cúi đầu nghĩ, Phượng Thất nghĩ nghĩ, chần chờ hỏi: "Chân Nương, về sau ngươi tính sao?" Lão nương sắp rời khỏi nơi này rồi, còn có thể làm sao? Để Chân Nương đổi về hưởng thụ thành quả thắng lợi chắc, trong miệng lại hỏi: "Phượng đại ca, ngươi thì sao?"

Phượng Thất nghĩ nghĩ, đáp: "Ta sẽ rời khỏi nơi này, tìm nơi ở mới, Chân Nương, ngươi có muốn..." đôi mắt như nước của Phượng Thất nhìn Đường Việt Manh, muốn nói lại thôi, Đường Việt Manh vội tránh đi, "Phượng đại ca, cám ơn ngươi giúp ta, Chân Nương chúc ngươi thuận buồm xuôi gió."

Phượng Thất giật mình, cười khổ, bắt đầu hắn chẳng qua thấy hoàn cảnh nữ tử này giống muội muội mình, bảo hộ nàng, lại không thể tưởng được tâm cơ nữ tử này thâm trầm, thông minh sâu đậm, hơn nữa làm việc tàn nhẫn, sát phạt quyết đoán như vậy, trong lòng cảm thán rất nhiều lại cư nhiên thích nàng, vừa rồi tâm tình xúc động thiếu chút nữa thốt ra.

Hắn vốn là người cởi mở, tĩnh tâm sau như không có việc gì nói: "nhận cát ngôn của ngươi, hữu duyên sẽ gặp lại, " nói xong tiến lên dùng sức nắm chặt tay Đường Việt Manh, rồi buông tay xoay người sải bước rời đi.

Đường Việt Manh thở dài, trong đầu truyền đến thanh âm lạnh lạnh của hệ thống đại nhân, " quyển sách nữ xứng Trọng sinh nghịch tập hoàn thành nhiệm vụ, nhân vật phản diện thành công thượng vị, nhiệm vụ đóng cửa, ngươi có thể rời khỏi nơi này .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuphu