Chương 33: Xa tận chân trời gần ngay trước mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sâu trong góc hang, dưới ánh sáng vàng mờ mờ ảo ảo, hai con người cạnh nhau im lặng không nói một lời.

Bạch Hắc ngồi dưới đất cứ lâu lâu lại liếc Khánh Minh đang nhắm mắt nghỉ ngơi cười tủm tỉm, hai tay cô nắm chặt nhau như kiểu cố gắng kìm nén bản thân.

Ôi trời, giờ lại biến thành công chúa ngủ trong rừng rồi. Lúc ngủ cậu ta đáng yêu quá đi mất! Thật muốn xông lên véo má cậu ta, muốn cắn cậu ta một cái, muốn... dâm tặc, mày là dâm tặc à? Kìm chế coi Bạch Hắc.

Bạch Hắc nhìn hắn một hồi rồi lại đưa mắt nhìn ra bầu trời đêm, mưa gió đang thi nhau hoành hành càn quét khu rừng.

Trong thời tiết này,... cậu thực sự đã đi tìm tôi sao? Hồi đầu còn muốn giết tôi như vậy mà giờ..., hahaha. Tính cách cậu thực sự chẳng thay đổi gì so với hồi bé cả.

Bóng trắng mỏng manh lượn lờ cạnh người Khánh Minh, đưa đôi tay trong suốt vuốt ve mái tóc trắng mềm mại của hắn.

Bạch Hắc nhìn bóng trắng, trong đầu hồi tưởng về những tấm ảnh, bức thư trong rương.

Mặt sau: Bức ảnh thứ nhất (13/3) Khánh Minh - chào đời.

Chào bé con! chào mừng con ra đời, cuối cùng sau 9 tháng 10 ngày mẹ cũng được nhìn thấy khuôn mặt dễ thương, mũm mĩm của con rồi. Con thật đáng yêu, đáng yêu đến nỗi người đàn ông mạnh mẽ như bố con cũng phải khóc vì vui mừng kìa con biết không?

Kí: Mẹ yêu con.

"Ngày 15/11/1999 (Khánh Minh 5 tuổi)

Mùa đông đến rồi, thời tiết hôm nay thật lạnh, mẹ nhìn thấy thân hình nhỏ bé của con chạy ra ngoài vườn bất chấp gió rét đi tìm bông hoa cuối cùng cho mẹ mà mẹ thấy thương con quá! Đáng lẽ ra bây giờ con phải đang ở Mỹ thi toán quốc tế. Vậy mà, chỉ vì mẹ ốm con lại xin nghỉ luôn. Mẹ biết đây là một cuộc thi rất quan trọng, vì con đã hứa với bố là sẽ đem giải nhất về, con muốn bố vui, nên mẹ đã bảo con cứ đi đi. Nhưng con đã trả lời mẹ: "Đối với con không có gì quan trọng bằng mẹ hết!". Con biết không Khánh Minh, con chính là niềm hạnh phúc nhất của đời mẹ!

Kí: Mẹ yêu con!"

Bức ảnh thứ 2, thứ 3, 4, 5,... đến bức thứ 313, tất cả đều được sắp xếp theo thời gian lớn lên của Khánh Minh, từ lúc chào đời đến lúc 6 tuổi. Trong mỗi bức ảnh, hiện lên một cậu bé lúc nào cũng tươi cười, nụ cười hồn nhiên ngây thơ hệt như một thiên thần giáng thế. Chẳng bù cho bây giờ, chỉ cần cơ miệng hắn khẽ nhếch lên là hệt như tu la muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Bạch Hắc ngừng hồi tưởng, tay cầm que củi vẽ xuống đất những kí hiệu lằng nhằng, ngẩng mặt lên nhìn bóng trắng nói: "Cháu đã vẽ "Truyền Âm Thuật", phu nhân người có thể nói chuyện bình thường với cháu rồi không cần dùng "Chân Ức Mộng" nữa."

Bóng trắng lượn đến trước mặt Bạch Hắc, giọng nữ tử nhẹ nhàng phát ra: "Ta biết ngay cháu không phải người bình thường, cháu là pháp sư sao? Mà khoan... cháu tên là Bạch Hắc... Bạch Hắc Tiên Nhân... cháu là người ấy?"

Bạch Hắc nghe thấy bốn chữ thì miệng giật giật, cười khổ: "Làm gì mà "tiên nhân" người trong giới đúng là biết nói đùa."

Bóng trắng nào để ý đến nét mặt ngượng ngùng của Bạch Hắc, bổ nhào ôm chầm lấy cô: "Ta đã tìm ngài biết bao năm trời, cuối cùng cũng tìm được rồi, may quá, trời đúng là không phụ lòng ta!"

Bạch Hắc hai mắt trợn tròn kinh ngạc: "Phu nhân, sao người biết cháu?"

"Thất lễ rồi" Bóng trắng kìm nén cảm xúc, buông Bạch Hắc ra, bay về trước mặt cô: "Ta nghe danh có một cô bé pháp sư tốt bụng tinh thông thần pháp là cháu gái của Đồng Tuệ pháp sư, tuy là pháp sư nhưng không trừ yêu mà luôn giúp đỡ yêu quái, cô hồn, thanh tẩy siêu thoát cho họ. Người trong giới gọi ngài là Thần Đồng Pháp Sư còn yêu quái, cô hồn bọn ta gọi ngài là Bạch Hắc Tiên Nhân."

Bạch Hắc nghe phu nhân nói thì bao kí ức tuổi thơ ùa về. Khi đó Bạch Hắc mới 8 tuổi ông nội đã dắt cô đi tứ xứ trừ yêu, rừng thiêng nước độc chưa nơi nào là chưa bước chân vào, cứ đi cứ đi rồi càng ngày càng ngày lại có nhiều tin đồn về cô trên giới, nhưng cô vốn chẳng quan tâm nên cũng không biết người ta đồn gì. Bây giờ nghe phu nhân gọi toàn danh xưng mỹ miều làm Bạch Hắc nổi hết cả da gà, chỉ muốn độn thổ cho đỡ ngại.

Cô gượng cười đánh trống lảng: "Vậy phu nhân tìm cháu có chuyện gì?"

Bóng trắng thở dài, buồn bã: "Năm Khánh Minh 6 tuổi ta vì bạo bệnh mà chết, thấy thằng bé bị người ta ức hiếp làm cho tính cách ngày càng quái đản nên không yên tâm đi đầu thai luôn trú ngụ trong dinh thự này. Đến khi thằng bé 12 tuổi nghe danh ngài nên ta đi quyết định tìm sự giúp đỡ, nào ngờ 5 năm sau ngài ẩn cư không còn xuất hiện nữa."

"Ha ha ha" Bạch Hắc cười khan.

Đi ẩn chẳng qua là năm 13 tuổi ông nội phát hiện có mấy cô hồn thông minh luôn lẽo đẽo theo sau Bạch Hắc trợ giúp chuyện bài vở thì đuổi đi, từ đó Bạch Hắc học hành sa sút mẫu hậu cấm không cho đi với ông nữa.

Phu nhân nói tiếp: "Tuy biết ngài ở ẩn nhưng ta vẫn luôn đi tìm, cứ hai tháng mới về thăm thằng bé một lần. Lần này về phát hiện thằng bé thay đổi lớn mà người thay đổi được nó lại là ngài, lòng ta chợt có hi vọng nên truyền "Chân Ức Mộng" nhờ ngài giúp. Thật không ngờ ngài lại là Bạch Hắc Tiên Nhân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro