Chương 46: Cờ vua - vua cờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm qua

Khánh Minh hai tay chóng cằm, cười tủm tỉm nhìn Bạch Hắc đang ngồi đối diện tay cầm bút không ngừng viết viết gì đó khá lâu, lại còn nhếch môi cười man dợ hệt như mấy bà phù thủy pha chế thuốc độc giết người trong chuyện cổ tích.

Lúc sau Bạch Hắc đặt bút xuống, nhắm mắt hít một hơi dài, hai tay chấp lại miệng lẩm nhẩm: "Bề trên hãy tha thứ cho con, chỉ tại cuộc đời này quá nhàm chán nên con mới tạo nghiệp nhẹ cho vui thôi."

"Được rồi Đại thiếu gia, trong bữa cơm ngày mai theo như em suy đoán thì bà ta nhất định sẽ không để cậu yên ổn đâu... Nhưng như vậy càng tốt, phải có nhân vật phụ thì mới làm nổi bật được nhân vật chính, nhân vật phụ càng xuất sắc thì nhân vật chính càng lên cơ, mà ở bà ta hội tụ đủ các yếu tố làm nhân vật phụ xuất sắc. Đầu tiên là: "NÓNG NẢY"

***

Vị phu nhân không nhịn được đập đôi đũa xuống bàn, nhìn Khánh Minh bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.

Thứ hai là: "NÓI NHỮNG LỜI NGU XUẨN."

"Đồ ăn cho lợn như vậy mà Đại thiếu gia cũng nuốt được sao?"

Thứ ba: "NÃO NGẮN" Bạch Hắc nhìn vào đôi mắt xanh nún vai, bổ sung: "Tuy nhiên chuyện này cũng không thể trách bà ta được. Là do tạo hóa thôi."

Khánh Minh bị Bạch Hắc làm cho cười đến chảy nước mắt, ôm bụng hỏi: "Vậy theo Trắng Đen thì tôi nên làm thế nào?"

Bạch Hắc cười ma mãnh: "Cậu không cần làm gì, việc duy nhất phải làm là biến mình thành người bị hại, yên lặng bám trụ vào 'cây vàng' "

Hắn nhíu mày nhìn Bạch Hắc khó hiểu, hỏi: "Sao phải yên lặng?"

"Thiếu gia à, 'im lặng' chính là đỉnh cao của sự khinh bỉ đấy." Bạch Hắc nheo mắt, khóe môi cong tận mang tai.

Trên bàn ăn, bà ta nhìn Khánh Minh, Khánh Minh liếc bà ta một cái, quay sang nhìn vị chủ tịch bằng đôi mắt khó đoán.

Bà ta thấy Khánh Minh mặt tỉnh bơ không biến sắc, lại còn liếc xéo không thèm trả lời thì lửa giận trong người lại cao thêm mấy bậc, mặt đỏ tía tai quát lên: "Con dám không trả lời ta, chẳng lẽ hai mươi năm qua còn thêm bệnh câm nữa sao?"

Bà ta vừa thốt lời cuối cùng, vị chủ tịch đã bực đến tím mặt, đôi lông mày chau lại: "Người nên bị bệnh câm là bà đấy!"

Giọng nói không to, không nhỏ, nhưng uy quyền ngút trời, bà ta giật bắn mình ngồi thụp xuống ghế như con rối bị cắt dây, tất cả người trong căn phòng đều run bắn người chỉ trừ Khánh Minh, Bạch Hắc và cậu ta... đối thủ chính Nhị thiếu gia.

Nhị thiếu gia yên tĩnh một góc từ nãy đến giờ mới lên tiếng, kính cẩn nói: "Lâu lắm rồi anh cả mới ra ăn bữa cơm cùng gia đình nên mẹ muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo, do cầu toàn quá nên có chút không hài lòng về bữa ăn thôi ạ, mong chủ tịch đừng nghĩ nhiều, ngài vừa đi công tác về mệt không nên nóng giận."

Nhị thiếu gia vừa nói vừa mỉm cười rạng rỡ nhìn chủ tịch rồi lại nhìn Khánh Minh như lời xin lỗi ngầm. Khánh Minh cũng chẳng để tâm, nhìn cậu em trai cười thân thiện: "Không phải con không muốn trả lời, mà là hai mươi năm qua thực sự quá hoài niệm cảnh vật nơi đây, nhớ nhiều thứ quá nên hơi ngẩn ngơ, con xin lỗi."

Vị chủ tịch bị lời nói này làm tan chảy hàn băng trong mắt, quay ra nhìn hắn càng thêm xót xa: "Con vẫn nhớ,... ta cũng nhớ... thời gian đó thật vui vẻ biết mấy."

Thì ra kết quả lại như vậy, ván đầu này Bạch Hắc ta thắng chắc rồi. Nhưng chưa xong, tôi với bà còn món nợ chưa trả đâu phu nhân ạ.

***

Bữa cơm... à không trận chiến cuối cùng cũng kết thúc, phu nhân và nhị thiếu gia xin lên phòng nghỉ trước.

Hôm nay thật lạ, mọi khi cứ lúc nào Nhị thiếu gia trở về là mọi nữ hầu thi nhau xúm xúm lại nhìn cậu ta bằng ánh mắt hình trái tim tràn trề yêu thương. Còn bây giờ cậu ta không khác gì trái "bơ" bị dòng nước hồng thủy cuốn trôi không còn tí ti ấn tượng nào, trong mắt con dân giờ chỉ còn có Đại thiếu gia người tỏa ánh hào quanh đang ngồi nói chuyện với chủ tịch.

Con dân 1: "Cậu ấy cầm dĩa kìa. Ôi trời đến cái ngón tay cũng đẹp."

Con dân 2: "Đại thiếu gia cắn dâu tây kìa, bờ môi quyến rũ quá, tôi mất máu mà chết mất."

Con dân 3: "Câu ấy nuốt xuống rồi kìa, cái cổ mê hoặc quá."

Tất cả nữ hầu đứng một góc khuất, mắt nhìn đắm đuối, miệng liếm mép "thèm thuồng". Bạch Hắc đứng sau cùng tay chống eo, trong lòng dội lên một niềm tự hào khó nói.

Bỗng đôi mắt xanh của Khánh Minh liếc về góc này, gió nhẹ làm lay động mái tóc trắng của cậu ta, ánh mắt kia xuyên qua bao nhiêu bóng hình cuối cùng cũng tìm thấy thứ muốn nhìn thì nheo mắt cười rạng rỡ.

Các con dân bất động, chút liêm sỉ cuối cùng rơi rụng như mưa rào mùa hạ, mặt người nào người nấy thể hiện hết khao khát thèm muốn. Cảnh này mà đi vào văn chương của Bạch Hắc thì không biết chân thật cỡ nào.

Bạch Hắc đang đứng đằng sau thì bị hai bàn tay lôi đi không thương tiếc, đến một góc không người thì ép cô vào tường.

"Bạch Hắc, ngay tối nay phải săn lùng mọi tư thế của Đại thiếu gia vào đây cho chị" Chị Huệ hai mắt sáng như sao, nhét vào tay Bạch Hắc cái máy ảnh cơ to đùng.

Linh Chi bên cạnh mặt giống hệt chị Huệ: "Đêm nay lấy trộm cái sơ mi trắng cậu ấy đang mặc cho chị."

Bạch Hắc lưng toát mồ hôi như suối, giọng run run: "Em... em làm sao mà làm được."

"Sao lại không được, làm nhanh trước khi bọn chị xử phạt em tội giữ bí mật ăn mảnh"

"Em ăn mảnh cái gì?" Bạch Hắc nhăn mặt chối đây đẩy

Chị Huệ đáng sợ, ép vai cô vào tường: "Làm người hầu riêng của cậu ấy, em ngày ngày kè kè bên cạnh cậu ấy chẳng lẽ lại không biết cái điều hiển nhiên là cậu ấy đẹp chói lóa như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro