Chương 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Đường Việt Manh mãn nhãn ôn nhu nhìn Tiểu Vỹ, lơ đãng cằn nhằn, cô bắt đầu hoài niệm, "A Tinh, chờ anh có con sẽ biết, Tiểu Vỹ là đứa nhỏ thực khả ái thực nhu thuận, anh không biết đâu, hồi còn nhỏ kì thực nó hay bệnh lắm, tôi còn nhớ rõ hạ đại tuyết năm ấy..."

       Giản lược một nghìn từ, tóm lại chính là dưỡng Tiểu Vỹ vất vả như thế nào, chỉ có một người mẹ là cô thực không dễ dàng, Thẩm Lượng chưa bao giờ quan tâm hai người, cô vừa làm cha lại làm mẹ, sau đó mi phi sắc vũ nói đến Tiểu Vỹ cùng cô sống nương tựa lẫn nhau, con bé làm cô cảm thấy vui vẻ cảm thấy ấm áp như thế nào, đợi cho nói đến lúc kể khi Tiểu Vỹ biết ôm cô, mềm nhu nhu gọi cô một tiếng 'mẹ', cô sâu sắc bắt giữ được trong mắt A Tinh chợt lóe hâm mộ cùng ảm đạm, quả nhiên có vấn đề.

       Cô gọi Tiểu Vỹ, Tiểu Vỹ nghe lời chạy tới, "Ma ma, chuyện gì thế?" Đường Việt Manh săn sóc lau mồ hôi cho Tiểu Vỹ, "Nóng không? Để chú A Tinh dẫn con đi mua chút đồ uống mát nha?"

       A Tinh có chút không thể tin được nhìn Đường Việt Manh, phát hiện cô mãn nhãn ôn nhu, một đôi mắt sáng như sao, ôn nhu như vậy nhìn anh ta cùng Tiểu Vỹ, trong lòng hơi động, Tiểu Vỹ đã như kẹo cao su phác lên ôm anh ta, "Chú A Tinh, Tiểu Vỹ thích uống nước ô mai, " nghe đồng âm nọa nhuyễn này, nhìn Tiểu Vỹ thiên chân hoạt bát, A Tinh cảm thấy cả trái tim đều mềm mại, anh ta không khỏi lộ ra mỉm cười, "Tiểu Vỹ, đến đây, chú A Tinh dẫn cháu đi mua."

       Nhìn thân ảnh một lớn một nhỏ, mặt Đường Việt Manh nhăn nhíu, A Tinh này chẳng lẽ không có khả năng có con? Nếu không lấy tuổi tác tiền tài cùng tướng mạo của anh ta, thì chắc chắn là phải có một bó lớn cô gái chờ gả mới đúng chứ? Trừ phi là Tiêu Dương không cho phép hoặc là thân thể anh ta có chỗ thiếu hụt? Emma, người này cũng là thanh niên tài tuấn, thật đúng là thiên đố hồng nhan a. ( hệ thống đại nhân: đừng có dùng loạn thành ngữ a, cô cái đồ thất học này! )

       Vài ngày tiếp theo, Đường Việt Manh áp dụng thế công ôn nhu đối với A Tinh, cái gì mang Tiểu Vỹ đi siêu thị a, cõng Tiểu Vỹ đi dạo phố a, mang Tiểu Vỹ đi du lịch a, đưa Tiểu Vỹ đi nhà trẻ a, tóm lại chỉ cần là chuyện có liên quan đến Tiểu Vỹ, cô đều cực lực kéo A Tinh theo, Đường Việt Manh vẫn tin tưởng vững chắc một điểm, chỉ cần huy chuẩn cuốc, thì không có đầu tường nào không ngả.

       A Tinh là tâm phúc của Tiêu Dương, có thể nói là vị trí dưới một người trên vạn người, ngày thường lãnh đạm trầm mặc, nay trải qua Đường đại luật sư gập lại bẻ, anh ta liền khôi phục hỉ nộ ái ố mà người bình thường nên có, đối Tiểu Vỹ có chút sủng , ăn uống vui chơi muốn cái gì liền mua cái đó, ngày thường thì mang cô bé đi chơi khắp nơi, dù sao Tiêu tổng lúc gần đi dặn dò anh ta chiếu cố tốt hai người, cũng không tính vi quy, chỉ là anh ta không tự giác đối với Tiểu Vỹ thật sự là thương .

       Một đoạn thời gian tiếp theo, Tiêu Dương đi công tác đàm sinh ý bên ngoài, mấy tháng hỗn xuống, dưới sự cố ý thân cận của Đường Việt Manh, A Tinh đã không coi hai người là ngoại nhân, một ngày không thấy Tiểu Vỹ lại  cảm thấy trong lòng vắng vẻ, mỗi lần nghe Tiểu Vỹ gọi anh ta 'chú', anh ta đều nghĩ, nếu nó gọi mình là ba thì thật tốt, đáng tiếc đời này không có cơ hội như vậy....

       Rốt cục đến một ngày, Đường Việt Manh ôm lấy Tiểu Vỹ yên lặng không nói gì đứng trong hoa viên, A Tinh làm bộ lơ đãng đi qua cô vài lần, mỗi lần đều nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác kinh ngạc của cô, rốt cục nhịn không được hỏi, "Triệu Ninh, cô làm sao vậy? Có phải Tiểu Vỹ có chuyện gì không?"

       Vừa nhắc tới Tiểu Vỹ, mắt Đường Việt Manh chậm rãi đỏ lên, cô đang muốn nói chuyện, lại nghĩ đến không thể nói trước mặt Tiểu Vỹ, vội vàng bảo con bé về phòng chơi, đuổi Tiểu Vỹ rồi, hai mắt Đường Việt Manh đã đẫm lệ mông lung, "A Tinh, Tiêu Dương qua vài ngày sẽ trở lại , tôi sợ, tôi cực kỳ sợ, anh biết không? Gã dùng Tiểu Vỹ uy hiếp tôi, nếu tôi không theo gã, gã sẽ. . ."

       Nói tới đây, Đường Việt Manh nghẹn ngào nói không được nữa, thấy A Tinh nhíu mày, trên mặt hiện lên một tia bi ai, cô lau nước mắt, tiếp tục nói: "Tôi sợ tôi ngày nào đó không cẩn thận đắc tội gã, gã sẽ. . . sẽ lấy mạng Tiểu Vỹ."

       Trên mặt A Tinh càng khổ sở, anh ta theo Tiêu Dương nhiều năm, thủ đoạn Tiêu Dương thế nào anh ta cực hiểu, năm đó Tiêu Dương vì muốn cấp dưới trung tâm, đã tiêm cho bọn họ một loại thuốc tuyệt đường có con, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ thanh âm lạnh lùng của Tiêu Dương, "Đã không có con, các người vốn không còn hậu cố chi ưu, sẽ không có bất luận kẻ nào có thể áp chế các người."

       Đường Việt Manh trộm liếc A Tinh, thấy vẻ mặt anh ta bi thương cùng ngẩn ngơ, phỏng chừng đang hồi tưởng lại chuyện cũ kinh khủng nào đó rồi, cô lại nổi cảm tình, vẻ mặt bi thương uyển uyển, tiếp tục nói: "A Tinh, Tiểu Vỹ là một đứa trẻ đáng thương, từ lúc sinh ra đến bây giờ, trừ bỏ người mẹ là tôi này, thì chưa có ai thật tình yêu thương nó hết, bà nội nó ghét bỏ nó là cái bồi tiền hóa, không đánh thì mắng, ba của nó có tân hoan, có con gái này chỉ là trói buộc, tôi cố lấy dũng khí ly hôn, chính là muốn cho Tiểu Vỹ một gia đình ấm áp, có một người đàn ông thực sự yêu thương xem con bé như con gái ruột, mỗi ngày tôi sẽ nấu cơm cho hai người, Tiểu Vỹ có thể làm nũng trong lòng anh ấy, có một gia đình chân chính, đáng tiếc, ngay cả một yêu cầu nhỏ nhoi như vậy ông trời cũng không muốn cho tôi."

       Nói tới đây, Đường Việt Manh thật sự sầu, Tiểu Vỹ thật sự là đứa nhỏ đáng thương, bà nội chanh chua, phụ thân lạnh nhạt ghét bỏ, mẫu thân yếu đuối vô năng, con bé quá vô tội, từ khi xuất hiện trên cõi đời này chưa từng được sống ngày lành, phần lớn cha mẹ thiên hạ đều là hổ dữ không ăn thịt con, lại cố tình có vài người không bằng súc sinh.

       Vẻ mặt A Tinh có chút ngẩn ngơ, anh ta thở dài, an ủi nói: "Cô yên tâm, không sao, chỉ cần cô không chọc Tiêu tổng không vui, thì anh ta sẽ không làm gì Tiểu Vỹ đâu ." Lúc nói những lời này, thực ra trong lòng A Tinh cũng biết không ổn, tính cách Tiêu Dương âm tình bất định, thủ đoạn ngoan độc, anh ta thật sự không biết con người đó sẽ đối đãi với hai mẹ con đáng thương này thế nào nữa.

       Đường Việt Manh vẫn như trước bi thương, đã tiêm xong cho A Tinh một liều thuốc mạnh, tiếp theo là chậm rãi đôn, hầm chế , chỉ cần có kiên nhẫn, một ngày nào đó anh ta sẽ trở thành vũ khí lợi hại nhất của cô.

       "Leng keng, " chuông cửa biệt thự vang lên, hai người nhìn phía ngoài cửa, Đường Việt Manh ngạc nhiên phát hiện Thẩm Lượng vẻ mặt khiếp đảm tại cửa, trong tay còn cầm một món đồ chơi cho trẻ con, A Tinh thầm nhíu mày, đón trước hỏi: "Tiêu tổng không ở đây, Thẩm tiên sinh đến là có chuyện gì?" A Tinh có chút khí thế , Thẩm Lượng khúm núm nhìn anh ta một cái, ngập ngừng nói: "Tôi đến xem con gái, mấy tháng không thấy, có chút nhớ nó."

       A Tinh giật mình, lạnh lùng nói: "Thẩm tiên sinh thật đúng là từ phụ nha, hẳn là lúc trước rất thương con gái đi." Trong lòng Đường Việt Manh cười thầm, xem ra A Tinh này thật quý Tiểu Vỹ, nếu không lấy lập trường của anh ta, làm sao có thể nói ra lời cay nghiệt như vậy, chỉ tiếc cay nghiệt có thừa ác độc không đủ, vì thế cô bổ sung một câu, "A Tinh, anh nói không đúng rồi, Thẩm tiên sinh đã sắp thành cha , tự nhiên là lúc nào cũng phải bày ra bộ dáng từ phụ chứ." Nói xong sau u oán nhìn thoáng qua Thẩm Lượng.

       A Tinh mỉm cười, người phụ nữ này nói lời ác độc lên thật đúng là đủ làm người tức chết, anh ta không thèm nhắc lại, mở đại môn cho Thẩm Lượng vào, Thẩm Lượng nhìn thấy bộ dáng u oán của Đường Việt Manh, tâm xúc động, gã nhớ lúc yêu Triệu Ninh, mỗi lần hai người phải tách rời, cô cũng đều lưu luyến nhìn gã như vậy, đúng vậy! Tình cảm lưu luyến nhiều năm như vậy, Triệu Ninh làm sao có thể quên gã chứ!

       Gã bước lên trước, "Triệu Ninh, em gần đây có khỏe không? Tiểu Vỹ thế nào?" Đường Việt Manh xoay người về phía A Tinh nhìn Thẩm Lượng, trong mắt hiện lên một chút sầu não một chút quyến luyến, vừa đúng làm cho Thẩm Lượng xem nhất sở nhị thanh, gã không khỏi kích động , đây là Triệu Ninh đối gã dư tình chưa hết a... gã thật sâu đánh giá người phụ nữ trước mắt, lịch sự tao nhã, ngũ quan xinh xắn, giơ tay nhấc chân là mị hoặc thiên thành, không khỏi âm thầm nuốt xuống nước miếng, người phụ nữ này mấy tháng trước vẫn là của gã , đáng tiếc hiện tại lại thành minh châu của người khác rồi.

       Đường Việt Manh cười lạnh, "Tôi rất khá, Tiểu Vỹ thực tốt, không nhọc anh quan tâm, nhanh chút đi đi, " ánh mắt quan tâm nhìn Thẩm Lượng, ý bảo bên cạnh còn có A Tinh, bảo gã nhanh chút trở về, Thẩm Lượng nghe Tiêu San nói anh trai đi công tác không ở đây, cố lấy dũng khí mới dám tới, nay thấy A Tinh ở trong này, liền run như cầy sấy, vội vàng thả đồ chơi cho trẻ con, cáo biệt, trong lòng Đường Việt Manh cảm khái, bye, tra nam, lần sau chúng ta gặp nhau trong bệnh viện.(yuna: chị thâm thiệt)

       Quả nhiên vài ngày sau Tiêu Dương trở lại văn phòng, chưa kịp về nhà, gã đã gọi A Tinh vào văn phòng, con người đen ý vị thâm trường nhìn A Tinh, "A Tinh, trong khoảng thời gian tôi không ở đây, Triệu Ninh có chuyện gì không?"

       A Tinh cung kính trả lời: "Tiêu tổng, trong khoảng thời gian này tiểu thư trừ bỏ mang theo Tiểu Vỹ ra ngoài du ngoạn, thì là ở trong hoa viên dưỡng hoa cỏ, không có gì đặc biệt phát sinh."

       Tiêu Dương hừ một tiếng, con ngươi hẹp dài lẳng lặng nhìn A Tinh, trong lòng A Tinh hiểu được, anh ta không phải người đầu tiên giám thị Triệu Ninh, càng sẽ không phải là người cuối cùng, biểu tình anh ta do dự, ánh mắt trốn tránh , "Tiêu tổng, mấy ngày hôm trước có một việc, tôi không biết có nên nói hay không."

       "Nói đi, giữa chúng ta có cái gì mà phải nói hay không nói?" Tiêu Dương trong trẻo nhưng lạnh lùng nói.

       A Tinh do dự một hồi, chậm rãi nói chuyện Thẩm Lượng đến thăm Tiểu Vỹ ra, anh ta đương nhiên sẽ không tô đen Đường Việt Manh, hơn nữa bởi vì quý Tiểu Vỹ, anh ta càng đối với chuyện Thẩm Lượng bội tình bạc nghĩa ghét cay ghét đắng không thôi, bởi vậy thêm mắm thêm muối nói một phen Thẩm Lượng như thế nào lưu luyến không rời, như thế nào dùng ngôn ngữ thử Triệu Ninh, kể ra tâm sự của gã, nói gã hối hận ly hôn linh tinh , sau đó nói Triệu Ninh chỉ là không thèm nhìn, rồi sau đó gã liền rời đi.

       Lúc Tiêu Dương bên ngoài, người hầu biệt thự đã truyền tin cho gã, Thẩm Lượng tới thăm Tiểu Vỹ, chỉ là không nghe được bọn họ nói chuyện gì, nhưng lúc  Thẩm Lượng chạy về biểu tình thập phần phẫn nộ, bởi vậy gã cũng tin lời A Tinh vài phần, trong lòng âm thầm cáu giận Thẩm Lượng, trên mặt lại thản nhiên.

       "A Tinh, em rể này của tôi sợ là gần đây có chút nhàn, no ấm tư dâm dục, cho anh ta nếm thử chút khổ đi, để cho anh ta hiểu thân phận của mình, " nhìn thấy A Tinh hơi đăm chiêu, lại bổ sung nói: "Đừng để Tiêu San biết, anh biết phải làm thế nào rồi chứ?"

       "Vâng."

       Tiêu Dương vẫn chưa về, gã đến nhà một tình phụ, điên loan đảo phượng vài ngày, trong lòng vẫn nhớ Đường Việt Manh, nghĩ nghĩ vẫn là quyết định trở về, Đường Việt Manh sớm được A Tinh hội báo, biết chuyện Tiêu Dương thu thập Thẩm Lượng, Thẩm Lượng phải nằm bệnh viện ít nhất một tuần, nay Tiêu San phải mang cái bụng rất to cùng với Lý Lan Chi đi chiếu cố gã, ai. Cô có tính liệu sự như thần hay không  a, chỉ là cô lại xem nhẹ cảm tình của Tiêu Dương đối với em gái, sớm biết vậy thì thêm một phen hỏa, làm cho hóa đấy nằm ít nhất  một tháng.

       Đường Việt Manh không ngờ Tiêu San đối tra Thẩm Lượng kia thật đúng là khăng khăng một mực như vậy, nay hết thảy đều đi theo kế hoạch của cô mà tiến hành, nếu Tiêu San phát hiện Tiêu Dương thương tổn Thẩm Lượng, nếu Tiêu Dương phát hiện em gái gã quan tâm vì người đàn ông phế vật kia mà phản bội gã, không biết đến lúc đó biểu tình gã thế nào nha? Thật đúng là chờ mong a.

       Đang lúc cô ngồi trước cửa sổ khổ suy, Tiêu Dương đã vào trong phòng, mắt thấy bên cửa sổ sát đất ánh chiều tà như họa, ánh sáng màu vàng mông lung chiếu  trên người Đường Việt Manh, thế nhưng phân không rõ đến cùng là ánh nắng tươi sáng hay là người đàn bà quyến rũ câu hồn đoạt phách này? Trong lòng vừa động, không khỏi đi lên ôm lấy cô, cằm để trên vai cô, "Ninh Nhi, có nhớ anh không? lần này em làm tốt lắm, không làm anh thất vọng."

       Đường Việt Manh bĩu môi, trong lòng âm thầm phun tào, tra nam này không biết có bao nhiêu đàn bà, lại còn yêu cầu người khác lập đền thờ trinh tiết cho mình, Mary cách vách đàn ông a, lời thề son sắt chỉ yêu một người, lại đương nhiên ngủ với vô số người, yên tâm thoải mái yêu cầu mọi người phụ nữ phải thủ tiết vì mình, a phi, vô nghĩa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuphu