I.6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay lập tức tôi cảm thấy kinh sợ với cảm giác mới này. Tôi muốn lao lai, quỳ xuống chân cha ngay và hôn lấy chúng, cầu khẩn sự xá tội của ông. Nhưng không có cách nào để xin lỗi về một vấn đề thực sự hiển nhiên, trẻ con cũng cảm nhận và thấu hiểu điều này sâu sác trong nội tâm y như bất kỳ người lớn thông tuệ nào.

Tôi nghĩ rằng mình cần phải suy xét lại tình hình của bản thân và đề ra phương hướng hành động cho ngày tiếp theo. Nhưng, tôi không làm được. Cả buổi tối, tôi chỉ chậm chạp thích ứng với bầu không khí đã thay đổi của phòng khách. Đồng hồ treo trên tường, chiếc bàn, tập Kinh thánh và tấm gương, giá sách và những bức ảnh trên tường - chúng đều nói lời giã biệt với tôi; con tim dần lạnh lẽo trong lồng ngực khi tôi đứng nhìn thế giới mình - cuộc sống thân thương, hạnh phúc của tôi - tự tách biệt khỏi chính tôi và trở thành quá khứ. Tôi không nhịn được mà cảm giác rằng, tôi vừa gieo những mầm rễ trên vùng đất bóng tối lạ lẫm ngoài kia, từ nay chúng sẽ kềm tôi thật chặt. Lần đầu tiên tôi được nếm trải cái chết, và cái chết thật đắng cay vì nó cũng là sự khởi sinh: nỗi bất an và kinh hãi khi phải đối mặt với sự đổi mới đáng sợ.

   Thật hạnh phúc xiết bao khi cuối cùng tôi cũng có thể thả người nằm xuống giường! Trước đó còn phải chuộc tội lần cuối bằng những lời cầu nguyện buổi tối, và khúc thánh ca đêm, một trong những bài ưa thích của tôi. Nhưng không, tôi không thể hát theo - từng nốt nhạc đều đắng cay và tủi nhục đối với tôi. Khi cha tôi nói lời ban phúc lành, tôi đã không cầu nguyện cùng những người khác, và ông kết thúc bằng câu "... ở bên tất cả chúng con!", một cơn giật mạnh kéo tôi ra khỏi vòng tròn gia đình. Ơn huệ của Chúa luôn ở bên họ, nhưng không còn bên tôi nữa rồi. Tôi mệt mỏi cùng cưc, lòng giá buốt rời khỏi căn phòng.

   Nằm trên giường, sau khi yên vin đc một lúc, cuộn tròn trong hơi ấm và sự dễ chịu, trái tim tôi một lần nữa lạc vào nỗi sợ, run rẩy và bất an về chuyện vừa xảy ra. Mẹ tôi đã chúc ngủ ngon như thường lệ, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng bước chân của bà vọng lại trong phòng, vầng sáng từ cây nến của bà còn toả rạng qua khe hở dưới chân cửa. Tôi chợt nghĩ, có khi mẹ tôi sẽ quay lại / bà đã cảm nhận được điều gì đó, bà sẽ hôn tôi và hỏi về chuyện xảy ta ngày hôm nay, đầy tình yêu thương và lòng khoan dung. Và rồi tôi sẽ khóc, cục nghẹn trong họng sẽ tan đi, tôi sẽ ôm chầm lấy bà ấy và nói rằng mọi chuyện sẽ lại tốt đẹp thôi, chỉ cần vậy thôi tôi đac được cứu rỗi rồi! Khi khe hở dưới chân cửa tối đen trở lại, tôi lắng tai nghe thêm một lúc lâu nữa và mong bà ấy quay lại, phải như vậy chứ.

    Nhưng, tôi trở về với thực tại và đối mặt với kẻ thù của mình. Tôi có thể thấy rõ mồn một đôi mắt ti hí của hắn, khuôn miệng đang chế nhạo tôi với nụ cười chát chúa, và khi tôi cứ nhìn chằm chằm vào hắn, định mệnh không thể nào chạy trốn đang giày vò tôi, hắn ta trở nên to lớn hơn, xấu xí hơn, đôi mắt ma dại của hắn loé lên hệt như mắt quỷ. Hắn như ở ngay bên cạnh tôi cho tới khi tôi chìm vào giấc ngủ, nhưng tôi không hề thấy hắn trong giấc mơ, hay thấy bất kỳ việc gì đã xảy ra vào ngày hôm ấy. Thay vào đó, tôi mơ thấy chúng tôi đang cưỡi trên một con thuyền, cha mẹ, các chị em gái và tôi giữa sự bình yên và chói loá của kì nghỉ. Tôi tỉnh giấc giữa đêm khuya và trong lòng vẫn lâng lâng cảm giác của niềm hạnh phúc ấy - vẫn còn thấy tà váy trắng của các chị em lấp lánh dưới vầng dương. Thế rồi, tôi lại ngã khỏi thiên đường về với thực tại, lại đứng trước mặt kẻ thù và đôi mắt ác ma của hắn.

    Sáng hôm sau, mẹ tôi lật đật bước vào phòng, bà hét lên rằng đã muộn lắm roiif mà sao tôi vẫn còn nằm trên giường. Lúc ấy nhìn thất tôi thật ốm yếu, bà hỏi tôi có làm sao không, và tôi đã nôn một bãi. 

     Cảm giác như đó là một loại chiến thắng. Tôi vẫn luôn khoái chí khi mình hơi đổ bệnh, và có thể nằm ườn trên giường cả buổi sáng với một tách trà hoa cúc và cam thảo, nghe mẹ xử lý công việc ở phòng bên cạnh và Lina nói chuyện với anh hàng thịt ở sảnh trước. Một buối sáng nằm ở nhà không phải tới trường thật là kỳ diệu, như một câu chuyện thần tiên; ánh nắng tinh ngịch len lỏi vào căn phòng, khác hẳn thứ ánh sáng bị chặn bởi những tấm màn xanh lục trong lớp học. Nhưng hôm nay, thậm chí điều này cũng trở nên tẻ nhạt, cảm tưởng như có thứ gì đó không đúng.

    Đúng thế, giá mà tôi có thể chết! Nhưng tôi chỉ hơi bệnh một chút, cũng như bao lần trước kia. Chưa có vấn đề nào của tôi được giải quyết cả. Đổ bệnh chỉ giúp tôi trốn tránh trường học chứ không thể giúp tôi tránh được Kromer, kẻ đứng chờ tôi ở quãng trường khu chợ vào lúc 11 giờ. Long tốt bụng của mẹ không những không an ủi tôi hôm nay mà nó còn là một gánh nặng đau khổ. Tôi mau chóng giả vờ ngủ rồi suy nghĩ xem nên làm thế nào. Không có cách nào khác, tôi phải tới quãng trường khu chợ  vào lúc 11 giờ. Thê nên, tôi lặng lẽ thức dậy vào 10 giờ và bảo với mẹ tôi đã khá hơn. Như thường lệ, mẹ nói, nếu tôi không quay lại giường thì buổi chiều sẽ phải đi học. Toiu trả lời rằng mình sẽ tới trường. Tôi đã vạch ra một kế hoạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro