Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Xuân đi thu đến, nửa năm bỗng chốc mà qua, Đường Việt Manh càng cảm khái hỗn ăn chờ chết thuận tiện muốn mưu kế độc ác bay nhanh.

       Ngọc Lăng Vô đã đi biên cương được nửa năm, Đường Việt Manh vốn là người lạnh nhạt cư nhiên có vài phần tưởng niệm cùng vướng bận, đối với chuyện này nàng quy tội bởi sở trí thâm cung, không phải có câu thơ nói rất đúng, thưa thớt cổ hành cung, cung hoa tịch mịch hồng, thần mã! Ngươi nói không phải có hoàng đế có thể phiêu? Đối với cái này Đường Việt Manh cười nhạt, một cây dưa chuột công cộng thôi, nhắc tới làm lão nương còn cảm giác bị phiêu.

       Ngọc Lăng Vô lúc bắt đầu đi thì mỗi tháng đều có một phong thư nhà đưa về Ngọc Khê cung, bên trong tổng sẽ nói liên miên cằn nhằn một đống lớn, nào là thời tiết đại mạc, rồi từ mặt trời cho đến sang tháng , gần đây thân thể khỏe không , ăn cơm ngủ chưa đúng giờ ăn nhé vân vân và mây mây.

       Mỗi khi Đường Việt Manh cầm thư nhà, sẽ tưởng tượng thấy trăng sáng đại mạc, trong doanh trướng ngàn trọng, một thanh niên tướng quân phong tư hiên ngang, ngọc thụ lâm phong, mặt mang mỉm cười múa bút viết nhanh, tổng sẽ xuân tâm nảy mầm tâm tư hoảng hốt, ca ca này thật sự là quá tốt, vô luận công vụ bận rộn cỡ nào, quân tình lại hiểm ác ra sao cũng sẽ không trì hoãn thư đúng ngày về.

       Vì thế một ngày nào đó thời điểm Đường Việt Manh tình ý khó qua, đột phát kỳ tưởng, vẽ một bức họa của chính mình, Ngọc Mị Nhi trong bức họa ngồi ở trên bàn đu dây, vẻ mặt tịch liêu, chung quanh bách hoa nở rộ xinh đẹp càng sấn nàng một thân thu thủy môi như ngọc mạo như hoa, họa xong, Đường Việt Manh vừa lòng thưởng thức, vẫn rất là có hương vị .

       Nguyên chủ nhân Ngọc Mị Nhi của khối thân thể này vẫn rất tài tình , cầm kỳ thư họa mọi thứ đều thông, nếu đổi làm ta, có khi lại họa thành đinh lão nhân trong truyện tranh, ho ho, xả xa~ Đường Việt Manh nhất thời ngứa tay thi ra hai câu thơ bên cạnh: linh lung xúc xắc an đậu đỏ, tương tư tận xương có biết không? Đóng gói sau phái tâm phúc đưa cho Ngọc Lăng Vô, vì thế, từ đó về sau, Đường đại luật sư không còn thu được bất cứ phong thư nào đến từ Ngọc Lăng Vô, đối với chuyện này, nàng trăm tư khó giải.

       Cũng may Tiểu Mẫn Tử thường xuyên báo cho nàng tình huống Ngâm Sương, bởi vậy ngày qua ngày còn không tính nhàm chán, cung nữ tiểu Lan lần trước nàng đưa cho Ngâm Sương tuổi tuy nhỏ cũng đã là một trong những thân tín xuất sắc nhất của Ngọc gia, tiểu Lan bằng vào ít lời ngữ thiếu, lòng son dạ sắt, trong thời gian ngắn thành công thành người Ngâm Sương tín nhiệm, tâm sự gì nàng ta cũng nói cho tiểu Lan, đương nhiên cũng sẽ một chữ không lậu truyền vào trong tai Đường Việt Manh.

       Nghe nói Ngâm Sương khôi phục tốt lắm, dung mạo càng có chiều sâu so với quá khứ, trong lòng Đường Việt Manh cảm thấy an ủi, xem ra không lâu nữa ta có thể an bài một cơ hội để cho Thiên Nguyên đế chú ý tới Ngâm Sương, sau đó lại sủng hạnh nàng ta.

       Đảo mắt liền đến tiết thu nguyên mỗi năm một lần trong cung, Đường Việt Manh từng phun tào qua tiết thu nguyên này, chỉ là truyền thống chúc mừng gặt hè mà thôi, Thiên Nguyên đế lại muốn khoe khoang vận mệnh quốc gia hưng thịnh làm ra quy định đặc biệt trong cung, bởi vậy phô trương lãng phí, mà trung gian ở giữa kiếm tiền lời nhìn mãi cũng quen mắt.

       Cung quy tỏ vẻ mỗi khi đến ngày này, mọi phi tần trong cung, từ Hoàng hậu cho đến thải nữ, toàn bộ đều phải đi Thực Sơ viên của ngự hoa viên tiến hành một phen lao làm, bao gồm trồng trọt, bón phân, tưới nước, bắt sâu cùng với ngắt quả, sau đó khi đến ngọ thiện, trong cung bày cung yến long trọng, Thiên Nguyên đế cùng chúng phi tần hậu cung sẽ cùng chúc mừng tiết thu nguyên.

       Đường Việt Manh từ lúc biến thân Ngọc Mị Nhi tới nay vẫn là lần đầu tiên tham gia tiết thu nguyên, đợi nàng hưng trí bừng bừng mang theo Tiểu Mẫn Tử cùng vài thị vệ đi vào Thực Sơ viên sau, kinh ngạc tỏ vẻ bản thân lại xem nhẹ trình độ ác thú vị của Thiên Nguyên đế cùng với quyết tâm phiêu hoàng đế của nhóm phi tần, này làm sao là chúc mừng mùa thu hoạch tiết thu nguyên , này rõ ràng là muôn hồng nghìn tía bách hoa khoe sắc, tập thể liếc mắt đưa tình vạn người một lòng câu dẫn hoàng đế phiêu mà, ni mã .

       Đối với nhóm phi tần thất sủng hoặc là chưa bao giờ thị tẩm trong cung thì tiết  thu nguyên là ngày lành mỗi năm một lần để các nàng nhìn thấy thiên nhan, quản nó cái gì ngày lao động cái gì Thực Sơ viên, hết thảy trở thành trang phục dạo ngự hoa viên, thuận tiện hấp dẫn ánh mắt hoàng đế, có lẽ còn có thể giành được sủng ái .

       Vì thế chúng phi tần không quan tâm nay đã là thời tiết cuối thu, thời tiết rét lạnh, toàn bộ một thân váy dài khinh sam, áo khoác lụa mỏng như mây như vụ, tóc mây cao ngất, đem mọi trang sức cắm hết lên đầu hận không thể toàn bộ mang hết lên người, nùng trang mạt diễm hoặc là bạc thi mỡ, oanh ca yến hót noãn ngọc sinh hương.

       Làm nữ chủ điền văn Đường Việt Manh liền thành ngoại tộc Thực Sơ viên, trong lòng nàng  tựa hồ nghe thấy một vạn tiếng gầm gừ Radama gào thét mà qua, Mary cách vách lão nương lại sai lầm rồi! So với chư vị phi tần phẫn trang phục như dao trì tiên tử, Đường Việt Manh thành đối tượng bị mọi người khinh bỉ trào phúng, mỗi người nhìn Ngọc quý phi như vậy, đều lấy khăn che miệng cười trộm, cho dù là vài vị thế gia phi tần ngầm giao hảo cùng Đường Việt Manh cũng vẻ mặt muốn cười lại không dám xấu hổ không nói.

       Thiên Nguyên đế thấy Đường Việt Manh một thân nữ tử áo ngắn xanh nhạt váy nông gia, da dẻ càng trắng nõn nà, mặt mày như họa, tóc đen như mây còn dùng một cẩm khăn thúy lam bao lấy, tâm động rất nhiều lại cảm thấy thú vị, không khỏi cười ha ha, nội tâm Đường Việt Manh cả giận nói, cười, cười muội ngươi, môi lại hơi mân mê, bất mãn nhìn Thiên Nguyên đế.

       Thiên Nguyên đế nhìn quen nữ tử giả bộ trong hậu cung, thấy Đường Việt Manh bán manh như thế, chỉ cảm thấy một cỗ gió tiểu văn nghệ tươi mát đập vào mặt mà đến, hắn không khỏi đi xuống long tọa, nâng Đường Việt Manh đi lên, để nàng ngồi bên người, cầm tay mềm của Đường Việt Manh, đưa lỗ tai qua nhẹ giọng nói: "Ái phi hôm nay rất hương vị, trẫm đêm nay đi Ngọc Khê cung, ái phi cần phải để trẫm hảo hảo thương một phen a...."

       Lại muốn đến phiêu lão tử, trong lòng Đường Việt Manh buồn bực, trên mặt lại bay lên một mảnh mây đỏ, thẹn thùng vô hạn, như sân như oán phiêu liếc Thiên Nguyên đế một cái, mặt mày đưa tình lại có một phen tư vị khác, tâm thần Thiên Nguyên đế rung động cổ họng phát nhanh, hận không thể đem người ngọc trước mắt lập tức tử hình ngay tại chỗ, tâm tâm niệm niệm nghĩ buổi tối khi nào thì đến.

       Đường Việt Manh ngồi vào chỗ của mình sau, Tiểu Mẫn Tử một bên nhỏ giọng hỏi: "Nương nương, vì sao người xem Hoàng Thượng còn có thể cười vui vẻ cùng quyến rũ như thế? Cứ nghĩ đến việc hắn đối thiếu chủ cùng Ngọc gia lãnh khốc vô tình, Tiểu Mẫn Tử đã nghĩ muốn rút hắn."

       Môi Đường Việt Manh khẽ nhúc nhích, "Tiểu Mẫn Tử, trấn định, cho dù biết tra đế là một đống phân, cũng phải làm đến trong mắt không nhìn trong lòng có phân."

       Tiểu Mẫn Tử gật đầu xưng vâng, "Nương nương nói hay lắm , nương nương cơ trí thiên hạ vô song, khó trách thiếu chủ có thể yên tâm đi biên cương."

       Thấy Tiểu Mẫn Tử nhắc tới Ngọc Lăng Vô, trong lòng Đường Việt Manh bỗng nhiên dâng lên một cỗ lửa vô danh, trừng mắt, "Không được nhắc tới hắn, hắn đã sớm quên ta cái muội muội này, không lương tâm."

       Tiểu Mẫn Tử hoảng sợ, ủy khuất nhìn nhìn Đường Việt Manh, chẳng lẽ huynh muội hai người giận dỗi ? Khó trách thiếu chủ chỉ vụng trộm bảo hắn mỗi tháng viết một phong thư báo cáo nương nương mạnh khỏe hay không, hai cái ngạo kiều hóa. ( không thể không nói, tiểu Mẫn công công chân tướng )

       Hoàng Hậu cùng phi tần khác thấy hai người liếc mắt đưa tình, Hoàng Thượng đối mình không thèm nhìn, trong lòng đều oán hận không thôi, Ngọc quý phi lại không thể trêu vào, vì thế hâm mộ ghen tị hận đều bị mọi người mai dưới đáy lòng.

       Cho đến lúc cung yến bắt đầu, đầy ngập phẫn hận của mọi người đều hóa thành một hành động, thì phải là đổ rượu, dưới Hoàng Hậu ngầm đồng ý, một người tiếp một người vội tới kính rượu Đường Việt Manh, Đường Việt Manh tuy tìm vô số lý do từ chối, chung quy vẫn bị quán mấy chén, trong thời gian ngắn  váng đầu hoa mắt, yết hầu hỏa lạt lạt đau, trong bụng trào ra từng trận cảm giác muốn phun.

       Nguyên chủ nhân khối thân thể Ngọc Mị Nhi này tửu lượng vốn thiển, Đường Việt Manh mới uống vài chén rượu, đã cảm thấy mặt đỏ tim đập, cảm giác say dâng lên, nàng sợ trên yến hội vạn nhất say rượu xấu mặt, vội vàng tránh Thiên Nguyên đế, Hoàng Hậu cùng phi tần còn lại, chỉ mang theo Tiểu Mẫn Tử cùng vài thị vệ dọc theo góc tường Thực Sơ viên lặng lẽ đi ra ngoài tỉnh rượu.

       Đi đến bên ngoài gió thổi qua, Đường Việt Manh càng cảm cảm giác say dâng lên, đầu hỗn loạn , cảnh vật trước mắt cũng có chút mơ hồ, tại dưới Tiểu Mẫn Tử nâng dọc theo đường nhỏ góc tường chậm rãi đi đến ngự hoa viên, phía trước là một tòa núi, trên núi là Thính Vũ đình, Đường Việt Manh lệnh thị vệ thủ chung quanh, nàng cùng Tiểu Mẫn Tử chậm rãi đi lên.

       Thính Vũ đình ba mặt hoàn thủy, đứng trên đình có thể thưởng thức phong cảnh tuyệt mỹ của ngự hoa viên, ở đây người ít tới, khung cảnh thanh u, Đường Việt Manh không khỏi xem xuất thần, phiền chán trong lòng cũng giảm bớt, Tiểu Mẫn Tử thấy trong đình gió to,  sợ nương nương nhà mình cảm lạnh, vội vàng chạy về Ngọc Khê cung lấy áo choàng.

       Đường Việt Manh đang thưởng thức phong cảnh, lại nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân, nàng tưởng Tiểu Mẫn Tử, đầu cũng chưa hồi, "Tiểu Mẫn Tử, áo choàng trước để ở một bên, bản cung không lạnh." Tiếng bước chân phía sau không ngừng, Đường Việt Manh cảm thấy không thích hợp, vội quay đầu, lại phát hiện là Trang phi Tú cung, nàng đứng bên cạnh Đường Việt Manh, trong lòng ôm tiểu công chúa vừa mãn một tuổi, lạnh lùng nhìn Đường Việt Manh.

       Trang phi cũng được cho là lão nhân trong cung, mặc dù không được sủng, nhưng Thiên Nguyên đế đối nàng coi như không sai, mỗi tháng luôn luôn có một hai ngày ở trong cung nàng, năm trước nàng sinh một nữ nhi, Thiên Nguyên đế rất là hỉ , ban danh Hiểu Nguyệt công chúa, bởi vì nhỏ nhất nên mọi người trong cung đều gọi tiểu công chúa.

       Trong lòng Đường Việt Manh cảnh giác, nơi này không phải là địa phương tốt để nói chuyện phiếm, Trang phi cũng không mang cung nữ cùng thị vệ, chỉ một người ôm tiểu công chúa đến, xem ra không phải có việc bẩm báo thì chính là bụng dạ khó lường, quả nhiên Trang phi chán ghét nhìn Đường Việt Manh, "Tiện tỳ, ngươi cũng có hôm nay, chiếm sủng ái của Hoàng Thượng , hôm nay bản cung cho ngươi chết không chỗ chôn."

       Đường Việt Manh thấy Trang phi đau thương nhìn tiểu công chúa  trong ngực, trên mặt lộ ra biểu tình do dự không tha liền đoán được kế hoạch của nàng ta, nữ nhân này thật đúng là ngoan tâm.

       Nàng duỗi thắt lưng, đứng dậy nhìn Trang phi, vẻ mặt bại lười, một bộ vô lại đến cực điểm, lười biếng nói: "Trang phi, việc ngươi muốn làm, bản cung nói giúp ngươi, ngươi là muốn đem tiểu công chúa ném vào trong nước phải không? Đừng sợ, không cần luyến tiếc, chẳng phải tục ngữ đã nói rồi. Luyến tiếc đứa nhỏ là không đả kích được Ngọc phi, sau đó ngươi lại nhảy vào liều mạng lớn tiếng kêu cứu, đợi cho đến lúc mọi người đều tới cứu tiểu công chúa, ngươi vừa vặn có thể trả đũa, nói cho Hoàng Thượng Hoàng Hậu là bản cung đem ngươi cùng tiểu công chúa đẩy xuống nước, sau đó bản cung liền hết đường chối cãi, ngoan ngoãn bị đưa đến lãnh cung tỉnh lại, bản cung nói có phải thế không?"

       Mắt thấy bộ dáng Trang phi trợn mắt há hốc mồm, Đường Việt Manh cảm thán một tiếng, cười tủm tỉm nói: "Bản cung đoán đúng rồi đi, Trang phi, bản cung khuyên ngươi không có việc gì thì đừng đọc tiểu thuyết nhiều quá, làm nhân vật phản diện ấy, mưu kế hay cái gì cũng phải cùng câu tiến, ngươi thế này cũng quá lạc đội rồi , đến~ phải học bản cung đây này."

       Lời chưa dứt, Đường Việt Manh lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đoạt tiểu công chúa trong lòng Trang phi, bay lên một cước đem Trang phi đá trên mặt đất, hô to một tiếng, "Người mau tới a!!! Cứu mạng!!!!!!! " nghe được chung quanh truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, Đường Việt Manh đối với Trang phi mỉm cười, sau đó thất kinh la lớn: "Trang phi! Ngươi vì sao đem tiểu công chúa ném vào trong nước, " ôm lấy tiểu công chúa liền nhảy vào trong nước.

       Lúc này một đám thị vệ đã đuổi tới, thấy là Ngọc quý phi Hoàng Thượng sủng nhất rơi vào trong nước liền cảm thấy trên cổ lạnh lẽo , tựa hồ đầu cũng không ở trên nữa, vội vàng nhảy vào trong nước cứu Ngọc quý phi cùng tiểu công chúa lên, tiểu công chúa hết thảy mạnh khỏe, quần áo trên người đều nửa ẩm ướt, mà Ngọc quý phi thì hôn mê bất tỉnh.

       Lúc Đường Việt Manh nhắm mắt giả bộ bất tỉnh, nghe được tiếng la khóc như cha chết mẹ chết của Tiểu Mẫn Tử, "Nương nương a, nương nương, nếu là ngài có chuyện, ta làm sao nói với tướng quân a." Thừa dịp mọi người không chú ý, Đường Việt Manh hơi hơi mở mắt, hướng Tiểu Mẫn Tử sử cái ánh mắt sau lập tức nhắm mắt trang hôn mê, Tiểu Mẫn Tử ngẩn người, lập tức ngầm hiểu, thanh khóc thét cũng biến thành , "Nương nương, ngài là vì huyết mạch Hoàng Thượng, vì tiểu công chúa a, mau truyền Lý thái y, nương nương, nếu là ngài có cái không hay gì xảy ra, Tiểu Mẫn Tử cũng không muốn sống a."

       Thiên Nguyên đế ngưng trọng nhìn Đường Việt Manh trên giường sắc mặt trắng bệch, hôn mê bất tỉnh, Lý thái y đang vội vàng chẩn trị, hắn xoay người nhìn Trang phi ngốc một bên, mặt trầm như nước, nghe qua thị vệ bẩm báo xong, hắn lập tức đoán ra Trang phi đùa cái xiếc gì, xem ra là nàng ta không ngờ tới Ngọc Mị Nhi đúng là cái si , cư nhiên lại nhảy xuống nước cứu tiểu công chúa, "Trang phi, ngươi tốt nhất cầu thần bái phật phù hộ Mị Nhi không có việc gì, nếu không trẫm chắc chắn muốn cả nhà ngươi chôn cùng với Ngọc phi." Trang phi sợ tới mức nhuyễn chân, bùm một tiếng ngã xuống đất.

       Đường Việt Manh một trận ho khan, phun ra mấy ngụm nước, chậm rãi tỉnh lại, đôi mắt mờ mịt nhìn Thiên Nguyên đế, tựa hồ không biết phát sinh chuyện gì, Thiên Nguyên đế một trận đau lòng, cúi người ôm Đường Việt Manh, "Ái phi, không có việc gì , trẫm ở trong này, nói cho trẫm, ngươi đến tột cùng là làm sao cùng tiểu công chúa cùng rơi vào trong nước?"

       Đường Việt Manh cắn cắn môi, nhìn thoáng qua nhũ mẫu ôm tiểu công chúa bên cạnh, thật lâu sau chậm rãi nói: "Lúc Trang phi cùng nô tì nói chuyện phiếm không cẩn thận ngã xuống, tiểu công chúa thất thủ rơi vào trong nước, nô tì thấy tình thế không ổn, mới nhảy xuống."

       Trang phi đột nhiên ngẩng đầu không thể tin nhìn Đường Việt Manh, trong mắt hiện lên một tia cảm kích, Thiên Nguyên đế nhíu mày vẫy vẫy tay, ý bảo Trang phi cùng nhũ mẫu đi xuống, thở dài một tiếng, "Mị Nhi, ngươi có việc gạt trẫm phải không?"

       Đường Việt Manh tựa đầu mai nhập trong lòng Thiên Nguyên đế, ai oán nói: "Hoàng Thượng, nô tì là người vô phúc, tiến cung hầu hạ hoàng đế nhiều năm lại không nhất nam nửa nữ, nô tì muốn có đứa nhỏ của Hoàng Thượng, một đứa nhỏ cùng Hoàng Thượng giống nhau như đúc, nô tì nghĩ đến hốt hoảng, Trang phi mặc dù có sai, nhưng nghĩ đến tiểu công chúa nhỏ như vậy lại phải cùng mẹ ruột chia lìa, trong lòng nô tì liền khổ sở."

       Thiên Nguyên đế trầm mặc không nói, vì phòng ngoại thích kiêu ngạo, Đường Việt Manh tiến cung sau đã bị hắn quán tránh tử canh, chung thân không thể sinh dục, khẽ vuốt tóc Đường Việt Manh, ngữ khí Thiên Nguyên đế khó được mang theo một tia áy náy, "Mị Nhi, trong cung này có hoàng tử mẫu phi sớm thệ, ngày mai trẫm sẽ xuống chỉ, đem thập tứ hoàng tử dưỡng cạnh ngươi."

       Trong lòng Đường Việt Manh mừng rỡ, mục đích rốt cục đạt tới, thập tứ hoàng tử năm nay chỉ có bốn tuổi, mẫu phi sớm thệ, địa vị gia tộc lại không cao, là đối tượng tốt để bồi dưỡng, nàng khóc lê hoa mang vũ, gắt gao rúc vào trong lòng Thiên Nguyên đế, "Tạ Hoàng Thượng, nô tì thực vui vẻ." Vui vẻ mình cách ngôi vị Thái Hậu gần hơn''.

       Một bên mặt mày uyển chuyển hàm xúc như họa cảm kích nhìn Thiên Nguyên đế một bên suy yếu làm Tây Thi nâng tâm, trong lòng Đường Việt Manh âm thầm nảy sinh ác độc, Trang phi tuyệt đối không dám làm loại chuyện này, nhất định phía sau có người sai sử, hoàng đế thế nhưng đáp ứng yêu cầu của nàng, hẳn là không phải hắn, chẳng lẽ là Hoàng Hậu?

       Loại mưu kế ngu xuẩn này đừng có nói nhào nắn ta, cho dù thực là ta làm thì Hoàng Thượng nhiều nhất cũng chỉ khiển trách, Hoàng Hậu ngươi đến tột cùng là muốn gì? Ni mã cư nhiên dám cùng nhân vật phản diện đâm ngầm , còn dám ngoạn lão nương, quản ngươi dương mưu âm mưu, hết thảy đều là đá kê chân thượng vị của lão nương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuphu