Chương 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Việt Manh tại trấn nhỏ Giang Nam thảnh thơi thảnh thơi vài ngày, mỗi ngày đều du sơn ngoạn thủy, thưởng thức đồ ăn đặc sắc của địa phương, cuộc sống kêu một cái dễ chịu, cô một bên du ngoạn một bên còn không quên giáo huấn Mạt Lỵ Hương, "Cô xem trên đời này còn bao nhiêu chuyện chờ cô đi làm? Công tác của cô đã thể hiện giá trị của cô chưa? Cô đã hiếu kính cha mẹ, báo đáp công ơn dưỡng dục của họ chưa? Cô đã nếm tẫn mỹ thực thiên hạ chưa? Cô đã được du lịch khắp thế giới chưa?"

"Nếu chưa, thì hiện tại cô sẽ phát hiện, tình ái chẳng qua chỉ là gia vị, đàn ông chẳng qua là đồ ăn, như ăn cơm ấy, cho dù có thêm gia vị cũng chẳng qua là để ăn ngon hơn thôi, không hơn, mà ăn cơm cũng chỉ để no cái bụng." Đường Việt Manh hừ một tiếng tiếp tục giáo dục, "Người trẻ tuổi, ai không có thời điểm loli gặp phải một hai cái tra, chỉ là cái tra mà cô gặp phải có chút ghê tởm thôi, huống hồ, nồi nào úp vung nấy, để cho gã tai họa cái tiểu tam ngốc kia đi, cô hẳn là nên cười mới đúng chứ, "

Bộ dáng cái hiểu cái không của Mạt Lỵ Hương lấy lòng Đường Việt Manh thật lớn, cô cười an ủi nói: "Yên tâm, tôi sẽ giúp cô ghê tởm bọn họ , đầu năm nay, so tiện ai so được với tôi? So vô tình vô sỉ cố tình gây sự là sở trường của tôi đó~"

Vì thế Đường đại luật sư lừa dối Mạt Lỵ Hương buông lòng thành công, hai người tiếp tục tiêu dao tự tại, đợi đến lúc về nhà, chấp niệm của Mạt Lỵ Hương cũng trở nên sáng sủa lên, Đường Việt Manh rõ ràng cảm thấy chấp niệm của cô gái này đối với Triệu Dương đã giảm giảm đi rất nhiều, cái này coi như thành công bước đầu đi.

Trở về sau chuyện thứ nhất làm là, Đường đại luật sư sửa sang tốt ảnh chụp, chọn mấy tấm ăn ảnh nhất , nhanh chóng post lên facebook, sau đó viết nhật ký một ngày thật dài, ý tứ đại khái là nói, mình trên đường du lịch lĩnh ngộ ra chân lý nhân sinh, tình ái đều là mây bay, nhân sinh vĩnh hằng cùng hồn nhiên mới là không thay đổi , đừng hỏi cô nhân sinh vĩnh hằng có quan hệ gì với hồn nhiên, năm đó xem qua đản đồng văn thanh xuân, cứ lặp lại nhấn mạnh hai cái từ này, xem qua sau không trứng cũng đau, quỷ mới biết được ý tứ nó là cái thần mã gì.

Lúc này tốc độ tra nam Triệu Dương hồi âm lại nhanh hơn rât nhiều, cô vừa mới post lên, không bao lâu, hóa này đã nhắn lại , "Có lẽ không phải cuộc du lịch, phong cảnh mới là tốt nhất." Đường Việt Manh nhất thời dâng lên cảm giác thất bại, cô nghẹn nửa ngày mới nghĩ ra được từ ngữ văn nghệ, tra tra hạ bút thành văn, thật đúng là trời sinh văn nghệ hóa, trang bức sẽ bị sét đánh a.

Căn cứ vào tiêu chuẩn nữ tính kiểu mới, "Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, giết được ngựa gỗ, phiên được tường vây, mở được hảo xe, mua được hảo phòng, càng đấu qua tiểu tam, đánh thắng được lưu manh." Đường Việt Manh xuất ra bản lĩnh sát ngựa gỗ giữ nhà.

Cô thuần thục đăng kí vài nick, lấy thân phận bạn hữu của Triệu Dương hồi tin nhắn, "Bạn hữu chịu đựng, người xưa đã nói, thế gian nào có thuốc hối hận có thể cho ngươi ăn một lần lại một lần, nào có nước vong tình có thể cho ngươi quên mọi chuyện cũ trước kia, nhưng tôi vẫn muốn nói, người mới sao bằng cố nhân? Cậu nha xứng đáng."

Đăng tốt sau, Đường Việt Manh cười ha ha, loại trò chơi trung nhị lôi chuyện cũ ngày xưa ra dằn vặt nhau này rất thú vị , đỡ cô phải phí sức, loại tiểu mưu kế cô tùy tay là có thể nhặt ra, tin nhắn lần trước hóa này nhắn cho cô đã bị cô chuyển qua kích thích tiểu tam, phỏng chừng hai hóa này nhất định đã nháo mâu thuẫn, cho dù tiểu tam thông minh ẩn nhẫn không phát, tra nam vẫn sẽ vụng trộm theo dõi nhật ký bạn gái trước, lần này chỉ là chút thành ý thôi.

Cô nghĩ nghĩ, y theo tốc độ lần này của Triệu Dương mà xem, chỉ sợ tra này không có sợ hãi a, phỏng chừng tiểu tam đùa lợi thế em tin tưởng anh không phải người như thế nọ kia, thực phù hợp đánh giá của tra nam đối với cô nàng, thiện lương ôn nhu rộng lượng thông cảm, Emma, cũng không biết ghen cùng tức tích cóp cát thành kim tự tháp này, đến một ngày bùng nổ, tra Triệu Dương này có thể chịu được hay không ta?

Vài ngày sau, Đường Việt Manh quả nhiên phát hiện nick của tiểu tam đến xem face của cô, còn giả mù sa mưa nhắn lại, "Biết cô ổn, các bằng hữu đều cao hứng." Emma, đưa lên cửa a, cô lập tức thêm tiểu tam làm bạn tốt, làm bộ không biết thân phận của cô ta, tiểu tam cũng giả vờ giả vịt, nói mình là bằng hữu chung của Mạt Lỵ Hương và Triệu Dương, hai người tán gẫu nóng bỏng.

Tại dưới Đường Việt Manh nửa thật nửa giả thân thiện, vài ngày sau hai người liền xưng chị gọi em, Đường Việt Manh bắt đầu có chút rụt rè, sau đó dưới sự giật dây của tiểu tam, cô bắt đầu không giấu diếm, từ từ nói chuyện lúc trước của cô cùng Triệu Dương, nói lúc trước Triệu Dương quan tâm cô thế nào, nói cái tiện nhân tiểu tam kia chẳng qua là hàng đưa lên cửa không cần tiền, đau khổ cầu xin cô đừng chia tay, nói hiện tại có bằng hữu nói cho cô, hiện tại Triệu Dương thực hối hận, sau đó cô thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa, lưu lại vô hạn mơ màng cho tiểu tam.

Quả nhiên vài ngày sau cô nhận được một cuộc tám gậy tre đánh không đến của bằng hữu Lý Mộc, mời cô tham gia họp lớp, Lý Mộc là bạn Triệu Dương, gã này vẫn cảm thấy Mạt Lỵ Hương yếu ớt, tiểu tam mới là lương xứng với Triệu Dương, vẫn có chút oán thầm với Mạt Lỵ Hương, cảm thấy cô chính là tử triền lạn đánh, mới khiến cho Triệu Dương và tiểu tam không thể đến với nhau.

Đường Việt Manh ăn mặc tịnh lệ, trước khi đi còn không quên cấp nhắn cho tiểu tam, mình đi chỗ nào tham gia họp lớp, tối hôm nay không thể bồi cô nàng nói chuyện phiếm vân vân, sau đó chậm rì rì lung lay đi đến.

Trong bữa tiệc đều là bạn bè của Mạt Lỵ Hương và Triệu Dương, mọi người thấy Mạt Lỵ Hương thần thái sáng láng, cử chỉ tự nhiên hào phóng, làm sao có nửa điểm giống bị vứt đâu, không khỏi có chút tin tưởng chân tướng giống như cô viết trên status, cô buông tay, nói trắng ra chính là quăng Triệu Dương.

Con người là động vật kì quái, ngoài miệng nói đồng tình kì thực trong lòng là khinh bỉ thậm chí giậu đổ bìm leo còn giẫm thêm một cước, ngoài miệng nói cậu làm như thế là không được kì thực lại bội phục trong lòng: ni mã người phụ nữ này đủ ngoan độc, thậm chí trên hành động cũng là ủng hộ, ai mà muốn chọc một người vô tình độc ác như vậy? Vì thế khi mà Mạt Lỵ Hương không còn trở thành đối tượng bị mọi người khinh bỉ cùng đồng tình, thì tiểu tam liền thành đối tượng bị mọi người khinh bỉ và đồng tình.

Lý Mộc cũng đối Đường Việt Manh tò mò, hắn theo lời Triệu Dương biết Mạt Lỵ Hương yếu ớt , kiểu đại tiểu thư tí là phát giận tí lại khóc, mà người phụ nữ trước mắt này có tươi cười động lòng người, nói năng hài hước, làm cho người ta nhịn không được muốn tiến đến nói chuyện. Đường Việt Manh đương nhiên biết ý đồ của Lý Mộc, đơn giản chính là được Triệu Dương nhờ vả, mở cái họp lớp xem nay cô là cái dạng gì, cùng cô ngoạn càn khôn đại na di a, đây căn bản chính là sở trường của cô rồi.

Quả nhiên họp lớp bắt đầu được một hồi, Triệu Dương cũng tới, gã chào hỏi bằng hữu xong liền bên Đường Việt Manh, ánh mắt phức tạp nhìn cô, "Mạt Lỵ Hương, em gần đây có khỏe không?"

Đường Việt Manh cười kêu một cái sáng lạn nhe, "Tốt lắm a, mấy hôm trước tôi mới đi du lịch, phong cảnh tốt lắm, tôi thực vui vẻ."

"Mạt Lỵ Hương, em có thể quên anh là tốt rồi, anh cũng yên tâm, " Triệu Dương cúi đầu nói.

Đường Việt Manh cười nhẹ, sóng mắt lưu chuyển, trăm mị tẫn hiển, "Tôi nhiều việc mà, " nhất thời nghẹn Triệu Dương sửng sốt, không nói nên lời, Đường Việt Manh cười cười, "Triệu Dương, anh gần đây khỏe không? Tôi muốn nói với anh..." Cô cố ý dừng một chút, khiến tâm Triệu Dương ngứa nan tao, sau đó vũ khúc vang lên, Đường Việt Manh ngoái đầu nhìn lại cười, "Tôi đi khiêu vũ trước, " sau đó kéo Lý Mộc chờ đã lâu bắt đầu khiêu vũ.

Triệu dương buồn bực nhìn hai người khiêu vũ vô cùng hài hòa giữa sân, tươi cười trên mặt Đường Việt Manh thoạt nhìn chói mắt như vậy, gã vẫn luôn nghĩ đến câu nói kia của Đường Việt Manh, rốt cuộc cô ấy muốn nói gì với mình? Đáng tiếc thẳng đến yến hội chấm dứt, Lý Mộc đưa Đường Việt Manh về nhà, hắn cũng không đợi được những lời này.

Đường Việt Manh về đến nhà liền tắt nguồn, cười tủm tỉm gặp chu công, tiểu tam áp dụng chính sách lấy lùi để tiến nhiều năm như vậy, thì cô sẽ dùng sách lược lấy tiến làm lùi đi, cô phát ảnh lên face cùng tham gia họp lớp để dẫn tra nam tới, cô thêm nick tiểu tam, đại đàm cảm tình là vì dẫn tiểu tam lại, nay đại công cáo thành, thì công thành lui thân thôi~

Đường Việt Manh đã đặt vé máy bay ra nước ngoài, cô chuẩn bị xem cha mẹ, thuận tiện chơi mấy tháng, để cho bọn họ nghi kỵ nhau trào phúng nhau chửi rủa nhau đi thôi, lão nương tạm thời không phụng bồi .

Những ngày ở nước ngoài dị thường thư thái, Đường Việt Manh mang theo chấp niệm Mạt Lỵ Hương mỗi ngày phơi nắng phơi nắng uống uống cafe bồi cha mẹ nói chuyện phiếm, cực kì thích ý, cô ở nước ngoài kết giao rất nhiều bằng hữu, trong đó có mấy người ưu tú bắt đầu theo đuổi cô, vì thế lúc cô cùng cha mẹ Mạt Lỵ Hương đi thăm hoa viên huân y thảo, liền cố ý tìm một người đang theo đuổi dáng cao ngất, tướng mạo tuấn lãng chụp ảnh chung, sau đó mở status post lên.

Trên face cơ hồ bị nhắn lại oanh tạc đến tấc đất bất lưu, có rất nhiều bằng hữu quan tâm nhắn lại, cũng có mấy cái là nhắn lại của Triệu Dương, "Em ở đâu? Vì sao không tiếp điện thoại của anh?" "Lần trước em muốn nói với anh cái gì?" Đường Việt Manh toàn bộ không nhìn, chỉ thả ảnh chụp ở trang viên huân y thảo lên, để lại một câu hàm hàm hồ hồ, "Nhiều năm như vậy, rốt cục hiểu được, người em vẫn chờ cư nhiên là anh..."

Hai tháng sau, cô nói với cha mẹ Mạt Lỵ Hương muốn về nước thu thập vài thứ, sau sẽ vĩnh viễn ở cùng với bọn họ, liền trở về, mở ra di động tắt mấy tháng, phía trên nhảy ra nhiều tin tức, rất nhiều là của Triệu Dương , "Anh muốn gặp em, làm ơn hồi âm cho anh." Đường Việt Manh cười tủm tỉm hồi điện thoại, Triệu Dương kích động vạn phần không chút nghi ngờ, hai người ước định địa điểm gặp mặt.

Đường Việt Manh cũng nhắn lại cho nick của tiểu tam, "Mình về nước , hôm nay đi gặp lại người yêu cũ , chờ mình hết bận sẽ gặp cậu, mình có rất nhiều muốn chia sẻ với cậu." Cô tùy tay ghi lại nhật ký nói chuyện với tiểu tam, đóng thành một tệp để trong túi xách, liền đến điểm hẹn.

Trong quán cafe, Đường Việt Manh nhìn thấy Triệu Dương kích động vạn phần, cô không mặn không nhạt hàn huyên vài câu, cùng Triệu Dương lại nói liên miên cằn nhằn văn nghệ một phen, trong lòng yên lặng tính thời gian không sai biệt lắm , mới lớn tiếng nói: "Triệu Dương, anh hỏi tôi lần trước muốn nói với anh cái gì, kỳ thật tôi muốn nói cho anh..."

Thấy Triệu Dương mở lớn mắt, Đường Việt Manh chậm rãi nói: "Tôi xem ảnh chụp của hai người, cảm thấy anh với cô gái đó thực xứng đôi, tôi thực cảm động, tôi chúc phúc cho hai người, hy vọng tôi có thể trở thành bằng hữu của hai người." Nhìn thấy bộ dáng trợn mắt há hốc mồm của Triệu Dương, cô lại nghiêm túc nói tiếp: "Tôi có quen một bạn tốt trên mạng, cô ấy nói là bằng hữu của anh, tôi muốn gặp cô ấy, anh có thể giúp tôi xem cô ấy là ai không?" Nói xong đưa tập nhật ký nói chuyện của tiểu tam qua.

Triệu Dương kinh ngạc tiếp nhận ghi lại cuộc nói chuyện, càng nhìn sắc mặt càng khó xem, gã nghiến răng nghiến lợi nói: "Hảo thông mình, nguyên lai cô luôn luôn gạt tôi!"

Bỗng nhiên, một cô gái mặc đồ màu đỏ vọt lại đây, đi theo phía sau là Lý Mộc, đang dùng ánh mắt hèn mọn nhìn Triệu Dương cùng tiểu tam, tiểu tam kích động, giải thích với Triệu Dương: "Dương, anh phải tin tưởng em, là cô ta hãm hại em! Em vô tội !"

Triệu Dương hung hăng vứt tờ ghi lại nói chuyện vào mặt cô ta, "Cô lừa tôi hảo khổ, nguyên lai ôn nhu của cô đại lượng của cô bao dung của cô đều là ngụy trang, ở mặt ngoài giả rộng lượng, sau lưng lại đi xúi giục quan hệ của tôi và Mạt Lỵ, cô thực ác độc!"

Lý Mộc nhặt lên ghi lại nói chuyện xem xong, khinh bỉ nhìn tiểu tam, "Uổng tôi còn nói tốt cho cô, còn nghĩ cho cô, giúp cô xem Triệu Dương và Mạt Lỵ Hương có nối lại tình xưa hay không, thì ra tất cả đều là cô tính kế hết, tôi đúng là mắt mù rồi..." Sự tình phía sau Đường Việt Manh mới không rảnh đi quản đâu, cô kiêu căng liếc hai hóa này một cái, xoay người tiêu sái rời đi.

Lúc nghe Lý Mộc báo Triệu Dương chia tay, Đường Việt Manh đã về nhà cha mẹ ở nước ngoài.

Cô ngồi trên ghế, đắc ý rung chân, Bỏ qua cùng cứu lại + thời gian cùng kiên trì = tình yêu thực vô địch? thật sự là cười đã chết, bị mấy kế ly gián đã bị đả bại? Khi nào thì tình yêu thực vô địch biến thành rau cải trắng, mãn đường cái đều có rồi? khó trách hiện tại mọi người đều có tâm tình không bán thuốc phiện nữa mà đổi nghề đi bán cải trắng , thì ra cái loại cảm tình vô sỉ không chịu nổi một kích này cũng coi như tình yêu?, khó trách tra nam tiểu tam bay đầy trời, Emma, tình yêu vẫn là đứa nhỏ, buông tha nó đi.

Thở dài một hơi, nhiệm vụ đã hoàn thành, cũng coi như thành công cứu vớt cô gái Mạt Lỵ đáng thương này, mà cô lại sắp phải xuyên đến thế giới khác rồi, nhưng cô tin cho dù cô rời đi, thì cô gái này cũng có thể sống khoái hoạt, phụ nữ mà, chỉ cần tự lập , vô luận sống thế nào, cũng đều hạnh phúc vô ngu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuphu