Chương 21: Làm thịt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hắc tháo chiếc khăn quấn quanh đầu, để lộ khuôn mặt dán băng cá nhân chằng chịt trông thảm thương đến tội nghiệp.

Nhìn thấy Bạch Hắc, ánh mắt bà ta vụt lên mấy tia hào hứng: "A, hóa ra là Bạch Hắc sao?"

Cô ngoan ngoãn, đáp: "Dạ, phu nhân có gì phân phó ạ?"

"Hưm, ngươi đến đúng lúc lắm, bọn người hầu này làm ta tức điên mất, mau làm gì mua vui cho ta đi." Đáy mắt bà ta hiện lên nét giễu cợt, khinh người, thuận tay chỉ đĩa cá hấp vừa bị mình vứt ngổn ngang dưới mặt đất, nói: "Bọn hạ nhân thấp kém này, có làm món ăn mà cũng không ra hồn, ta mới ngửi thôi đã buồn nôn rồi, Bạch Hắc hay cô đến nếm thử đi, rồi nói xem cô nghĩ gì."

Theo cánh tay bà ta chỉ Bạch Hắc nhìn xuống. Trời ạ, rõ ràng đĩa cá hấp trước đó đã được bày trí rất đẹp, cực kì thơm ngon, mới nhìn thôi Bạch Hắc đã nhỏ hết cả dãi rồi, còn tính giấu mang đi hết cho tên Khánh Minh, thế mà giờ nhìn chẳng khác gì một mớ hỗn độn, thịt cá trộn lẫn với mảnh vỡ của đĩa. Nếu ăn chẳng may dính mảnh sành thì rách miệng như chơi.

Tất cả người hầu hai bên nghe thấy bà ta nói thì bất giác nuốt nước bọt, người cũng tự dưng toát mồ hôi, ánh mắt lo lắng nhìn Bạch Hắc.

Vũ Khánh Hoàng thì khác, hắn nheo mắt, môi bất giác hiện lên nụ cười nhẹ, vẻ mặt đúng kiểu hóng Drama, chỉ thiếu chưa ai tâm lí chạy đi lấy cho hắn ít bỏng ngô, nước ngọt, thêm cái kính 3D xem cho sắc nét hơn.

Bạch Hắc bình tĩnh, cầm bát cầm đũa, từ tốn cúi xuống đất gặt bỏ mảnh sành đi, gắp miếng cá khá to cho vào bát, hiên ngang bỏ vào miệng, đôi mắt từ từ nhắm lại rồi mở ra nhìn chằm chằm vào đĩa cá dưới chân.

Bạch Hắc kiềm chế, kiềm chế, không được gắp ăn nữa, giữ chút liêm sỉ coi. Nhưng...nhưng...nó ngon quá trời!!! ngon cũng phải kiềm chế! Biết thế này lúc đó mình nên ăn cắp đĩa cá đi, hừm đúng là phí của trời.

Thấy cô im lặng một lúc vẫn chưa nói Vị phu nhân xót ruột không chờ được nữa, hỏi: "Sao, không ngon phải không, hừm ta biết ngay mà. Gọi ông Đinh ra đây, đuổi việc."

"Khoan đã ạ." Bạch Hắc cầm bát cá đi đến gần bà ta: "phu nhân tôi nghĩ bà hiểu nhầm rồi, món này đúng là không ngon mà phải nói là tuyệt hảo."

"Phu nhìn xem, thớ thịt vừa trắng vừa săn chắc đẹp mắt này vậy mà khi mới bỏ vào miệng đã như tan chảy ra vậy vô cùng hấp dẫn, thịt cá với rau cùng hấp lên không chỉ giúp át vị tanh của cá còn làm nên một vị thanh nhẹ..."

Bà ta nghe Bạch Hắc nói thì chặn họng cô xen vào: "Vậy cái mùi kinh khủng từ đó từ đâu? Cô muốn bảo ta nói điêu sao?"

Người hầu trong cái nhà ai cũng hiểu một quy tắc sinh tử là muốn sống tốt thì phải nhìn mặt bà ta mà hành sự, bà ta nói một là một không được phép hai, cho dù nó có vô lý cỡ nào. Nhưng Bạch Hắc trong tình huống cam go này lại không hề hớt hải lo lắng, nhếch môi cười, nhìn trực diện bà ta mà làm khác.

"Có phải trước khi ăn món này phu nhân đã ăn món gà sốt cay không ạ?" hỏi chỉ để gợi chuyện chứ đôi mắt cú vọ của Bạch Hắc đã liếc thấy trong bát bà ta vẫn còn chút sốt đỏ.

"Phải, vậy thì sao?" bà ta nghi hoặc hỏi lại.

Nghe được câu trả lời khóe miệng Bạch Hắc càng cong lên: "Vậy thì đúng rồi, món gà sốt cay là món nóng còn món cá hấp lại là món có tính hàn cao, chính vì trước đó đã ăn món nóng nên nó mới đánh lừa vị giác, khứ giác của phu nhân làm người cảm giác món cá hấp không còn ngon nữa cho dù phu nhân chưa ăn. Chứ thực ra mùi vị của cá hấp rất quyến rũ."

Vị phu nhân ngạc nhiên, quay ra hỏi bếp trưởng Đinh "Đúng không?"

Bếp trưởng Đinh như hoàn hồn: "Dạ đúng, không sai một chút nào, đáng ra những món này nên để tách xa nhau để phu nhân thưởng thức từng thứ một đã. Chắc là người hầu có sự nhầm lẫn trong khi sắp xếp ạ. Xin lỗi phu nhân."

Cả căn phòng ai nấy cũng mở tròn hai mắt nhìn Bạch Hắc, như thể không tin vào mắt vào tai mình. Con bé nhà quê đen đen vậy mà lại phân tích như một chuyên gia ẩm thực tài tình như thế! Đến bếp trưởng Đinh bên cạnh cũng ngơ ngác, thất thần nhìn Bạch Hắc.

Vũ Khánh Hoàng xem kịch từ nãy đến giờ mới mở miệng, hắn nhếch mép nở nụ cười đốn tim thiếu nữ, nheo mắt nhìn cô: "Hừm Bạch Hắc cô ngoài làm nhà phê bình văn học với chuyên gia ẩm thực ra thì còn gì nữa giấu mọi người không?"

Nhưng không may cho hắn, nụ cười đó có cười đến sáng mai cũng không làm Bạch Hắc rung động được. Đỏ mặt, ngượng ngùng... hứm bà đây giờ đẳng cấp thượng thừa để chống lại virut ngươi rồi.

Đối diện với hắn Bạch Hắc vẫn thản nhiên cười lại, mặc dù cười cười với khuôn mặt băng bó đầy sẹo như thế rất đáng sợ: "Dạ còn, nghề chính của tôi là hầu nữ cho gia tộc Vũ Khánh ạ."

Và thêm nghề tay trái là tiểu thuyết gia trấn động thế giới ngầm, là pháp sư của dòng họ danh tiếng mấy đời,...

"Hahaha Bạch Hắc cô đúng là thú vị quá đi. Được rồi bê món cá lên tí nữa ta ăn." Vị phu nhân cười sảng khoái, ra lệnh.

Bạch Hắc gật đầu, nhanh chân quay vào bếp, vốn tưởng đối phó đã xong nào ngờ bà ta lại gọi.

"Bạch Hắc cô không cần đi lấy, ở lại đứng cạnh tư vấn món ăn cho ta, có cô ta cảm thấy ăn ngon hơn hẳn"

Bạch Hắc  🙂
Đệch, chỉ muốn làm người hầu bình thường, tiện thể xin ké chút tư liệu tác nghiệp cho độc giả mà cũng khó. Đã thế mấy ngày sau cả vốn lẫn lời ta sẽ thu một thể, nhị thiếu gia nhà ngươi cố gắng mà làm việc cho đàng hoàng, cợt nhả không hứng thú thì coi chừng bà đây. Cả đàn con thơ còn đang mòn mỏi chờ chương mới, mami sẽ ra cố gắng chịu khổ chút vì các con.

Bạch Hắc đúng cạnh phu nhân nhưng ánh mắt nóng bỏng thì liếc sang Vũ Kháng Hoàng, làm hắn tự dưng rùng mình.

Phục vụ "mắn đẻ" đúng là bở hơi tai, ăn mỗi món thì có tí mà cứ bắt mình nói nhiều, thử món thì cho thử có miếng, hừm mình sắp nhỏ hết cả dãi rồi, nếu là ở với Khánh Minh thì mình đã cầm cả đĩa mà liếm sạch đến cắn cũng không còn .

Bạch Hắc vừa đi vừa thở dài, xoay lưng sang trái mấy cái xương kêu "cắc, cắc, cắc" xoay bên phải kêu thêm ba tiếng nữa "cắc, cắc, cắc".

"cạch" cánh cửa căn nhà nhỏ tự mở, cô bước vào đã ngồi 'phịch' xuống sofa nằm nghỉ một lúc.

Lạ thật, con ma đầu nấm đâu rồi, chẳng lẽ lại trong phòng thí nghiệm, đi xem hắn đang làm gì! Biết đâu lại tìm được vài thứ hay ho.

Hơn hai tuần qua ở với hắn gan Bạch Hắc cũng to ra không ít, không chỉ dám vào phòng thí nghiệm mà còn dám đụng tay đụng chân lấy không ít thứ ra nghịch.

Bạch Hắc nheo mắt cười hihihi nham hiểm, nhớ lần trước vào phòng thí nghiệm của hắn tìm được chiếc lọ chứa dung dịch rất giống hôm hắn bảo cô đổ vào gốc cây hồng trắng, cô bèn trộm một ít mang về đổ vào cây sen đá đầu giường, sáng hôm sau quả thực cây sen đá nở hoa tung tóe, tươi tốt lạ thường.

Hihihi nhiều thứ hay ho như vậy, nếu trộm một tí về bán thì được khối tiền. Dù sao hắn cũng hành mình nhiều rồi coi như đây là thù lao đi, Bạch Hắc mày không cần thấy áy náy.

Bạch Hắc vươn vai, rướn mình vài cái, rồi đứng lên đi thẳng vào phòng thí nghiệm. Hắn vậy mà ở phòng thí nghiệm thật!

Chiếc xe lăn quen thuộc, hắn ngồi yên tĩnh nheo mắt nhìn qua kính hiển vi, dưới kính hiển vi là một chút máu đỏ bên cạnh là xác một con thỏ trắng bị mổ bụng moi hết ruột gan tim phổi lòng mề, tất cả gộp lại như một mớ hỗn độn. Hắn nghe tiếng động biết cô đến mới ngẩng đầu nhìn cô "Đến rồi à?"

Bạch Hắc bước đến gần hắn, tròn mắt nhìn con thỏ lông trắng bị biến thành màu đỏ, đôi môi bất giác mím chặt, không trả lời, chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên lau vết máu bên má hắn.

Hắn cũng mặc kệ cho cô chạm vào mình hỏi: "Sợ sao?"

"Không sợ, chỉ thấy tiếc thôi. Sinh ra được làm con vật xinh đẹp nhưng đến lúc chết vẫn vô dụng chưa làm được gì cho đời. Lại còn chết thảm nữa!"

"Động vật yếu bị người khác ức hiếp là lỗi do nó, với lại..." Hắn vừa nói vừa vớ lấy cốc nước trắng đưa cô: "Uống đi cho bớt mệt."

Bạch Hắc không để ý đến cốc nước, chỉ vào con thỏ, hai mắt sáng rực, hỏi: "Vậy cậu có cần nó nữa không?"

"Không, uống nước đi."

Cô nhìn hắn cười tít mắt: "Nếu đã không cần thì cho em được không?"

"Làm gì?"

"Aida, thịt thỏ đắt lắm đấy? Cậu không cần thì cho em đi cho đỡ phí, em còn chưa được nếm thử thịt thỏ bao giờ!"

Nhìn khuôn mặt nài nỉ, xin xỏ của cô hắn không nhịn được bất giác cười, gật đầu đáp:"Được, muốn ăn thì bắt thêm vài con nữa mà làm thịt", đôi mắt xanh sâu thẳm của hắn liếc nhìn mấy con thỏ trong lồng làm cả lũ thỏ hoảng sợ ôm nhau trốn vào một góc.

"Waaa cậu hào phóng quá, nhưng thế này đủ rồi"

Bạch Hắc vui mừng, tay chân nhanh nhẹn làm thịt con thỏ ngay tại phòng thí nghiệm của hắn, dao nhỏ dao to bị cô đem ra dùng hết, cắt lông xong thì lấy đèn cồn thui, nhìn có vẻ rất chuyên nghiệp. Cô đi đến đâu hắn mò đi theo đó, nhìn chằm chằm, hỏi: "Trắng Đen, tính làm món gì?"

"Hihi, hôm nay đãi cậu món thịt thỏ nướng làm món quà chiều vậy!"

"Dùng đèn cồn nướng bao giờ mới chín?"

Bạch Hắc quay ra nhìn hắn, trán nhăn lại suy nghĩ:  "Vậy phải làm ở đâu đây? Nhà cậu thì không có bếp, chúng ta cũng không thể lên nhà chính mượn bếp nướng được, mà ra ngoài vườn nướng có khói sẽ bị phát hiện mất."

"Tôi biết một chỗ." hắn nheo mắt nhìn cô cười nham hiểm, giơ cốc nước trước mặt cô "Nhưng uống nước đi đã sau đây chúng ta sẽ phải đi hơi xa đấy."

( Lời của tác giả: nhớ LIKE, BỎ PHIẾU, BÌNH LUẬN, CHIA SẺ nha các độc giả iu. Thông báo chút "sắp đến rồi" cái gì sắp đến thì các bạn tự nghĩ, hihihihihihihihi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro