Chương 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Việt Manh chỉ cảm thấy phía sau mềm nhũn, Tiêu Dương đã buông cô, cô nằm trên mặt đất giả bộ bất tỉnh, nhãn tình lại mị thành một tuyến quan khán sự việc, hiện trường rối loạn, cũng không có người chú ý tới cô, phỏng chừng cho dù cô đột nhiên xác chết vùng dậy, cũng sẽ không có người kỳ quái. Nguyên lai trong lúc các bảo tiêu quần ẩu Thẩm Lượng, Tiêu San khóc hô chắn ở phía trước, bảo tiêu kia không kịp dừng thế một quyền đấm vào bụng Tiêu San, Tiêu San ôm bụng té trên mặt đất, đau đến tru lên, hạ thân chậm rãi chảy ra một đống máu, mọi người ở hiện trường nháy mắt kinh ngốc, đúng lúc xe cứu thương để đưa Đường Việt Manh đến bệnh viện tới, vì thế bác sĩ nâng hai cái cáng, mỗi người một bình dưỡng khí, kéo hết đến bệnh viện. Đường Việt Manh nằm trên xe cứu thương, cảm giác được Tiêu Dương như kiến bò trên chảo nóng, một hồi sờ sờ cô, một hồi sờ sờ Tiêu San, sau đó thở dài một tiếng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu đứt quãng của Tiêu San, tâm tình Đường Việt Manh có chút kém, cô không dự đoán được tình huống của Tiêu San, nguyên bản chỉ là muốn hai anh em này trở mặt thành thù, đạt thành chấp niệm của Triệu Ninh, lại không tưởng được Tiêu San sẽ lâm vào cảnh lưu sản nguy hiểm này. Đường Việt Manh tuy vô tình vô sỉ cố tình gây sự, người lại đủ giảo hoạt gian trá âm hiểm, là nhân vật phản diện kinh điển, nhưng cô có giới hạn của mình, một là sẽ không hạ ngoan thủ với tiểu hài tử, dù sao trẻ con là vô tội, hai là cô sẽ không bao giờ hi sinh người trung thành với mình, tỷ như Tào Ngọc, cô chưa bao giờ nhẫn tâm lợi dụng anh. Trong lòng cô âm thầm lắc đầu, đây đúng là hữu ý tài hoa hoa bất khai, vô tâm sáp liễu liễu thành ấm, xem ra cô phải điều chỉnh kế hoạch, binh đi hiểm chiêu, nếu không Tiêu Dương cũng sẽ không bỏ qua cho cô, dù sao cô cùng Thẩm Lượng cũng coi như gián tiếp tạo thành tình trạng hiện nay của Tiêu San, Tiêu Dương lại là người giận chó đánh mèo, không thể nói lý . Xe cứu thương rốt cục đến bệnh viện, Đường Việt Manh chỉ đơn giản băng cái trán, sau đó kiểm tra toàn thân, thẳng đến xác nhận cô không có việc gì, mới đưa cô vào phòng săn sóc đặc biệt, ni mã có tiền chính là hảo, Tiêu San lại không may mắn như vậy, trực tiếp bị kéo vào phòng cấp cứu. Đường Việt Manh mỹ mỹ ngủ, thẳng đến sáng hôm sau tỉnh lại, cô hơi hơi mở mắt, đôi mắt không hề có tiêu cự nhìn xung quanh, hai tay đã bị một người bắt lấy, bên tai truyền đến thanh âm của Tiêu Dương, "Ninh Nhi, em tỉnh rồi hả? Có khỏe không?, " thanh âm Tiêu Dương mang theo mỏi mệt cùng khàn khàn. Đường Việt Manh kinh hoảng nhìn xung quanh, hất tay Tiêu Dương, không tiêu cự loạn duỗi chung quanh, "Tiêu Dương, Tiêu Dương, anh ở đâu? Vì sao không bật đèn? Anh bật đèn đi a, vì sao chỗ này tối vậy, anh bật đèn đi a." Nói đến sau, trong thanh âm đã mang theo một tia run run cùng nghẹn khóc. Tiêu Dương quá sợ hãi, gã vội quơ quơ trước mắt Đường Việt Manh, thấy con ngươi đen của cô căn bản là không có phản ứng, chỉ mờ mịt nhìn xa xa, gã liền lập tức la lớn: "Bác sĩ, mau tới đây, cô ấy làm sao vậy?" Vì thế một đám bác sĩ chạy tới, dưới một đống dụng cụ kiểm tra, dưới câu trả lời của Đường Việt Manh liên tục kiên trì là cái gì cũng không nhìn thấy, bác sĩ trăm tư khó giải, võng mạc cùng thần kinh thị giác của bệnh nhân này đều hoàn hảo không tổn hao gì, phỏng chừng là từ trên lầu ngã xuống, tụ huyết tạm thời áp bách thần kinh, gây ra hiện tượng tạm thời mù. Mặt Tiêu Dương đen lại khi nghe tin tức này, "Vậy khi nào mới có thể hồi phục thị lực?" "Không biết, hiện tại ai cũng không nói chính xác được, còn phải xem trình độ tan của tụ máu, có thể là ngày mai cũng có thể là một năm sau." Trong lòng Tiêu Dương thầm mắng, một đám phế vật, trên mặt cũng không hiện, chỉ thản nhiên nói: "Hảo, tôi đã biết, trước điều trị đi, về sau chậm rãi nói sau." Đường Việt Manh khi nghe Tiêu Dương ấp a ấp úng nói rõ tin, trên mặt không chút biểu tình, như trước mờ mịt nhìn tiền phương, thật lâu sau mới nhẹ nhàng nói: "Nguyên lai là tôi mù , về sau tôi không thể thấy , có phải không?" Sau khi Tiêu Dương khổ sở nói phải sau, Đường Việt Manh rốt cục gào khóc, "Tôi không nhìn thấy! Tôi không nhìn thấy! Tôi thành phế vật !" Thanh âm của cô bi thương uyển uyển, mang theo lực rung động cực tốt, Tiêu Dương nhịn không được ôm cô, "Tốt lắm, đừng khóc, anh sẽ dẫn em đến các bác sĩ tốt nhất trên thế giới, anh sẽ mang em ra ngoại quốc trị liệu, nhất định sẽ chữa khỏi cho em, Ninh Nhi, không nên trách San San, nó cũng là người bị hại, hết thảy đều là lỗi của Thẩm Lượng." Thanh âm Tiêu Dương bình tĩnh vô ba, nhưng Đường Việt Manh lại nghe được tia hàn ý, trong lòng thở dài, xem ra Tiêu San thật sự lưu sản rồi, nếu không Tiêu Dương cũng sẽ không có thần thái như thế. Cô ỷ trong lòng Tiêu Dương, thần thái điềm đạm đáng yêu, một đôi con ngươi sáng như nước không hề có tiêu cự nhìn Tiêu Dương, "Tiêu Dương, anh sẽ ghét bỏ em sao?" Tiêu Dương nghĩ đến nay Đường Việt Manh thành như vậy đều là lỗi của Tiêu San, trong lòng có chút áy náy, vội an ủi nói: "Không có việc gì, anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em." Trong lòng Đường Việt Manh cười lạnh, lời tránh nặng tìm nhẹ này của anh thật đúng là dễ nghe a, sao không nói thẳng cmn ra là anh không muốn ở cùng với người mù? Cũng đúng thôi, là một tổng tài, một tổng tài anh tuấn nhiều tiền, bên người kiểu gì chả có oanh oanh yến yến vờn quanh, đừng có nói là người mù, cho dù đối tượng là Tây Thi Chiêu Quân, phỏng chừng cũng là hồng nhan vị lão ân tiên đoạn thôi, nhưng mà tán gã này cũng không nằm trong kế hoạch của cô, cho nên cô mới lười quản gã đâu. Cô cố ý làm bộ cảm thấy mỹ mãn, "Tiêu Dương, cám ơn anh đối em tốt như vậy, em sẽ không trách Tiêu San, ngược lại em còn phải cảm tạ cô ấy, bởi vì nhờ cô ấy em mới có thể biết anh, mới có thể yêu anh, bởi vì là anh, em mới có thể một lần nữa được yêu , em muốn cảm tạ trời xanh, có được một người đàn ông xuất sắc như anh."(yuna* chà xát cánh tay*) Đường Việt Manh một bên phun lời kịch một bên cười đến thắt cả ruột, Emma thần mã quyển tổng tài nào cũng đều có ngược luyến tình thâm chó má, rất ghê tởm , đoạn kịch này là cô mượn bản quyền trong một quyển tổng tài nào đấy, hình như là một quyển thiên lôi văn cái gì tổng tài ngược ta trăm ngàn lần, ta vẫn như lúc ban đầu yêu tổng tài, nga, cô cư nhiên còn nhớ rõ một ít lời kịch, ni mã thật đúng là tam quan đều muốn hỏng mà. Tiêu Dương có chút áy náy, vội dặn dò Đường Việt Manh hảo hảo nghỉ ngơi, sau đó liền vội vàng đi xem Tiêu San. Lúc Đường Việt Manh nhắm mắt dưỡng thần, mơ hồ cảm giác trong phòng có người, lập tức thấp giọng hỏi: "Là ai?" Một thanh âm nhẹ nhàng trả lời: "Là tôi, " nguyên lai là A Tinh, thật tốt, rốt cục đến đây, lão nương chờ anh hảo vất vả! Cô vội vàng nói: "A Tinh, anh có xem Tiểu Vỹ không? Lúc tôi không ở đấy, Trương mẹ có đối tốt với nó không? Di, làm sao vậy? Nghe giọng anh không tốt lắm, Tiểu Vỹ có chuyện gì sao?" Thanh âm A Tinh có chút mệt mỏi, "Triệu Ninh, tôi tới là muốn nói cho cô, tình thế không quá diệu, cô biết không? Bởi vì quan hệ của tiểu thư với Thẩm Lượng, không cẩn thận va chạm, đứa nhỏ sinh non, bởi vì thiếu dưỡng khí quá dài, đầu óc đứa nhỏ bị hao tổn, đời này chỉ có thể si ngốc thôi." Đường Việt Manh kinh ngạc che miệng lại, A Tinh tiếp tục nói: "Tiểu thư xuất huyết nhiều, tuy cứu lại được, nhưng là thân thể bị hao tổn, cuộc đời này chỉ sợ không thể có con lần nữa, đối với một phụ nữ mà nói, cuộc đời này của tiểu thư xem như bị hủy rồi." Đường Việt Manh trầm mặc không nói, tuy cô thực khinh bỉ Tiêu San, nhưng dù sao chuyện cũng không liên quan tới cô, nhiệm vụ của cô là hoàn thành chấp niệm của Triệu Ninh, bởi vậy khi nghe được kết quả này cô không vui cũng chẳng buồn, có lẽ đối với cô mà nói đây chỉ là một câu chuyện xưa của người khác mà thôi. A Tinh rốt cục nói đến chính sự, "Tiêu tổng giận chó đánh mèo với Thẩm Lượng, anh ta nói. . . Anh ta nói... tiểu thư đã không thể có con, cũng sẽ tuyệt không cho phép Thẩm Lượng có con, bởi vậy liền cho gã uống dược chung thân không dựng dục, đuổi gã cùng với mẹ gã ra khỏi thành phố này, Thẩm Lượng nay không có công tác, người cũng bị đánh thành nửa tàn phế, chỉ có thể dựa vào Lý Lan Chi và Lan Lan lượm ve chai sống qua ngày." "Đuổi ra ngoài? Tiêu San bỏ được sao?" Đường Việt Manh lắc đầu, tra nam thật là thảm , nhưng mà cũng chỉ có thể trách mình thôi, ác giả ác báo, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn. "Tiểu thư có chút điên điên khùng khùng, cũng chả cố được." A Tinh lắc đầu. Đường Việt Manh thở dài, bỗng chung quanh sờ loạn bắt lấy tay A Tinh, "A Tinh, chỗ này có người khác không?" A Tinh lắc đầu, Đường Việt Manh khẩn trương nói: "A Tinh, tôi van anh, mau dẫn Tiểu Vỹ đi đi, Thẩm Lượng thương tổn Tiêu San, tôi sợ Tiêu Dương giận chó đánh mèo với Tiểu Vỹ, Tiểu Vỹ là con gái Thẩm Lượng, nếu Tiểu Vỹ có chuyện gì, Thẩm gia liền thật sự đoạn tử tuyệt tôn ." Trong lòng A Tinh khổ sở, cho dù Đường Việt Manh không nói, anh ta cũng đã mơ hồ đoán được sẽ có kết quả này, có lẽ trước kia Tiêu Dương sẽ xem trên mặt mũi của Triệu Ninh mà không thương tổn con bé, nhưng mà nay Triệu Ninh đã bị mù, Tiêu Dương đã chẳng còn hứng thú với Triệu Ninh, như vậy còn ai che chở Tiểu Vỹ đây? Anh ta nhớ tới Tiểu Vỹ mỗi lần nhìn thấy anh ta sẽ luôn nở rộ nụ cười ngọt ngào, sẽ lặng lẽ nói bên tai anh ta: "Chú A Tinh, ma ma nói, chú đối với cháu còn tốt hơn cả ba cháu, về sau cháu sẽ gọi chú là A Tinh ba ba nha, chúng ta kéo ngoắc ngoắc nào." A Tinh bỗng hạ quyết tâm, cả đời anh ta làm vô số chuyện thương thiên hại lý, lại chưa bao giờ làm một chút chuyện cho bản thân mình, nay anh ta đã có người vướng bận, đã có người làm cho anh ta thật lòng yêu quý, đó là trân bảo mà anh ta thiết tha mơ ước, anh ta tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn cô bé, ai cũng không thể! "Triệu Ninh, cô yên tâm, tôi sẽ hảo hảo chiếu cố Tiểu Vỹ, cô chỉ cần để Tiêu Dương mang cô xuất ngoại trị liệu là được, chuyện còn lại cứ giao cho tôi, " A Tinh nói trảm đinh chặt sắt. Đường Việt Manh tự nhiên hiểu anh ta có ý gì, cảm kích nói: "Cám ơn anh, A Tinh ba ba, Tiểu Vỹ nói với tôi, nó muốn vĩnh viễn gọi anh như vậy, có chuyện gì anh hãy đi tìm người kia, anh ấy nhất định sẽ giúp anh ." A Tinh biết là cô nói cảnh sát kia, hơi vuốt cằm tỏ vẻ hiểu được. Một đoạn thời gian tiếp theo, Tiêu Dương thấy thân thể Tiêu San tuy dần khỏi hẳn, nhưng vẫn si ngốc ngu ngơ như trước, trong lòng rất sốt ruột, hơn nữa Đường Việt Manh mỗi ngày ở trước mặt gã các loại ta thấy do thương phẫn đáng thương trang vô tội, rốt cục gã quyết định ủy thác toàn bộ chuyện trong công ty cho A Tinh, còn chính gã thì mang Đường Việt Manh cùng Tiêu San đến nước ngoài chữa bệnh. A Tinh tự nhiên các loại kinh sợ, vội vàng tỏ vẻ bản thân sẽ mang tiểu thư cùng Triệu Ninh ra nước ngoài, chuyện công ty bản thân quả thực là không gánh vác nổi, cứ như vậy, vài phần nghi hoặc trong lòng Tiêu Dương cũng tan thành mây khói, "A Tinh, cậu theo tôi đã nhiều năm như vậy, chuyện hàng ngày cũng đã xử lý qua, nếu có việc gấp thì cứ gọi điện hoặc là gửi bưu kiện cho tôi, tôi sẽ xử lý , mỗi ngày tôi sẽ hỏi cậu chuyện công ty, cậu không cần tự coi nhẹ mình." A Tinh đành phải gật đầu xưng vâng. Tiêu Dương mang theo Đường Việt Manh cùng Tiêu San đến một bệnh viện lớn ở Mỹ, ở đấy bệnh tình Tiêu San dần được khống chế, dần dần có chút thanh tỉnh, nhưng vẫn có chút mơ hồ như trước, Tiêu Dương cũng chỉ có thể tiếp tục trị liệu, mà Đường Việt Manh thì không hề tiến triển, dù sao đối với bất luận chuyện gì hoặc là người nào cô cũng chỉ có một chữ, "no, " bởi vậy, bác sĩ cũng chỉ có thể lắc đầu, các cơ năng về mắt của bệnh nhân này hoàn toàn không có vấn đề, lại luôn khăng khăng không nhìn thấy, bác sĩ cũng chỉ có thể nói Tiêu Dương, tiến hành chậm rãi trị liệu. Tiêu Dương ở Mỹ ba tháng, thời gian đầu mỗi ngày A Tinh đều điện thoại lại đây hỏi, dần dần điện thoại càng ngày càng ít, gã gọi qua, A Tinh cũng chỉ qua loa cho xong, liền vội vàng treo máy, cuối cùng Tiêu Dương rốt cục không nhịn được, lưu lại một bút tiền cho Đường Việt Manh, để cho cô tiếp tục trị liệu ở Mỹ, liền mang theo Tiêu San vội vàng về nước. Đường Việt Manh tiếp tục ở Mỹ thảnh thơi thảnh thơi lung lay nửa tháng, tại một ngày nào đấy nhận được một cú điện thoại xong, lập tức tỏ vẻ hai mắt đã hồi phục thị lực, yêu cầu lập tức xuất viện, bác sĩ kiểm tra sau, thấy các hạng chỉ tiêu của cô vẫn như trước chả có gì biến hóa, trăm tư khó giải, nhưng mà lại không ra cái nguyên nhân gì đành phải thả Đường Việt Manh xuất viện. Thì ra ngày đấy Đường Việt Manh gặp sự tình có biến, cái khó ló cái khôn, quyết định trang mù, đây cũng là một bước cờ hiểm bất đắc dĩ của cô. Đường Việt Manh biết rõ tính cách Tiêu Dương, nhìn thấy thảm trạng của Tiêu San, nhất định sẽ giận chó đánh mèo người ngoài, nếu cô chỉ là bị té thương, Tiêu Dương nhất định sẽ không bỏ qua cho cô, nhưng nếu cô có thể trang mù, có lẽ có thể tránh được kiếp nạn, thuận tiện còn có thể hướng dẫn A Tinh ra quyết định, cô hiểu loại bệnh này chính là nhất gia chi ngôn, chỉ cần cô chết cắn không nhìn thấy, bác sĩ liền vô kế khả thi, chỉ có thể nói mấy lời kiểu như chậm rãi khang phục linh tinh. Đường Việt Manh xuống sân bay, đã có mấy người chờ ở đấy, chẳng những có Tiểu Vỹ, A Tinh, còn có Lâm Ngọc cùng một đôi lão phu phụ, lão phu nhân thấy Đường Việt Manh, nhịn không được khóc tiến lên ôm lấy cô, lão tiên sinh coi như bình tĩnh, ở một bên mỉm cười, trong mắt cũng là ẩn hiện nước mắt. Trong lòng Đường Việt Manh bỗng dâng lên sầu não, cái loại tình cảm mãnh liệt như thế này, làm cho cô vừa khóc vừa ôm lấy lão phu nhân cùng lão tiên sinh kia, "Ba mẹ, thật là hai người, hai người đã tha thứ cho con rồi sao?" Ni mã lại là chấp niệm của Triệu Ninh, sớm biết hôm nay làm gì lúc trước làm vậy. Triệu mẹ lau nước mắt, "Hài tử ngốc, ba mẹ đã sớm tha thứ con, chính là mỗi lần mẹ gọi điện đều là mẹ chồng con tiếp, bà ta nói con là người Thẩm gia rồi, bảo mẹ đừng có tìm con nữa, nếu không phải Lâm cảnh sát gọi điện cho ba mẹ, ba mẹ còn không biết con gặp chuyện lớn như vậy, Ninh Nhi, con chịu nhiều ủy khuất như vậy, vì sao không nói cho ba mẹ? Chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cái súc sinh Thẩm Lượng kia!" Đường Việt Manh ô nức nở khóc, trong lòng thầm nghĩ, khóc cái rắm, là bánh bao còn oán cẩu đi theo, ngại quá, Triệu phu nhân, ta nói sai rồi, ngài không phải bánh bao, ngài là thịt băm. A Tinh đơn giản nói sự tình trải qua với Đường Việt Manh, thì ra trong mấy tháng Tiêu Dương không ở đây, anh ta đã tìm kiếm căn cứ chính xác về việc Tiêu Dương buôn lậu làm ăn phi pháp trước kia khi dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dưới sự trợ giúp của Lâm Ngọc, trực tiếp vượt qua ô dù địa phương đưa đến cục công an, cục trưởng phi thường coi trọng việc này, lập tức bắt đầu điều tra, dưới sự trợ giúp của A Tinh, cuối cùng cũng đủ chứng cớ khởi tố Tiêu Dương. "Yên tâm đi, lúc này ai cũng không cứu được gã, Tiêu Dương nhất định sẽ bị phán tù chung thân, công ty cũng đã bị niêm phong, chuyện của A Tinh anh sẽ cầu tình trước pháp luật." Lâm Ngọc ở một bên bổ sung , một đôi con mắt sáng ôn nhu nhìn Đường Việt Manh. "Tiêu San đâu?" Đường Việt Manh hỏi. "Tiêu San sau khi tỉnh lại, hận chết Tiêu Dương, mang theo con mình đi mất, hiện tại cũng không biết ở đâu?" A Tinh lắc đầu. Đường Việt Manh thở dài, Lâm Ngọc săn sóc cầm tay cô, "Manh Manh, không có việc gì , hết thảy qua rồi." Đường Việt Manh bỗng cảm thấy ngón áp út có cái gì, giật mình nhìn lại, ngón áp út tay phải có một chiếc nhẫn lòe lòe sáng lên, cô nâng mâu nhìn con ngươi trầm như hải sáng như ngọc của Lâm Ngọc, "Manh Manh, gả cho anh nhé'' Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đêm nay tăng ca về nhà mã tự quá muộn , không kịp sửa chữ sai cùng hồi bình luận, thỉnh thân nhóm thứ lỗi. Cám ơn thân nhóm vẫn duy trì, đưa lên thêm vào phiên ngoại tiểu kịch trường, hy vọng thích: ========================================================== Triệu ba ba ở bên cạnh vừa lòng nhìn Lâm Ngọc, chậm rì rì nói: "Ninh Nhi, dịch cầu vô giá bảo, nan đắc hữu tình lang."(yuna: bảo vật vô giá dễ cầu, tình lang tốt khó kiếm) Đường Việt Manh thở dài, nay chấp niệm của Triệu Ninh đã đạt thành, Tiểu Vỹ có Triệu phụ Triệu mẫu cùng A Tinh chiếu cố, cô lại sắp xuyên rồi, còn nói cái gì tình yêu cái gì kết hôn, hết thảy đều là mây bay a. Khẽ cắn môi, mặc kệ nó, gả thì gả đi, nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mặc sử kim tôn không đối nguyệt(yuna: đời người đắc ý hãy vui tràn, chớ để bình vàng suông bóng nguyệt), có thịt ăn chạy nhanh ăn, đừng đợi hết thịt mới bi thiết.(yuna: cho ta một bông hoa cúc, ta sẽ bao dung toàn bộ thế giới – Trích ' bẻ thẳng thành cong') Vì thế Đường đại luật sư không hề rụt rè cũng không hề nói thêm nữa liền gật đầu đáp ứng, lại làm cho người chung quanh mở rộng tầm mắt, nguyên lai một đống người ở sân bay thấy một người đàn ông cầu hôn, cô gái kia thì vẻ mặt trầm tư, tưởng đang nghĩ cái chủ ý làm khó dễ gì, lại không thể tưởng được thần thái cô gái kia quyết tuyệt, trảm đinh chặt sắt nói, "Đi, khi nào thì làm giấy chứng nhận kết hôn?" Người vây xem nhất thời bình tĩnh tan cuộc . Dưới sự đề tâm điệu đảm của Đường Việt Manh, hai người vượt qua mười năm hạnh phúc, Lâm Ngọc cực kì yêu cùng bao dung cô, đối Tiểu Vỹ như con thân sinh, hai người sống những ngày ngọt ngào bình thản, giống như đại đa số đôi vợ chồng bình thường khác, săn sóc chiếu cố cho nhau, tương cứu trong lúc hoạn nạn. Tại thời điểm mà Đường Việt Manh dần dần nghĩ mình sẽ ở thế giới này sống cùng Lâm Ngọc đến bạch đầu giai lão, tại thời điểm sinh nhật thứ mười tám của Tiểu Vỹ, tại thời điểm Tiểu Vỹ thổi tắt ngọn nến lớn tiếng nói ra "Ba mẹ, con yêu hai người" sau, Đường Việt Manh rốt cục nghe được thanh âm quen thuộc kia. "Nhiệm vụ hoàn thành, nhân vật phản diện thành công thượng vị, khởi động xuyên qua tiếp theo."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuphu