Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Đường Việt Manh nhìn Thanh Minh Tuyền đứng một bên, trong lòng cố gắng tìm tòi từ ngữ thời tiểu học lão sư ngữ văn dạy, mắt như nho đen, phu(yuna:da) nhược đào mật, môi nhược anh đào, mặt như hoa quả ngũ thải tân phân, nay các nam nhân không thích ăn thịt mà lại thích ăn hoa quả , hiện trạng này xem như là thoái hóa hay là trở lại nguyên trạng đây...

       Trong lòng tuy trào phúng, biểu tình trên mặt lại có thể nói là phấn khích lộ ra, cừu hận phẫn nộ tuyệt vọng cuối cùng quy về bình tĩnh, ánh mắt có chút bi thương uyển uyển nhìn Thanh Minh Tuyền, ngữ khí hơi dẫn theo tia run run, "Minh Tuyền công chúa, đã lâu không gặp, ngươi hảo không?" Vẻ mặt này Thanh Minh Tuyền xem ra là biểu hiện Mộ Dung Yên giãy dụa thật lâu sau, rốt cục tha thứ địch nhân.

       Thanh Minh Tuyền có chút kinh ngạc, hơi hơi nheo lại nhãn tình nhìn Đường Việt Manh từ trên xuống dưới, nhìn đến ánh mắt nàng như trước trong suốt không tránh, lóe quang mang thiện lương, ánh mắt sẽ không gạt người , Thanh Minh Tuyền xuy cười một tiếng, ánh mắt mang theo xem thường, nữ nhân này chẳng lẽ vẫn ngu xuẩn như trước? Chỉ cần thi chút kế nhỏ đã có thể khiến cho nàng ta khăng khăng một mực đối nàng tốt, hai tay dâng lên phu quân cùng giang sơn?

       Dưới tình huống bình thường, con người đối với đồng loại so với mình nhỏ yếu hơn, hèn mọn lại không có năng lực hoàn thủ(yuna: đánh trả) luôn tồn tại tâm lí giẫm đi xuống lại giẫm đi xuống trong lòng, ngược đến hắn không còn đường lui mới tính khi dễ đủ ngoan độc, Thanh Minh Tuyền cũng không ngoại lệ, nhìn đến bộ dáng này của Đường Việt Manh, càng muốn bỏ đá xuống giếng, nàng mị nhãn như tơ nhìn Tiêu Đằng, "Đằng, ta có chút mệt mỏi." Thân thể đã muốn thành bốn mươi lăm độ ngã vào người Tiêu Đằng.

       Tiêu Đằng vội vàng sai người đưa ghế gỗ tử lê đến, cẩn thận phô cẩm tú, nâng Thanh Minh Tuyền ngồi xuống, thuận tay săn sóc chà lau mồ hôi căn bản không tồn tại trên mặt nàng ta, mãn nhãn đau lòng, trong lòng Đường Việt Manh nhịn không được cười rộ lên, dùng chiêu này làm ta ghen tuông tức giận ? Có lẽ Mộ Dung Yên trước kia sẽ ảm đạm thần thương, nhưng ta là ai a? Ta là vô tình vô sỉ – Đường đại luật sư.

       Vì thế Thanh Minh Tuyền dáng vẻ kệch cỡm nửa ngày, mới phát hiện Đường Việt Manh liếc cũng không liếc Tiêu Đằng một cái, chính dùng ánh mắt bi thiên mẫn nhân nhìn nàng ta, trong lòng nàng ta liền khó chịu, có vài người chính là như thế này, đồ tranh  đến bao giờ cũng là  tốt nhất, cho dù là mắt cá nếu có người tranh cũng sẽ biến thành trân châu, nhưng nếu nhân gia buông tay, mắt cá liền ngay cả tảng đá cũng không bằng.

       Thanh Minh Tuyền còn muốn cố gắng một phen, lơ đãng nói với Đường Việt Manh: "Đằng chính là ôn nhu săn sóc như vậy, Mộ Dung công chúa, ngươi nói đúng không?"

       Biểu tình trên mặt Đường Việt Manh còn vô cùng không sai, gật gật đầu nói: "Minh Tuyền công chúa nói đúng, Tiêu tướng quân lúc trước chính là ôn nhu săn sóc như vậy, nay đối với công chúa lại là toàn tâm toàn ý, hy vọng tương lai cũng vẫn toàn tâm toàn ý như thế." Ngụ ý chính là trước kia đối lão nương cũng là hầu hạ tốt lắm, nay đối với ngươi hầu hạ tốt, ngày khác cũng có thể hầu hạ nữ nhân khác tốt như thế, quả nhiên thấy sắc mặt Thanh Minh Tuyền nháy mắt trở nên khó coi.

       Tiêu Đằng một bên có chút ngẩn ngơ, nữ nhân trước mắt này tuy vẫn là dung nhan cử chỉ hắn quen thuộc, nhưng tựa hồ như đã thay đổi thành người khác, hắn còn nhớ rõ ngày thành bị phá đó ánh mắt Mộ Dung Yên cừu hận phẫn nộ rõ ràng như vậy, cho dù lúc hắn như nguyện lấy được bồi thường ôm Thanh Minh Tuyền trong lòng, ánh mắt này ngẫu nhiên vẫn hiện lên dưới đáy lòng, nay Mộ Dung Yên ngày đó dường như đã không còn, có chỉ là hờ hững lạnh nhạt.

       Thanh Minh Tuyền có chút nghi hoặc, nữ nhân trước mắt này đến tột cùng là ngu thật hay là giả bộ? Nghĩ nghĩ trong lòng nàng ta liền nảy ra chủ ý, lập tức ra vẻ tức giận  quát người hầu bên cạnh, "Nơi này rốt cuộc là như thế nào? Cũ nát thành như vậy? Nơi như vậy là cho người ở sao? Nhất là Mộ Dung công chúa quý giá như vậy, làm sao có thể ở đây? nhanh đi đem tùy thân của công chúa chuyển đến sườn điện ta, sau đó đi bẩm báo phụ hoàng, Minh Tuyền sẽ ở cùng công chúa, Tiểu Hồng Tiểu Lục sẽ đi theo hầu hạ."

       "Vâng, " Tiểu Hồng Tiểu Lục đáp một tiếng, thu thập đồ của Đường Việt Manh, Tào Ngọc tiến lên, "Chậm đã, công chúa đi đâu thần cũng đi đó."

       Thanh Minh Tuyền hừ lạnh một tiếng, "Một thị vệ nho nhỏ như ngươi cũng muốn ở trong điện của bổn công chúa? Làm càn. Lăn qua một bên!"

       Đường Việt Manh bất động thanh sắc liếc Tào Ngọc một cái, ý bảo hắn đừng xen vào, trước ở trong này đợi, Tào Ngọc lo âu không thôi nhìn Đường Việt Manh, Đường Việt Manh xoay người, không hề nhìn hắn nữa.

       Hoàng đế Việt quốc sủng nữ nhi, chỗ ở của Thanh Minh Tuyền chiếm vị trí tốt nhất trong cung, mặt phải gần ngự thư phòng Hoàng Thượng, mặt trái gần ngự hoa viên, mẫu phi của nàng ta sớm qua đời, thuở nhỏ dưỡng tại bên người Hoàng Hậu, vì thế nước lên thì thuyền lên mọi người cũng đều coi nàng ta như công chúa được sủng ái mà đối đãi, rất nhiều người đã muốn quên nàng ta chỉ là con của một cung nữ ti tiện.

       Đường Việt Manh bị Tiểu Hồng Tiểu Lục đưa đến một phòng hẻo lánh, cho dù là phòng cũ nát nhất trong cung của Thanh Minh Tuyền thì cũng hơn cái lãnh cung kia rất nhiều, ít nhất trên cái giường gỗ còn phô gấm vóc, như vậy Đường Việt Manh rốt cục có thể an ổn ngủ.

       Sáng sớm hôm sau Đường Việt Manh dậy sớm, bị bắt đi hầu hạ Thanh Minh Tuyền, nàng biết Thanh Minh Tuyền đưa nàng tới đây, thứ nhất là vì giám thị nàng, ngược đãi nàng, thứ hai cũng là hoàng đế Việt quốc bày mưu đặt kế, cho một vong quốc công chúa sống ngày lành, ngăn chặn miệng lưỡi thiên hạ.

       Quả nhiên Thanh Minh Tuyền đối nàng đủ 'ôn hoà', chỉ là một chậu rửa mặt chải đầu mà cứ một hồi lạnh quá lại một hồi nóng quá khiến cho nàng đi ra ngoài đổi bảy tám lần, miệng còn cười tủm tỉm nói: "Mộ Dung công chúa, vất vả ngươi , việc nhỏ này đáng nhẽ ra không nên phiền toái ngươi." Đường Việt Manh quả thực như là sống trong xã hội nô lệ, thắt lưng nhuyễn đến đẩy liền ngã, trên mặt lại vẫn luôn mỉm cười, không hề thấy chút bất mãn, vì thế bảy tám lần sau Thanh Minh Tuyền cảm thấy vô vị, phẫn nộ nói: "Buông ra đi, chỗ này không cần ngươi ."

       Lúc ngọ thiện, Tiểu Hồng Tiểu Lục hầu hạ Thanh Minh Tuyền dùng cơm sau, lại đến vài người hầu khác dùng sau, rốt cục chỉ còn lại tàn canh lãnh chích mới cầm đến cho Đường Việt Manh, Đường đại luật sư là ai a, cho dù là đại nghẹn khuất cũng không để ở trong lòng, mấy khẩu cơm thừa đồ ăn thừa nho nhỏ tính cái mao, nàng chẳng những ăn mùi ngon, còn liên thanh cảm tạ công chúa, vì thế vài lần sau Thanh Minh Tuyền liền chán.

       Trong nửa năm, Thanh Minh Tuyền dùng hết các loại biện pháp thử cộng khi dễ Đường Việt Manh, bị Đường Việt Manh nhất nhất đánh Thái Cực lừa dối qua, tất cả các biện pháp này bao gồm: đi quét tước thư phòng Thanh Minh Tuyền, trên bàn sẽ lơ đãng để bản đồ địa hình trong cung hoặc là bản đồ phân bố binh mã Việt quốc, Đường Việt Manh nhìn không chớp mắt, chà lau sạch sẽ sau trọn trọn nhất tề để trên bàn, liền không bao giờ liếc lần thứ hai.

       Một ngày nàng bị Tiểu Hồng Tiểu Lục gọi đi thư phòng Thanh Minh Tuyền, hai người bảo nàng chờ ở cửa phòng Thanh Minh Tuyền, sau đó liền rời đi, Đường Việt Manh trong lòng cười thầm, lần này chắc lại muốn thí nghiệm lão nương đây, nàng nghiêng tai lắng nghe, quả thực nghe được trong phòng có thanh âm tất tất tác tác, tựa hồ là thanh âm cởi áo tháo thắt lưng, trong lòng Đường Việt Manh mừng rỡ, Emma đôi gian phu dâm phụ này thật sự là quá săn sóc, biết lão nương đã lâu không coi AV, nay liền cư nhiên biểu diễn bản thật hiện trường~

       "Tiêu Đằng, ngươi có phải của ta không?" Trong phòng truyền đến thanh âm nũng nịu của Thanh Minh Tuyền, Đường Việt Manh xì một tiếng khinh miệt, cư nhiên dùng bộ oán phụ bị vứt bỏ này để khiêu khích, nữ nhân này thật sự là tiện trong tiện, ni mã lão nương thu hồi những lời nữ nhân tội gì khó xử nữ nhân này.

       Có vài tiện nhân chuyên môn tồn tại là vì để khó xử nữ nhân mới có thể  sống được, thích nhất là mấy người phụ nhân tranh một quả  dưa chuột công cộng, tựa hồ nếu cướp được đến tay, quả dưa chuột công cộng kia sẽ biến thành dưa chuột vàng óng ánh, sau đó tận hết sức lực đả kích những nữ nhân bại trận, càng chết thảm trọng càng biểu hiện dưa chuột nàng ta cướp được là dưa chuột thượng phẩm, ni mã dưa chuột vẫn là dưa chuột!

       Vì thế giờ khắc này, giấc mộng của Đường đại luật sư chẳng những là muốn phục quốc dưỡng nam sủng, ý niệm làm cho Thanh Minh Tuyền suốt cả cuộc đời này chỉ có thể dùng dưa chuột công cộng đã trở thành một trong những mục tiêu trong đầu nàng.

       Vì thế một trong số dưa chuột công cộng- tra dưa chuột Tiêu Đằng mở miệng , ngữ khí tràn ngập khinh thương mật ý, hô hấp dồn dập, "Minh Tuyền, ta là của ngươi, ngươi là của ta, chỉ có thể là của ta." Đường Việt Manh thiếu chút nữa ghê tởm đã chết, tra hóa, chỉ vì thủ đoạn trên giường này mà yêu cái loại nữ nhân ai cũng có thể lấy làm chồng này, chẳng lẽ không sợ đêm khuya lúc mộng hồi tổ tông Tiêu gia đến phun ngươi một ngụm canh mạnh bà a?

       Thanh Minh Tuyền quả nhiên là muốn mượn cơ hội này nhục nhã nhục nhã kích thích kích thích vị Mộ Dung công chúa cao cao tại thượng trước kia, nàng ta nâng ngực bán lộ, da thịt tuyết trắng kích thích ánh mắt Tiêu Đằng, hắn nhịn không được phủ lên hôn xuống, điên cuồng vuốt, đôi mắt Thanh Minh Tuyền hơi đổi, phát hiện Đường Việt Manh mắt xem mũi mũi xem tâm đứng ở cửa, trên mặt bình tĩnh vô ba, không khỏi vô cùng mất hứng, một phen đẩy Tiêu Đằng, sửa sang lại quần áo, kêu: "Mộ Dung công chúa vào đi."

       Khóe mắt dư quang Đường Việt Manh nhìn thấy trong mắt Tiêu Đằng chợt lóe ngượng ngùng, thầm nghĩ trong lòng, cho dù là tra nam da mặt vượt qua tường thành, trước mặt vợ cũ cùng tân hoan thân thiết, cũng sẽ có chút cảm giác đi, "Công chúa có chuyện gì phân phó?"

       Thanh Minh Tuyền ách xì một cái, "Ta có chút mệt mỏi, Đằng, ngươi đi trước đi, ngày khác lại đến, công chúa, phiền toái ngươi giúp ta tiễn Tiêu tướng quân."

       "Vâng."

       Hai người một trước một sau đi đến cửa cung Thanh Minh Tuyền, thấy Đường Việt Manh một đường trầm mặc không nói, Tiêu Đằng nhịn không được hỏi: "Yên Nhi, gần đây có khỏe không?" Đường Việt Manh cũng không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn Tiêu Đằng, một đôi mắt trong suốt như nước, bên trong mãn hàm cảm tình hỗn tạp tưởng niệm vướng bận quyến luyến si vọng, trong lòng Tiêu Đằng vừa động, không biết nói tiếp như thế nào, chỉ có thể chạy trối chết.

       Nhìn bóng dáng chật vật của hắn, Đường Việt Manh cười lạnh một tiếng, biểu hiện hôm nay tại trong lòng tra nam này chỉ sợ sẽ cho là nàng đối hắn dư tình chưa hết đi, để cho trong lòng hắn có cái hi vọng, về sau thời điểm bị Thanh Minh Tuyền đả kích hoặc là đội mũ xanh thương tâm tuyệt vọng, còn có thể nghĩ đến một cái cảng tránh gió là nàng để mà lại đây nói hết tâm sự, đầu năm nay không phải tất cả mọi người đều có thể thành công sắm tốt vai nhân vật phản diện hoặc là tri tâm tỷ tỷ đó thôi...

       Lúc Đường Việt Manh về Minh Tuyền cung, Tiểu Hồng Tiểu Lục đang khẩn trương pha trà cùng chuẩn bị điểm tâm, Đường Việt Manh nhẹ giọng hỏi: "Có khách quý tới cửa sao?" Nửa năm trôi qua, ba người cũng đã dần quen thuộc, hơn nữa Đường Việt Manh biết nói ngọt tâm tư lại nhanh nhẹn, hai người cũng đối nàng có hảo cảm, bởi vậy không giấu diếm, "Tướng quốc đại nhân vừa từ chỗ thảo luận chính sự với Hoàng Thường ra, đi ngang qua đây, công chúa liền mời đến làm khách."

       Đường Việt Manh cười gật gật đầu, trong lòng đã có chút kinh ngạc, Minh Tuyền công chúa này quen tùy người mà xử sự, gióng trống khua chiêng chiêu đãi một người như thế cũng là phá lệ lần đầu, nàng làm bộ như không thèm để ý từ sau điện vòng đến bên ngoài thư phòng, cũng không dám dựa vào quá gần, Thanh Minh Tuyền phòng bị nàng sâm nghiêm, có bất luận kẻ nào đến Minh Tuyền cung cũng sẽ không phân phó nàng đi ra.

       Loáng thoáng truyền đến đối thoại của hai người, một thanh âm ôn nhuận như ngọc vang lên, trầm thấp mà giàu từ tính, làm cho người ta không khỏi say lòng, "Đa tạ công chúa khoản đãi, thần còn có việc, không tiện ở lâu."

       "Tướng quốc đại nhân vất vả , khó được đến Minh Tuyền cung của ta, lại ngồi một chút đi, " thanh âm Thanh Minh Tuyền vẫn kiều mỵ như trước, nhưng Đường Việt Manh lại mẫn cảm bắt giữ được một tia quyến luyến cùng không tha như có như không.

       Thì ra người Thanh Minh Tuyền thích cư nhiên là tướng quốc đại nhân này, thật tốt! Lão nương rốt cục tìm được nhược điểm của ngươi, người mà có thể được Thanh Minh Tuyền này thích, coi bộ cũng không phải nhiệm vụ đơn giản, ai nha, nếu Tiêu Đằng biết chuyện này sau, có thể bình không nhấc lên ba thước lãng hay không nha, quả thực rất làm cho người ta chờ mong rồi~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuphu