Chương 25: Người tàn ác thường sống thảnh thơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn ngồi yên trên chiếc xe lăn, đôi mắt sâu thẳm nhìn Bạch Hắc nhưng lại như nhìn vào quá khứ đen tối, mịt mù.

Cơn gió mùa thu thoảng qua làm bầu không khí càng lạnh hơn, lạnh như sống lưng Bạch Hắc bây giờ.

Những chuyện đời như thế này không thoát nổi con mắt nhạy bén của Bạch Hắc. Còn nhớ hôm đầu hắn trói cô vào phòng thí nghiệm, Vũ Khánh Minh đã hỏi cô "Bà ta đã gài cô vào đây để giết tôi phải không", lúc đó cô còn hỏi "bà ta là ai?" về sau bắt gặp "tô lịch" chửi bới Vũ Khánh Minh thậm tệ thì mới hiểu.

"Mẹ cậu ta chết khi cậu ta lên 6 cũng năm đó chủ tịch cưới phu nhân hiện tại, cậu ta bị tai nạn trở thành tàn phế năm 18 tuổi và dần dần trở thành con người tự kỷ, lập dị không ra ngoài nửa bước." ngay lúc này những lời nói của chị Huệ cứ văng vẳng bên tai Bạch Hắc.

Dưới ánh trăng mập mờ, đôi mắt Bạch Hắc long lanh như thể dâng tràn nước, nhìn hắn chằm chằm, chân đi về phía hắn, tay bất giác đưa lên má hắn vuốt nhẹ: "Vất vả cho cậu rồi, Khánh Minh thiếu gia."

"Khánh Minh"... Trắng Đen vừa gọi tên hắn. Cô thực sự vừa gọi tên hắn.

Đã lâu lắm rồi chưa ai gọi tên hắn... lâu đến nỗi hắn sắp quên mất mình là ai, mình tồn tại để làm gì...

Rác rưởi

Phế vật

"Mẹ tại sao con lại tên là Khánh Minh ạ?" đôi mắt tròn xoe của cậu bé 5 tuổi nhìn người phụ nữ với dung nhan tuyệt sắc.

" 'Khánh' là khởi đầu, 'Minh' lấy trong 'Bình Minh', bởi vì con là bảo bối mẹ yêu quý nhất nhất nhất trên đời, đối với mẹ con như ánh mặt trời soi sáng tất cả vậy nên mẹ đặt tên con là Khánh Minh." Người phụ nữ nhìn cậu bé âu yếm nhẹ nhàng vuốt má nó.

Hắn đờ đẫn nhìn Bạch Hắc, nhìn đôi mắt đen vừa thân thuộc lại vừa xa lạ. Bỗng một làn gió thổi qua làm chiếc khăn trên mặt Bạch Hắc chệch ra ngoài.

Bạch Hắc chỉ định nhẹ nhàng chạm hắn rồi sẽ rụt về ngay vì gần hắn cô cũng thấy lạnh rồi, cơ thể luôn sẵn sàng trong tư thế phòng thủ, nay chẳng hiểu sao tự dưng căn bệnh ủy mị, lương thiện lại tái phát.

Lúc cô định rút tay lại, một tay hắn nắm lấy cổ tay cô, một tay ôm eo kéo vào lòng. Bạch Hắc bị một lực mạnh kéo nhất thời không phản ứng kịp, ngồi "phịch" trên lòng hắn rồi mà vẫn ngơ ngác.

Hai mắt chạm nhau, Bạch Hắc mở to đồng tử, hăn thì nheo mắt lại như một nụ cười.

"Định đối xử tốt với cô mà xem ra khó quá."

Cậu ta nói vậy là có ý gì? Mình lại làm gì sai sao?

Không đợi Bạch Hắc kịp đáp lời, hắn giữ chặt cô, một tay rút trong túi chiếc kim tiêm chứa dung dịch trong như nước.

Cảm nhận kim tiêm đâm vào da thịt, Bạch Hắc vội quay đầu nhìn vào mông mình nơi hắn vừa chích một cái. Đồng tử co giật, mất mấy giây định hình cô cố vùng ra khỏi tay hắn, định chạy lại vấp phải viên đá ngã nhào xuống đất.

Bạch Hắc một tay sờ mông, một tay chỉ vào mặt Khánh Minh, cơ mặt điên tiết cực độ: "Cậu lại vừa làm gì tôi?"

Hắn bình thản nhìn Bạch Hắc dưới đất, miệng cong lên cười đùa: "Tiêm thuốc phòng chống H5N1."

"Con ma đầu nấm trắng nhà cậu, cậu tiêm vào người tôi thứ thuốc ăn mòn xương hay ăn mòn mạch máu, ăn mòn não đúng không?" Bạch Hắc nước mắt lưng tròng, giọng nói run rẩy chửi: "Tên điên, thần kinh phân liệt tôi đối tốt với cậu như vậy, lúc nào cũng nghĩ đến cậu mà làm việc, đến mặt cũng bị người ta hủy rồi." cô tức tối giật luôn cái khăn trên mặt ra để lộ khuôn mặt đầy sẹo còn chưa lành "Vậy mà cậu hết lần này đến lần khác muốn giết tôi. Tên ác ôn, tên điên, tên khốn nạn, tên hâm hấp."

"Sao có thể giết Trắng Đen được, cô mà chết thì tôi buồn lắm." hắn nói mà miệng vẫn cười toe toét như thể trêu ngươi Bạch Hắc.

Kiểu gì thì cũng chết, có chết tôi cũng phải kéo cậu lót đường đi đến âm phủ.

Bạch Hắc tự dưng đầu óc hơi mơ hồ đi gần chiếc giỏ, rút con dao, quay ra nhìn hắn, đi từng bước xiên xẹo lại gần hắn, miệng lẩm bẩm:

"Phải giết hắn"

"Phải giết hắn"

Phải... buồn ngủ quá.

"Bịch" Bạch Hắc ngã xuống đất, chiếc điện thoại trong túi rơi ra ngoài.

Hắn từ từ lăn xe lại gần Bạch Hắc nhặt chiếc điện thoại, bấm bấm gì đó, đưa lên tai.

"Alo quản gia Trần sao, tôi đại thiếu gia đây!"

Đầu dây bên kia giọng đầy lo lắng, ấp úng đáp: "Đại...thiếu gia, Bạch Hắc đâu thưa cậu, Bạch Hắc ...có làm sao không?"

"Bà lo cho trắng Đen quá ha! Yên tâm cô ấy vẫn ổn, chỉ là hôm nay làm việc chỗ tôi mệt quá nên nghỉ ở đây rồi thôi."

"Cậu cho tôi nói chuyện với Bạch Hắc được không ạ?"

"Cô ấy ngủ rồi, sáng mai sẽ về!"

Quản gia Trần im lặng một lúc mới nói "Vâng".

Tắt máy. Hắn liếc mắt nhìn con dao trong tay Bạch Hắc cười nhẹ, cúi người xuống bế cô vào lòng đi vào nhà.

( câu hỏi: Tại sao vũ khánh minh làm vậy?

A. Trả thù việc động chạm vào "rắn".

B. Muốn vượt "rào" để thử cảm giác vì bị ngộ tiểu thuyết của Bạch Hắc.

C. Suy nghĩ khác của độc giả.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro