Chương 37: Một đêm không ngủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng trước bồn tắm bóc hơi nghi ngút lại còn có một mỹ nam đang bán khỏa thân bất tỉnh nhân sự, tùy ý thích làm gì thì làm... Mình nên làm gì đây?

Cuối cùng Bạch Hắc vẫn cắn lưỡi quyết tâm hành sự như chính nhân quân tử, không ăn thịt hắn, chỉ tắm cho hắn thôi... đúng nghĩa "tắm" ...nhưng "tắm" thì cũng có mấy kiểu "tắm", có tắm thit, tắm that.

Bạch Hắc từ từ đưa bàn tay nhỏ run run xuyên qua làn nước ấm chạm và bụng hắn, nhẹ nhàng xoa xoa vài cái....

...Ôi trời....

...Thiên địa ơi...

...Không ngờ lần đầu chạm vào trai... Cảm giác lại... Sướng như thế này.

...Sướng điên đảo...

Bàn tay không an phận tiếp tục phóng túng ngao du tứ phía.

Ngao du một tí sang phía đông, lại vòng sang phía tây dạo chơi, phía nam là cấm địa nên biết thân biết phận không dám bén mảng tới, nhưng lúc tới phía bắc, bàn tay nhỏ bị hai hạt đậu làm cho vấp vã ...

Hạt đậu rung nhẹ làm ai đó không chịu nổi 'nhột' bất giác rên lên một tiếng nhỏ.

Bàn tay nhỏ nghe thấy thì chợt dừng, chủ nhân bàn tay ngước đôi mắt đen hoang mang cực độ nhìn khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi mím chặt như đang nhẫn nhịn của chủ nhân hạt đậu, lòng bèn thở phào nhẹ nhõm.

Hú hồn, tưởng tỉnh rồi... À mà khoan, Bạch Hắc trong thời gian cấp tốc, nguy nan liên quan đến sống chết mà mày lại bị trầm mê tà đạo thế này à, mày còn là người không con nhà người ta sắp chết rồi kìa nhanh tay tay lên.

...Là người nên mới bị mê hoặc, chứ làm thần tiên rồi thì sớm đã không bị mỹ nam quyến rũ à...

...Nhanh lên, khi khác hưởng thụ, mày chậm tí nữa hắn chầu diêm vương luôn, đến lúc đó mẹ hắn có sắp tan biến cũng phải kéo mày theo...

***

Cuối cùng cũng tắm xong cho Khánh Minh, Bạch Hắc choàng khăn tắm lên người hắn rồi vác lên giường cái "Phịch".

Lau lau... mặc áo... mặc quần... sấy tóc ( Bạch Hắc vừa sấy vừa suýt xoa, cạ cạ mặt vào "Ôi mềm quá, như lông mèo ý")... đặt lên giường... đắp chân tử tế.

"Em đi lấy thuốc cho cậu, chờ em chút."

Mà chắc hắn chẳng nghe thấy cô nói đâu.

...................

Trong phòng tắm bốc hơi, Bạch Hắc từ từ cởi mảnh vải cuối cùng khỏi người, nhẹ nhàng dội nước vào những vết thương vẫn còn đang rỉ máu khắp cả người.

Đôi môi mím chặt, răng nghiến nhẹ đưa tay xoa vòng ngực đã tím bầm.

Cô nhìn cơ thể thảm hại vết thương chằng chịt, tím tái đến biến dạng của mình trong gương, thở dài một hơi.

Cô với phu nhân tính trăm nghìn kế để hắn mắc nợ ân tình cô mà đều trật lất, đúng là người tính không bằng trời tính. Có điều trời cũng tàn ác với cô quá.

Mà nói đi cũng phải nói lại trình độ tạo "Huyễn Thuật" của phu nhân đúng là đỉnh thật, chỗ trũng ấy có hơn mét mà bà ấy tạo thành vực sâu không đáy.

"Chặc, chặc, chặc" (tặc lưỡi) Theo kinh nghiệm làm tác giả của mình bao nhiêu năm nay thì vở kịch này đúng là bơ phệch: đạo cụ thì chân thật, thời tiết thì ủng hộ làm nên một không gian đầy tính gây cấn, diễn viên thì xuất sắc, lời thoại chạm vào lòng người làm con mồi không thể phát hiện. Hahahahahahahahaha...á đau...khụ khụ khụ khụ.

Bạch Hắc toác miệng cười một mình trong phòng tắm, nhưng nhỡ hít thở quá đà làm lồng ngực căng lên đau lộn ruột.

Nhưng thẳng thắn mà phân tích, hình như lúc đó mình diễn hơi quá đà, nói cái gì mà "Ai làm ta đau, phải cho người đó đau gấp mười lần. Không trả thù chính nhân quân tử thì trả thù theo cách tiểu nhân." lại còn bảo hắn "hãy dùng đôi chân của mình giẫm đạp lên những người hại cậu".

Trời ạ, lời thoại như của ác nữ ấy, bình thương mày hiền thế này mà sao miệng mày thốt ra toàn lời nguy hiểm vậy Bạch Hắc. Nhỡ hắn hiểu ai ý mày, sống không vui vẻ mà chỉ chăm chăm vào trả thù, rồi dần dần biến thành sát nhân thì sao? Lúc đó mày chính là tội đồ.

Đang lúc suy nghĩ mông lung đủ thứ trong đầu bóng trắng từ ngoài cửa phòng tắm chui vào bay lượn loạn xạ trước mặt cô.

Bạch Hắc vẽ đạo bùa vào chiếc gương bị hơi nước làm mờ, tiếng phu nhân hoảng loạn hét lên ngày càng rõ trong đầu cô "Bạch Hắc, Khánh Minh xảy ra chuyện, thằng bé hết lạnh giờ chuyển sang nóng bừng, cháu đến đi không nó chết mất."

Bạch Hắc lập tức mặc quần áo, đến tủ quần áo vơ vội đống thuốc gia truyền, lao đến chỗ hắn.

.................

Hắn nằm rũ rượi dưới đất, cả người co quắp, hơi thở khó khăn, làn da trắng ngần của hắn chuyển hẳn sang đỏ từ đầu đến chân.

Bạch Hắc chạy đến nâng cả người hắn lên giường, đôi mắt nhìn lướt qua hắn một lượt mày chau lại, lấy trong túi ra một viên thuốc đen vo viên, bóp miệng hắn để thuốc đổ nước vào, vuốt yết hầu cho thuốc trôi xuống.

Tay không một chút do dự cởi áo hắn, đè hắn xuống giường.

Bóng trắng lượn lờ cạnh Bạch Hắc, từ nãy đến giờ không dám hỏi sợ làm phiền cô, nhưng đến nước này thì không lên tiếng không được: "Bạch Hắc, Khánh Minh bị sao vậy?"

"Cậu ấy sốt rét rồi, cũng khá nguy hiểm vì sức đề kháng quá kém, nhưng phu nhân không cần lo đâu, bệnh này cháu có thể chữa."

Bạch Hắc vừa nói vừa lôi ra một cái bát loa đổ đủ thứ kì lạ trộn với nhau, cầm kéo cắt ít tóc mình vo lại thành nắm, nhúm vào thứ nước kì lạ trong bát loa, xoa khắp người hắn.

Từ cổ đến ngực đến bụng Bạch Hắc đều xoa rất cẩn thận, xong phần trên lại lật hắn nằm úp xoa khắp lưng. Động tác giống hệt đang ướp gia vị cho lợn để chuẩn bị quay lên.

"Cháu...cháu làm gì thằng bé đấy?"

"Đánh gió cho cậu ấy ạ, rượu xoa lên sẽ làm mát da dịu đi cơn nóng của cậu ấy, thảo dược sẽ từ từ ngấm vào người đẩy khí lạnh lẫn khí nóng ra ngoài."

Bóng trắng càng hỏi càng thấy mình gây gián đoạn, quyết định trú đi nơi khác: "Vậy trăm sự nhờ cháu vậy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro