Chương 91

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Việt Manh có chút bối rối, không khỏi thấp mắt, tuy bình thường càu nhàu nàng mắng ôn kê này không ít, nhưng nay thấy hắn quan tâm, lại có chút cảm động, hơn nữa trong lòng nàng, tứ hoàng tử này cho nàng cảm giác quen thuộc, giống như đã từng quen biết, làm cho nàng không nhịn được luôn muốn quan tâm hắn, e sợ ai thương tổn hắn.

"Yên tâm, ta không biết dùng pháp lực , " nàng nghĩ nghĩ quyết định nói dối, thanh âm có chút thê lương, "Phụ vào chiếc nhẫn xoay này, đã làm ta mất hết toàn bộ pháp lực, hiện tại ta chỉ là người thường , chỉ có thể ở bên trong nhẫn xoay, nếu ngươi đánh mất nó, hay là nhẫn xoay nát, ta cũng liền hôi phi yên diệt ." Emma, lời này thật quá là mang cảm giác đi, chúng ta đều là châu chấu trên một dây thừng, đây chính là muốn cùng nhau cố gắng , bởi vì chúng ta là minh hữu!

Tứ hoàng tử một bộ bừng tỉnh đại ngộ, xem đến Đường Việt Manh thẳng mắt trợn trắng, "Manh Manh, khó trách ngươi không rời khỏi nhẫn xoay, ta còn tưởng là ngươi trốn tránh không muốn gặp ta, xem ra là ta hiểu lầm ngươi rồi, vậy phải làm sao mới có thể khiến ngươi  khôi phục pháp lực được?"

Đường Việt Manh xoay người nhìn hắn, "Tứ hoàng tử, đáp ứng ta, rời khỏi hoàng cung sau hãy đặt ta trong thâm sơn, như vậy có thể rời khỏi nhẫn xoay, ta cũng liền tự do ." con ngươi Tứ hoàng tử nặng nề, không rõ hắn suy nghĩ cái gì, "Manh Manh, nếu như vậy, ta có thể vĩnh viễn nhìn thấy ngươi, ngươi sẽ mãi mãi ở bên ta?"

Lão nương còn phải về chỗ hệ thống đại nhân tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, làm sao có thể mỗi ngày ở cùng với ngươi? trong lòng nàng nghĩ vậy, trên mặt lại giả một bộ thương cảm, "Pháp lực của ta đã bị tổn hại, rời đi nhẫn xoay rồi sợ là phải hóa thành cây cỏ tu luyện lần nữa, chỉ sợ cuộc đời này không thể nhìn thấy ngươi."

Nàng không kịp phòng bị ngã vào một cái ôm ấm ấp, lời tứ hoàng tử bi thương vang bên tai, "Sẽ không ! Manh Manh, tuyệt đối sẽ không ! ta từng nhìn thấy trên sách cổ ghi lại, chỉ cần có thể tìm được kỳ hoa dị thảo, là có thể gia tăng linh hồn lực của tinh quái, rời khỏi hoàng cung rồi, ta sẽ mang ngươi đi khắp thiên hạ, tìm kiếm loại dị vật này, đừng sợ, chỉ cần ta ở đây, nhất định sẽ không để ngươi hóa thành cỏ cây!"

Không biết vì sao, Đường Việt Manh tuyệt không muốn ; àm tứ hoàng tử thương tâm, nàng lập tức giả ý vui vẻ đáp: "Thì ra còn có chuyện này, hảo, ngươi nói chuyện phải giữ lời a." "Thừa quân thử nặc, tất thủ suốt đời." Tứ hoàng tử cầm tay nàng, trảm đinh chặt sắt trả lời.

Trời dần sáng, tứ hoàng tử thấy thân thể Đường Việt Manh càng ngày càng mơ hồ, như muốn tiêu tán đi, biết mình sợ là phải rời khỏi nơi này, vội vàng nói: "Manh Manh, đêm nay ta lại đến cùng ngươi, chờ ta."

"... Hảo..." Đường Việt Manh nhe răng trợn mắt vẻ mặt đau khổ, cả đêm không được ngủ rồi, buồn ngủ quá.

Tứ hoàng tử từ từ tỉnh lại, trong tay cầm nhẵn xoay bằng ngọc dính sát vào tim, hắn có chút hoảng hốt, chẳng lẽ là hắn bình thường vẫn nhớ tiểu yêu Manh Manh, cho nên mới ngày suy đêm mộng? nếu không giải thích thế nào về chuyện quỷ dị như vậy? Hắn cư nhiên gặp Manh Manh trong nhẫn xoay?

Hắn nghĩ nghĩ, đặt nhẫn xoay trước ngực, thật cẩn thận hỏi: "Manh Manh, có ở đấy không?" Sau một lúc lâu nghe được Đường Việt Manh trả lời, "Có gì phải làm sao?" "Tối hôm qua ngươi có phải ngã khỏi bàn đu dây không? Sau đó ta đỡ được ngươi? Sau đó chúng ta ngồi bên hồ đàm một buổi tối?" thanh âm Tứ hoàng tử càng thật cẩn thận.

Đường Việt Manh nhịn tức, thản nhiên trả lời: "Ừ." trong lòng Tứ hoàng tử dâng lên một chút kinh hỉ, không xác định hỏi lại một lần, "Manh Manh, thật sao?" Đường Việt Manh hoàn toàn táo bạo , "Thật ! so với vàng còn thật hơn! đừng có chít chít méo mó nữa, ta một buổi tối không ngủ rồi, mệt đã chết đi được ấy, ta cảnh cáo ngươi, không được làm phiền ta, lấy nhẫn xoay xuống, ban ngày không được ầm ỹ đến ta nữa, nếu không buổi tối ta sẽ trốn đi đấy!"

Tứ hoàng tử mím môi cười, "Manh Manh hảo hảo nghỉ ngơi nha, " hắn lấy nhẫn xoay xuống, dùng cẩm khăn thật cẩn thận chà lau một lần, sau đó dùng hồng trù bao lại, đặt cạnh gối đầu, ý cười doanh nhiên, có tiểu yêu này bầu bạn thật tốt.

Tứ hoàng tử luôn hờ hững, trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng hôm nay Tiểu Lộ Tử đã có cái nhìn mới về vị chủ tử này, một bên nhìn tứ hoàng tử tay cầm bút họa, miệng thì cư mỉm cười, sống động như từ trong tranh bước ra, mặt mày thanh dương uyển hề, Tiểu Lộ Tử nói thầm , "Điện hạ làm sao vậy, sao cứ cười kì kì thế?"(yuna: người ta đang yêu mà)

Tứ hoàng tử nhợt nhạt cười, "Tiểu Lộ Tử, nói thầm cái gì đấy, mau đi xem một chút, đã tối chưa?" "Điện hạ, những lời này hôm nay ngài đã hỏi rất nhiều lần rồi, hay là ngài có chuyện gì hả?" Tiểu Lộ Tử tò mò hỏi."Ít nói nhảm, nhanh đi." Tứ hoàng tử cười mắng."Vâng, " Tiểu Lộ Tử mặt mày hớn hở chạy ra ngoài.

Tứ hoàng tử rốt cục mong đến trời tối, sớm rửa mặt tốt, đổi một kiện cẩm y màu tím lăn lên giường, đặt nhẫn xoay trước ngực, cười ngủ, đêm nay ngủ kêu một cái hương mộng chính hàm, vừa cảm giác tỉnh lại đã là lúc trời sáng.

Tứ hoàng tử kinh hãi, cầm nhẫn xoay ngơ ngác nhìn, tối hôm qua cư nhiên không có đến cái đình viện trong nhẫn xoay, càng không có nhìn thấy Manh Manh, trong lòng một trận kinh ngạc, bỗng nhiên nghĩ đến, Manh Manh có thể trách hắn thất ước không? hắn vội vàng đặt nhẫn xoay trước ngực, "Manh Manh, ngươi còn ở đấy không?" thanh âm lười biếng của Đường Việt Manh vang lên, "Tứ hoàng tử có gì phải làm sao?"(yuna: dưa bở ngon không anh?)

Thanh âm Tứ hoàng tử trầm thấp, "Manh Manh, tối hôm qua ta không có nhìn thấy ngươi?" "Đúng vậy, ta chờ ngươi hảo lâu, ngươi vẫn không tới, ta liền ngủ." Đường Việt Manh gợn sóng không sợ hãi nói xong, nghe không ra cái gì hỉ nộ ái ố.

"Ta rõ ràng đặt nhẫn xoay trước ngực mà, tại sao có thể như vậy?" Tứ hoàng tử càng cảm thấy kỳ quái, "Đêm nay thử lại xem sao."

Thử vài buổi tối, tứ hoàng tử luôn đặt nhẫn xoay trước ngực, hắn e sợ mình lúc ngủ không cẩn thận đánh rơi nhẫn xoay, bởi vậy liền mệnh Tiểu Lộ Tử thủ đêm, thấy nhẫn xoay rơi xuống thì đánh thức hắn, lại vẫn như trước không thể tiến vào nhẫn xoay, hắn không khỏi có chút lo sợ không yên, này đến cùng là làm sao?

Đường Việt Manh cũng nghĩ đến cùng là vì sao, nghĩ tới nghĩ lui bỗng nhiên nhớ tới ngày đó là đêm trăng tròn, chẳng lẽ chỉ có đêm trăng tròn đặt nhẫn xoay trước ngực mới có thể  gặp nhau? nàng nói ý tưởng này cho tứ hoàng tử sau, tứ hoàng tử càng nghĩ càng cảm thấy đúng, không khỏi có chút mất mát trong lòng, ban đầu nghĩ mỗi ngày có thể gặp mặt, lại không tưởng được thì ra là mỗi tháng một lần, không khỏi ngâm: "Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số."(yuna: gió vàng, móc ngọc một gặp nhau. Hơn biết mấy người đời gần bụi) Đường Việt Manh thì thở phào nhẹ nhõm, cảm tạ nhẫn xoay!

Hai người đang nói chuyện, ngoài cửa có một thái giám đến, "Tứ hoàng tử, tiếp chỉ, " tứ hoàng tử vội vàng quỳ xuống, khẩu hô vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, tên thái giám kia đưa một cái hộp ra, "Tứ hoàng tử, Hoàng Thượng ban cho ngươi , " nói xong, cáo từ mà đi.

Trong lòng Tứ hoàng tử vạn phần kích động, ngón tay hắn có chút phát run mở hộp, lại phát hiện bên trong rõ ràng là một tờ thư pháp bị xé nát, hắn ảm đạm cầm lấy vài mảnh hợp lại một chỗ, đúng là một chữ 'sửa', quả thật là bức thư pháp lần trước hắn dâng phụ hoàng.

Cười khổ một tiếng, "Manh Manh, ngươi phải thất vọng với ta rồi, ngươi xem, sợ là phụ hoàng đã oán hận ta đến cực điểm, hắn vĩnh viễn cũng không muốn gặp ta." thanh âm Tứ hoàng tử khàn khàn, mang theo sa sút tinh thần.

Đường Việt Manh lẳng lặng nhìn bức thư pháp, trong lòng âm thầm suy tư, nếu nàng đã chán ghét một người, thì nhìn thấy lễ vật hắn đưa sợ là đã sớm ném tới thùng rác, cho dù là muốn ghê tởm hắn, thì ném lên mặt hắn còn chưa tính, còn phải ở trong ánh mắt trông mong của hắn xé rách nó, mà hộp này, chế từ vàng ròng 9999, mặt trên khảm mãn châu ngọc, quý trọng vô cùng, người nào sẽ ngốc đến làm như vậy đâu, cho dù là Hoàng Thượng, tọa ủng thiên hạ, thì cũng sẽ không vậy a, này không phải nói cho người khác bản thân là kẻ người ngốc tiền nhiều còn gì.

Nàng nghĩ nghĩ, linh quang chợt lóe, có thể đây là Hoàng Thượng cố ý khảo nghiệm? Muốn nhìn một chút tâm tư của đứa con trai này đối với hắn ra sao? xem nó có phải đối hắn lòng đầy oán niệm không?

Tứ hoàng tử tâm ý tương thông với nàng, đương nhiên nghe được ý của nàng, trong lòng vừa động, hắn vốn trí tuệ thiên tư, đương nhiên nghĩ đến dụng ý Hoàng Thượng làm vậy, nghĩ đến đây, hắn ôm hòm trở lại phòng, xuất ra mảnh nhỏ, dụng tâm ghép lại.

Đường Việt Manh không khỏi chậc chậc khen ngợi, "Tứ hoàng tử, quả nhiên là người thông minh a, " tứ hoàng tử ôn hòa cười, "Manh Manh, là ngươi thông minh mới đúng, ta chẳng qua được ngươi dẫn dắt thôi, Manh Manh, có đôi khi ta rất ngạc nhiên, ngươi cơ trí giảo hoạt như vậy, thật là tiểu yêu sao?" "Đương nhiên rồi, tứ hoàng tử, đây là một cơ hội, chúng ta nhất định phải nắm chắc nó." Đường Việt Manh cùng tứ hoàng tử nhìn nhau cười, như hai con hồ ly.

Vài ngày tiếp theo, tứ hoàng tử mỗi ngày ngơ ngác ôm đó bức thư pháp, không ăn không uống, cả người càng tiều tụy, Tiểu Lộ Tử quỳ cầu tứ hoàng tử nhất định phải ăn cơm, lại chỉ thấy hắn cười nhẹ, như trước không nói một lời, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng đau thương.

Mắt thấy tứ hoàng tử như vậy, người giám thị Hoàng Thượng phái tới không nhịn được nữa, ni mã nếu hóa này đói chết, nhân gia phụ tử Liên Tâm, vạn nhất Hoàng Thượng đột phát tâm từ phụ, thì đến lúc đó ngàn sai vạn sai đều là sai của hắn, vậy hắn không phải là bị cả nhà sao trảm hả? vì thế hắn đứng ngồi không yên, lập tức bẩm báo Hoàng Thượng hiện huống của tứ hoàng tử.

Từ Tâm cung

Một phu nhân tóc bạc mặc cung trang đang dùng bữa, phu nhân này đúng là Thái Hậu của Đại Thịnh vương triều, địa vị tôn quý, Hoàng Thượng rất hiếu thuận với bà, người phụ nữ này đã trải qua vô số tinh phong huyết vũ, đấu tranh tàn khốc trong hậu cung, cắn răng vượt qua, rốt cục đợi đến lúc Hoàng Thượng đăng cơ, mới có thể an vị hưởng thái bình.

Bà đang được cung nữ hầu hạ uống canh tổ yến, gặp Hoàng Thượng sải bước tiến vào, không khỏi có chút giật mình, "Hôm nay sao sớm vấn an ai gia vậy?" Tinh tế nhất tưởng, "Có chuyện gì sao?"

Thần sắc Hoàng Thượng có chút phiền chán, muốn nói lại thôi, Thái Hậu kiên nhẫn hỏi, mới đem chuyện tứ hoàng tử như thế nào dâng thư pháp cho hắn, hắn xé nó lại để vào hộp ngọc ban cho tứ hoàng tử, muốn nhìn một chút nó có oán hận không, lại không ngờ tứ hoàng tử ghép thư pháp lại, cả ngày ôm nó không ăn không uống không nói một lời.

Thái Hậu thở dài, "Đứa nhỏ này là thương thấu tâm rồi." Bà vẫn thích tôn tử này, ngay cả năm đó Minh quý phi sủng quan lục cung, làm người kiêu căng ương ngạnh lại ngoan độc sắc bén, thì vẫn hiếu thuận cùng tôn kính bà lắm, bà trải qua qua nhiều chuyện như vậy, Minh quý phi thật tình hay là giả ý với bà thì bà đương nhiên là nhận ra, bởi vậy đối với tôn tử này vẫn có vài phần thích, chỉ là ngại Hoàng Thượng thịnh nộ, không tiện đi quan tâm nó.

Thái Hậu hoãn hoãn khẩu khí, khuyên giải: "Nó từ nhỏ đã tâm địa thiện lương, văn tài võ lược đều xuất sắc, ngay cả năm đó Minh quý phi tử tội nan thứ, đều đã gieo gió gặt bão, ngươi đã giận chó đánh mèo nó nhiều năm như vậy, còn muốn giận chó đánh mèo cả đời nữa sao? Nó là con ngươi."

Hoàng Thượng trầm mặc một hồi, trước mắt như hiện lên dung nhan thiên tư quốc sắc khuynh quốc khuynh thành của Minh quý phi năm đó, nhiều năm như vậy, mỗi khi nhớ đến vẫn giống như ngay bên cạnh, "Trẫm đang suy nghĩ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuphu