Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Việt Manh căn bản không đem lời đạo sĩ để trong lòng. Ngược lại nàng lại cảm thấy lời đạo sĩ kia là dẫn dắt cho mình; không vọng tắc không niệm. Nói quá đúng! Tần Thế Mỹ còn không phải là vọng niệm sâu nặng; tài sắc đều muốn song thu. Bây giờ mà mình cho hắn tài sắc mà hắn muốn rồi, như vậy sau này có phải hắn sẽ  càng muốn nhiều hơn ?

       Đường Việt Manh xuống núi, một kế hoạch đã chậm rãi hình thành. Xa xa nàng nhìn thấy Trần bá kiễng chân chờ. Trần bá thấy Đường Việt Manh bình an vô sự liền thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu thư, ngươi sao đi lâu vậy? Trần bá  lo lắng lắm đây."

       Đường Việt Manh mím môi cười: "Trần bá, ta không sao, " nói xong từ trong túi lấy ra một đôi vòng tay hoa mai và ngọc bích, phía trên khảm năm viên trân châu lớn như móng tay. Năm viên trơn bóng. Vòng tay thủy nhuận đều đều, trong suốt. Hai kiện trang sức này đều là thượng phẩm. Cũng chính là kiện trang sức mà Trần lão phu nhân lưu lại.

       Thì ra là Đường Việt Manh đã sớm đoán hiện tại  khắp trong Tần phủ đều là tay chân tai mắt của Tần Thế Mỹ cùng Tần lão phu nhân, giống như nha hoàn Tiểu Lục trong phòng hẳn đã sớm bị Tần Thế Mỹ quải tới tay rồi nên mới toàn tâm toàn ý hướng về hắn, giám thị nhất cử nhất động của nàng. Cái ám cách trong bàn trang điểm kia sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện. Bởi vậy lần này nàng mới lấy cớ đến từ đường để lén mang hai món trang sức này theo. Tần Thế Mỹ chắc chắn không ngờ Đường Việt Manh an bài như thế, cũng tuyệt đối sẽ không  phát hiện.

       Đường Việt Manh đem hai kiện trang sức đưa cho Trần bá: "Trần bá, sáng sớm ngày mai ta trước hồi Trần phủ, bá đem hai món trang sức này đến trấn trên bán đi. Nhớ kỹ: nhất định phải tránh tai mắt của Tần gia!"

       Trần bá tiếp nhận trang sức, chấn động: "Tiểu thư! Đây là đồ cưới phu nhân lưu cho tiểu thư ...."

       "Không sao đâu Trần bá. Bá bán hai món này phỏng chừng cũng được một số lượng bạc không nhỏ. Bá xuất một nửa số đó đặt mua điền sản cùng cửa hàng hảo hảo kinh doanh. Phần còn thừa thì gửi trong ngân hàng tư nhân, nhớ trích ra mấy trăm lượng  đưa cho ta, chúng tất có chỗ hữu dụng."

       Trần bá nghi hoặc. Tiểu thư luôn là hòn ngọc quý trên tay lão gia phu nhân, từ nhỏ được mọi người sủng không rành thế sự. Bắt đầu từ khi nào thì tiểu thư đã trở nên thâm tư thục lự như vậy? Nghĩ nghĩ lại có chút hiểu rõ. Nhất định là một năm này tiểu thư chịu đủ khi dễ khiến cho tiểu thư rất nhanh trưởng thành. Lòng Trần bá chua xót hỏi: "Nhưng mà...Trang sức này là phu nhân..." "Trần bá. Về sau chờ chúng ta có tiền còn có thể chuộc lại đồ mà." "Vâng, tiểu thư."

       Hai người về lại đình giữa núi, Tần lão phu nhân đang ngồi nghỉ ngơi, thấy Đường Việt Manh trở về sắc mặt lập tức khó coi: "Làm sao đi lâu thế? Ta còn tưởng con dâu hiền ghét bỏ ta cái bà già này trói buộc ngươi, nửa đường liền mặc kệ chứ."  Dưới tình thế cấp bách Tần lão phu nhân cũng chả cố được lời dặn của Tần Thế Mỹ, lộ ra bản tính chanh chua bình thường, bắt đầu châm chọc khiêu khích Đường Việt Manh.

       Đường Việt Manh cũng không giận, vẫn như trước là bộ dáng ôn nhu như nước, phủi tay phất tro bụi trên vạt áo Tần lão phu nhân, chậm rãi nói: "Bà bà giáo huấn phải. Là con dâu không tốt. Tại vì con dâu thấy trên núi có tòa đạo quán, nghĩ muốn dâng hương cầu nguyện phù hộ tướng công trúng học cử nhân, phù hộ Bạch muội muội sớm ngày sinh quý tử, bởi vậy đã quên canh giờ. Mong bà bà thứ lỗi."

       Tần lão phu nhân thấy Đường Việt Manh trái một câu tướng công, phải một câu hương khói , nói đến nói đi nói thật cẩn thận, trong bông có kim như vậy, có muốn bắt bẻ cũng không bẻ được ở đâu. Mà nghe Đường Việt Manh nhắc tới chuyện bạch liên hoa sinh quý tử, không khỏi có chút tâm động. Tổ tông phù hộ Tần gia sớm ngày kéo dài hương khói a.

       Tần lão phu nhân tà Đường Việt Manh một cái, "Liên Hoa vừa mới tiến môn, ta cũng hy vọng nàng có thể nhanh chóng sinh một nam hài cho Tần gia, cũng để cho liệt tổ liệt tông Tần gia sáng mắt, ngươi không thể sinh con thì thôi, nếu mà vì ghen tỵ Liên Hoa mà làm ra cái việc không đứng đắn gì thì ta sẽ không tha cho ngươi đâu! " Lão phu nhân tuy nói là xuất thân hộ nhỏ nhưng mà việc âm u của đại hộ thì cũng nghe không thiếu.

       Đường Việt Manh mỉm cười: "Lời này của bà bà là nói sao vậy. Bạch muội muội nếu sinh dưỡng được ta vui mừng còn không kịp nữa là... Huống chi Bạch muội muội xuất thân như vậy, bà bà ngài cũng sẽ không để nàng dưỡng đứa nhỏ. Ta cần chi phải ghen tị đâu."

       Mặt Tần lão phu nhân trầm xuống, lời này của  Đường Việt Manh trạc trúng tâm kết trong lòng bà ta. Quên đi. Mặc kệ thế nào! Nhất định không thể để Liên Hoa dưỡng đứa nhỏ mà phải để mẹ cả nuôi lớn. Nếu không đứa nhỏ lớn lên chắc chắn sẽ bị người ta chê cười.

       Đường Việt Manh thấy sắc mặt Tần lão phu nhân âm tình bất định, sớm đoán được trong lòng bà ta đang nghĩ cái gì. Nhưng mà nàng cũng không vạch trần, chỉ dịu dàng nói: "Bà bà đã vất vả nhiều ngày rồi, Hương Liên lo lắng bà bà không ở trong phủ thì sẽ không người chiếu cố tướng công. Nếu bởi vậy mà chậm trễ tướng công thi cử thì Hương Liên sẽ  vạn phần áy náy lắm."

       Tần lão phu nhân đột nhiên nhớ ra. Mình không ở trong phủ, cái tiện nhân kia nhất định cùng với Thế Mỹ câu kết làm bậy. Hai người miệt mài quá độ như vậy, chậm trễ Thế Mỹ đọc sách cũng  thôi. Nếu là vét sạch thân thể Thế Mỹ thì đó chính là đại sự a...Nghĩ đến đây, lão phu nhân lại hận bạch liên hoa mấy phần, vội nói: "Làm khó ngươi nghĩ được chu đáo như vậy. Ngày mai  trở về đi."

       Đường Việt Manh trở lại trong phủ sau, Tần Thế Mỹ đột nhiên cảm thấy cám bã thê tử của hắn như thay đổi thành một người khác,. Tính tình tuy vẫn chất phác như trước nhưng lại có hương vị hơn nhiều, đối với mình là mọi cách săn sóc cùng chiếu cố. Vì thế cho dù mỗ Tần Thế Mỹ nhìn thấy phu thê Trần bá lại dẹp đường hồi phủ thì tại dưới  thế công làm nũng khẩn cầu của Đường Việt Manh, cũng đành  cam chịu gật đầu .

       Tần Thế Mỹ tuy háo sắc, nhưng là ở phương diện đọc sách cũng coi như dụng công. Mỗi ngày khổ đọc đến tận đêm khuya . Bạch liên hoa đi theo thương nhân hưởng phúc quen. Chỉ có người khác hầu hạ của nàng chứ làm gì có chuyện nàng cung hầu lại người khác. Bởi vậy mỗi khi đêm hôm khuya khoắc, thời điểm cần hồng tụ thêm hương, bạch liên hoa đã đi Tô Châu hầu hạ chu công rồi.

       Tần Thế Mỹ nhìn thư phòng trống rỗng, chỉ có thể thở dài. Phía sau Đường Việt Manh đương nhiên sẽ đảm đương nhân vật đúng lúc, cầm một chén trà sâm hoặc là một ít điểm tâm đến thư phòng hầu hạ Tần Thế Mỹ đọc sách. Trước kia tuy Trần Hương Liên cũng thường xuyên làm việc này nhưng  mỗi lần lại chỉ biết đứng ngốc ngốc không nói một câu làm cho Tần Thế Mỹ cảm thấy nàng thật đần độn lại vô vị.

       Nay Đường Việt Manh không phải như vậy nữa, ngọc thủ tiêm tiêm nắm điểm tâm một ngụm một ngụm khẩu uy  Tần Thế Mỹ. Một đôi mắt đẹp nhìn Tần Thế Mỹ viết văn, chậc chậc khen ngợi: "Tướng công thật sự tài trí hơn người. Văn này có thể so với với Tử Kiến. Múa bút cẩm tú khí thế bức người, càng lặp lại nhấm nuốt, càng thêm dư vị không thôi."

       Ngôn ngữ đủ các loại xinh đẹp ngưỡng mộ. Có đôi khi thậm chí  làm cho tim Tần Thế Mỹ đập bình bịch liên hồi. Nhưng mà cứ khi nào hắn muốn ôm Đường Việt Manh uyên ương song phi thì lại bị Đường Việt Manh cười đổ về phía phòng bạch liên hoa:"Tướng công, Bạch muội muội vừa mới tiến môn, tân hôn còn chưa tàn. Ngươi nhẫn tâm để nàng một mình trông phòng sao? Thân thể Hương Liên mấy ngày nay  không thoải mái, chờ Hương Liên tốt hơn, sẽ nhậm tướng công xử trí...."

       Chính cái gọi là thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm được đến không bằng trộm không đến, mấy câu nói 'nhậm tướng công xử trí' của Đường Việt Manh cong(yuna: gãi) tâm Tần Thế Mỹ ngứa gian nan, hận không thể lập tức đối nàng ăn làm mạt tịnh cộng thêm đóng gói mang đi, càng đối cám bã thê này thêm để bụng.

       Bạch liên hoa là người thứ nhất phát hiện tình huống bất thường này. Trong lòng nàng ta thật lo lắng, nề hà Tần lão nương cùng Tần tiểu muội chưa ai nói, Tần Thế Mỹ đối với chuyện nàng ta mịt mờ chửi bới cùng cáo trạng lại ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí có đôi khi còn khuyên nàng ta đừng bụng dạ hẹp hòi khiến cho bạch liên hoa nhất thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

       Kỳ thật Tần Thế Mỹ làm sao không rõ dụng ý của bạch liên hoa. Chỉ là gần đây hắn đang lấy lòng Trần Hương Liên để nàng cam tâm tình nguyện lấy tài bảo Trần lão gia lưu lại ra. Hơn nữa Trần Hương Liên dạo này khiến hắn càng ngày càng thích cho nên càng thêm giả câm vờ điếc.

       Đường Việt Manh đối với bạch liên hoa cũng thật tốt, tốt đến làm cho bạch liên hoa có chút kinh tủng(yuna: sợ hãi). Ngày thường Đường Việt Manh không nhìn bạch liên hoa làm mặt lạnh, mặt kính kính nóng nóng thiếp mông lạnh nhân gia, hảo ăn đùa ngon thì cung bạch liên hoa như cung Phật gia mà hầu hạ, cách ba ngày năm ngày lại đến phòng bạch liên hoa cười nói chuyện phiếm, rảnh rảnh lại kéo nàng ta dạo hoa viên giải sầu, làm cho bạch liên hoa dở khóc dở cười.

       Các thị thiếp khác trong viện thì không có tâm địa tốt như vậy. Mắt thấy bạch liên hoa vào cửa sau mà lại được Tần Thế Mỹ chuyên sủng, đã thế thiếu phu nhân  cũng đối với nàng ta vô cùng tốt, thế này làm mọi người xem mắt đỏ tâm nóng a. Vì thế mọi người nhương theo đạo lý ngoại tất trước an nội, đối ngoại vẫn pháo khẩu, bên trong thì toàn châm chọc khiêu khích đủ các thể loại. Người âm thầm đào hầm hãm hại cũng không ít. Trước mặt thì khách khí hô: Hi(yuna:Tiếng Anh)! bà nội, quay đầu thì đồ kỹ nữ, tiện nhân, hạ tác tiểu chân linh tinh gọi bậy làm cho bạch liên hoa giận sôi. Trong lòng cũng hiểu được đây là chính thất bổng sát(yuna: đào bẫy) mình đâu, bất đắc dĩ là trong khoảng thời gian ngắn lại vô kế khả thi, cũng chỉ có thể cắn răng nuốt cục tức vào trong bụng, ta treo cao một chữ nhẫn!(yuna: trên chữ nhẫn treo cây đao đới bà chị)

       Đường Việt Manh là người theo chủ nghĩa đuổi tận giết tuyệt, há có thể cho bạch liên hoa suyễn khẩu khí chờ ngóc đầu trở lại, cho nên đã sớm đào tốt hảo hố chờ bạch liên hoa một đầu đâm vào, nàng hảo tát đất đào đất, thuận tiện còn trồng mấy cây hoa nữa đâu.

       Vì thế một sáng sớm nào đó, lúc người một nhà dùng xong điểm tâm đang nói chuyện phiếm thì nhìn thấy Trần bá dẫn một đại phu vào, Tần Thế Mỹ ngạc nhiên hỏi: "Trong phủ có ai sinh bệnh sao? Nương tử, hay là nàng không thoải mái?"

       Đường Việt Manh một bên dẫn đại phu đến trước mặt Tần lão phu nhân, một bên hắng giọng: "Tướng công thật là sơ ý. Mấy ngày trước bà bà nửa đêm ho khan làm Hương Liên rất lo lắng, vì thế Hương Liên thỉnh đại phu đến chẩn trị  cho bà bà một phen."

       Tần Thế Mỹ cười gượng: "Vẫn là nương tử cẩn thận. Chỉ là không biết thân thể nương tử khi nào mới khang phục đây?" Đường Việt Manh biết Tần Thế Mỹ đây là nhắc nhở mình ngày đó nói mặc hắn xử trí, đổi biện pháp cầu hoan đâu. Trong lòng chán ghét, trên mặt lại hơi phiếm hồng, thẹn thùng quét hắn một cái, khiến cho Tần Thế Mỹ càng phát  tâm ngứa nan tao(yuna: khó gãi).

       Đại phu chẩn trị cho Tần lão phu nhân một lát rồi nói: "Không có việc gì. Lão phu nhân chỉ là ho khan một chút thôi. Ăn uống điều độ là tốt rồi." Khai tốt phương thuốc xong đại phu đang chuẩn bị cáo từ thì lại bị Đường Việt Manh ngăn lại: "Đại phu chậm đã! Tướng công, mấy hôm nay ta thấy thần sắc Bạch muội muội mệt mỏi, ăn lại ít, chi bằng thỉnh đại phu cũng chẩn đoán thử xem?"

       Tần lão phu nhân mặt lộ vui mừng, bệnh trạng như vậy chẳng lẽ là hỉ mạch? Liền vội vàng đáp: "Hương Liên nói rất phải. Thỉnh đại phu chẩn cho Liên Hoa xem xem có phải có hỉ mạch không?"

       Đại phu liên thanh đáp lời, mặc kệ sắc mặt khó coi của bạch liên hoa tiến lên bắt mạch, càng chẩn mặt càng âm trầm, "Vị phu nhân này mạch tượng bất ổn, trời sinh vốn thể chất âm hàn cộng thêm trước kia điều trị không đúng cách làm kinh mạch bị tổn hại. Nếu không hảo hảo mà điều trị thì cả đời rất khó có thai. Lão phu hiện tại khai trước vài phương thuốc, nếu phu nhân điều dưỡng tốt thì có lẽ còn có hi vọng."

       Một câu của đại phu vừa ra, mọi người trong phòng đều có sắc mặt khác nhau, Tần lão phu nhân cùng tần tiểu muội tắc cái xem thường, Tần Thế Mỹ thì kinh ngạc, chúng tiểu thiếp lại không giấu được vui sướng khi người gặp họa, chỉ có bạch liên hoa đương trường ngẩn ngơ, vẻ mặt mang theo cô đơn.

       Đường Việt Manh vẻ mặt thương tiếc, bảo Trần bá dẫn đại phu xuất phủ, trong lòng thầm nghĩ; hoa(yuna: tiêu) ba mươi lượng bạc cũng coi như có giá trị. Quả nhiên có tiền có thể sai quỷ bảo ma. Có tiền là có thể bắt quỷ xay cối thôi~

       Từ đó bạch liên hoa liền mỗi ngày tỉ mỉ điều dưỡng thân thể, dù sao con nối dòng cũng là đại sự của một nữ nhân. Nếu như một nữ nhân không thể sinh dục, điều đó cũng  ý nghĩa cách thất sủng không xa. Bởi vậy nàng khắp nơi chú ý, ngay cả chuyện chăn gối cũng không còn cố thảo niềm vui Tần Thế Mỹ như trước nữa mà trở nên rất cẩn thận, chỉ sợ làm thương thân thể. Vài lần như thế sau, Tần Thế Mỹ cũng cảm thấy ngán, đối bạch liên hoa cũng chẳng còn để bụng như lúc trước.

       Tần lão phu nhân căm tức đến cực điểm, nhi tử dùng nhiều tiền thảo được cái chi thứ hai cư nhiên là con gà mái không biết đẻ trứng. Mà nhìn bạch liên hoa lại chiếm Tần Thế Mỹ, không cho hắn đến chỗ các thiếp thất khác liền càng tức giận. Bà ta vốn từ nhà nghèo khổ đi ra, câu nào cũng đều thô bỉ. Bởi vậy trái một câu không biết đẻ trứng phải một câu chỉ biết chiếm oa(yuna: tổ). Lại nói mức độ chịu đựng của bạch liên hoa cực cao, vào tai trái liền ra tai phải.

       Đường Việt Manh cũng không hề nhàn rỗi, cả ngày khóc lóc nỉ non thực xin lỗi tướng công, mình không thể sinh dưỡng được nọ kia lại không thể tưởng được Bạch muội muội cũng cùng mình đồng mệnh tương liên, tại dưới sự ngầm đồng ý của Tần lão phu nhân, lấy cớ kéo dài hương khói đại kỳ của Tần gia, tướng tục cưới phòng tam cùng phòng tứ choTần Thế Mỹ.

       Phòng tam Lý thị xuất thân con gái rượu, thuở nhỏ đọc sách biết chữ, có chút học vấn. Hơn nữa tướng mạo cũng coi như tú lệ, bởi vậy tính tình thanh cao kiêu ngạo, khinh thường người khác. Phòng tứ Lâm thị vừa vặn tương phản, là kỹ viện thanh quan lại không muốn tiếp khách nên bị tú bà bán ra ngoài, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông. Hơn nữa dung mạo xuất chúng, thuở nhỏ nhìn quen xuân cung đồ sống ở kỹ viện, cả người đều mang theo một tia mị thuật. Vì thế hai người này liền khiến Tần Thế Mỹ đem toàn bộ tâm tư còn lại đặt hết trên thân. Một tháng thì hơn phân nửa thời gian toàn bộ ở trong phòng hai người này.

       Bạch liên hoa ngạnh sinh sinh mất sủng, trong lòng vô cùng khó chịu liền thi triển các loại thủ đoạn cùng hai người này đấu đá túi bụi. Hai vị này cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, ba người dần dần hình thành thế chân vạc. Hậu viện càng đấu túi bụi, ba nữ nhân này một cái so với một cái lại càng có thể ép buộc, Tần Thế Mỹ trấn an bên này trấn an bên kia, cả ngày lao lực quá độ. Người a, có khi chịu khổ mới biết quay đầu, Tần Thế Mỹ thế này mới rốt cục phát hiện mãn nữ nhân trong viện, chỉ có Trần Hương Liên là cỡ nào bất đồng nhân thế, im lặng nhàn nhã, giống như nhược liễu phù phong dẫn người thương tiếc. Vì thế hơn phân nửa tâm tư lại chuyển tới trên người cám bã thê tử này.

       Hết thảy mọi chuyện Đường Việt Manh đều thu vào trong mắt. Mắt thấy mục đích đã đạt tới, Đường Việt Manh quyết tâm khai triển nhiệm vụ tiếp theo của giai đoạn: Đó là đoạt lại quyền sở hữu tài sản Trần phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuphu