1;1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Điều kỳ lạ nhất là hai thế giới đó tiếp xúc với nhau, chúng gần gũi nhau đến thế! Ví như cô hầu gái Lina của chúng tôi, khi chị ta ngồi bắt đôi tay vừa rửa sạch sẽ lên chiếc tạp dề đã vuốt thẳng thớm trên đùi, cầu nguyện cạnh cửa phòng khách và góp giọng ca tươi trẻ vào bài hát của chúng tôi, chị ta hoàn toàn thuộc về Cha Và Mẹ, thuộc về chúng tôi khi đang sống trong thế giới của ánh sáng và sự thật. Giây phút ngay sau đó, trong nhà bếp hay chuồng ngựa, khi chị ra kể cho tôi nghe về gã đàn ông nhỏ thó không đầu, hay những vụ đánh nhau với mấy ả hàng xóm ở quầy bán thịt, chị ta lại là một người khác và là một phần của thế giới kia, bị bao phủ trong màn bí ẩn. Tất cả mọi người đều như vậy, nhất là chính tôi. Dĩ nhiên tôi cũng là thành phần của thế giới sáng chói và thành thực - tôi là con của cha mẹ tôi - nhưng, mỗi khi tôi quay mắt nhìn hoặc vểnh tai nghe, thế giới kia vẫn luôn ở đó. Và, tôi cũng sống trong cả thế giới kia, dù tôi thường cảm giác mình không thuộc về nó, về vương quốc kinh hãi của nỗi sợ và tín ngưỡng. Đôi lúc tôi lại khoái thế giới cấm kia hơn, và khi quay về với ánh sáng, dù ánh sáng có tốt đẹp và cần thiết đi chăng nữa, tôi cảm thấy dường như mình quay lại với một thứ kém đẹp đẽ, kém hứng khởi, hoang vắng và ảm đạm hơn. Có lúc tôi biết rằng, mục tiêu trong đời của tôi là trở thành một người giống như cha và mẹ tôi: thật sáng láng và thuần khiết, thật giỏi giang và hòa thuận. Nhưng để đạt tới được mục tiêu đó thì phải đi qua một chặng đường rất dài, thay vì hành trình bạn phải ngồi im lặng trên ghế nhà trường, học tập, thi của và đỗ đạt, bạn có thể chọn con đường chạy ngang qua thế giới tối tăm kia, thậm chí là xuyên hẳn qua, nhưng việc lưu luyến hay chìm đắm trong thế giới kia là điều hoàn toàn xảy ra. Đã có rất nhiều câu chuyện kể về những cậu bé lạc lối, những đứa con hoang đàng, tôi đọc về chúng một cách khát khao. Sự trở về với người cha, với những điều tốt đẹp luôn là một sự giải phóng vĩ đại trong những câu chuyện đó - tôi hoàn toàn nhận thức được rằng đấy là kết quả đúng đắn, tốt đẹp và đáng mong đợi  nhất; nhưng phần kể về những linh hồn lầm lạc và bị quỷ dữ xâm chiếm lại là phần thú vị nhất, và giá mà có thể thú nhận rằng, đôi khi thật đáng tiếc khi linh hồn lầm lạc bị tìm thấy và phải ăn năn. Nhưng bạn không thể nói ra điều ấy, thậm chí còn không được phép nghĩ về nó. Nó chỉ đơn giản là hiện diện ở đó, một linh cảm hoặc một khả năng được chôn vùi sâu thẳm dưới tầng  cảm của bạn. Khi tôi tưởng tượng về ác quỷ, tôi có thể thấy hắn ta rõ mồn một trên đường phố dưới chân đồi, có thể đang đội lốt ngụy trang hoặc không, hoặc ở hội chợ, hoặc trong quán rượu - nhưng không bao giờ ở trong nhà chúng tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro