Là lúc đó, Lưu Vũ trèo lên giường của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: 楚初爱舞不舞
Bản dịch phi thương mại phục vụ mục đích cá nhân, vui lòng không reup!

Các học viên trong phòng tập đại khái được chia thành ba loại.

Loại thứ nhất là có tài năng nhưng không làm việc chăm chỉ.

Loại thứ hai là nỗ lực nhưng không hề có tài năng.

Loại thứ ba là dễ hot nhất. Họ có cả tài năng và sự nỗ lực.

Tuy nhiên, thiên phú và sự nỗ lực thường chỉ chiếm 60-70% trong chặng đường dài để có thể ra mắt, phần còn lại phải dựa vào cơ hội.

Cơ hội này có thể xuất hiện vào một ngày nào đó, hoặc nó có thể đạt được bằng cách chiến đấu giành lấy.

Phải không ngừng đấu tranh.

Một trong những cách đơn giản phổ biến nhất được gọi bằng hai từ "trèo giường".

Vòng đầu tiên, em mặc trang phục màu đỏ tuyệt đẹp bước lên sân khấu đã khiến tôi kinh ngạc, như thể bước ra từ trong tranh, giọng nói rất mềm mại.

"Santa," Lưu Vũ chân trần đứng bên ngoài cửa khách sạn, hai mắt ngấn nước, rụt rè nhìn chằm chằm vào tôi, "Giúp em với."

Thành thật mà nói, tôi không nghĩ sẽ có chuyện này.

Dù sao em ấy múa không tệ, thuộc loại thứ ba trong số các học viên, kỳ thực cũng không cần phải dựa vào trao đổi thân thể để xuất hiện trước ống kính.

Tôi luôn ghét những đứa trẻ chỉ biết trèo giường.

Thấy tôi không phản ứng, em đứng bên ngoài cửa âm thầm khóc.

Tôi không biết liệu em có bị sai khiến hay không, có lẽ em ấy có động cơ thầm kín, hoặc cũng có thể muốn điều tra điểm yếu của tôi.

Tôi không thể chịu đựng được khi đối diện những giọt nước mắt của người khác. Càng không chịu nổi người đẹp khóc đến đáng thương oan ức như vậy.

Huống chi nhìn vào mối quan hệ trước đây, có thể nói chúng tôi vừa là thầy vừa là bạn.

"Vào trong trước đã." Tôi sử dụng tiếng Trung không mấy thành thạo.

Tôi không biết liệu em có hiểu sai hay tôi nói không đủ rõ ràng. Sau khi vào phòng, em ấy trực tiếp cởi quần áo của mình.

Vẫn ôm tỳ bà che nửa mặt.

Hình như có một câu ngạn ngữ cổ của Trung Quốc nói như vậy, tôi trong nháy mắt hiểu được ý tứ của nó.

Em có vẻ không có kinh nghiệm trèo giường. Loạng choạng lấy một chai bôi trơn và một hộp bao cao su ra.

"Trước khi đến em đã rửa sạch sẽ." Em ấy đỏ mặt nói.

Đôi mắt của em giống như một hồ nước trong vắt.

Sự thuần khiết mà tôi luôn cảm nhận được khi khiêu vũ với em giống như một luồng sinh khí khác biệt bên trong phòng tập sôi nổi.

Thật ra, tôi đã lén nhìn em nhảy múa.

Trên mái nhà của phòng thực hành. Em kiễng mũi chân của mình linh hoạt nhảy múa ở rìa của tòa nhà.

Tôi chưa từng thấy qua điệu múa thoát tục như vậy, thật giống như có thứ gì đó sắp phá tan trói buộc, sắp nở rộ.

Không biết là do tài năng của em hay vì thứ gì khác.

Tôi đã thỏa hiệp.

Nguyên tắc của tôi lặng lẽ lùi thẳng về trước vạch giới hạn.

Tôi ngồi bên mép giường, nhướng mày ra hiệu cho em bắt đầu.

Em cúi đầu quỳ trên sàn nhà đưa tay cởi áo choàng tắm của tôi.

Nhìn tôi một cách thăm dò.

"Tiếp tục đi." Tôi khuyến khích.

Em cắn môi dưới tiến đến gần tôi.

Đầu tiên là dùng mặt cách quần lót cọ cọ dương vật của tôi, ngay sau đó duỗi đầu lưỡi ra khẽ liếm, nước miếng làm ướt vải dệt.

Rất ngoan.

Em liếm một lúc, liền dùng răng cắn mép quần lót tôi kéo xuống.

Gậy thịt căng cứng ngay lập tức được bao bọc bởi khoang miệng ấm áp.

Tôi hít một hơi thật sâu, em cẩn thận thu răng lại, đầu nhỏ không thuần thục di chuyển lên xuống.

Có lẽ đây là lần đầu tiên em làm việc này, trong quá trình đó không tránh khỏi có lúc tôi cảm thấy hơi không thoải mái.

Em ấy thậm chí khóc còn dữ hơn, những giọt nước mắt rơi xuống sàn khách sạn.

Tôi bảo em đừng khóc.

Sau đó nắm lấy tóc em, bắn vào miệng em, ôm em lên giường.

Khi nằm trong vòng tay tôi, em ấy thì thầm với tôi. Thanh âm khàn đi vì tình dục.

"Em có một bí mật...."

Một bí mật?

"Là gì?"

"Em là một kẻ kỳ quái."

Bởi vì tình sự vừa rồi, đuôi mắt em còn đỏ bừng.

Dưới ánh mắt chăm chú của tôi, em cởi quần của mình, đặt mông ngồi trên cặp đùi săn chắc của tôi, bàn tay chống lên giường muốn cho tôi xem.

Tư thế này giúp tôi thấy rõ ràng tất cả mọi thứ.

Bao gồm cả bộ phận vốn thuộc về phái nữ trên người em.

Tôi hiểu ra.

Em ấy là song tính.

Em nâng cánh tay của mình lên che mắt lại, không biết do nhút nhát hay vì điều gì khác.

Dù sao cũng không muốn nhìn tôi.

Ngón tay tôi chạm vào khe nhỏ bên dưới vật nhỏ của em. Khe hở đó lập tức mấp máy đáp lại.

"Không quái.". Khi tôi học tiếng Trung, tôi đã phân biệt được cách phát âm của hai từ này*.

"Em ngoan." Em ấy dường như đang cười, lại cũng như đang khóc.

*"Quái" và "Ngoan" có cách phát âm gần giống nhau

Em bỏ tay xuống và nhìn chằm chằm vào tôi, hỏi tôi muốn vào từ phía trước hay phía sau.

Tôi không có kinh nghiệm đối với việc này.

"Cái nào sẽ không đau?" Tôi hỏi em một cách khô khan.

Em nói mình cũng không biết.

Bất quá cuối cùng đã vào từ lỗ nhỏ phía sau.

Em xé vỏ bao cao su giúp tôi đeo vào, đổ chất bôi trơn, qua loa xoa hai cái rồi ngồi xuống.

Phản ứng ngây thơ lại liều lĩnh đã lấy lòng tôi, tôi đỡ thắt lưng em ấy nói em chậm một chút.

Khi hoàn toàn đi vào, hai chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm.

"Tán... Tán Đa..." Em nhẹ giọng gọi tên tiếng Trung của tôi, hai tay chống lên ngực tôi, bắt đầu chậm rãi nâng mông lên.

Eo của em rất nhỏ, dường như một vòng tay là có thể ôm trọn. Quanh năm nhảy múa đã mang lại cho cơ thể em ấy sự linh hoạt tuyệt đối.

Em có làn da trắng, vì vậy khi hoạt động mạnh, cả người em sẽ ửng đỏ.

"Em muốn tôi giúp chuyện gì?" Tôi đột nhiên tò mò, không đúng thời điểm nêu ra câu hỏi.

Điểm số? Đánh giá? Thứ hạng? Hay bất cứ điều gì khác?

Tôi đã nghĩ về rất nhiều câu em có thể trả lời, và kết quả là em ghé vào tai tôi thì thầm, "Em muốn một căn phòng riêng."

Rõ ràng là một cuộc trao đổi, nhưng em lại có chút ngượng ngùng. "Là kiểu có nhà vệ sinh riêng ấy."

Giống như một đứa trẻ hiểu chuyện chưa bao giờ đòi hỏi quá nhiều với cha mẹ của mình.

"Được." Tôi ôm eo em và đồng ý.

Có lẽ không nghĩ sẽ dễ dàng như vậy, em bỗng nhiên nghiêng đầu lại nhìn tôi.

Đôi môi lướt qua má tôi.

Nhìn gần, tôi phát hiện ra em có lệ chí bên dưới mắt trái.

"Tôi cũng vậy."

"Sao cơ?" Em chớp mắt bối rối giữa hơi thở dồn dập.

Tầm mắt em dừng lại trước lệ chí bên dưới mắt phải của tôi.

Có thể số phận đã định là xứng đôi.

Tôi nghĩ vậy.

Em nâng người lên cao, đặt tay của mình trên đầu gối của tôi, ngửa cổ rên rỉ và nói, "Thật trùng hợp."

Tôi đồng ý.

Thân thể em căng thành một vòng cung đẹp mắt, vật nhỏ kia theo tần suất lên xuống vỗ vào bụng tôi.

Có gì đó nhỏ giọt trên ngực tôi.

Màu trắng sữa.

Nó không phải tinh dịch.

Lưu Vũ cũng chú ý tới.

Em ấy nắm lấy tay tôi kéo nó chạm vào ngực em.

Có sữa tràn ra.

"Em thật kỳ quái." Em lặp lại lần thứ hai trong tối nay.

"Em ngoan." Tôi cũng lặp lại lần thứ hai trong tối nay.

Kể từ đó, cuối cùng tôi đã hiểu tại sao trước khi lên sân khấu em lại vào nhà vệ sinh lâu như vậy.

Lúc đi ra mặt luôn đỏ bừng.

Hoạt động cường độ cao khiến em mất kiểm soát chảy sữa, để tránh làm ướt ngực lúc trình diễn, em phải vắt sạch sữa bên trong trước khi lên sân khấu.

Kỳ thật tôi cũng không để ý em là song tính, cũng chẳng quan tâm việc em có sữa.

Tình yêu đôi khi đến một cách vô thức như vậy.

Tôi dùng tay đã dính sữa đút vào miệng của em.

Em ấy lập tức phát ra tiếng nức nở như một con vật nhỏ, nước miếng chảy theo khóe miệng em.

"Vũ." Lần đầu tiên tôi gọi tên em. Để phát ra âm thanh này cần phải bĩu môi, tựa như đang mập mờ cầu xin đối phương một nụ hôn.

Tôi thực sự muốn hôn em.

Và tôi cũng đã làm theo ý mình.

Chúng tôi đã có một đêm điên rồ và hỗn loạn.

Khăn trải giường bẩn đến nỗi không thể dùng được nữa, tôi đã thay một tấm khăn mới lấy từ tủ quần áo của mìmh.

Không hề có ý thức như những người hay trèo giường khác. Lưu Vũ mệt đến mức ngủ thiếp đi.

Hàng mi nhẹ nhàng rung động, không biết em đang mơ thấy những gì.

Chất dịch trắng đục chưa khô vẫn còn dính trên đùi của em.

Khi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên, em ấy đã nói mình là một kẻ lập dị chỉ biết nhảy múa. Tôi đã tin là sự thật.

Bây giờ xem ra, nên đập tan những ý nghĩ trước đây.

Tôi bế em vào phòng tắm để rửa sạch.

Đầu em vùi vào ngực tôi.

Giống như những động vật nhỏ thiếu cảm giác an toàn.

Em ấy không chỉ biết nhảy.

Tôi nghĩ vậy.

Em còn biết dụ dỗ người khác.

Em ấy không hề kỳ quái.

Em rất ngoan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro