Chương 94: Muốn hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày qua, mẹ Cổ đã gầy đi rất nhiều, cháu bà vẫn còn ở bệnh viện, Tiêu San đang ở cữ, ba mẹ của Tiêu San lại không chăm sóc Tiêu San được, hoặc là nói căn bản không muốn lo đến, nghe nói, trước khi bị tịch thu nhà, bọn họ vẫn mướn bảo mẫu, cũng không biết là thật hay giả.

Trước kia luôn e ngại đến đứa bé trong bụng Tiêu San, Cổ Lễ mới nén giận cho bọn họ ở, giờ thì đứa bé đã ra đời, tất nhiên Cổ Lễ sẽ không khách khí với bọn họ, vì vậy, Cổ Lễ nhanh chóng hạ lệnh trục khách.

Tiêu San đang ở cữ, không nén được tức còn tranh cãi ầm ĩ với Cổ Lễ một trận, còn thái độ của ông đã thay đổi một trăm tám mươi độ, không thèm quan tâm đến Tiêu San.

Bất đắc dĩ, ba mẹ Tiêu San đành dọn ra khỏi nhà họ Cổ, mướn hai gian nhà trệt gần đó ở tạm thời, chẳng qua mỗi ngày vẫn mặt dày đến ăn cơm ké.

Cổ Lễ hết cách gọi con gái lớn về nhà, con gái lớn và Tiêu San đối mặt một trận vẫn chiếm ưu thế hơn, miệng lưỡi sắc bén hơn nhiều.

Mặc dù tìm luật sư, trong lòng Cổ Lễ cũng hiểu rõ, kết quả hội thẩm sẽ không thay đổi, dường như Khánh Nhất cũng đã chấp nhận số phận, hai ngày trước đi thăm nó, nó khóc nói là mình làm sai, không nên vì thấy mẹ khó chịu mà phụ bạc Kiều Vi Nhã, sau này nó cũng không thể gặp con gái mình nữa.

Cổ Lễ vừa nghe thì cảm thấy không đúng, thế mới biết là Đồng Đồng đến thăm ba nó, đứa nhỏ này đã hoàn toàn đoạn tuyệt lui tới với bọn họ, vậy mà vẫn còn đến thăm Khánh Nhất, đúng như những gì trước đó con bé đã nói, từ nay về sau, con bé không cần ông bà nội nữa.

Hiện tại, Đạm Đài gia ở thành phố B như mặt trời ban trưa, Kiều Vi Nhã đang ở thời diểm xuân phong đắc ý, ông là người hiểu rõ quy tắc quan trường hơn bất cứ ai, mời luật sư, bất quá là vì để cho bà nhà an tâm, không để bà ấy đi ra ngoài gây chuyện.

Thật ra có lẽ do ông quá mức tự tin, từ khi Lý Bác Cừ mời ông đến xem đại hội thể dục thể thao, trong đã ngửi ra mùi vị khác thường, sai một ly đi một dặm.

Mà nay, đứa cháu này ra đời, ông chẳng có chút nào vui mừng, thấy thằng nhóc gầy tong teo trong lồng giữ nhiệt, đột nhiên ông nhớ lại Đồng Đồng, lúc Đồng Đồng mới sinh, con bé trông như đứa trẻ một tháng tuổi, trắng trẻo mập mạp, tóc đen, vóc dáng lớn.

Mặc dù tính tình Kiều Vi Nhã ôn hòa, nhưng đối với con cái lại giáo dục không nương tay, ông tin rằng sau này lớn lên, Đồng Đồng sẽ là đứa trẻ có tiền đồ.

Cổ Lễ không có ý định cho Tiêu San vào cửa, sau này con trai ra ngoài, mặc dù không làm được cảnh sát, nhưng dựa vào mối quan hệ của ông, muốn tìm một phần công việc cũng không phải là chuyện khó, coi như không đi làm, làm buôn bán nhỏ cũng không thành vấn đề.

Ngày mai đứa bé xuất viện, cuối tuần, hội thẩm lần nữa, tất cả mọi chuyện cứ kéo nhau đến, nhưng mà vậy cũng tốt.

Bà nhà muốn chăm sóc cho cháu, không có thời gian đến tòa, tất nhiên sẽ không phát sinh chuyện gì.

Nhắc tới chuyện đứa bé ra đời, người vui nhất là mẹ Cổ, mỗi ngày bà đều loay hoay chân không chạm đất, cũng không thấy bà kêu khổ kêu mệt.

Tên của đứa bé bà cũng đã đặt – Cổ Truyền Tông.

Sau này đứa bé này phải dựa vào hai ông bà già này nuôi nấng rồi, cũng tốt, ông tự mình dạy, tránh biến nó thành Cổ Khánh Nhất thứ hai, Khánh Nhất biến thành bộ dạng như bây giờ, cũng là do bà nhà không có cách dạy dỗ, khi đó, ông một lòng thăng tiến, không có thời gian về nhà, làm trễ nãi tiền đồ mấy đứa nhỏ.

Đảo mắt đến ngày hội thẩm, Cổ Lễ và luật sư chạy đến tòa án nhân dân thành phố B.

Luật sư Vương vừa đến hành lang đã thấy luật sư Gia Cát, anh bước nhanh tới, tự giới thiệu mình: "Luật sư Gia Cát, ngài khỏe chứ, tôi là Vương Gia, làm việc ở văn phòng luật Trác Tuyệt, ngưỡng mộ đại danh đã lâu vẫn không có dịp gặp mặt, hôm nay đã được thấy ngài."

Luật sư Gia Cát như không nghe thấy, cau mày hỏi: "Anh là ai?"

"Tôi là luật sư biện hộ của Cổ Khánh Nhất, tôi đã từng gọi cho ngài, ngài quên rồi sao?"

Luật sư Gia Cát khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói: "Thật xin lỗi, tôi còn có chuyện."

Luật sư Gia Cát và luật sư Cố xoay người rời đi.

Vương Gia thở dài, mặc dù anh ở thành phố B cũng coi như có chút danh tiếng, nhưng so với luật sư Gia Cát thì xem như gặp sư phụ, phiên tòa hôm nay anh không có phần thắng.

Hội thẩm lần này, mặc dù Kiều Vi Nhã rất có lòng tin, nhưng người trong nhà vẫn đến cùng cô, vợ chồng Đạm Đài An Bang đi cùng Elaine, Đạm Đài Lộ và Đạm Đài Thế Viện đều ở Thượng Hải, Tử Khiêm và ba mình thì bận rộn chân không chạm đất, Đạm Đài Thế Minh và Đạm Đài Thế Hiếu, một người ở Mỹ, một người ở Châu Phi, những người khác cũng đã trở về Mỹ.

Vốn Kiều Vi Nhã cũng không muốn cậu phải đi theo, nhưng ông lại muốn tới, Elaine cũng rất ủng hộ bọn họ, còn để tài xế đến đón.

Cổ Lễ nhìn ông lão trước mặt, một mái đầu trắng, một đôi mắt đen lạnh lùng đến khiếp người, một thân khí độ nội liễm cao quý, trong lòng liền biết, hẳn đây là Đạm Đài An Bang, phong phạm thế gia, quả nhiên không giống người bình thường.

Đến lúc mở phiên tòa, mọi người theo thứ tự tiến vào.

Kiều Vi Nhã thấy Cổ Khánh Nhất và Tiêu San, trong lòng cười lạnh, hai người gầy đi rất nhiều, nhất là Cổ Khánh Nhất, gầy trông thấy rõ, phương pháp giảm cân hữu hiệu nhất, chính là sầu lo sợ hãi, trước kia, cô cũng từng trải nghiệm qua, khi đó một trận gió cũng có thể thổi cô ngã.

Mở phiên toà, vẻ mặt Cổ Lễ rất bình tĩnh, ông đã sớm biết kết quả ra sao, hơn nữa, Tiêu San ở trong nhà ông, đứa trẻ cũng ra đời rồi, đây là ván đã đóng thuyền, dù ông mời bao nhiêu luật sư cũng không thay đổi được kết cục.

Thời gian tòa thẩm vấn, trên căn bản đều là miệng lưỡi sắc bén giữa luật sư Gia Cát và luật sư Vương, anh tới tôi đi, nhưng hiển nhiên luật sư Gia Cát hơn một bậc, chứng cứ đầy đủ, sự thật rõ ràng, thái độ của Tiêu San và Cổ Khánh Nhất cũng nằm trong dự liệu của mọi người, hai người không có bất kỳ giải thích gì.

Cho nên, sau khi nghỉ giải lao, hội thẩm căn cứ vào chứng cứ của khống biện hai bên, đối chứng cứ và tình huống biện luận, chánh án tuyên bố, trong vòng mười ngày, sẽ tuyên bố kết quả.

Thật ra thì, dù không xử mọi người cũng đã biết kết quả.

Từ đầu đến cuối, Cổ Khánh Nhất không biểu lộ vẻ mặt gì, chẳng qua tầm mắt vẫn luôn dừng trên người Kiều Vi Nhã, hôm nay Kiều Vi Nhã mặc quân phục, tư thế anh hung hiên ngang, khí độ nhu hòa mà không mất trầm ổn.

Người con gái này như một viên ngọc nhiễm bụi trần, con bão qua đi lộ ra ánh sáng chói lóa, chỉ tiếc, bọn họ không còn duyên phận bên nhau, đây là do nghiệt chính hắn tạo ra, cho nên, hắn chấp nhận thực tế hôm nay.

Nói lời cảm ơn với luật sư Gia Cát và bác sĩ Đào, Kiều Vi Nhã và Elaine đi hai bên vợ chồng Đạm Đài An Bang, cùng mọi người cười cười nói nói đi xuống lầu.

Cổ Lễ đứng ở bậc cầu thang, nhìn từ góc độ của ông, có thể thấy vợ chồng Đạm Đài An Bang và Kiều Vi Nhã vui vẻ cười nói rời đi.

Kiều Vi Nhã đã từng nói, nó và nhà họ Cổ không đội trời chung, hôm nay, nó đã làm được, hơn nữa, con trai của mình lại bất thình lình không phản kháng gì, thản nhiên đón nhận thực tế.

Ông nhớ tới anh mắt Đạm Đài An Bang quét về phía mình, bất giác rùng mình, nếu người này ở cổ đại sẽ là người sát phạt quyết đoán, một vương giả tung hoành thiên hạ.

Ông ta mới là chỗ dựa vững chắc của Kiều Vi Nhã, nếu tính đến bước này, ông sẽ không để con trai ly hôn, đứa cháu kia càng không quan trọng, có chỗ dựa như vậy, dù không làm cảnh sát cũng có thể phú quý cả đời, chỉ tiếc, nhà họ Cổ không có mệnh này.

Ông ta không biết, khi mình nghiên cứu Đạm Đài An Bang, Đạm Đài An Bang cũng đang nói đến ông ta: "Tiểu Vi, ba của Cổ Khánh Nhất là người không đơn giản, hắn ta lại không giống ba mình, haizz, chỉ được cái mã bên ngoài."

"Cậu, ban đầu ba của hắn ta làm lính cần vụ ở quân khu mà đi lên, cho nên, tầm nhìn của ông ta xa hơn Cổ Khánh Nhất, nhưng nhà bọn họ. . . . . . Tóm lại, không có một người nào người tốt."

"Được rồi, cũng đã qua."

Ra khỏi tòa án, mấy người lên xe, Kiều Vi Nhã lái xe rời đi.

Buổi chiều, cô còn phải đi làm, đưa cậu mợ về nhà xong, Kiều Vi Nhã đưa Elaine đi tiếp.

Elaine ngồi trong xe, tâm trạng còn tốt hơn Kiều Vi Nhã, làm Kiều Vi Nhã không ngừng nhìn cô qua kính chiếu hậu.

"Hôm nay chị đặc biệt cao hứng?"

"Ừ, đúng vậy, Tiểu Vi, bọn chị quyết định mấy năm này sẽ ở lại thành phố B phát triển, em không biết đâu, mỗi ngày Đồng Đồng ở Bắc Kinh làm loạn muốn em gái, cho nên bọn chị quyết định đến đây phát triển, dù sao giờ chuyến bay rất nhiều, giao thông dễ dàng, lúc nào cũng có thể về nhà được, hơn nữa, chị muốn thương lượng với em một chuyện, để cho hai đứa cùng nhau đi học, như thế nào?"

"Năm nay Đồng Đồng đã sáu tuổi rồi, cũng nên đi học, nhưng mà. . . . . ."

"Tiểu Vi, đừng lo lắng cho Đồng Đồng nhà chị, giờ thằng bé không sao hết, chị hy vọng nó có thể lớn lên trong hoàn cảnh bình thường, có em và Đồng Đồng, chị rất có lòng tin."

Kiều Vi Nhã cười: "Theo như chị nói, em và Đồng Đồng sắp thành chúa cứu thế rồi, thật ra thì, em mới là người phải cảm ơn chị, nếu không có mọi người, có lẻ tính mạng của em cũng không tồn tại. . . . . . Nếu có thể nhanh chóng bắt được hai người kia là tốt, đáng tiếc, để cho Tiêu San tránh được một kiếp."

"Tiêu San này đã không đáng để lo, chị cảm thấy cậu em suy nghĩ rất lâu dài, ông hoàn toàn chặt đứt đường lui của Tiêu San, sau này cuộc sống của em sẽ tiến từng bước một."

Kiều Vi Nhã cười từ nội tâm, mỗi ngày của cô bây giờ đều vui vẻ, cậu mợ cho cô tình thân cô tìm kiếm bấy lâu, cô còn có rất nhiều bạn bè, xã giao bình thường, dường như tất cả may mắn và bất ngờ đều đến bên cô.

Cuộc sống vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh.

Bản án của Cổ Khánh Nhất và Tiêu San, cả hai lần thẩm đều giữ nguyên.

Nhà họ Cổ không xuất đầu lộ diện nữa, bản án xuống, mẹ Cổ không ầm ĩ, chẳng qua là khóc lớn một hồi, tiếp tục chăm sóc cháu trai, có cháu trai, nhà họ Cổ sẽ có hi vọng, nửa năm nữa con trai sẽ về, nửa năm, sẽ qua mau thôi, bà tin Cổ Lễ sẽ tìm được cho con trai một phần công việc tốt, dù thế nào, Kiều Vi Nhã đã là phụ nữ từng ly hôn, mà từng ly hôn thì chẳng còn đáng tiền, hơn nữa, Kiều Vi Nhã cũng sắp ba mươi tuổi rồi, phụ nữ vừa qua ba mươi tuổi thì là hoa cúc đã tàn.

Bây giờ người có tiền, ai không nuôi năm ba người phụ nữ xinh đẹp, ai lại yêu một người có con riêng, thật may là Đồng Đồng thuộc về Kiều Vi Nhã, nếu không, bà phải mang thêm một gánh nặng lớn nữa, nhà họ Cổ không có tiền nuôi nổi.

Ông nhà nói bà không thể đến hoa viên Đạm Đài làm loạn, người ở đó, bọn họ không chọc nổi, giờ Đạm Đài gia ở thành phố B nổi bật lớn mạnh, dù không nói, bà cũng sẽ không đi, đơn khiếu nại ly hôn của Kiều Vi Nhã đã chuyển đi, bọn họ lập tức sẽ ly hôn, chờ con trai về, nếu không muốn cưới Tiêu San thì đuổi cô ta ra ngoài, chỉ cần có tiền, đàn ông ly hôn cũng có thể tìm được cô gái khác.

Mỗi ngày trôi qua như dòng nước chảy, không thể để ý tâm tình của mình, bất kỳ trở ngại nào cũng không thể cản nổi bước chân của nó.

Đối với Kiều Vi Nhã mà nói, cuộc sống như thế, đã mười hai vạn phần thỏa mãn.

Chỉ có Đồng Đồng, sẽ có lúc nhớ tới Cổ Khánh Nhất, từ 'ba ba' càng ngày càng mất đi sự ấm áp, chỉ còn lại là hai chữ ba ba đơn thuần.

Ba mẹ ly hôn, mẹ nói, ba hứa rất dứt khoát, căn nhà kia sẽ thuộc về bé, về sau, là tài sản riêng của bé, tiền mẹ kiếm thuộc về mẹ, tiền ba kiếm thuộc về ba, về sau mỗi tháng ba sẽ cho bé ba tram tệ tiền sinh hoạt.

Đồng Đồng biết, ba không có công việc, cho nên, bé muốn nói với mẹ, không cần phí sinh hoạt, giờ mẹ có rất nhiều tiền, khoản tiền kia để lại cho ba.

Bé suy nghĩ kỹ mấy ngày, mới dám nói với mẹ, bé nghĩ là mẹ sẽ không đồng ý, không ngờ mẹ lại sảng khoái đồng ý.

Chẳng qua bé sửa lại họ, sau này bé họ Kiều, trên thế giới này không còn Cổ Đồng Đồng nữa, bé là Kiều Đồng Đồng, bé là con của một mình mẹ.

Trước lễ khai giảng, Cổ Khánh Nhất ra tù.

Vợ chồng Cổ Khánh Mẫn đi đón hắn.

Sắc mặt Cổ Khánh Mẫn không được tốt, truy cứu nguyên nhân, là bởi vì Tiêu San hết ăn lại nằm.

Về đến nhà, Cổ Khánh Mẫn mang cho Cổ Khánh Nhất quần áo mới, giày mới, sau đó đến nhà tắm công cộng tắm rửa thay đồ, lúc này mới vào nhà.

Suốt đường đi, em gái cứ càu nhàu kể tình hình trong nhà cho hắn biết.

Mở cửa, mẹ Cổ khóc nhào tới, Cổ Khánh Nhất đờ đẫn đẩy bà ra, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày hắn đều nhớ lại khoảng thời gian quen biết Kiều Vi Nhã, từng khoảnh khắc kết hôn sau này, trong lòng càng hối hận, chính bản thân hắn đã hủy diệt ngôi nhà này.

Mẹ Cổ ôm cháu trai cho hắn nhìn, đứa nhỏ đã nửa tuổi, đen sẫm gầy teo, ánh mắt đen nhánh, liến thoắng không ngừng.

Mẹ Cổ bảo hắn ôm con trai mình, Cổ Khánh Nhất không ôm, hắn nhớ lại con gái của mình, biết con gái sửa lại họ, hắn đồng ý để Kiều Vi Nhã sửa họ cho Đồng Đồng.

"Mẹ, con mệt rồi, muốn đi ngủ một lát." Cổ Khánh Nhất về phòng mình, đẩy cửa ra liền nhìn thấy Tiêu San đang nằm trên giường ngủ nướng.

Giữa trưa rồi mà cô ta còn ngủ, không trách Cổ Khánh Mẫn bực mình như vậy.

"Đứng lên, tôi muốn ngủ!" Cổ Khánh Nhất nhấc Tiêu San lên, Tiêu San còn buồn ngủ trừng mắt nhìn Cổ Khánh Nhất: "Anh muốn làm gì! Giường lớn như vậy còn không đủ anh ngủ à!"

"Tôi không muốn ngủ cùng giường với cô!"

Tiêu San nhất thời giận dữ, ngồi dậy: "Vậy anh muốn tôi ngủ ở đâu!"

"Cô không chịu trông con, trưa lại không làm cơm, dù không biết nấu thì đi theo giúp một tay là được rồi, Khánh Mẫn nói mỗi ngày ba mẹ cô đều đến đây ăn chực, lại không thấy cô làm việc gì, ngay cả cái chén cũng không rửa, cô thật sự xem mình là bà hoàng à, cô có mệnh đó sao?"

Tiêu San hoàn toàn thanh tỉnh, cô ta cười lạnh nhìn Cổ Khánh Nhất, tên đàn ông chỉ có cái vỏ này, ban đầu mắt cô ta bị mù nên mới coi trọng hắn, giờ cả hai con đường đều bị phá hỏng, có một câu thích hợp với cô ta bây giờ, cực khổ cả năm mất tất cả trong một đêm.

Khiến cô ta khó chịu nhất là chỗ nào cũng không thể đi, còn phải định kỳ đến đồn cảnh sát tường trình, viết lĩnh hội tư tưởng.

Điểm chết người là mỗi ngày ba mẹ cô ta đều đến xin cơm, quấn Cổ Lễ tìm người giúp Tiêu Nham nhận án treo.

Điều này sao có thể, đám người Tiêu Nham liên quan đến tội bắt cóc và giết người có chủ đích, lại là thủ phạm chính, mười năm cũng khó ra ngoài.

Khi một người mất đi tự do mới phát hiện, trên thế giới này, trọng yếu nhất không phải là danh lợi kim tiền, cũng không phải tình yêu, mà là tự do, không có tự do, tất cả đều là nói suông.

Cổ Khánh Nhất hừ một tiếng lạnh lẽo, một tay đẩy Tiêu San xuống giường, hắn và Kiều Vi Nhã sống chung với nhau tám năm, chưa từng động tới một đầu ngón tay của Kiều Vi Nhã, một là đánh không lại, nữa một là Kiều Vi Nhã dịu dàng săn sóc, không tìm được lý do đánh người.

Tiêu San thì khác, người phụ nữ này, càng nhìn càng không vừa mắt, hiện tại hắn hận cô ta thấu xương, nếu người phụ nữ này không xuất hiện, hắn sẽ không vào ngục giam, cũng sẽ không ly hôn với Kiều Vi Nhã, như vậy, hắn đã có thể quang minh chính đại vào Đạm Đài gia.

Tiêu San bị hắn đẩy xuống mặt đất, cắn răng đứng lên, chợt đánh về phía Cổ Khánh Nhất: "Anh dám đánh tôi, nếu không phải vì anh, hôm nay tôi có bi thảm như vậy."

Cổ Khánh Nhất trở mình, lập tức ném cô ta lên giường, một bạt tay giáng xuống: "Tiêu San, con đàn bà này, nếu không phải tại cô, tôi có ly hôn, có vào tù không? Nói cho cô biết, thành thật một chút, bằng không tôi đuổi cô ra ngoài ngay bây giờ!"

Tiêu San càng phẫn nộ hơn, hắn lại dám oán giận cô ta ư, mặc dù hắn vào tù nhưng thời gian thi hành án chỉ có một năm, mà cô ta thì sao? Năm năm án treo, thời gian năm năm không thể làm gì, năm năm sau, cô ta đã là đậu phụ già nua ba mươi chín, bốn mươi tuổi rồi.

Xem tình hình này, nhà họ Cổ tuyệt đối không cho cô ta vào cửa, ngay cả con trai của cô ta mà bà già kia còn không cho cô ta đụng vào, đối với đứa con trai này cô ta cũng không thích, so với đứa con trai trước của cô ta thì kém quá nhiều.

Giờ con gái đã đi Hongkong, ngay cả số điện thoại của con bé cũng không biết được, con gái từng là hy vọng cuối cùng của cô ta, hôm nay, vinh hoa phú quý đều tan theo mây khói.

Điều cô ta cần làm chính là lấy một khoảng tiền từ nhà họ Cổ, đúng rồi, còn có chiếc vòng tay, mấy ngày qua, cô ta đều nhân cơ hội tìm kiếm, không biết nó để ở đâu.

Cổ Lễ rất đề phòng cô ta, chỉ cần vừa ra khỏi phòng ngủ liền khóa cửa lại, cô ta không có cơ hội lẻn vào.

Nghe tiếng động, mẹ Cổ ôm cháu và Cổ Lễ cùng nhau vào, vợ chồng Cổ Khánh Mẫn cũng đi theo.

Mẹ Cổ thấy hai người đánh nhau, đưa cháu vào lòng con gái, nhào tới, nắm tóc Tiêu San: "Con điếm này, mày dám đánh con tao, từ nhỏ đến lớn, tao còn không nỡ đụng đến một đầu ngón tay của nó."

Mẹ Cổ khỏe mạnh có sức lực hơn Tiêu San, Cổ Khánh Nhất dở khóc dở cười, kéo hai người ra rống lên một tiếng: "Đi ra ngoài hết, con muốn đi ngủ!"

Tiêu San bụm mặt, trong lòng nghĩ đến tiền, nghĩ đến chiếc vòng, ngoài dự đoán mọi người là không phản bác lại mà khóc ra khỏi phòng.

Cổ Khánh Nhất lờ đi ánh mắt của ba mẹ và em gái, nằm thẳng lên giường, trong phòng có máy điều hòa thổi từng hơi lạnh, nhưng không ai biết tim hắn còn lạnh lẽo hơn căn phòng này.

Nằm một buổi chiều, Cổ Khánh Nhất quyết định đi gặp con gái một lần nữa.

Hắn không biết số điện thoại của Kiều Vi Nhã, muốn đi gặp con chỉ có thể trực tiếp đến Đạm Đài gia.

Hắn không biết từ khi mình đến thành phố B đã đi ngang qua đây bao nhiêu lần rồi, khi đó, hắn luôn khoe gia thế hiển hách nhà vợ mình, mà nay, bọn họ đã đi trên con đường khác nhau, cả đời này, không còn cơ hội bên nhau.

Tìm mẹ Cổ lấy tiền, Cổ Khánh Nhất bắt xe buýt đến hoa viên Đạm Đài.

Xuống xe buýt, đi không tới 500m, chính là cửa trước Đạm Đài gia, bức tường cao phủ đầy dây leo hoa hồng, hoa hồng đỏ và hồng, nở kiêu hãnh khắp vách tường, từng mùi hương thơm ngát thổi vào mặt, thâm nhập vào hơi thở, trái tim hắn.

Kiều Vi Nhã giống như bông hồng đó, cô có sức sống bền bỉ, thẳng thắn, chất phác, trong dịu dàng có mạnh mẽ, khiến cô có thể nở rộ xinh đẹp bất cứ lúc nào, cho nên, cuối cùng cô có được hạnh phúc chân chính.

Đi tới cửa lớn, Cổ Khánh Nhất lưỡng lực một lát, đưa tay ấn chuông cửa.

Kiều Vi Nhã đi làm, Đồng Đồng đến cung văn hóa, trong nhà chỉ có hai bảo mẫu, tài xế đã chở vợ chồng Đạm Đài An Bang ra biển thả câu.

Bảo mẫu nghe tiếng chuông cửa, thấy kỳ lạ, người trong nhà đều đi cửa sau, dù bạn bè tới cũng trực tiếp vào cửa sau, ai lại đến cửa trước vậy?

Bảo mẫu ra ngoài, cách cửa hỏi một tiếng, Cổ Khánh Nhất báo muốn tìm Đồng Đồng.

Đối phương vừa hỏi, biết là ba của Đồng Đồng, chần chờ một chút, nói cho hắn biết Đồng Đồng không ở nhà liền xoay người đi.

Cổ Khánh Nhất không nghe tiếng nữa, chán nản tựa vào cửa chính, chẳng lẽ sau này hắn thật sự không thể gặp con gái nữa sao?

Sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố, dòng người đổ xô, cho thấy sự thịnh vượng của thành phố này, Cổ Khánh Nhất đi trong dòng người nhưng lại cảm thấy hoang mang và cô độc vô tận, sau này, hắn nên đi đâu?

Hắn mờ mịt đi quanh tường rào hoa viên Đạm Đài, đi tới cửa sau, phát hiện một chiếc xe đang dừng ở đó, con gái hắn bước từ trên xe xuống, Cổ Khánh Nhất vui mừng muốn gọi bé, bỗng phát hiện, trên xe còn có một người, là Bảo Mặc.

Đồng Đồng hôn Bảo Mặc một cái, sau đó vẫy vẫy tay, đi cùng còn có một bé trai và người phụ nữ ngày trước hắn đã từng gặp, cùng nhau vào nhà.

Bảo Mặc lái xe đi.

Cổ Khánh Nhất trốn dưới gốc cây, trơ mắt nhìn con gái vào nhà, nhưng không có dũng khí kêu con bé.

Con gái của hắn, cao hơn, xinh đẹp hơn, giống như một công chúa cao quý, cả người đều tản ra ánh sáng chói lọi.

Đồng Đồng không thấy ba của bé, bảo mẫu cũng không nói cho bé biết Cổ Khánh Nhất từng đến tìm.

Bé và anh Đồng Đồng vào nhà, bảo mẫu đi theo rửa tay, rửa mặt, sau đó thay đồ rồi ngồi ở ban công lầu hai ăn kem.

Đồng Đồng thật mong mỗi ngày đều là mùa hè, chỉ có đến hè mẹ mới cho bé ăn kem.

Mà dưới lầu, bảo mẫu nói cho Elaine biết Cổ Khánh Nhất tìm Đồng Đồng.

Elaine đã biết tin Cổ Khánh Nhất ra tù, chỉ không ngờ ngày thứ hai hắn về lại chạy đi tìm Đồng Đồng, hắn thật lòng muốn gặp con, hay là muốn mượn cơ hội này tiếp cận Vi Nhã? Nếu là vế sau, hắn phải thất vọng rồi, Vi Nhã đâu còn như lúc trước, cô tuyệt đối không chấp nhận lại tên cặn bã này.

Cô đi ra phòng khách, bấm số của Bảo Mặc, báo tin này cho anh biết.

Mặc dù vợ chồng bọn họ và Khắc Lạp Luân Tư là bạn tốt, cũng từng cố gắng tác hợp hai người, nhưng thái độ của Kiều Vi Nhã đối với Khắc Lạp Luân Tư khiến hai người hoàn toàn chết tâm, Khắc Lạp Luân Tư ở trong mắt Kiều Vi Nhã là một người thầy, tuyệt đối không bước qua ranh giới nửa bước, dù trong lời nói cũng rất cung kính.

Hơn nữa, Kiều Vi Nhã đã nói với cậu mợ, cô có thể cùng Khắc Lạp Luân Tư làm bạn bè, nhưng tuyệt đối không thể nào làm vợ chồng, nói đến nguyên nhân, càng làm vợ chồng bọn họ không biết nên khóc hay cười, thứ nhất, Khắc Lạp Luân Tư là thầy của cô, thứ hai, ông nội không thích người ngoại quốc, cô không hy vọng sau này đi tảo mộ khiến ông mất hứng.

Elaine biết, tất cả lý do cũng chỉ là lấy cớ, nguyên nhân chân chính, là Kiều Vi Nhã không có cảm giác với Khắc Lạp Luân Tư, mặc dù anh luôn cố gắng, cho đến bây giờ cũng không tính buông tay, nhưng mọi người đều hiểu Kiều Vi Nhã sẽ không gả cho anh.

Kiều Vi Nhã nói, cuộc đời của cô không cần tình yêu, bởi vì cô đã đủ hạnh phúc, đối với cuộc sống hiện tại cô đã thấy đủ.

Bảo Mặc nhận được điện thoại, trong lòng cũng không cảm thấy gì, Cổ Khánh Nhất và Kiều Vi Nhã là vợ chồng, đó đã là chuyện của quá khứ, quan hệ giữa bọn họ chỉ còn lại Đồng Đồng thôi, mà Đồng Đồng thì không thể nào yêu cầu mẹ tha thứ cho ba con bé được, cho dù Đồng Đồng có làm như vậy, thì bây giờ Vi Nhã cũng không thể vì Đồng Đồng mà hợp lại với ba của bé.

Điều anh lo lắng nhất, là Cổ Khánh Nhất sẽ làm điều gì bất lợi cho hai mẹ con, hiện tại hắn ta mất công việc, mà muốn tìm một phần việc có thể diện đã là chuyện không tưởng, không biết có vì như vậy mà trút hết lửa giận lên người hai mẹ con không?

Tiêu San vẫn luôn ở nhà bọn họ, còn thái độ của Cổ Lễ ra sao?

Bảo Mặc ngồi trong xe, trầm mặc một hồi, lái xe đến nhà Trình Thiệu, kể từ khi trở lại, nhà Trình Thiệu trở thành quán ăn miễn phí của anh, nhất là Duệ Duệ, thằng bé rất hoan nghênh anh , bởi vì có lúc anh sẽ dẫn chị Đồng Đồng đến chơi, bé rất thích chị Đồng Đồng, cho dù có anh Đồng Đồng đáng ghét đi theo, nhưng bé vẫn muốn chị đến nhiều hơn.

Bảo Mặc vừa vào cửa, Duệ Duệ đã đưa cổ ra nhìn phía sau, Bảo Mặc bật cười: "Đừng nhìn, chị không có tới."

Duệ Duệ thở dài một cái, về phòng của mình.

Ba người lớn nhìn nhau cười ha ha.

"Ban đầu tớ có nói với Vi Nhã hay là hai nhà kết thành thông gia, cô ấy còn không vừa mắt Duệ Duệ nhà bọn mình, chê thằng bé còn nhỏ, tớ thấy chuyện này không chừng đùa thành thật, bà xã, em thấy đúng không?" Trình Thiệu cảm thấy con trai mình rất có sức quyến rũ, đây là bệnh chung của cha mẹ khắp thiên hạ, ai cũng cho là con mình tốt nhất.

Lộ Dương liếc nhìn chồng, đối với người kiêu ngạo này, cô hết biết nói gì.

Lộ Dương nấu cơm, hai người ra ban công nói chuyện phiếm, Trình Thiệu phun một vòng khói, hỏi: "Hai ngày nay, ba cậu có gửi thư gì không?"

Bảo Mặc lắc đầu, vợ chồng Bảo Viễn Sơn đến một huyện dân tộc ở phía đông nam của Qúy Châu, cho tới bây giờ, bọn họ đã quyên góp xây dựng năm trường tiểu học hy vọng, đều để danh nghĩa của con trai.

Bây giờ hai vợ chồng đang dạy học ở một trong những ngôi làng miền núi xa xôi nhất. Không có điện thoại, không có đường đi, không có điện vào ban đêm, chỉ có một ngọn đèn dầu, cũng phải dùng tiết kiệm.

Hiện tại, bọn họ liên lạc với Bảo Mặc đều phải viết thư, gửi một phong thư phải vượt núi băng đèo, đi hơn hai mươi km đường núi, khi nào có người dân miền núi ra ngoài bán đồ, bọn họ nhân tiện gửi thư cho Bảo Mặc.

Mỗi tuần Bảo Mặc đều gửi thuốc men cho hai vợ chồng, có cả gạo, cá khô, thịt hộp và một số thực phẩm bảo dưỡng.

Bảo Viễn Sơn lại viết thư bảo anh mua nhiều quần áo trẻ con một chút để gửi qua, cứ đến cuối tuần, Bảo Mặc sẽ mua quần áo, sách vở, bút chì, đồ dùng học tập ký gửi cho hai vợ chồng.

Hai vợ chồng cũng không cho Bảo Mặc tìm bọn họ, bọn họ nói, dù có tới cũng không gặp được, đường đi ở đây rất khó khăn, có rất ít người nhận được đường, thời gian tìm bọn họ chi bằng gửi nhiều đồ qua, thường cách một thời gian, sẽ có người rời núi nhận đồ.

Vậy cũng là một cách để chuộc lỗi đi, Bảo Mặc biết, mình không cách nào khuyên được ba mẹ, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện ba mẹ bình an khỏe mạnh.

Ăn cơm xong, Bảo Mặc lái xe rời khỏi Trình gia.

Hiện tại anh đang ở trong ký túc xá của nhà máy, có lúc, cũng sẽ mang theo Đồng Đồng tới đây, tất cả mọi người đã tiếp nhận anh, chỉ có một người ngoại lệ... là Vi Nhã.

Vi Nhã biết anh trở về trước kỳ phiên tòa, nhưng vẫn cự tuyệt gặp anh, Vi Nhã biết anh thường đến cung văn hóa tìm Đồng Đồng, cô không phản đối, lại giao chuyện của con cho Elaine.

Anh biết, ở đơn vị của cô, có một tham mưu trưởng đối với cô rất tốt, thường hẹn cô chẳng qua cũng bị cô từ chối.

Nằm ở trên giường, anh đặt một điếu thuốc dưới mũi, mùi thuốc lá có hương bạc hà nhàn nhạt, trong mùa hè nóng bức, sẽ khiến tinh thần người ta sảng khoái.

Vi Nhã, tại sao em không chịu tha thứ cho anh? Bảo Mặc nhìn trần nhà, lầm bầm lầu bầu.

Thậm chí cô có thể khoan dung cho Cổ Khánh Nhất, cô đã từng nói với luật sư Gia Cát, cô muốn Tiêu San và Cổ Khánh Nhất phải ăn cơm tù, để bọn họ táng gia bại sản, nhưng khi Đồng Đồng vì ba mình mà cầu cạnh, cô vẫn thả cho hắn một con ngựa, kể cả không cần Cổ Khánh Nhất phải đưa phí sinh hoạt, mặc dù phải trả cái giá cao là Đồng Đồng sửa họ.

Tại sao không chịu tha thứ cho anh, ngay cả mặt mũi cũng không chịu gặp.

Anh không có thời gian ở lại thành phố B, nơi anh thích nhất là phòng thí nghiệm, xét thấy kỹ thuật trong nước, bây giờ còn chưa thể chuyển phòng thí nghiệm về đây, phần lớn công sức của anh đều ở phòng thí nghiệm bên Mỹ.

Cả đời này của anh, người quan trọng nhất là Vi Nhã, sự nghiệp quan trọng nhất là phòng thí nghiệm.

Cậu nói ông vẫn luôn khuyên cô ấy, bất cứ chuyện gì, Vi Nhã cũng không cố chấp, cô là một người lương thiện hiểu chuyện, nhưng chỉ cần liên quan đến Bảo Mặc, cô liền thay đổi thành người khác, cô cố chấp làm mọi người không biết phải làm sao.

Đạm Đài Thế Viện nói, người duy nhất có thể giúp được anh chỉ có bản thân anh, đừng ký gửi hy vọng vào người khác, nhưng căn bản Vi Nhã không cho anh cơ hội tiếp cận.

Trong nháy mắt, Đồng Đồng phải đến trường, trước khi bắt đầu khóa học, trường học muốn mời phụ huynh tham gia lễ khai giảng, còn phát cho mỗi học sinh một thiệp mời màu đỏ.

Đồng Đồng nhận được thiệp mời thì không có nổi một nụ cười, bởi vì các bạn học khác đều có ba mẹ đi cùng, ngay cả anh Đồng Đồng cũng là ba mẹ dẫn đi.

Mà bé chỉ có mình mẹ đi theo, mấy cậu đều không có ở đây, bé cũng không muốn để cậu thay ba tham gia lễ khai giảng, như vậy các bạn sẽ biết bé không có ba.

Về đến nhà, Đồng Đồng buồn buồn không vui cầm thiệp trở lại phòng mình, cho đến lúc ăn cơm tối, cũng không thấy bé xuống.

Đạm Đài An Bang cảm thấy có chuyện, hôm nay Vi Nhã làm thêm giờ vẫn chưa về, hai ông bà già bọn họ nghĩ là Đồng Đồng mệt mỏi, cho nên cũng không chú ý.

Đợi đến Đạm An Bang lên lầu, gõ cửa của bé, mới phát hiện mắt Đồng Đồng sưng đỏ, còn đang tự lau nước mắt.

"Đồng Đồng, sao vậy?" Đạm Đài An Bang vội vàng tiến lên hỏi chuyện.

Đồng Đồng cầm tấm thiệp đỏ trên đầu trường, thút thít đưa cho ông cậu: "Ông cậu, các bạn đều có ba mẹ đi cùng, cũng chỉ mình con là có mẹ theo thôi."

"Đồng Đồng không khóc, ông cậu đi cùng con được không?"

"Không được đâu ạ, con muốn ba." Rốt cuộc Đồng Đồng không nhịn được khóc lớn tiếng lên.

Đạm Đài An Bang cầm thiệp mời, cảm thấy khó khăn, mỗi đứa trẻ đều có lòng hư vinh, mặc dù Đồng Đồng thông minh, dù sao cũng là đứa bé, tất nhiên con bé cũng muốn giống những đứa trẻ khác, có một ngôi nhà hoàn chỉnh mới là hạnh phúc nhất.

Điện thoại trong phòng Đồng Đồng vang lên, Đạm Đài An Bang nhận máy, là Bảo Mặc.

Đạm Đài An Bang cười nói: "Bảo Mặc, cậu gọi tới đây thật đúng lúc, Đồng Đồng đang khóc. . . . . Được, cậu nói với con bé đi. . . . . ."

Đạm Đài An Bang đưa điện thoại cho Đồng Đồng, Đồng Đồng nhận lấy, nức nở gọi chú Bảo, lại không nhịn được khóc, nước mắt tủi thân không thể nhịn được.

Đạm Đài An Bang lặng lẽ rời khỏi phòng.

Bảo Mặc nghe được nguyên nhân, trầm mặc chốc lát, anh hỏi: "Đồng Đồng, nếu như chú đi với con, có thể không?"

"Dạ, nhưng mẹ sẽ không đồng ý. . . . . ." Đồng Đồng nghĩ đến gương mặt lạnh vạn năm không đổi của mẹ khi thấy chú Bảo, lại do dự.

Mẹ sẽ không để ba xuất hiện ở trường học, nếu chú Bảo có thể đến trường, bé sẽ rất vui.

"Đồng Đồng, con đừng lo lắng, chuyện này, để chú Bảo giải quyết, đừng khóc, đi ăn cơm trước, chú bảo đảm, chờ con cơm nước xong, chuyện này đã giải quyết xong."

Trước mặt trẻ nhỏ, Bảo Mặc luôn nói chuyện giữ lời, Đồng Đồng nín khóc mỉm cười ngay lập tức, cúp điện thoại, rửa mặt rửa tay, sôi nổi đi xuống lầu ăn cơm.

Hai vợ chồng già thấy Đồng Đồng cười đến mặt rực rỡ, hiểu ý cười, trong lòng càng cảm thấy, Bảo Mặc mới là nhân duyên tốt cả đời của Vi Nhã.

Ăn cơm xong, Đồng Đồng liền không kịp chờ đợi chạy lên lầu.

Gọi điện đi, chú Bảo nói cho bé biết, ngày mai chú sẽ cùng cả nhà dì Elaine đợi mẹ con bé trước cổng trường, chẳng qua là không thể nói cho mẹ biết trước, Đồng Đồng cười đáp ứng, dĩ nhiên bé sẽ không nói với mẹ rồi.

Sáng hôm sau, Kiều Vi Nhã vẫn còn đang đánh răng rửa mặt, Đồng Đồng đã không ngừng thúc giục cô.

Kiều Vi Nhã cho là bé sốt ruột đi học, cũng không suy nghĩ nhiều, chẳng qua là tăng nhanh động tác.

Đồng Đồng vẫy tay tạm biệt hai vợ chồng, lên xe, càng không ngừng xem đồng phục của mình qua kính, còn hỏi mẹ nhìn có được hay không.

Kiều Vi Nhã cười nói: "Đẹp, con gái của mẹ mặc gì cũng đẹp."

"Mẹ, mẹ nói thế này là có lệ!" Đồng Đồng dẩu môi lên.

"Chẳng lẽ mẹ nói khó coi là thật, con gái mẹ xinh đẹp vậy mà." Có lẽ liên quan khu vực, cộng thêm trường này là trường quý tộc, nên đồng phục học sinh của Đồng Đồng là đồng phục thủy thủ rất đáng yêu, nam sinh là quần soóc, nữ sinh là váy ngắn, ngày đầu tiên mang đồng phục về nhà, bảo mẫu đã giặt sạch và ủi khô, bé mặc vào rồi ngay cả ngủ cũng không chịu thay.

Đi tới cổng trường, Đồng Đồng và ba mẹ mình đã chờ bọn họ trước cổng, còn có một người Kiều Vi Nhã không muốn gặp, Bảo Mặc.

Khóe mắt đuôi mày Đồng Đồng đều cười vui vẻ rực rỡ, Kiều Vi Nhã liền hiểu, Bảo Mặc đến đây chắc chắn có liên quan đến bé.

Quả nhiên, Đồng Đồng chỉ chần chờ một chút, liền chạy về phía Bảo Mặc: "Chú Bảo, chú đã đến rồi."

Bảo Mặc ôm lấy bé, Đồng Đồng ghé vào lỗ tai anh thấp giọng nói: "Chú Bảo, một lát vào trong, bạn học hỏi con, chú đừng nói chuyện, tự con nói, có được không?"

Bảo Mặc gật đầu, siết chặt mũi nhỏ của bé, cưng chìu cười: "Được, nghe con hết."

Kiều Vi Nhã muốn qua ôm Đồng Đồng, Đồng Đồng liền ôm sát cổ Bảo Mặc: "Mẹ, là con nhờ chú Bảo đến, nếu muốn đánh con thì về nhà được không?"

Vừa rồi Elaine đã nói, là bọn họ gọi Bảo Mặc đến.

Bởi vì Đồng Đồng không muốn bị bạn học biết con bé là trẻ gia đình đơn thân.

Kiều Vi Nhã trầm mặc, trong nháy mắt, trí nhớ kiếp trước ùa về dồn dập, Đồng Đồng lên tiểu học, bị những đứa trẻ kia cười nhạo, thầy cô châm chọc, trải qua đủ chuyện, trí nhớ kia như còn mới mẻ.

Các học sinh cuối cấp ở trước cổng nở khuôn mặt tươi cười, lễ phép mời các bạn học và phụ huynh vào cổng.

Biểu ngữ màu đỏ, màn hình điện tử thật rộng, âm nhạc du dương khiến Đồng Đồng rất phấn khởi.

Một tay Đồng Đồng dắt Kiều Vi Nhã, một tay dắt Bảo Mặc, trước mặt là gia đình anh Đồng Đồng, trong lòng còn ngọt hơn ăn mật.

Bé cũng biết, chắc chắn mẹ sẽ không để bé xuống đài không được trong buổi lễ khai giảng quan trọng này.

Đồng Đồng là đại diện của học sinh mới, hiệu trưởng nói chuyện xong, chính là bé lên đài đọc diễn văn.

Đồng Đồng thoải mái đi lên đài, bé chào trước, sau đó dùng tay kéo micro, còn hắng giọng một tiếng như thật, tiếng chuông bạc vang lên trong trường, bé phát biểu bài viễn văn đầy đam mê cả Tiếng Trung lẫn Tiếng Anh, tính tình bé hoạt bát, lập tức trở thành tiêu điểm của học sinh mới.

Bảo Mặc ngồi bên cạnh KiềuVi Nhã, thấy Kiều Vi Nhã đang nhìn con gái không chớp mắt, do dự một chút, anh đưa tay nắm lấy tay cô, Kiều Vi Nhã không có phòng bị, bị anh cầm tay mới phát hiện, tránh thoát hai cái, Bảo Mặc cầm rất chặt, như một gọng kiềm.

"Buông em ra!"

"Tiểu Vi, cho anh thêm một cơ hội, anh nhất định sẽ khiến hai mẹ con hạnh phúc."

"Em — không — cần!" Kiều Vi Nhã nói từng chữ, mặc dù giọng rất nhỏ, nhưng Bảo Mặc nghe rất rõ ràng.

Xung quanh đều là người, Kiều Vi Nhã chỉ có thể mặc cho anh nắm, Bảo Mặc càng càn rỡ, cô tức giận trợn mắt nhìn anh, ánh mắt Bảo Mặc trả về cho cô là tình yêu nồng nàn.

Elaine nói rất chính xác, nếu anh cứ nhân nhượng với cô, quan hệ giữa bọn họ chỉ có thể giậm chân tại chỗ, thậm chí chạy ngược lại.

Chờ lâu một ngày, đối với anh mà nói đều là đau khổ, hiện nay, giữa bọn họ đã không có bất kỳ chướng ngại, nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, anh có quyền lợi theo đuổi cô.

Đồng Đồng bước xuống đài, trở lại bên cạnh Bảo Mặc và Kiều Vi Nhã, bé ngồi giữa hai người nhỏ giọng hỏi: "Chú Bảo, biểu hiện vừa rồi của con có được không?"

"Vô cùng tốt!" Bảo Mặc giơ ngón tay cái lên.

Đồng Đồng liếc nhìn mẹ, hình như sắc mặt mẹ không được tốt, haizz, tối hôm nay nên làm gì bây giờ? Đồng Đồng có chút sầu não.

Hai đứa bé phân ở chung lớp, bởi vì vừa rồi Đồng Đồng đọc diễn văn rất xuất sắc, vừa vào lớp đã thành tiêu điểm của mọi người, đến lúc tự giới thiệu, Đồng Đồng vừa mới đứng lên, liền nhận được tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Đồng Đồng ngồi xuống ghế, bạn học ngồi bên cạnh tò mò hỏi: "Kiều Đồng Đồng, đó là ba của cậu sao? Tớ thấy chú ấy trên TV ấy."

Đồng Đồng nhìn theo tầm mắt của bạn, tất cả phụ huynh đều ngồi phía sau lớp, người bạn học chỉ là Bảo Mặc.

Đồng Đồng do dự một chút, gật đầu một cái.

Nhìn ánh mắt bạn học rất sùng bái, trong lòng Đồng Đồng lại không biết nói thế nào, bởi vì đột nhiên bé nhớ một câu mẹ nói, lời nói dối luôn có một ngày bị vạch trần, mới vừa rồi không nên nói láo, nhưng mà bé không muốn bị người ta biết ba mẹ mình đã chia tay, chú Bảo đã hứa với bé, chú sẽ không chủ động nói với mọi người chú là ai.

Ngày đầu tiên đi học, tổng thể mà nói, Đồng Đồng rất vui vẻ, chỉ là nghĩ đến chuyện bạn học hỏi, còn có ánh mắt của mẹ, trong lòng bé liền run rẩy, mẹ có tức giận không?

Cô giáo và các bạn giới thiệu xong, chính là phát sách mới, đi thăm sân trường, ngày mai chính thức tựu trường.

Ba người Kiều Vi Nhã dẫn đến ánh mắt nhiều người nhất, rất nhiều đứa trẻ thấy Đồng Đồng, cũng rất hâm mộ chào hỏi bé, Đồng Đồng nhỏ giọng nói: "Chú Bảo, lên tiểu học thật tốt, so với lúc con đi nhà trẻ vui hơn nhiều."

Bảo Mặc cười: "Vậy sau này con cần phải học tập thật tốt."

"Dạ, chú Bảo, nếu con thi đạt hạng nhất, vậy có được phần thưởng không?"

"Có, nhưng con phải đạt ba lần hạng nhất mới được phần thưởng."

Kiều Vi Nhã ho một tiếng, nhẹ giọng nói: "Con của em, không nhọc anh phí tâm."

"Mẹ, nếu mẹ có ý kiến với chú Bảo, thì ra ngoài hãy nói!" Đồng Đồng tức giận.

Kiều Vi Nhã liếc anh một cái, đành nhịn xuống, cô chưa từng gặp người nào da mặt dày như Bảo Mặc.

Đến giờ cơm trưa, căn tin tự động đứng xếp hàng, Đồng Đồng cũng từng xếp hàng ở đơn vị của mẹ, nhưng cảm giác không giống với trường học, Kiều Vi Nhã và Đồng Đồng cùng nhau xếp hàng, Bảo Mặc đứng một bên chờ hai mẹ con.

Đến phiên bọn họ, Kiều Vi Nhã không hỏi ý kiến của Bảo Mặc, gọi ba phần ăn, Bảo Mặc bưng hai phần, Kiều Vi Nhã bưng một phần, Đồng Đồng bưng thức uống, ba người tìm chỗ ngồi xuống.

Anh Đồng Đồng nhìn thấy đồ ăn ngon của bọn họ, chỉ vào phần kia của Bảo Mặc nói: "Chú, con cũng muốn như vậy."

Albert còn chưa xếp hàng đến, Bảo Mặc cười: "Đồng Đồng, con trước ăn, chú chờ một lát."

"Cảm ơn chú." Đồng Đồng ngồi đối diện Kiều Vi Nhã, thấy tôm bóc vỏ của Kiều Vi Nhã, mím môi, Kiều Vi Nhã cười hỏi: "Đồng Đồng, con muốn ăn tôm à?"

Đồng Đồng gật đầu một cái.

Kiều Vi Nhã lấy tôm của mình qua cho Đồng Đồng.

"Anh, anh thấy thức ăn ở đây ngon không?"

"Ăn ngon."

"Em cũng cảm thấy rất ngon , cũng không biết mỗi ngày ăn rồi có ngán không, haizz."

Bảo Mặc ở một bên nghe hai đứa nói chuyện, đột nhiên nhớ đến thời mình và Vi Nhã còn đi học, khi đó cô luôn trầm mặc, có rất ít người nghe được cô nói chuyện, trừ phi là ở trên lớp học, hơn nữa, cô không thích chủ động trả lời vấn đề, khi giáo viên hỏi tới, cô mới đứng lên trả lời.

So sánh giữa hai mẹ con, Đồng Đồng hạnh phúc hơn nhiều, tất cả đều liên quan đến nhà họ Bảo, cho nên, Vi Nhã không tha thứ cho anh, anh cũng hiểu.

Nhưng hiểu và buông tay là hai việc khác nhau, mọi người nói rất đúng, anh không thể buông tay, anh muốn cho Vi Nhã hạnh phúc, để cô tin tưởng, trên thế giới này thật sự có tồn tại tình yêu.

Hoạt động kết thúc, một nhả anh Đồng Đồng không biết rời đi từ lúc nào.

Bảo Mặc dẫn Đồng Đồng lên xe.

Kiều Vi Nhã lạnh mặt: "Bảo Mặc, anh đi xuống!"

"Mẹ, chú Bảo không có xe, mẹ bảo chú xuống, chẳng lẽ muốn chú đi bộ về sao?" Đồng Đồng khóc.

Kiều Vi Nhã không nói tiếng nào, nổ máy xe, lái một đoạn đường, Kiều Vi Nhã dừng xe lại: "Bảo Mặc, anh xuống, chúng ta nói chuyện một chút."

Đồng Đồng kéo Bảo Mặc thật chặt, một đôi mắt to, đáng thương nhìn anh.

Hai người ngồi trên ghế đá bên đường, Bảo Mặc nhìn Kiều Vi Nhã, thở dài: "Tiểu Vi, anh hiểu lòng của em, ban đầu, anh cũng tính bỏ qua, nhưng anh vẫn quyết định trở lại, bởi vì anh muốn mang đến hạnh phúc cho em."

"Bảo Mặc, chỉ cần anh cách xa em ra, em sẽ hạnh phúc!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro