Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Việt Manh làm luật sư nhiều năm, nhất là làm một luật sư da mặt dày, vô sỉ, thành công nhiều năm, có cơ hội thượng là không thể không chế tạo cơ hội để thượng, lý niệm này đã sớm xâm nhập lòng người, kế hoạch thành toàn nữ chủ cùng đệ nhất nam xứng này nàng đã sớm tính toán lâu ngày, có thể nào dễ dàng tha thứ thất bại?

Trên mặt lộ tươi cười ngọt ôn nhu, Đường Việt Manh hướng thất vương gia gật gật đầu ý bảo cảm kích, sau đó từ trong lòng xuất ra cẩm khăn, thấm ướt nước, động tác mềm nhẹ chà lau vết máu trên mặt Ngâm Sương, một bên lau còn một bên nhắc, thanh âm nghẹn ngào, "Ngâm Sương, đau không ? Không có việc gì ."

Ân, vết máu trên mặt Ngâm Sương lau đi, tuy còn sưng đỏ nhưng mơ hồ có thể nhìn ra dung nhan thanh lệ, Đường Việt Manh vừa lòng gật gật đầu, tạm thời thử xem đi, "Ngâm Sương, lần này ít nhiều nhờ thất vương gia, nhanh chút lễ bái đối thất vương gia."

"Vâng, nương nương, " Ngâm Sương tiến lên một bước quỳ xuống, thi thi nhiên thi cái cung lễ, "Nô tỳ Ngâm Sương đa tạ thất vương gia." Chỉ thấy nàng một thân trắng thuần, đôi mắt nhược thủy, có thể nói là lá liễu phù phong, nhàn tĩnh như hoa chiếu thủy, tuy nói mặt như trước sưng đỏ có khuynh hướng đầu heo, động tác lại xưng được với mị hoặc chúng sinh, người thấy nhận người đau.

Đường Việt Manh thề mình thật sự nhìn đến hào quang trong mắt thất vương gia hiện lên, mặc dù nhanh đến làm cho nàng thấy không rõ đó là nhất kiến chung tình hay là cái gì, nhưng là cái loại hào quang loại bắn ra bốn phía này bá một tiếng liền đi ra này , bình thường tục xưng là thiên lôi câu động địa hỏa, củi đốt đúng phùng liệt hỏa.

Con ngươi thất vương gia thâm trầm nhìn Ngâm Sương, tiến lên một phen cầm ngọc thủ tiêm tiêm của Ngâm Sương, đem nàng nâng dậy, "Ngâm Sương, tên rất êm tai, ngâm thi thành trủng, hoa lạc như sương."

Đường Việt Manh hoàn toàn tư ba đạt , trong lòng cảm khái ngàn vạn, quang hoàn nữ chủ chính là cường đại, ni mã bàn tay vàng khai so với thiên đại, đều nhanh bị Hoàng Hậu rút thành đầu heo , nay kịch tình vừa mở, thất vương gia lập tức bị giây sát, thuận lợi trở về vị trí cũ, khởi động hình thức nam xứng.

Đường Việt Manh mắt thấy kế hoạch thành công, mỉm cười tiến lên bất động thanh sắc kéo tay Ngâm Sương về, "Thất vương gia, không có việc gì bản cung trước cáo từ ."

Thất vương gia nao nao, rất nhanh khôi phục bình tĩnh, "Bản vương cung đưa Ngọc phi nương nương."

Tiếp qua vài ngày, Đường Việt Manh mang theo Tiểu Mẫn Tử vô luận tản bộ ở đâu trong ngự hoa viên đều có thể không hẹn mà gặp thất vương gia, nói thật, nam nhân này quả thật là cái yêu nghiệt, hắn sửa đi trong trẻo mà lạnh lùng ngày xưa, tìm lời thú vị trò chuyện với Đường Việt Manh thật vui, thái độ không gần không xa, bình tĩnh thong dong, tươi cười mờ mờ ảo ảo làm cho người ta cảm giác như mộc xuân phong.

Đường Việt Manh biết hắn nhất định có việc muốn nhờ, nàng cũng không biểu lộ ra, chỉ là cùng thất vương gia không mặn không nhạt trò chuyện, rốt cục có một ngày bỗng nhiên làm khó dễ, "Bản cung ở thâm cung đã lâu, không tiện cùng ngoại nam gặp mặt, bản cung cảm kích thất vương gia tương trợ chi ân, chính là hậu cung kiêng kị nhiều, thất vương gia về sau nếu gặp lại, vẫn là tránh hiềm nghi thì tốt hơn, bản cung cũng sẽ không nói chuyện với thất vương gia, miễn cho khiến người hữu tâm ngờ vực vô căn cứ, ảnh hưởng tiền đồ cẩm tú của vương gia ngài."

Thất vương gia ngẩn người, trầm mặc một hồi, thản nhiên nói: "Ngọc phi nói đúng, là bản vương lỗ mãng , bản vương có một chuyện muốn nhờ, mong Ngọc phi có thể thành toàn."

Đường Việt Manh trong lòng mừng thầm, rốt cục đưa lên cửa , quả thực nghe được thất vương gia hỏi: "Ngâm Sương là cung nữ bên người Ngọc phi?"

Đường Việt Manh gật gật đầu, khóe môi giơ lên một chút mỉm cười hạnh phúc, tựa hồ đang nhớ lại, "Ngâm Sương cùng ta thuở nhỏ lớn lên với nhau, đọc sách biết chữ, thi từ nữ hồng cùng chung, tuy là chủ tớ, kỳ thật là tình đồng tỷ muội, ta không muốn Ngâm Sương theo ta tiến cung, chính là nàng lo lắng ta trong cung vô y dựa vào, cố ý muốn vào làm bạn với ta, " nói xong sau, trên mặt Đường Việt Manh làm ra một bộ bi thương, "Tiến vào thâm cung , vô duyên nhìn thấy xuân, ngoại nhân như thế nào hiểu được đâu?"

Đôi mắt thất vương gia có chút thâm trầm, ánh mắt nhìn về phía Đường Việt Manh cũng nhiều hơn vài phần thương tiếc, Đường Việt Manh càng thêm vui vẻ, xem ra việc này sắp thành rồi, nhắc tới người trong lòng hắn, ánh mắt người này đều trở nên nhu hòa .

Thất vương gia gật gật đầu, "Bản vương hiểu được tâm tư Ngọc phi, bản vương ngày ấy nhìn thấy Ngâm Sương, cư nhiên có cảm giác nhất kiến như cố, chỉ cảm thấy là người bản vương rất quen thuộc, đã nhiều ngày đêm không thể mị, bởi vậy muốn cầu Ngọc phi, có thể tặng bản vương."

Thần sắc Đường Việt Manh đổi đổi, cố ý làm ra mô dạng tức giận, "Thất vương gia nói đùa rồi, bản cung thực cần Ngâm Sương, sẽ không để nàng đi hầu hạ người khác, chịu người khác khi dễ ."

Thất vương gia lắc đầu, mím môi cười nói: "Ngọc phi lo lắng nhiều, ý bản vương là, bản vương thích Ngâm Sương này, muốn nạp nàng làm sườn phi của bản vương, bản vương biết Ngọc phi cùng Ngâm Sương chủ tớ tình thâm, Ngâm Sương trở thành sườn phi bản vương, như trước vẫn có thể thường xuyên tiến cung vấn an Ngọc phi, bản vương cũng có thể bồi nàng vào cung thăm Ngọc phi nương nương."

Đường Việt Manh trong lòng cam lòng chi cực, nhưng là trên mặt vẫn làm ra một bộ do dự do dự, suy tư hồi lâu, Đường Việt Manh khẽ cắn môi, mắt hạnh trợn lên, môi anh đào cắn chặt, làm ra bộ dáng hạ quyết tâm, "Hảo, bản cung đáp ứng ngươi, hy vọng ngươi có thể đối xử tử tế với Ngâm Sương, nếu không ta tuyệt đối không khách khí với ngươi."

Thất vương gia cười ha ha, thật lâu sau, thanh âm ôn nhu giống như hoa nở rộ trong nước, "Bản vương biết, bản vương đáp ứng Ngọc phi, tự nhiên sẽ đối Ngâm Sương tốt lắm."

Đường Việt Manh trong lòng âm thầm hèn mọn, yêu nghiệt này vì nữ chủ thật đúng là ôn nhu để bụng, biểu tình còn thật sự nói: "Thất vương gia, bản cung hy vọng ngài có thể đi chỗ Hoàng Thượng thỉnh chỉ, tháng sau là ngày giỗ của Thái Hậu, bản cung hy vọng ngài qua ngày giỗ Thái Hậu sau mới nghênh thú Ngâm Sương, nếu không sợ là người trong cung nói huyên thuyên."

"Bản vương hết thảy mặc Ngọc phi nương nương làm chủ, " thất vương gia chân thành nói.

Ngự thư phòng

Thiên Nguyên đế đang phê duyệt tấu chương, nghe được Lý công công bẩm báo thất vương gia có việc cầu kiến, Thiên Nguyên đế đối với đệ đệ này vẫn là rất đau , vội vàng mệnh hắn tiến vào, ban thưởng ngồi sau cười hỏi: "Thất đệ hôm nay như thế nào có rảnh đến ngự thư phòng của trẫm? Ngày thường gọi ngươi đến ngươi luôn ra sức khước từ."

Thất vương gia quỳ xuống lễ bái nói: "Hoàng huynh, thần đệ thích một cung nữ trong cung, muốn nạp vi sườn phi, còn thỉnh hoàng huynh có thể hạ chỉ."

Thiên Nguyên đế ha ha cười, "Ngày xưa trẫm muốn ban tú nữ cho ngươi, ngươi luôn từ chối, trẫm chỉ có vài huynh đệ, trong phủ ngươi ít thị thiếp nhất, nói đi, nhìn trúng cung nữ cung nào, trẫm làm chủ ban cho ngươi."

"Là cung nữ Ngâm Sương bên người Ngọc phi của Ngọc Khê cung." Thất vương gia chậm rãi nói.

Thiên Nguyên đế chỉ cảm thấy ngực tựa hồ bị cái gì va chạm, chấn đắc khó chịu, "Ngươi nói cái gì, ngươi thích Ngâm Sương?"

Thất vương gia kinh ngạc nhìn Thiên Nguyên đế, có chút kinh ngạc hắn như thế nào phản ứng lớn vậy, chắc là bởi vì Ngọc phi, Ngọc phi là sủng phi của hoàng huynh, sợ là hoàng huynh biết Ngọc phi không tha Ngâm Sương, không muốn làm cho Ngọc phi không vui.

Nghĩ đến đây, thất vương gia thấp giọng hồi bẩm, "Hoàng huynh, thần đệ đã hỏi qua Ngọc phi nương nương, nàng cũng không phản đối, chỉ nói hết thảy nghe theo Hoàng Thượng an bài."

Trong lòng Thiên Nguyên đế một mảnh chua sót, Ngâm Sương là người trong lòng hắn, hai người từng thề non hẹn biển, nguyện một lòng nhân, bạch thủ không phân cách, nếu hắn không đồng ý đem Ngâm Sương ban cho thất đệ, chẳng những Ngọc phi sẽ nghi ngờ, thất đệ cũng sẽ oán hận.

Nay biên quan căng thẳng, bên ngoài cần Ngọc gia trấn thủ biên quan, bên trong cần thất đệ đến đỡ triều chính, Ngâm Sương, ngươi cũng biết trẫm lưỡng nan a, cũng thế, vì giang sơn xã tắc, vì dân chúng thiên hạ, Ngâm Sương, ngươi lan tâm tuệ chất như thế, đối trẫm tình thâm ý trọng như thế, ngươi sẽ lý giải trẫm .

"Lý công công, truyền khẩu dụ của trẫm, ban cung nữ Ngâm Sương của Ngọc Khê cung cho thất vương gia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuphu