Chương 35: Trói buộc tia nắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vù...vù.. vù... Tiếng gió luồn lách qua khu rừng rít từng cơn như con quỷ trong đêm.

Rào... rào... rào... Tiếng mưa như thác nước đổ mọi oán hờn từ trời cao đến nhân gian.

Rầm... Đoàng... Đoàng... Tiếng sấm chớp xé trời xe đất hung tợn trút cơn giận xuống hai bóng hình nhỏ bé.

Đứng trước cơn bão ập tới, cả khu rừng rung động, cây lớn nghiêng ngả như sắp đổ, cay nhỏ như ngọn cỏ ven đường bị mưa bị gió dập nát quằn quại dưới đất.

"Thiếu gia cố lên sắp xuống núi rồi."

Nói thì vậy nhưng, với đôi mắt nheo lại nhỏ đến nỗi như một sợi chỉ vắt ngang, chân tay thì chậm chạp như ốc sên bò, có trời mới biết Bạch Hắc đã đi được 0,005 đoạn đường chưa.

Đã chậm vậy rồi mà bóng trắng bên trên còn liên tục nhắc nhở: "Từ từ thôi Bạch Hắc, đường trơn lắm... có đá kìa tránh sang phải, chậm chút, chậm chút..."

Thời tiết oái oăm, từ khi bước ra khỏi cửa hang mưa với gió cứ liên tục quật tới tấp vào thân hình nhỏ bé của Bạch Hắc biến cô thành con búp bê vải mỏng manh lượn đi lượn lại liên tục, lần nào cũng va đập xô xát, không xước da tóe máu thì cũng là bầm tím khắp người.

Người ta va đập thì toàn lấy lưng chống đỡ chỉ có Bạch Hắc ngu ngốc lại lấy phần ngực, phần nhạy cảm nhất với đôi tay gầy guộc xước xát khắp nơi để chịu mọi tác động va chạm.

Nhưng tuyệt nhiên đến một câu rên rỉ đau đớn cũng không thấy Bạch Hắc phát ra, chỉ nghe thấy những lời an ủi:

"Thiếu gia sắp đến nơi rồi."

"Cố lên về em làm cá rán, cá hấp, canh cá, cá xào cho cậu."

"Tối nay về được dinh thự em sẽ đem tất cả thỏ của cậu đi làm thịt chúng ta cùng ăn nhé."

"Cố lên!"

Không biết cô đang khích lệ hắn hay khích lệ chính cô.

Đến câu nói thứ một trăm bao nhiêu của Bạch Hắc thì phía đằng sau mới có giọng nói thều thào đáp lại: "Trắng Đen, quay về hang đi cô không trụ được nữa đâu."

Dù luôn nhắm mắt từ dọc đường đến đây, hắn biết cô đã bao nhiêu lần bị va đập, bao nhiêu lần cô lấy thân mình che cho hắn, hắn đều biết. Ăn đâu phải sở thích của hắn là sở thích của cô, cô nói vậy để lấy đó làm động lực cho bản thân thôi.

Đến giờ phút hiểm trở này cô vẫn làm hắn cười được, vừa cười vừa... xót xa.

Nhưng trời mới biết gan Bạch Hắc to nhường nào, ngoại trừ sợ người ta "thịt" trước đêm động phòng ra với sợ mẫu hậu thì cô chẳng sợ gì cả.

Bạch Hắc nghe hắn nói vậy thì nhếch mép cười: "Mấy chuyện này chẳng là gì cả, tuổi thơ của em "dữ dội" lắm còn nhiều chuyện kinh thiên động địa hơn thế này nhiều, cậu yên tâm nghỉ đi khi nào đến nơi em sẽ gọi cậu."

"Cô bị ngốc..." Hắn còn chưa dứt câu thì...

SOẠT...

Bạch Hắc trượt chân, bàn tay đang túm gốc cây của cô bị sức nặng sau lưng kéo xuống, cả người như bị lực hút thần bí ghì chặt, chân cô lần mò phía dưới tìm chỗ tựa để lấy đà nhảy lên nhưng càng mò càng cảm nhận được một khoảng không vô định. Tim Bạch Hắc bỗng thắt lại, một dự cảm không lành hiện lên trong đầu. Cô cúi đầu cố mở to mắt nhìn kĩ thì phát hiện...VỰC SÂU.

Bạch Hắc nghiến răng, tay cầm chiếc rương miệng lẩm nhẩm "Xin lỗi" rồi vứt mạnh nó lên trên, dùng cả hai tay bám trụ lấy gốc cây, dồn toàn sức vào hai cánh tay cố gắng kéo người lên như người ta đu xà.

Một lần...

Hai lần...

Ba lần...vẫn không lên, mà cánh tay Bạch hắc đã mỏi nhừ như đang bị người ta tút gân, rút xương.

Đúng lúc này sợi vải buộc quay eo nối hắn với Bạch Hắc với nhau lại từ từ rách dần.

"Xoẹt... xoẹt..."

Giọng hắn thì thào, đầu vẫn dựa vào vai Bạch Hắc nói như người hấp hối: "Trắng Đen... thả... thả tôi ra... rồi cô trèo lên đi."

Tim Bạch Hắc muốn nhảy ra ngoài, bị dồn đến mức này trong lòng cô tự dưng trào lên một cơn giận.

"Cậu bị điên sao?"

Trời ạ, ai cho cô chửi hắn hiên ngang, lẫm liệt vậy chứ.

"KHÔNG THẢ! Có sức nói thì cố mà bám chặt lấy cổ tôi. Cố mà bám chắc vào." Bạch Hắc càng nói càng gào lên như sợ hắn sẽ buông tay ngay tức khắc.

"Trước đây... là tôi nói đùa cô... nếu tôi chết... cô sẽ không bị nổ tung đâu... thả đi."

"Cô sẽ vẫn bình an... thả đi."

Cuộc đời hắn càng sống càng vô nghĩa, không người thân, không niềm vui, không hy vọng. Dù cho là quá khứ hay tương lai vẫn chỉ là sự cô độc đang đợi hắn, trong khi đó cô còn cả một tương lai tươi sáng phía trước, vẫn có người thân đang đợi, vẫn có ước mơ cần thực hiện. Hắn đã biết điều đó ngay từ khi nhìn thấy nụ cười chân thành đó. Trói buộc cô bên mình chỉ là muốn cảm nhận một chút tia nắng ấm áp từ cô, lợi dụng quỷ kế để gần cô, lợi dụng lòng tốt của cô để cảm nhận thế giới tươi đẹp mà hắn đã mất... Ha. Ha. Ha đến lúc cởi trói cho cô rồi.

"Cám ...ơn." sau lưng cô hắn nở một nụ cười mãn nguyện đẹp tựa thiên thần, tay từ từ gỡ dây trói tay vốn đã lỏng.

"Tạm...biệt..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro