Chương 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam tử cẩm y kim quan kia chậm rãi đi vào trong viện, phía sau là một thiếu phụ dung mạo diễm lệ cùng vài cung nữ thái giám, thiếu phụ mặc váy hoa lê nhiều màu, trên đầu cài một chiếc trâm phượng bát bảo toàn tơ vàng, tẫn hiển phú quý, cử chỉ nhàn nhã cao quý, chỉ là đối với Đường Việt Manh duyệt trăm ngàn phàm nhân mà nói, mặt mày người thiếu phụ này thoáng tiều tụy đau thương.

Cử chỉ nam tử kia tiêu sái chỉ có, bên miệng cầu chút ý cười, ánh mắt sáng ngời nhìn tứ hoàng tử, "Tứ đệ, biệt lai vô dạng."

Tứ hoàng tử khiêm tốn ôn nhuận như ngọc như trước, nhưng Đường Việt Manh lại nhìn thấy ánh mắt hắn trở nên dị thường trong trẻo nhưng lạnh lùng, tựa hồ không mang theo một tia cảm tình, cúi người cung kính thi lễ, "Thần đệ bái kiến thái tử cùng thái tử phi, thái tử điện hạ thiên tuế."

Thái tử ha ha cười, tiến lên nâng tứ hoàng tử, tươi cười trong sáng ấm áp, "Tứ đệ rất khách khí rồi, ta biết hôm nay là sinh nhật thần đệ, cố ý cùng Minh Châu đến xem ngươi, hy vọng tứ đệ không cần cự ta ngoài ngàn dặm a." Đường Việt Manh đối với cái kiểu cười này rất quen thuộc , ni mã đây là khúc dạo đầu của hồ ly chúc tết gà a, năm đó lúc nàng là Ngọc quý phi, một ngày ít nhất cũng phải cười mấy sịch lần, ngươi nha không biết cười thì đừng nói là hỗn cơm trong hoàng cung a~~~

Quả nhiên tươi cười của thái tử càng phát ra ấm áp, mà lời nói thì như dao nhỏ đâm thọc chỗ đau của tứ hoàng tử, "Ha ha, phụ hoàng bận rộn quốc sự, quên mất sinh nhật tứ đệ, nhưng mà ta thì nhớ rõ lắm a, cả Minh Châu cũng nhớ rõ nữa, xem này, lễ vật ta tặng cho tứ đệ là nàng chuẩn bị đấy , tứ đệ nhìn xem có vừa lòng không?"

Lời thái tử như tảng đá ném vào mặt hồ, kích khởi tầng tầng gợn sóng, Đường Việt Manh rõ ràng cảm giác được tuy mặt ngoài tứ hoàng tử bình tĩnh vô ba, mà bàn tay cầm nhẫn đã nắm chặt, "Đa tạ hoàng huynh cùng hoàng tẩu quan tâm, thần đệ kinh sợ." Nàng thờ ơ lạnh nhạt, phát hiện thái tử phi mặc dù mỉm cười, tươi cười hào phóng, mà răng lại hơi hơi cắn môi.

Đường Việt Manh càng hưng trí bừng bừng, giống như xem diễn, một đôi thanh mai trúc mã bởi vì nữ tử tham vọng quyền lực, mà chia tay, sau đó tân hoan mang theo chiến lợi phẩm đến thăm tình cũ , cố tình tình cũ này lại không có biểu tình mắt giả không thấy mà lòng đầy căm phẫn, hơn nữa dựa theo bộ dáng giả chết này của tứ hoàng tử, có vẻ là cũng không phải khó quên tình cũ với vị Minh Châu kia, thú vị nha...

Thái tử mỉm cười, từ trong lòng xuất ra một hộp gỗ tử đàn khéo léo tinh xảo, mở nắp hộp, bên trong là một hoàn bội bạch ngọc đặc sắc tinh xảo, sắc mặt tứ hoàng tử có chút tái nhợt, trong mắt hiện lên một tia phẫn nộ không dễ thấy, giây lát lại bình tĩnh trở lại, như trước vẫn cười đến vân đạm phong khinh, tiếp nhận hộp gỗ tử đàn, "Cám ơn hoàng huynh cùng hoàng tẩu, thần đệ thực thích."

Thái tử cười gật gật đầu, "Tứ đệ thích là tốt rồi, ta còn có chuyện quan trọng, không thể lưu lại bồi tứ đệ ôn chuyện , qua đoạn thời gian nữa phụ hoàng muốn đi dò xét Giang Nam, ta phải ở lại kinh thành, thay người xử lý triều chính, " nói xong khẽ vuốt mi, "Ai, việc nhiều thật a, ta thật đúng là lao lực quá độ a, nếu tứ đệ có thể giúp ta thì tốt rồi, chỉ tiếc tứ đệ còn đang bị cấm chừng, ôi chao, huynh trưởng nói sai rồi , tứ đệ trăm ngàn đừng để ý nha."

Tứ hoàng tử nhợt nhạt cười, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc, "Hoàng huynh quá khách khí, thần đệ tài sơ học thiển, ngu dốt không chịu nổi, làm sao gánh vác được trọng trách lớn như vậy, hoàng huynh thiên tư thông minh, văn võ song toàn, phụ hoàng đương nhiên sẽ giao chuyện triều chính lại cho hoành huynh." Thái tử cười có chút lãnh ý, gật đầu không thèm nhắc lại, một đôi mắt lơ đãng đảo qua tứ hoàng tử cùng Cam Minh Châu.

Đường Việt Manh âm thầm lắc đầu, tứ hoàng tử này coi như thông minh, không có trúng xúi giục của thái tử, chỉ là không biết hắn có nghe ra hay là giả không nghe ra, ngụ ý của thái tử, là hoàng đế không ở đây, thái tử sẽ nắm quyền to trong triều.

Nghĩ đến đây, lòng Đường Việt Manh phát lạnh, đại sự bất ổn rồi, nếu thái tử kiền cương độc đoán, lại có cha vợ Thừa tướng đại nhân trợ Trụ vi ngược, thì tính mạng tứ hoàng tử chẳng phải là gặp nguy cơ? Lấy chiêu số hại người trong thâm cung này, nếu không phải gặp thích khách thì cung bị cháy hoặc đến cái kiếp hạ độc thần mã, như vầy mà ngươi còn không biết thì ngại quá đừng nói ngươi hỗn trong cung a.

Mắt thấy tứ hoàng tử chắp tay thi lễ ôn kê kia, ý bảo thái tử ngài không có việc gì thì phắn đi, lòng Đường Việt Manh nóng như lửa đốt, thái tử xuất hiện ở trong này, đây chính là một đường sinh cơ trước mắt a, mà hóa tứ hoàng tử này còn không nắm chắc, nàng lại không thể nhắc nhở hắn, Minh quý phi nương nương, đây là nhi tử ngươi muốn chết, ngươi chớ có trách ta a.

Bỗng nhiên, Đường Việt Manh cảm thấy mình tựa hồ nghe được tiếng lòng của tứ hoàng tử, "Thái tử, ngươi cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?" Chẳng lẽ cái nhẫn này mở ra đường tâm linh tương thông rồi? Nàng hưng phấn nhìn lại, quả thực thấy hai tay tứ hoàng tử đặt ở trước ngực, nhẫn xoay đang dán trên ngực hắn, nàng đã không biết dùng từ nào để mà diễn tả tâm tình may mắn sau tai nạn này, không kịp tổ chức ngôn ngữ nổi cảm tình, liền lập tức hô to một tiếng, "Tứ hoàng tử, chậm đã."

Rõ ràng cảm giác được tứ hoàng tử run run một chút, bên tai truyền đến một tiếng hô kinh tủng, "Chẳng lẽ là ban ngày gặp ma?" Đường Việt Manh biết đây là cảm giác trong lòng tứ hoàng tử truyền cho mình, sau đó nhìn thấy tứ hoàng tử tuy đem hết khả năng giả bộ dáng trấn định trước mặt thái tử cùng Cam Minh Châu, dư quang khóe mắt lại không ngừng đánh giá bốn phía, trong lòng nàng không khỏi buồn cười.

Nàng thanh ho một tiếng, cực lực làm cho thanh âm của mình nghe qua ôn hòa phiêu miểu, tận lực tiếp cận âm thanh của tự nhiên, "Tứ hoàng tử, không phải sợ, ta không phải quỷ, là do mẫu phi ngươi nhờ vả đến giúp ngươi. . . Ân. . . Khụ khụ. . . Sau đây ta sẽ giới thân phận của ta, nay có đại họa lâm đầu, ngươi đặt nhẫn xoay ở ngực, nghe ta nói cho ngươi phải làm như thế nào."(yuna: tự dưng nhớ đến truyện Aladin và cây đèn thần)

Đường Việt Manh biết loại chuyện này thực quỷ dị, trước mặt người có thần trí coi như rõ ràng này, đặc biệt là cổ nhân, thì phải là quái lực loạn thần a, ni mã tứ hoàng tử không bị nàng hù chết đã coi như thuộc loại thần kinh thép, có phúc tổ tiên tám đời rồi, chỉ là nay tình huống khẩn cấp như vậy, nàng cũng không kịp tìm ra cái cớ phong thanh nguyệt minh điểu ngữ mùi hoa, một cái cớ êm tai nào đó để mà lừa tứ hoàng tử nữa.

Bởi vậy nàng lập tức nâng Minh quý phi ra, quả nhiên cảm giác được tâm tư tứ hoàng tử một trận lắc lư cùng do dự, sau đó mới như hạ quyết tâm hỏi: "Ngươi muốn ta làm thế nào?"

"Ngươi viết một bức thư pháp, nhớ kỹ phải viết chữ' sửa' trong 'tu thân dưỡng tính', viết xong sau, đưa cho thái tử, thỉnh hắn đưa đến Hoàng Thượng, nói cung chúc Hoàng Thượng nam tuần mạnh khỏe, nhớ kỹ, nhất định phải nói lớn tiếng vào." Đường Việt Manh rất nhanh nói cho tứ hoàng tử, ngữ khí chân thành tha thiết, tựa hồ đây là lời vàng ngọc chân thành nhất trên đời.

Tứ hoàng tử do dự, thanh âm nữ tử này tới quá đột nhiên, không biết là người hay là quỷ quái gì, hắn thực bị kinh sợ không nhẹ, nhưng nữ tử này nói là được mẫu phi nhờ vả, hơn nữa nghe ý tứ của nàng cũng không giống như là muốn hại mình, mắt thấy thái tử phẩy tay áo bỏ đi, Cam Minh Châu theo sát sau đó, lại thừa dịp thái tử không chú ý, ngoái đầu lại lo lắng liếc mình một cái.

Tứ hoàng tử cũng ý thức được chuyện này tất có chuyển cơ, hắn hạ quyết tâm, "Hoàng huynh, thỉnh chờ một chút." Thái tử dừng cước bộ, cười khanh khách xoay người nhìn tứ hoàng tử, "Tứ đệ có gì nhờ vả?"

Tứ hoàng tử mím môi cười, trở lại trước bàn tứ bảo, múa bút viết nhanh, tự tự như rồng bay phượng múa, viết chữ 'sửa', mạnh mẽ hữu lực, loan tường phượng chứ, sau đó tứ hoàng tử thật cẩn thận cuốn giấy lên, hai tay đưa cho thái tử, "Hoàng huynh, thỉnh trình bức thư này cho phụ hoàng, nhi thần chúc phụ hoàng nam tuần mọi sự như ý, hết thảy mạnh khỏe." thanh âm của hắn đề cao không ít, phỏng chừng mọi người trong sân này đều nghe được.

Sắc mặt Thái tử có chút khó coi, nhưng cũng không thể cự tuyệt, đành phải tiếp nhận để vào trong ngực, "Tứ đệ yên tâm, ta nhất định tự tay giao cho phụ hoàng." Nói xong sau nhìn thoáng qua Cam Minh Châu đứng ở một bên, ánh mắt đau thương mật ý, ôn nhu săn sóc nói không nên lời, "Minh Châu, đi thôi." Sau đó đệ một ánh mắt cho cung nữ tùy thị, cung nữ này tiến lên giúp đỡ thái tử phi, đoàn người rời đi.

Đường Việt Manh thở dài nhẹ nhõm một hơi, mặc kệ nói thế nào, thì ít nhất cũng đã có 50% cơ hội bảo trụ mạng nhỏ của hóa này, nàng không thèm nói gì nữa, giả chết ẩn ở một bên, vẫn là nhanh trốn đi, vạn nhất tứ hoàng tử hỏi nàng là ai, nàng còn chưa biên tốt lời nói dối nào có vẻ thật nhất đâu, tổng không thể nói lão nương là người xuyên thời không, bị chấp niệm của lão nương ngươi kéo qua quyển sách này, còn xuyên thành một cái nhẫn xoay, đừng nói tứ hoàng tử không tin, chính nàng cũng không tín ấy chứ.

Cũng may tứ hoàng tử giống như quên nàng, cầm mai hoàn bội, tinh tế nhìn, bên môi lộ ra một chút châm biếm, Tiểu Lộ Tử thấu lại đây, chấn động, "Điện hạ, này không phải lễ gặp mặt năm đó quý phi nương nương ban cho Cam Minh Châu sao?" Hắn tức đến đỏ hốc mắt, oán hận nói: " tiện nhân này, nàng phản bội ngài không nói, cư nhiên còn liên hợp với thái tử hãm hại ngài, nay còn lấy thứ này ra để kích thích ngài, quả thực chính là táng tận lương tâm mà!"

Tứ hoàng tử cười nhẹ, ngữ khí không thèm để ý, "Chẳng qua là người lạ mà thôi, làm gì phải tức giận, Tiểu Lộ Tử, hoàn bội này thưởng cho ngươi , đồ của mẫu phi ta nàng ta không xứng có, nó chỉ xứng với người nên xứng mà thôi." Những lời này vừa ra, vô hình trung là xem Tiểu Lộ Tử là thân nhân, Tiểu Lộ Tử cùng tứ hoàng tử lớn lên với nhau từ nhỏ, nghe lời này dị thường cảm động, đỏ hồng mắt, tiếp nhận hoàn bội, "Tạ điện hạ." "Ngươi đi xuống đi." "Vâng."

Tứ hoàng tử tựa hồ lơ đãng đặt tay phải trước ngực, nhẹ giọng ho khan vài tiếng, lẩm bẩm: "Lúc này được thần minh che chở, cho ta tránh được một kiếp, ngày khác ta nhất định thắp hương quỳ lạy, cảm tạ trời xanh."(yuna*ôm bụng cười lăn lộn*)

Đường Việt Manh cười nhạt, thật đúng là mê tín a, thế này thôi mà cũng tưởng là thần với chả quỷ, cũng thế, để hắn tưởng đây là thần minh che chở đi, đỡ phiền nàng phải giải thích, lại bị hỏi ra một đống vấn đề, tốt nhất là về sau đều cho là thần minh che chở đi, nhưng mà người kia cũng coi như thông minh, cư nhiên đoán ra dụng ý của nàng, nàng bảo hắn trình cho Hoàng Thượng bức thư kia, là để nhắc nhở Hoàng Thượng, trong cung ngài còn có một đứa con đang bị cầm chế đấy, chờ ngài đi tuần nam cũng đừng có quên nó nhớ, chỉ cần Hoàng Thượng có bất luận tỏ vẻ gì, thì thái tử cũng không dám làm liều, mạng nhỏ của tứ hoàng tử vẫn được bảo vệ.

Sau đó lại nghe tứ hoàng tử lầm bầm lầu bầu, "Thần minh muốn ta lớn tiếng đây là vật trình cho phụ hoàng, có phải muốn người chung quanh giám thị ta của phụ hoàng biết ta có một vật giao cho thái tử muốn trình cho phụ hoàng, làm cho thái tử không dám hủy nó, bắt buộc phải trình lên?" Đường Việt Manh hừ lạnh một tiếng, nha tính ngươi thông minh.

Tứ hoàng tử lại bắt đầu tự hỏi tự đáp, "Chỉ là thần minh bảo ta viết chữ 'sửa' này là có ý gì? Tu thân dưỡng tính? Sửa tề trị bình? Thật sự là khiến người ta trăm tư khó giải." Đường Việt Manh rốt cục không nhịn được nữa, dù sao hiện tại thông lộ tâm linh không mở ra, hắn cũng không nghe được, liền oán giận vài câu, "Cái gì văn võ song toàn, quả thực chính là cái ngu ngốc, trừ bỏ tầng ý tứ tu thân dưỡng tính này, còn có hàm nghĩa nối lại tình xưa mà cũng không biết, vạn nhất Hoàng Thượng cũng ngu như ngươi, tâm huyết của ta đây chẳng phải uổng phí ."

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, "Yên tâm đi, Hoàng Thượng thánh minh, tự nhiên sẽ minh bạch hàm nghĩa của ngươi."(yuna: há há, vỏ quýt dày có móng tay nhọn)

Đường Việt Manh nhất thời ngây ra như phỗng, "Ngươi như thế nào nghe được lời ta nói?" Tứ hoàng tử buồn cười nói: "Không phải ngươi nói cho ta biết, đặt nhẫn xoay trước ngực, nghe ngươi dạy ta làm như thế nào sao? Nói đi, ngươi rốt cuộc là ai? Đến từ phương nào?"

Đường Việt Manh thế này mới phát hiện, tứ hoàng tử đã sớm nắm nhẫn xoay trong tay, hắn vừa rồi làm bộ như ho khan, thực tế là đặt nhẫn xoay trước ngực mở ra thông đạo tâm linh, hóa này cư nhiên phẫn trư ăn hổ, lầm bầm lầu bầu phía trước đều là giả ngu sung lăng a, khẩu hồ, lão nương quả thực là lật thuyền trong mương, bị người kia thiết kế a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuphu