Chương 39: Nghiệp quật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh giai vừa quát Bạch Hắc, quay sang sai bảo mấy người khác bưng đồ hộ Mỹ Chi, hắn vừa làm còn vừa cười cười nói nói liếc mắt đưa tình với cô nàng, nhưng cô nàng nào để trong mắt quay đầu bỏ đi luôn.

"Chặc. Chặc. Chặc" Nhìn kiêu, chảng thế kia mà hôm đó dưới tay Nhị Thiếu như một con mèo con thèm khái được cưng nựng. Bạch Hắc tặc lưỡi thầm cảm thán.

Có điều như vậy cũng tốt. Khóe môi Bạch Hắc khẽ nhếch lên. Chạy theo Mỹ Chi nói mấy câu gì đó làm cô nàng cười sặc sụa rồi chào tạm biệt kiểu thân mặt lắm.

Cô đi lại gần anh giai vẫn đang dõi ánh mắt theo bóng hình xa dần, nói: "103-62-120"

Hắn nghe Bạch Hắc nói thì mắt nheo lại, cười dâm đẵng, miệng không kiểm soát được bất giác nói lời trong lòng: "To vậy sao?" Vài giây sau thì giật mình, hốt hoảng nhìn Bạch Hắc "Sao... sao cô biết?"

Hahaha. Để đọc được suy nghĩ của mấy thằng dê già, dâm tặc như mày bà đây thừa sức. Loại hạ đẳng mới tu đến đẳng cấp nào mà đòi sánh với danh hiệu "Thiên hậu" ta. hahahahahaha

Bạch Hắc miệng cười thân thiện với hắn, nhẹ nhàng nói: "Sờ nhiều thì tự khắc biết thôi, chuyện chị em ấy mà."

"Sờ...sờ."  Hắn mở to đôi mắt cá chết ngưỡng mộ nhìn Bạch Hắc, thay đổi thái độ cách xưng hô: "Vậy chắc em biết số điện thoại của cô ấy nhỉ?"

Cá cắn câu rồi. "Aida anh nhắc em mới nhớ chưa lưu số chị ấy, tại hai chị em hay gặp nhau quá, chuyện gì cũng nói rồi nên không hay trao đổi qua điện thoại. Tí nữa đi xin luôn vậy."

"Vậy sau ...có thể cho anh với được không?" Hắn nhìn Bạch Hắc ngượng ngùng.

"À, anh muốn tán chị sao? Được sau em nói cho. Nhưng em bảo trước này, chị Mĩ Chi là một người không thích nói chuyện với người lạ nên nhiều người tán chị ấy lắm rồi mà không thành đâu. Như tên ngu lần trước...." Bạch Hắc thấy hắn hai mắt tròn xoe chăm chú chờ đợi nghe tiếp thì dừng lại, mắt liếc đồng hồ, lại nhìn bốn thùng hàng to chất ngất mặt tỏ lo lắng: "Aida em quên mất, em còn đống việc phải làm, phải vác mấy thùng này nữa không biết bao giờ mới xong, thôi khi khác nói chuyện tiếp nha."

Cô nhanh nhảu tay chân, định bê thì hắn chạy lại cản: "Ấy ấy, mấy việc nặng này đâu thể để con gái các em làm được, để anh bảo mấy thằng bên kia chuyển hàng cho. Anh em mình ra bên này nói chuyện tiếp."

Hehehehehehehehehehehehehehehehehehehe... (tiếng lòng Bạch Hắc)

Nói chuyện rôm rả một lúc thì mấy anh giai cao to đã chuyển hàng xong. Bạch Hắc đứng dậy phủi phủi mông, chào: "Vậy em về nhé anh Sơn."

"Ừm, mà sao không để bọn anh chuyển hàng vào tận trong nhà cho để ở ngoài lùm cây làm gì?"

Bạch Hắc nhíu mày, nói nhỏ: "Anh biết đấy Đại Thiếu Gia cậu ấy rất ghét người lạ vào phòng nên mới phải để ngoài."

Dê già Sơn nghe vậy thì mặt chau lại, mắng: "Ở cùng cái tên lập dị ấy đúng là khổ em rồi, em phải cẩn thận đấy."

"Vâng ạ, thôi em về làm việc đây."

Đi trên con đường về nhà Khánh Minh, cơ miệng Bạch Hắc cong tít, miệng lẩm bẩm: "Chết vì gái là cái chết tê tái. hahahaha", tay lấy trong túi chai sịt khoáng, sịt đẫm nước khắp mặt như phun khói.

Trước cửa nhà, Khánh Minh nhìn Bạch Hắc thở hổn hển, cả người nhễ nhại mồ hôi thì chau mày lại tức giận.

"Bọn chúng dám bắt cô vác hết đồng đồ này sao?"

"Người ta bảo đang bận, cáu bẳn quát em mang về đi để đấy chật chỗ." Bạch Hắc mặt mày tỏ vẻ tủi thân, nói bằng giọng ai oán.

Tay hắn siết chặt thành đấm, trong mắt dội lên cảm xúc lạ. Một lúc sau thì kéo Bạch Hắc đến góc phòng, bấm bấm gì đó tự dưng gạch dưới chân rút đi để lộ một đường hầm bí mật.

Bạch Hắc há hốc mồm, nhìn hắn vẻ mặt hốt hoảng khó tin. Rốt cuộc cậu đã thiết kế căn nhà này bao nhiêu cái mật đạo vậy.

Khánh Minh sai lũ robot vác bốn thùng hàng to đùng xuống đường hầm, còn mình thì cầm tay Bạch Hắc tính dắt cô đi.

Bạch Hắc đang trong trạng thái đơ, đôi đồng tử đảo liên tục, gỡ tay mình ra khỏi tay hắn, ba chân bốn cẳng chuẩn bị chuồn: "Thiếu gia, ai cũng cần có không gian riêng tư của mình, em hiểu mà nên cậu cứ tự nhiên đi, em...em đi làm bữa trưa."

"Cô sợ sao?"

"Ha ha ha ...huhuhuhuhu ...vâng... cậu tha cho em đi." Bạch Hắc mặt mày nhăn nhó nước mắt đã trực sẵn đến nơi.

Các cụ nói không có sai mà "ác giả ác báo", mới tạo nghiệp có tí mà đã bị trừng trị rồi, tổ tiên linh thiêng tha cho con đi từ nay con sẽ ăn ở tốt. Huhuhu mình biết ngay cái tên ma đầu nấm này không có gì tốt đẹp, chắc chắn bốn ngày qua hắn vỗ béo mình để chuẩn bị cho xuất chuồng vào lò mổ sớm.

Đối diện với khuôn mặt khó coi, nước mắt nước mũi ngân ngấn của cô, miệng hắn khẽ nhếch lên thoáng chốc rồi vụt tắt. Hắn nhớ đêm đó dù đau đớn thế nào cô cũng không khóc thậm chí còn kiên cường chạy qua mưa gió để mang hắn về chữa trị, chăm sóc hắn cả đêm, vậy mà lúc này mới nhìn thấy căn phòng cô đã sợ đến phải khóc. Hắn đã làm cho cô sợ đến như vậy. Hắn đúng là khốn nạn.

Đôi mắt xanh cụp xuống, bàn tay Khánh Minh nắm chặt tay cô, giọng trầm thấp: "Xin lỗi Bạch Hắc."

Chắc não cô sợ đế lú lẫn luôn rồi nên mới nghe thấy hắn gọi tên cô tử tế như thế lại còn xin lỗi nữa chứ. À hay xin lỗi vì sắp giết cô. Không không không.

Bạch Hắc não còn chưa loát xong thì hắn nói tiếp: "Đừng sợ, tôi sẽ không làm gì Bạch Hắc đâu... không bao giờ nữa. Dưới này chỉ là phòng nghiên cứu vật lí thôi. Chúng ta cùng xuống tôi muốn ghỡ con chip ra khỏi người cô."

Cô nhìn thẳng mắt hắn, nhìn một hồi lâu, hắn cũng không có ý giục cô, hồi sau đánh liều nói: "Chúng ta đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro