Chương 61: Ám nguyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khánh Minh ngồi đầu giường, tay cầm quyển sách, chốc chốc lại hướng mắt về phía nhà tắm, vẻ mặt vừa mong đợi vừa có chút kìm nén.

"Cạch"

Cánh cửa vừa mở làn khói trắng từ nhà tắm bay nghi ngút mang theo hương thơm thoang thoảng, dễ chịu. Bạch Hắc bước ra, tay cầm chiếc khăn tỉ mỉ lau mái tóc dài đến hông, đi lại gần giường phát hiện ánh mắt kì lạ nhìn cô không chớp của hắn, hỏi: "Sao vậy ạ?"

Khánh Minh quay ngang quay dọc, lại chúi mặt vào sách: "Không... Không có gì."

Bạch Hắc nhíu mày, vứt khăn tắm sang một bên, nhảy lên giường, lao về phía hắn ngồi, giật phăng cuốn sách nhìn hắn chằm chằm.

Khuôn mặt trắng như sứ của hắn chợt biến hồng, ngơ ngác nhìn Bạch Hắc, hương thơm nhẹ trên người cô theo gió bay về phía hắn trong một khắc đánh sập toàn bộ hệ thần kinh, cơ quan não của hắn.

Hắn ngượng ngịu quay đầu về hướng khác, Bạch Hắc xoay đầu hắn định hình về chính giữ nhìn thẳng cô.

"Bạch... Bạch Hắc... em làm gì vậy?" mặt hắn bị hai tay Bạch Hắc ép chặt đến biến dạng, chu mỏ lí nhí nói.

Bạch Hắc hít thở sâu, đôi mắt kiên nghị nhìn thẳng hắn: "Sau đây em sẽ làm một việc rất điên rồ. Cậu có tin tưởng em không?"

Khánh Minh hai mắt mở to, đôi môi bất giác mím chặt, nhìn cô khó hiểu nhưng cũng gật đầu: "Tôi sẽ luôn tin em."

Đôi tay nhỏ từ từ di chuyển xuống vai hắn, nắm chặt: "Tốt, vậy tiếp theo đây cậu sẽ không được phản kháng, không được cựa quậy, không được chớp mắt, phải nhìn thẳng em được không? Đau cũng phải nhịn. Nếu cậu không tuân theo... em sẽ bị phản phệ... nhập ma. Cậu làm được không?"

Khánh Minh nhếch mép cười như vừa nghe một trò chơi trẻ con, nhưng nếu là Bạch Hắc muốn chơi thì hắn sẽ chơi nhiệt tình.

Thấy hắn gật đầu, đôi lông mày Bạch Hắc nhíu chặt: "Được, em bắt đầu đây."

Hai ngón tay Bạch Hắc tụ lại, lần lượt điểm mạnh vào bốn chốt chính, lòng hai bàn tay, chính giữa ngực, riêng ngón cái đặt ở mi tâm không một khắc dịch chuyển. Đôi mắt kiên định nhìn thẳng đôi mắt xanh thẳm chưa hề chớp một cái, miệng lẩm bẩm như đọc chú.

"Khai"

Bạch Hắc vừa dứt lời nơi trán Khánh Minh nóng bừng, đau rát như bị kim đâm, nhưng hắn lại chẳng để tâm, đôi mắt không chút giao động luôn nhìn thẳng Bạch Hắc.

Vòm ngực căng cứng của Bạch Hắc bắt đầu trùng xuống, cô đột ngột thả tay, hít thở khó khăn, trán ướt mồ hôi, nhìn kí hiệu đen loằng ngoằng tại mi tâm Khánh Minh, buột miệng chửi: "Chết tiệt, tên pháp sư tại sân bay. Hắn dám dùng lời nguyền ác độc vậy để giết cậu."

Khánh Minh nhìn biểu cảm khó hiểu của Bạch Hắc tò mò sờ lên trán, cười đùa: "Trắng Đen vẽ gì lên trán tôi vậy?"

"Hahaha cậu không chết nay thì cũng chết mai." Bạch Hắc cười, nụ cười như ma quỷ ẩn hiện, ánh mắt thì lại tang thương khó tả.

Lông mày Khánh Minh nhíu chặt: "Là sao?"

"Cậu không thấy lạ sao? Một ngày mà cậu bị ba vụ chết hụt, tình huống thì xàm xí đến nực cười. Haha một quán bánh nhỏ xíu có đúng hai người mà lại có cướp, sao tên đó không cầm súng đi cướp ngân hàng đi mà lại nhằm thẳng vào cậu. Còn cả vụ cái đàn dương cầm rơi, không mưa không gió đang yên đang lành lại nhằm vào chỗ cậu đứng mà đáp. Vụ thứ ba là xàm xí nhất, chiếc xe lăn của cậu đến người nó còn cán qua để đi mà lại bị một hòn đá bé tí làm chệch bánh lăn xuống biển. Tính cả vụ hôm qua chúng ta bị xe tải đâm là cậu may mắn thoát chết bốn lần. Nhưng lần thứ năm sắp tới ai biết được cậu còn đủ may mắn không?"

"Ý em là có người muốn tôi chết?" nụ cười trên môi Khánh Minh vụt tắt, ánh mắt tăm tối.

Bạch Hắc nhướm mày: "Không phải muốn cậu chết không, mà muốn cậu chết đau đớn, thịt nát xương tan, thân tàn ma dại, tứ chi tách rời. Nếu cậu không chết lời nguyền này sẽ không dừng lại, tiếp tục diễn ra với mức độ ngày càng mạnh, như hôm qua chỉ có một vụ còn hôm nay đã lên đến ba."

Chẳng cần nói cũng biết hung thủ là ai, hắn im lặng một lúc nhìn Bạch Hắc ánh mắt trìu mến trở lại, bàn tay lạnh vuốt nhẹ mái tóc ẩm của cô: "Vậy thời gian này em tránh xa tôi ra, đợi tôi giải quyết xong sẽ đến tìm em."

Hahahaha cuối cùng hắn cũng nói câu này, được giải thoát rồi, deeeeee... ai cần anh đến tìm chứ, đi luôn thì càng tốt... Ha.

Ha. Ha...

Sao lại có chút buồn... hụt hẫng... không nỡ...

Bạch Hắc lại gần, túm chặt bàn tay đang sửa soạn đủ loại dung dịch, kim tiêm của hắn. Hắn nhìn cô ân cần, an ủi: "Không sao đâu."

Buồn cười ghê, sao lại an ủi tôi. Tôi tất nhiên không sao, chỉ có anh là sẽ... chết thảm...

Suy nghĩ một đằng nhưng ánh mắt Bạch Hắc lại không nỡ, nhìn chằm chằm khuôn mặt dịu dàng của hắn.

"Cho dù cậu giết bà ta, lời nguyền vẫn còn đó, cậu vẫn sẽ chết. Cách tốt nhất là giải trừ lời nguyền... Em sẽ giúp cậu."

Bạch Hắc vừa dứt lời bỗng bên ngoài có tiếng động: "Cốc...cốc...cốc"

"Bạch Hắc em có ở trong đó không? Phu nhân muốn gặp em ngay lập tức."

Cô nghiến răng, đôi mắt tử thần lướt qua cửa: "Giờ em rất bận, không đi được."

"Không được, phải đi ngay tức khắc nếu không phu nhân sẽ đến tận nơi gặp em, bà ấy rất khó tính, em nên đi ngay."

Đôi con ngươi đen lặng suy nghĩ, nếu trong thời gian giải trú bị bà ta làm phiền thì đừng nói hắn cả mình cũng sẽ bị phản phệ mà chết, cái bùa này còn nguy hiểm như vậy mình lại không phải là người nguyền chưa chắc ba tiếng đã giải xong. Đành đi xem xét tình hình trước, xem bà ta có ý đồ gì.

"Được em đi ngay."

Khánh Minh nắm chặt tay Bạch Hắc, ánh mắt lo lắng xen lẫn cơn giận. Cô nhìn thẳng hắn, quả quyết dặn: "Em sẽ đi xem xét tình hình, không sao đâu, đừng lo. Cậu nhớ ở yên trong phòng không được ra ngoài, tuyệt đối không được ra ngoài, phải chờ em về."

Hắn gật đầu, nhét vào tay Bạch Hắc một bọc nhỏ toàn kim tiêm: "Nếu bà ta dám động vào em, cứ cho bà ta một mũi."

Bạch Hắc rùng mình cảm tưởng mình đang dấn thân vào cuộc chiến đẫm máu của đại gia tộc, gật nhẹ rồi bước ra ngoài.

***

Trong căn phòng rộng lớn, Khánh Minh chăm chú nhìn ấn kí lạ trên trán mình, miết đi miết lại, càng lau càng ấn kí càng hiện rõ.

Cơn gió nhẹ thoảng vào phòng, một bóng hình đen thình lình xuất hiện.

"Đại thiếu gia cậu làm gì đấy, đi chơi thôi nào?"

Khánh Minh quay đầu nhìn Bạch Hắc nở nụ cười quỷ quyệt ma mãnh, vắt chéo chân ngồi trên khung cửa sổ.

(cầu LIKE, BỎ PHIẾU, BÌNH LUẬN. Các ái phi cho trẫm biết các nàng đang nghĩ gì.

A.   Lại đi chơi, muốn chết à.

B.   Có điều gì đó mờ ám ở đây.

C.   Suy luận khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro