Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Cầm mấy khối điểm tâm được tỉ mỉ làm, Đường Việt Manh chuẩn bị đi Minh Tuyền cung bắt tay giảng hòa với Thanh Minh Tuyền, cho dù trong lòng nàng ghê tởm Thanh Minh Tuyền muốn chết, thì sống dưới mái hiên người ta không thể không cúi đầu, giống như kiếp trước nàng đối với vài hộ khách chán  ghét đến mức hận không thể đá bay họ đến công viên kỷ Ura, nhưng mà nhìn thấy thì vẫn phải tiếu ngữ đón chào, cái lời dễ nghe gì cũng phải nói, ai, sống ở đâu cũng chẳng dễ dàng.

       Nàng hiểu vì sao thái độ Thanh Minh Tuyền đối nàng đại biến, nguyên nhân cứu nàng sợ là cũng vì tướng quốc đại nhân kia, ngẫm lại cũng đúng, Thanh Minh Tuyền vốn đối một vong quốc công chúa là nàng có thái độ cao cao tại thượng, cho dù đối nàng tốt cũng chỉ là vì muốn khoe ra thôi, giống như một người vẫn ghen tỵ nay rốt cục có thể khoe ra: ta thắng lợi, ngươi rốt cục đến phiên chịu ta bố thí, lại không tưởng được người nàng ta vẫn khinh thường lại được người trong lòng nàng ta ưu ái, cái loại không cam lòng phẫn hận này nàng có thể đoán được vài phần.

       Tại trong cung này, nàng vô y vô dựa, muốn dựa hết vào bút tài phú hư ảo kia để mà chu toàn hoàng đế, thái tử cùng tướng quốc đại nhân, thì quả thật là như đứng trên miếng băng mỏng, nếu là còn đắc tội thêm với nữ nhân này nữa, thì quả thực là tự thiết cạm bẫy đẩy bản thân vào khốn cảnh, tại thời điểm sinh tử tồn vong, tiết tháo cũng chỉ có thể thành người đi đường thôi.

       Thanh Minh Tuyền đang tinh tế tô mi, thấy Đường Việt Manh ý cười doanh nhiên tiêu sái tiến vào, liền lập tức đình chỉ động tác, kinh hỉ đứng dậy nghênh đón, "Mộ Dung, hôm nay sao rảnh đến nơi ta vậy? Nhiều ngày như vậy cũng không lại đây xem ta, ta còn tưởng ngươi quên ta rồi cơ?" Tươi cười thân thiết khả cúc, hào phóng như nắng, ngươi không rõ chân tướng còn tưởng là hai tỷ muội thất lạc nhiều năm nay cửu biệt gặp lại đấy.

       Cư nhiên còn có người so với lão nương càng vô sỉ vô tình hơn? Trong lòng Đường Việt Manh kinh hô một tiếng, đối với thiên phú diễn kịch trời cho của Thanh Minh Tuyền tán thưởng không thôi, nếu hai người không phải thân phận đối địch, nàng thật đúng là muốn cùng Thanh tiểu tỷ này cầm đuốc soi dạ uống rượu nói chuyện phiếm đàm hành động tâm đắc đâu, buông điểm tâm trong tay, Đường Việt Manh che miệng cười khẽ, "Công chúa, ngươi vẫn là quen làm nũng như vậy a, cũng không sợ Tiểu Hồng Tiểu Lục chế giễu sao."

       Sóng mắt Thanh Minh Tuyền lưu chuyển, "Các ngươi nhanh đi ngâm trà, là Kim Tuấn Mi ta thích nhất ấy, Mộ Dung, đến, mau giúp ta nhìn xem lông mi này họa được không?"

       "Công chúa dù họa thế nào cũng đều dễ xem, " Đường Việt Manh khúc ý nịnh hót nói.

       Thanh Minh Tuyền phiền muộn thở dài: "Chỉ có ngươi là hướng về phía ta, đáng tiếc nam nhân của ta lại không thích ta, đi thích một cái tiện tỳ vừa xấu xí lại ghê tởm, ngươi nói xem ta đẹp như vậy cũng có ích gì đâu a."

       Đường Việt Manh giống như  không nghe thấy, không thèm để ý kinh ngạc trả lời: "Sao Tiêu tướng quân không thích công chúa mà lại đi thích  một cái tiện tỳ ? Cái tiện tỳ kia là ai a? Có đức gì mà có thể so được với công chúa? Tiêu tướng quân cũng thật là không có mắt, hắn hôm qua còn đi Mộ Dung Hiên hỏi ta gần đây công chúa làm sao lại lãnh đạm với hắn như thế, nguyên lai là giấu đầu lòi đuôi thôi."

       Lòng Thanh Minh Tuyền đại hận, nữ nhân này cư nhiên đoán được là nàng xúi giục thái tử, nàng ta quả nhiên trở nên không đơn giản, trong lòng nàng dâng lên nghi hoặc, thời gian chỉ ngắn ngủn hơn năm, nữ nhân ngu xuẩn đến cực điểm này cư nhiên trở nên đáng sợ như thế, chẳng những có thủ đoạn làm cho tướng quốc ái mộ, lại còn làm cho ca ca nàng đối nàng ta càng thêm để bụng, trong lòng nàng càng khủng hoảng trên mặt lại càng gợn sóng không sợ hãi.

       "Không thể tưởng được Tiêu tướng quân cư nhiên đi tìm ngươi tìm hiểu tình huống của ta?" Trong mắt Thanh Minh Tuyền hiện lên một tia hối hận, "Hôm qua ca ca không biết nghe lời gièm pha của ai, nói ngươi cùng phò mã trước không minh bạch, liền nổi giận đùng đùng khởi binh vấn tội, ta ngăn thế nào cũng không được, ca ca có làm gì ngươi không?"

       Đường Việt Manh giận dữ, quả nhiên là nữ nhân này xúi giục, trong cung nàng có mật thám của nàng ta, biết ngay là chuyện nàng bị thái tử cho một cái tát hôm qua nàng ta đã biết rồi, trên mặt lại đỏ hồng, "Thái tử điện hạ phát  tính tình, nhưng mà ta giải thích với hắn sau, hắn liền tiêu tan , hắn làm sao có thể tự giận mình chứ, công chúa không cần lo lắng, thái tử điện hạ thật sự rất tốt đối với ta."

       "Nga, ca ca đối ngươi tốt lắm? Vậy là tốt rồi, ca ca này của ta yêu thích nữ sắc, gặp một người là một người, tới tay cũng liền thôi, nay thích ngươi cũng coi như duyên phận, hy vọng hắn có thể định tính, thật dài thật lâu không cô phụ ngươi mới tốt." Thanh Minh Tuyền càng cười như mộc xuân phong, trong lòng lại thầm hận, người quái dị này cư nhiên còn có người thích, thật sự là đáng giận đến cực điểm.

       Đường Việt Manh làm sao không biết suy nghĩ trong lòng nàng ta, lập tức tiếp lời nói ghê tởm của nàng ta, cúi mắt cười, vô cùng dịu dàng, "Thái tử điện hạ đối ta thật  sự tốt lắm, hắn còn nói về sau nhất định phải thú ta làm chính phi, kỳ thật ta cũng nghĩ thoáng, nam nhân thôi, ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường, chỉ cần trong lòng hắn có ta là được rồi, giống như Tiêu tướng quân vậy, nữ tử bên người cũng là chúng tinh phủng nguyệt, chỉ là người trong lòng hắn thủy chung chỉ có mình công chúa thôi."(yuna: lúc đọc thì không thấy gì, đến lúc edit mới thấy khói mù đạn tạc bay tứ tung, thật sự nghệ thuật đâm thọc)

       Quả nhiên trong mắt Thanh Minh Tuyền hiện lên một tia chán ghét, trong lòng Đường Việt Manh cười lạnh một tiếng, nữ nhân này quá kiêu ngạo, bản thân tranh dưa chuột công cộng là một chuyện, bị người ta nói đập vào mặt lại là chuyện khác, nàng như trước cười thật sự vô hại cùng Thanh Minh Tuyền chuyện phiếm vài câu xong, mới cười cáo từ.

       Thanh Minh Tuyền đã coi Đường Việt Manh thành tối kỵ trong lòng, đương nhiên sẽ không bị loại phẫn ôn nhu bà ngoại sói này mê hoặc, qua vài ngày nàng ta liền lấy cớ muốn vài thứ, thi thi nhiên đến phủ thái tử tìm Việt Lượng.

       Việt Lượng thấy Thanh Minh Tuyền, nghĩ đến chuyện hiểu lầm Đường Việt Manh lần trước, liền không khỏi tức giận hỏi: "Tìm ta có chuyện gì?"

       Thanh Minh Tuyền biết hắn ghi hận mình xúi hắn, nhưng không đề cập tới, chỉ có chút thầm oán nói: "Ca ca, ngươi cũng quá nóng vội rồi, hôm qua Mộ Dung đến xem ta, ta mới biết được ngươi cư nhiên đánh nàng một cái tát, Tiêu Đằng chẳng qua chỉ tìm nàng hỏi một chút tình hình của ta gần đây thôi."

       Việt Lượng nghĩ lại một chút, lần trước Thanh Minh Tuyền quả thật chỉ nói Tiêu Đằng đi tìm Mộ Dung Yên, chứ chưa có nhắc tới chuyện khác, ngữ khí không khỏi dịu đi một chút, "Ân, quả thật là ca ca nóng vội , cũng là ca ca một mảnh tâm chi luyến."

       Thanh Minh Tuyền bật cười, "Ca ca, ngươi đây là kẻ trong cuộc thì u mê rồi, Mộ Dung là nữ tử tốt, ngươi tự nhiên lo được lo mất là chuyện bình thường, không bằng vậy đi, ta nói cho ngươi một biện pháp lấy lòng nàng." "Ân, biện pháp gì?" Việt Lượng tò mò hỏi.

       "Mộ Dung tỷ tỷ nặng tình nghĩa nhất, nàng có vài người thực để ý, chỉ cần ngươi đối bọn họ tốt liền thảo được niềm vui của nàng thôi."

       "Nga, vài người nào?"

       "Chắng phải có một cái trước mắt ta: hảo ca ca Việt Lượng của ta đấy thôi, thứ hai thì chính là ta, muội muội khuynh quốc khuynh thành này của ngươi này, " Thấy Thanh Minh Tuyền nói thú vị, Việt Lượng nhịn không được cười, "Còn có?" "Còn có a, chính là tiểu hộ vệ Tào Ngọc của nàng, Mộ Dung tỷ tỷ đối hắn có chút quan tâm, cái gì cũng đều nghĩ cho hắn, hai người coi như là bạn cùng chung hoạn nạn a."

       Thanh Minh Tuyền càng nói vui đùa, sắc mặt Việt Lượng càng âm trầm, hắn chính mắt gặp thiếu niên hộ vệ kia đối Đường Việt Manh trung tâm thế nào, nghĩ đến lời Thanh Minh Tuyền: cũng coi như bạn cùng chung hoạn nạn, trong lòng hắn vừa động, chẳng lẽ bí mật tài phú khuynh quốc kia Tào Ngọc cũng biết, nếu vậy, chỉ cần bản thấn nghiêm hình tra tấn làm cho hắn nói ra, thì cũng không tính bức bách Mộ Dung Yên, nếu hắn hỏi ra được nơi chôn tài bảo, phụ hoàng cũng không biết được, như vậy bút tài bảo này chẳng phải là có thể sở dụng vì hắn.

       Thanh Minh Tuyền thấy Việt Lương suy nghĩ sâu xa, biết hắn sợ là đã đánh chủ ý lên người Tào Ngọc rồi, nhợt nhạt cười, liền cảm thấy mỹ mãn rời đi, Mộ Dung Yên a Mộ Dung Yên, bản công chúa không thể đối phó ngươi, vậy thì trước khai đao với bảo bối của ngươi vậy.(yuna: và mi cũng đang bắt đầu đào hố cho dấu chấm hết đời mình rồi đấy*cười*)

       Sáng sớm một ngày này, Đường Việt Manh rời giường rửa mặt chải đầu sau, ở bên nhà thủy tạ yên lặng ngẩn người, nàng ấn theo kế hoạch của mình đã bố trí đâu vào đấy, mắt thấy hết thảy đều sắp xếp xong xuôi, nay chuyện đau đầu nhất là làm sao liên hệ được với đầu lĩnh nghĩa quân Mộ Dung quốc, nàng không thể tùy tiện ra cung, Tào Ngọc càng không thể tùy tiện xuất kinh, dưới tình huống hoàng tộc Mộ Dung quốc cũng đang bị theo dõi, thì đây là chuyện không có khả năng, ai, nghiệp lớn phục quốc này chẳng lẽ thật sự xa xa không hẹn?

       "Công chúa, " một thanh réo rắt gọi, Đường Việt Manh hoảng thần, Tào Ngọc đã đứng bên cạnh, một đôi tú mục nhìn nàng, hắn hôm nay chưa mặc trang phục thị vệ, một thân tử y thanh nhã phiêu dật, càng trường thân ngọc lập, trên mặt trắng nõn như ngọc lộ ra một tia khẩn trương.

       "Ân, có chuyện gì?" Đường Việt Manh hỏi, mấy ngày hôm nay, thiếu niên hộ vệ này mặc thế nào, cũng đều tuấn tú tươi đẹp. Tào Ngọc không tiếp lời, chỉ từ trong lòng xuất ra một hộp gấm đưa cho Đường Việt Manh, tay cư nhiên có chút run run.

       Đường Việt Manh tò mò mở ra, trong lòng chấn động, trong hòm cư nhiên là một cái lược màu bạc, khéo léo tinh xảo, không khỏi vui mừng nói: "Rất được, cám ơn, chỉ là hôm nay sao lại muốn đưa ta cái này?"

       Tào Ngọc có chút thương cảm, "Công chúa, hôm nay là sinh nhật ngươi, trước kia ở Mộ Dung quốc, hàng năm Hoàng Thượng đều sẽ hạ lệnh ăn mừng cho công chúa, " Đường Việt Manh một trận hoảng hốt, cư nhiên là sinh nhật Mộ Dung Yên, nghĩ nghĩ, "Tào Ngọc, cám ơn ngươi, ngươi muốn gì cư nói ra, ta sẽ tận lực thỏa mãn ngươi."

       Tào Ngọc ngại ngùng cười, "Công chúa, vậy thần mạo muội, nhớ sinh nhật hàng năm trước kia công chúa đều đàn một khúc, " Đường Việt Manh hiểu dụng ý Tào Ngọc, thiếu niên này thận trọng vô cùng, hắn đại khái đã sớm phát hiện nàng buồn khổ cùng phiền não, cho nên mới muốn nàng khảy một khúc, có lẽ đắm chìm trong dao cầm, sẽ quên hết thảy phiền não.

       Đường Việt Manh cười ý bảo Tào Ngọc mang cầm(yuna:đàn tranh) tới đây, nàng nhìn cầm đã hơn một năm không dùng, phủ đầy tro bụi mà thở dài, Tào Ngọc dùng tay áo chà lau sạch sẽ, Đường Việt Manh chạm huyền cầm,(yuna:dây đàn) thử đạn tấu, bắt đầu thì thủ pháp có chút mới lạ, sau dần lại thành thạo, tiếng đàn dễ nghe liền vang lên.

       Đường Việt Manh đàn nhập thần, Tào Ngọc cũng nghe mê mẩn, hắn lẳng lặng nhìn Đường Việt Manh, trong lòng nghĩ năm đó ở Mộ Dung quốc, hàng năm khi sinh nhật công chúa, Hoàng Thượng đều ban tuyệt bút thưởng, ở trong cung mở yến hội lớn, tiếng người ồn ào, sắc màu rực rỡ, nay lại chỉ có hắn là nhớ sinh nhật cong chúa, trong lòng đau xót, bỗng nhiên nghe "Đinh" một tiếng, thì ra vì cầm thật lâu không dùng, cho nên một dây huyền đã bị đứt .

       "Ai nha, huyền cầm cư nhiên đứt rồi, " lòng Đường Việt Manh trầm xuống, loại chuyện dứt dây đàn này, xem ra không phải dấu hiệu tốt, Tào Ngọc đã muốn ôm lấy cầm, "Công chúa, thần mang đến Tư Lạc Cục sửa một chút, rất nhanh sẽ về." Đường Việt Manh đang muốn xuất khẩu ngăn cản, thì Tào Ngọc đã ôm cầm chạy ra ngoài rồi.

       Tào Ngọc mang cầm đến Tư Lạc Cục, thỉnh nhạc sĩ chuyên cầm trong cung sửa huyền cầm, hơn nữa thử thử mấy dây khác, đều không có gì khác thường, điều điều âm cũng không có vấn đề gì, mới yên tâm tạ nhạc sĩ, liền ôm dao cầm ra đại môn Tư Lạc Cục.

       Vài tên thị vệ ở cửa chặn đường hắn, "Tào thị vệ, thái tử điện hạ cho mời." Trong lòng Tào Ngọc nghi hoặc, thái tử tìm hắn làm gì, trong lòng hắn nhớ tới Đường Việt Manh, nếu hắn có bất luận vô lễ gì, thái tử tất sẽ ghi hận lên công chúa, bởi vậy không dám kháng cự theo vài thị vệ đến phủ thái tử.

       Việt Lượng đang thảnh thơi thảnh thơi uống rượu, bên người vây quanh oanh oanh yến yến một vòng lớn, hắn một bên uống rượu, một bên ôm vài nữ tử hiệp ngoạn, ngôn ngữ ngả ngớn cử chỉ phóng đãng, trong lòng Tào Ngọc âm thầm hèn mọn, ra vẻ đạo mạo, thật uổng công chúa đối hắn một mảnh tình thâm, cúi người hành lễ, "Vấn an thái tử."(yuna: ơ thế hóa ra anh này chưa biết nghiệp lớn của chị à)

       Việt Lượng coi như không thấy, vẫn cùng nữ tử bên người liếc mắt đưa tình, muốn nàng ta dùng môi uy rượu, khóe mắt liếc thấy Tào Ngọc tuy cúi đầu, hai đấm đã nắm chặt, cười đến càng thêm tùy ý, "Đáng tiếc mọi nữ nhân trong phủ thái tử của ta cũng không quyến rũ mị hoặc bằng công chúa nhà ngươi, nữ nhân như vậy ta nhất định phải lấy được tới tay." "Ngươi..." Tào Ngọc giận dữ, không kịp phòng bị bị một thị vệ phía sau dùng côn đánh vào đầu gối, "Thấy thái tử còn không quỳ xuống."

       "Răng rắc" một tiếng, Tào Ngọc chỉ cảm thấy gối phải đau nhức, xem ra là xương cốt bị đánh gãy rồi, hắn cắn răng nhịn xuống, vẫn đứng thẳng tắp như trước, mồ hôi trên trán giọt lớn giọt lớn rơi xuống.

       Việt Lượng cười lạnh một tiếng, "Xương có vẻ cứng quá nhỉ, nói cho ta biết, tài phú Mộ Dung quốc rốt cuộc chôn ở nơi nào? Thì ta sẽ không làm khó dễ ngươi, nếu không, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết." Cơ thiếp bên cạnh sớm đã sợ tới mức hoa dung thất sắc, Việt Lượng thấy thế liền trừng mắt, "Đều lăn xuống đi, " vì thế người người chật vật chạy khỏi.

       "Ta không biết, cho dù biết cũng sẽ không nói cho ngươi, " Tào Ngọc thản nhiên nói, một đôi mắt lạnh lùng nhìn Việt Lượng, Việt Lượng càng giận dữ, sử mắt với thị vệ phía sau, thị vệ kia hừ lạnh một tiếng, một cước đá Tào Ngọc ngã lăn, phân phó mấy người trói hắn vào cột, cầm roi da dính nước muối dùng sức quật, trong thời gian ngắn liền khiến Tào Ngọc da tróc thịt bong huyết nhục mơ hồ, Tào Ngọc lại chỉ cắn chặt răng chịu đựng, một câu cũng không nói, Việt Lượng thấy thị vệ kia đã mệt đến mồ hôi đầm đìa, mà Tào Ngọc lại vẫn cắn chặt răng như trước, trong lòng liền càng giận dữ, "Người đâu! Lấy thép nung lửa dưới trọng lao đến đây, cho hắn nếm thử."

       Một thị vệ lấy chậu than nóng cùng thép đến, đặt trong lửa nung lên, mắt thấy thép bị nung đến đỏ bừng, Việt Lượng liền lạnh lùng nói: "Nói mau, bản thái tử không có nhiều kiên nhẫn đâu, nếu ngươi không nói, bản thái tử sẽ để cho ngươi nếm thử tư vị của thịt nướng."

       Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tào Ngọc hèn mọn nhìn hắn một cái, Việt Lượng giận dữ, vẫy vẫy tay, thị vệ cầm thép nướng áp vào ngực Tào Ngọc, mùi da thịt bị cháy tản ra trong không khí, Tào Ngọc cắn môi, thét lớn một tiếng, đau ngất xỉu đi.

    =============================================

       Đường Việt Manh ngồi chờ phải chờ trái cũng không thấy Tào Ngọc về, trong lòng nghi hoặc liền đi Tư Lạc Cục, lại nhìn thấy một thị vệ hoang mang rối loạn chạy đến, thị vệ kia đợi Đường Việt Manh bình lui người hầu, mới nói sự thật cho nàng, thì ra thị vệ này có quan hệ tốt với Tào Ngọc, hôm nay đến phiên hắn trực, thấy Tào Ngọc bị thị vệ phủ thái tử mang đi, trong lòng đã âm thầm khả nghi, nay thấy Tào Ngọc thật lâu vẫn chưa về, biết đại sự không ổn, liền vội vàng đến nói cho Đường Việt Manh.

       Đường Việt Manh suy sụp ngồi xuống, cả người thất hồn lạc phách, nàng biết Tào Ngọc một khi bị đưa vào phủ thái tử, thì chính là lành ít dữ nhiều, nay nếu nàng đi phủ thái tử, Việt Lượng sẽ càng nghi ngờ quan hệ giữa nàng và Tào Ngọc, sợ là chẳng những không giúp được gì mà còn làm Tào Ngọc bị chết nhanh hơn, Đường Việt Manh chưa bao giờ tâm hoảng ý loạn như lúc này, Tào Ngọc là nhược điểm của nàng, nay nàng phải làm thế nào mới có thể cứu được một mạng hắn đây?

       Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta đã muốn đỉnh hảo oa cái, là nhóm tùy ý đi ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuphu