Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Việt Manh cơ hồ đã có thể xác định vị tướng quốc đại nhân này nhất định có bí mật trọng yếu, có lẽ hắn có thân thế giống nàng, có lẽ hắn từng trải qua chuyện càng thêm bi thảm, đồng mệnh tương liên đối với hai người xa lạ mà nói, là cách tiếp cận tốt nhất.

       Lâm Hạo nghe xong thi từ của Đường Việt Manh nháy mắt hoảng hốt, nhưng hắn là người bình tĩnh trầm ổn, chỉ thoáng khắc chế liền khôi phục thanh minh, khẽ cười một tiếng, đôi mắt càng như nước, dịu dàng thắm thiết nhìn Đường Việt Manh, ánh mắt ôn nhu tựa hồ muốn chiếu dịu mọi vết thương trong lòng nàng, "Công chúa tài hoa hơn người, Lâm mỗ bội phục, người đừng đau thương , Hoàng Thượng hướng đến nhân nghĩa trị quốc, tất sẽ đối công chúa càng thêm lễ ngộ, công chúa hãy thả lỏng tâm tình, chỉ cần cầu Việt quốc có những ngày an độ nhật tử mà thôi."

       Đôi mắt Đường Việt Manh vẫn như trước là nồng đậm ưu thương không thể che giấu, nàng miễn cưỡng cười vui, "Người mất nước như ta, Hoàng Thượng đã có thể bất kể lúc trước, cho ta một chốn dung thân, ta đã muốn vạn phần cảm kích rồi."

       Lâm Hạo gật gật đầu, thử hỏi: "Ta nghe nói Mộ Dung quốc ngày xưa có bút tài bảo, công chúa không muốn lấy ra giúp nhân dân sao? Họ trải qua nhiều năm chinh chiến, thiên tai nhân họa, cũng coi như ban cho dân chúng một ít ân đức?"

       Hừ, nói so với xướng còn dễ nghe hơn, lấy ra sau còn đến phiên lão nương làm chủ sao? Còn không phải sớm bị hoàng đế các ngươi đoạt đi, đừng nói bút tài bảo này vốn không có, cho dù có cũng là lợi thế, là mạng sống của lão nương, thực coi lão nương là đứa ngốc a, trong lòng nàng oán thầm, trong mắt lại thoáng hiện tia bối rối, hạ mi, tránh đi ánh mắt sáng quắc của Lâm Hạo, ngập ngừng nói: "Làm gì có tài bảo nào, tướng quốc đại nhân nói truyện cười rồi."

       Lâm Hạo không hề ngôn ngữ, trong lòng lại âm thầm khả nghi, xem ra bút tài bảo này hẳn là thật, Mộ Dung Yên còn nhỏ, tính cách đơn thuần, còn chưa biết cách che giấu bản thân, khó trách Thanh Minh Tuyền từng nói nàng là một vong quốc công chúa ngu xuẩn, lúc ấy hắn còn không cho là đúng, nay xem ra chỉ là tính cách đơn thuần không hiểu thế sự thôi, nữ tử như vậy hẳn là nên được sống một cuộc sống đơn giản cẩm y ngọc thực vô lo vô nghĩ, chỉ tiếc nước mất nhà tan, lưu lạc đến tận đây.

       Trong lòng mềm mại, ngữ khí Lâm Hạo không khỏi nhu hòa, "Chẳng qua là lời đồn thôi, chưa chắc đã là thực, ngươi phải hảo hảo mà sống, vô luận phía trước như thế nào, thế sự có bao nhiêu biến đổi, chỉ cần nhìn thôi, nếu công chúa nếu có chuyện cần Lâm mỗ hỗ trợ, thì hãy tới tìm ta."

       Đường Việt Manh hơi hơi cắn môi, sóng mắt liễm diễm, ẩn chứa lệ quang, càng có vẻ vô y dựa vào ta thấy do thương, "Tướng quốc đại nhân ngươi là người tốt, Yên nhi vốn chỉ có một mình, vẫn là không cần mang đến phiền toái cho tướng quốc đại nhân thì tốt hơn , hảo ý của tướng quốc đại nhân Yên Nhi xin tâm lĩnh ." Tướng quốc đại nhân, trợ giúp lớn nhất của người đó chính là mau mau gia nhập hậu cung lão nương đi(yuna:Oa..Không biết đâu~~~Anh Ngọc ơi, tỷ ấy lại muốn trèo tường kìa), lão nương còn cần ngươi đi bãi bình cái nữ nhân kia đấy, hừ, Thanh Minh Tuyền ngươi đối lão cha tiện nghi của lão nương dùng mỹ nhân kế, lão nương liền dùng mỹ nam kế đối với ngươi, chúng ta liền ai cũng không ăn thiệt.

       Lòng Lâm Hạo càng mềm mại, vong quốc công chúa này tuy đơn thuần, nhưng cũng thực hiểu lí lẽ, nàng tự biết thân phận mình xấu hổ, chỉ sợ hắn tiếp cận nàng sẽ khiến cho hoàng đế nghi kỵ, bởi vậy mới thiện ý nhắc nhở hắn, vận mệnh nữ tử này đã lận đận thế, lại vẫn mang một tâm hồn thiện lương như vậy, ánh mắt hắn không khỏi ám trầm, tại loạn thế này, người đơn thuần thiện lương như vậy làm sao sống được... trong lòng hắn bỗng dậy tâm thương hại, vậy hãy để hắn bảo hộ nàng đi, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện nhiều năm trong lòng hắn.

       "Công chúa, Lâm mỗ còn có chuyện quan trọng, cáo từ , nếu công chúa có chuyện, hãy đi tìm Lý thị vệ trong Minh Tuyền cung, hắn sẽ giúp ngươi." Lâm Hạo cười nhẹ, hướng Đường Việt Manh gật đầu, liền rời đi.

       Đường Việt Manh nhìn bóng dáng tướng quốc đại nhân rời đi, trong lòng âm thầm mưu tính, dựa theo biểu hiện nam nhân này, thì hắn vô cùng có khả năng là hoàng tử mất nước, nếu nàng dùng tài phú khuynh quốc làm mồi, trợ hắn phục quốc, có lẽ có thể cùng hắn kết làm liên minh, hắn tại Việt quốc cũng coi như quyền thế huân thiên, nếu thành nàng coi như có bạc như lưu thủy trên con đường phục quốc!

       ====================

       Lâm Hạo đi ngự thư phòng của hoàng đế Việt quốc hồi bẩm kết quả dò hỏi của bản thân, phát hiện thái tử Việt quốc Việt Lượng đã ở đây, vội vàng cung kính thỉnh an, Việt Lượng hừ lạnh một tiếng xem như chào, nội tâm Lâm Hạo cười khổ một tiếng, thái tử bất mãn với hắn, đây đã là chuyện cả triều đình đều biết.

       Mỗi lần gặp Hoàng Thượng có chuyện giao cho hắn hoặc là phân phó hắn đốc thúc, vị thái tử này luôn sẽ chặn ngang một cước, hoặc chỉ trích hoặc gián ngôn, tóm lại hắn muốn làm việc gì cũng sẽ cố tình ngáng chân, hơn nữa tính cách thái tử mạnh mẽ tính tình bạo ngược, thích xa hoa lại hay tin lời tiểu nhân gièm pha, lại còn hảo nữ sắc, nhìn thấy nữ tử xinh đẹp là nhất định phải lấy đến tay, trong triều cùng dân chúng đều oán hận, một vài đại thần cũng thường ai thán, nếu hoàng đế sau trăm tuổi sau, triều chính vào tay thái tử tiếp quản, Việt quốc này sợ là nguy hiểm chi cực, chỉ sợ đến lúc đó hắn cũng sẽ mất mạng.

       Lâm Hạo tuy nghĩ nhiều, trên mặt lại càng thêm kính cẩn, khoanh tay đứng một bên, hoàng đế Việt quốc thấy Lâm Hạo đến ngự thư phòng, tất có việc trọng yếu, hơi hơi vuốt cằm hỏi: "Lâm tướng quốc, ngươi tới ngự thư phòng hẳn có chuyện quan trọng bẩm báo trẫm ?"

       Lâm Hạo lên tiếng, đem tin tức nhiều ngày thăm dò được nhất ngũ nhất thập bẩm báo, "Hồi bẩm Hoàng Thượng, chuyện tình Hoàng Thượng giao cho thần trải qua dò hỏi, đồn đãi ở dân gian xác thực có thật, có binh lính Việt quốc từng gặp qua phế đế Mộ Dung quốc phá thành giết tâm phúc để diệt khẩu, thần được tin tức này sau cũng từng thử qua Mộ Dung Yên công chúa, thần sắc nàng ta có vẻ kích động, sợ là tài bảo Mộ Dung quốc là chuyện thực."

       Hoàng đế Việt quốc cảm thấy hứng thú ừ một tiếng, "Ngươi thử như thế nào?" Lâm Hạo đem chuyện hắn thử Mộ Dung Yên tỉ mỉ thuật lại một lần, hoàng đế Việt quốc tinh tế suy tư, công chúa Mộ Dung quốc này và Minh Tuyền bất đồng, hắn cũng có biết sơ sơ chuyện của Thanh Minh Tuyền và Tiêu Đằng, nếu nữ tử này hơi chút thông minh, tất sẽ phát hiện hai người kỳ quái, qua chuyện này là có thể thấy được nàng ta chẳng qua là nhân vật ngu xuẩn, bị người khôn khéo cỡ như tướng quốc thử, còn không phải dễ như trở bàn tay, như vậy có thể thấy được đồn đãi về tài phú của Mộ Dung quốc này cũng không phải tin đồn vô căn cứ.

       Hắn nghĩ nghĩ, hỏi: "Lâm tướng quốc, trẫm mệnh ngươi từ Mộ Dung Yên lấy được nơi chôn tài bảo này. Ngươi có nắm chắc không?"

       Lâm Hạo có chút do dự, hắn nghĩ đến thủ thơ Đường Việt Manh: cố quốc nghĩ lại mà kinh nguyệt minh trung, trong lòng thực sự không đành lòng, vì thế hồi bẩm nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, vị Mộ Dung công chúa này tuy đơn thuần, nhưng theo thần quan sát, tính tình nàng cương liệt, đối với Mộ Dung quốc vô cùng trung trinh, sợ là sẽ không dễ dàng nói ra bí mật này."

       Việt Lượng sớm không kiên nhẫn, lập tức đánh gãy lời Lâm Hạo trong, trào phúng nói: "Phụ hoàng, chỉ là một cái vong quốc công chúa thôi làm gì phải cần Lâm tướng quốc đại giá lao lực, nhi thần tất có biện pháp làm cho nàng ta ngoan ngoãn nói ra."

       Trong lòng Lâm Hạo khẩn trương, hắn biết rõ thái tử này tàn nhẫn bạo ngược, nếu Mộ Dung Yên ở trong tay hắn, sợ là sống không bằng chết, hắn nghĩ nghĩ, lấy lùi để tiến, thản nhiên nói: " Lời Thái tử rất đúng, vong quốc công chúa hẳn là người duy nhất biết bí mật này."

       Hoàng đế Việt quốc nhíu mày, trừng thái tử, "Trẫm là người lấy nhân nghĩa trị quốc, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao? Mộ Dung Yên lại là người duy nhất trên đời biết bí mật này, ngươi nếu nghiêm hình tra tấn, vạn nhất nàng ta không chịu được hoặc là quật cường cắn lưỡi tự sát, chẳng phải là mất cả chì lẫn chài? Chuyện này phải có kế sách vẹn toàn, vừa có tài phú khuynh quốc, lại chắn được miệng lưỡi thiên hạ."

       Hắn nghĩ nghĩ, đối Việt Lượng nói: "Đi Minh Tuyền cung phân phó Minh Tuyền tới gặp trẫm, " "Vâng, phụ hoàng."

       Thời gian chỉ một chén trà nhỏ, Thanh Minh Tuyền liền lượn lờ na na bước vào trong điện, gặp Lâm Hạo đứng ở một bên, bất động thanh sắc đưa một cái thu ba, trong lòng Lâm Hạo chán ghét, cúi mắt làm bộ không thấy, Thanh Minh Tuyền không khỏi có chút thất vọng, nàng tự xưng là hiểu tâm nam nhân thiên hạ, chỉ có nàng không muốn có, không có nàng không có được,  lại không ngờ đều vô kế khả thi đối với nam nhân này.

       Hoàng đế Việt quốc đương nhiên biết rõ tâm tư nữ nhi mình, hắn làm bộ không phát hiện ái muội giữa hai người, nữ nhi này, chỉ cần nàng ta không trở ngại nghiệp lớn của hắn, đối với vài việc nhỏ hắn cũng nhắm một mắt mở một mắt  thôi, thanh ho một tiếng, hoàng đế Việt quốc từ ái vẫy tay, "Minh Tuyền, đến bên người phụ hoàng."

       Trong lòng Thanh Minh Tuyền cười nhạt, bộ từ ái này của ngươi là trang cho ai xem? Trên mặt lại là một bộ thụ sủng nhược kinh, thản nhiên xảo tiếu, nhanh nhẹn tiêu sái đến bên cạnh hoàng đế Việt quốc, làm nũng kéo tay áo hắn, "Phụ hoàng, gọi nhi thần đến gấp như vậy là có chuyện gì a? Minh Tuyền còn chưa có trang điểm tốt, bị tướng quốc đại nhân nhìn thấy hết rồi, Minh Tuyền sao có thể không biết xấu hổ a?"

       Lâm Hạo khẽ động khóe miệng cười cười, tiếp tục làm bộ như không nghe thấy, bất động không nói một lời, hoàng đế Việt quốc liền ha ha cười, "Minh Tuyền, hôm nay vi phụ có việc báo cho ngươi biết, Mộ Dung quốc công chúa Mộ Dung Yên đã vào cung hơn một năm , trẫm tính ở trong cung tổ chức cung yến cho nàng, đến lúc đó trẫm sẽ tuyên bố nạp Mộ Dung Yên vì phi, hai quốc vĩnh kết tần tấn chi hảo, ngươi trở về trước báo cho biết Mộ Dung Yên, để nàng cao hứng."

       Một câu vừa xuất, Thanh Minh Tuyền cùng Lâm Hạo đều có chút ngẩn ngơ, trước mắt Lâm Hạo không khỏi hiện lên dung nhan lê hoa mang vũ điềm đạm đáng yêu đó, trong lòng âm thầm ta thán, bổn tướng không giúp được ngươi .

       Thanh Minh Tuyền rất nhanh liễm sắc, trên mặt xuất hiện kinh hỉ, "Phụ hoàng, quan hệ của nhi thần cùng Mộ Dung công chúa không ít, có tầng quan hệ này sẽ càng thêm diệu a."

       Hoàng đế Việt quốc gật đầu mỉm cười, trở thành nữ nhân của trẫm, đây là vinh quang rất lớn(yuna: vinh cái đầu mi, cẩu hoàng đế), như vậy chẳng những có thể thu phục dân tâm Mộ Dung quốc, hắn lại hơi thêm sủng , còn sợ nàng ta không khăng khăng một mực theo hắn? Đến lúc đó lấy được tài phú của Mộ Dung quốc, nhất thống thiên hạ, chẳng phải liền nhất tiễn song điêu(yuna: cứ nằm mơ cho đến lúc xuống mồ đi nhá tiện lão nhân).

       Thanh Minh Tuyền trở lại Minh Tuyền cung, càng nghĩ càng tức giận , quăng hết giấy bút trên bàn xuống đất, càng nghĩ càng hận, đem đồ sứ trong phòng quăng đến nát bươm, Đường Việt Manh đứng hầu một bên, cảm thấy Thanh Minh Tuyền này vô dưng vô cớ phát hỏa, lấy quan hệ lúc này của nàng cùng Thanh Minh Tuyền cũng coi như không sai, vì thế cả gan hỏi: "Công chúa bởi vì chuyện gì mà phiền lòng?"

       Thanh Minh Tuyền thấy nàng hỏi, liền càng thêm phiền chán, hừ lạnh một tiếng, dẫn theo điểm trào phúng hỏi: "Ngươi đoán xem?"

       Đường Việt Manh nghĩ đến lần trước Thanh Minh Tuyền đã nói, hoàng đế muốn gả nàng ta cho hoàng đế Tần quốc làm phi, hoàng đế Tần quốc đã muốn năm du hoa giáp, gả qua còn không phải thành quả phụ? Thần sắc nàng không khỏi biến đổi, nhìn bốn phía không người, bèn quỳ xuống trả lời: "Công chúa, có phải Hoàng Thượng muốn ngài gả cho hoàng đế Tần quốc? Vạn vạn không thể a... gả qua rồi cả đời này của ngài sẽ bị hủy a." Thầm nghĩ trong lòng, hoàng đế Tần quốc rất trẻ tuổi, tốt nhất là gả cho lão cha hắn đi, đời này ôm cái dưa chuột độ nhật cả đời đi nhá.

       Thanh Minh Tuyền ngẩn người, nàng không nghĩ tới Đường Việt Manh cư nhiên đem chuyện nàng chỉ nói một lần để ở trong lòng, nghĩ nghĩ, cười lạnh một tiếng, "Như thế nào, không gả cho hoàng đế Tần quốc, gả cho cái phò mã kia của ngươi, ngươi bỏ được sao?"

       Đường Việt Manh oán thầm, này không tốt, các ngươi đi rồi, lão nương tìm ai trả thù a, còn thử lão nương! Ni mã coi lão nương ăn gậy trúc lớn lên a, trên mặt nàng nghiêm túc, đôi mắt chân thành tha thiết, "Công chúa, Tiêu Đằng không phải hảo phu quân, Tần quốc hoàng đế lại càng không phải phu quân, công chúa, người nhất định phải cân nhắc a." Nếu không phải ngươi còn có chỗ dùng, lão nương quản ngươi đi tìm chết đi a.

       Trong lòng Thanh Minh Tuyền ngàn vạn cảm khái, tiến lên nâng Đường Việt Manh, "Mộ Dung Yên, ta rốt cục biết, trong cung này, chỉ có ngươi đối ta là thật tâm , nay ta cũng không muốn giấu ngươi, phụ hoàng muốn nạp ngươi làm phi."

       Đường Việt Manh nhất thời tâm muốn chết đều có , gậy lão cải trắng kia đều hơn bốn mươi, so với nàng lớn hơn gần ba mươi tuổi, ngươi như vậy không sợ bị sét đánh sao a!!!. Mary cách vách bảo bối nữ nhi của ngươi làm mẫu phi lão nương, nay lão nương gả cho ngươi, vậy phải gọi ngươi là gia gia hay là phu quân a? Ni mã nhất định lão gia hỏa kia muốn nhất tiễn trúng nhị điểu, thứ nhất là bắn hạ vong quốc công chúa này lại an ủi lòng người Mộ Dung quốc, thứ hai là lấy được bút tài phú kia, hảo một cái tính toán a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuphu