Chương 63: Cướp lại!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng rộng lớn lung linh ánh đèn, Phu nhân ngồi vắt chân, nhấm nháp một ngụm trà, mắt liếc nhìn cô gái trước mặt: "Làm người hầu riêng của Đại thiếu gia quen chưa Bạch Hắc."

Sống lưng Bạch Hắc đổ mồ hôi, cả người bất giác lo sợ, miệng cố gượng cười, đáp: "Thưa phu nhân, cháu đang thích ứng dần ạ."

Vị phu nhân gõ từng ngón tay thon dài xuống bàn, nhướn mày nhìn Bạch Hắc: "Mới đang "thích ứng dần" thôi à, thích ứng lâu quá nhỉ sáu tháng rồi mà vẫn chưa thích ứng xong, vô trách nhiệm như vậy thì ngươi nói xem ta có nên sa thải ngươi không?"

Bà ta biết rồi sao? Cũng đúng hồi trước Đại thiếu gia luôn lu mờ không ai để ý, giờ hắn đột ngột vươn lên làm người kế nhiệm tập đoàn tương lai nên chắc chắn bà ta đã cho người điều tra, đồng thời tìm cách tiêu diệt hắn. Trùng hợp mình lại bên cạnh hắn nên diệt luôn một mẻ thủ tiêu nhân chứng.

Ánh mắt tinh anh của Bạch Hắc vẫn toát lên khí chất khác người, đôi môi nở nụ cười mỉm, than thở: "Vậy thì oan cho cháu quá phu nhân, người cũng biết cậu ta lập dị, đáng sợ, tự kỉ như thế nào mà. Đừng nói sáu tháng sợ là hai năm cháu cũng không thích ứng nổi."

"Haha ngươi chửi nó thật đã tai, nói như vậy thì bị làm người hầu riêng của nó đúng là vất vả cho ngươi rồi." Bà ta cười sảng khoái, đôi mắt thăm dò chuyển hướng hài hòa hơn: "Người như thế này mà chết thì đúng là phí Mỹ Chi nhỉ?"

Mỹ Chi đứng bên cạnh, ngay từ khi Bạch Hắc bước vào đã tỏa ra mùi sát khí nồng nặc: "Chưa chắc thưa phu nhân, Bạch Hắc khôn ngoan như vậy thật làm người ta khó lường."

Bạch Hắc cười ngây ngô nhìn Mỹ Chi: "Khôn ngoan gì chứ, em ngu ngơ lắm còn phải học hỏi chị Mỹ Chi nhiều."

Mỹ Chi nhếch mép khinh bỉ: "Không dám, tôi làm sao đạt được trình độ như cô, trước mặt Đại thiếu gia thì hiền lành ngoan ngoãn được cậu ấy cưng chiều cưng nựng, trước mặt phu nhân thì nịnh nọt các kiểu."

" 'Trong chăn mới biết chăn có rận' còn bề ngoài thế nào chẳng phải diễn là được sao? Hồi mới đầu cậu ta hành em nửa sống nửa chết nhưng phận em chỉ là tôm tép nào dám than."

Dáng vẻ bé nhỏ đáng thương của Bạch Hắc khác hẳn những lần tươi cười trước làm phu nhân có chút ngủi lòng bà ta nhấp ngụm trà, khóe môi nhếch lên một nụ cười nguy hiểm: "Vậy từ giờ ngươi không phải lo nữa, qua đêm nay ngươi sẽ được làm người hầu riêng của ta."

Một ý nghĩ vụt qua, cả người Bạch Hắc đờ đẫn chết đứng một chỗ, đôi mắt đen long lanh trong phút chốc tối sầm.

A, mày đang đứng đây làm gì vậy Bạch Hắc...

Nịnh nọt à... diễn kịch à?

Khánh Minh, hắn sắp chết rồi! ...

Vậy thì sao, liên quan gì đến mày, hắn chết mày càng được giải thoát...

Hắn là một tên nguy hiểm, tất cả những hành động tốt đẹp kia chỉ vì hắn nghĩ mình đã cứu hắn. Ai biết được khi lên cơn điên hắn sẽ làm gì mình?

"Bạch Hắc có con chăm sóc Khánh Minh ta yên tâm siêu thoát rồi, cám ơn con."

Hình như mình đã đồng ý với linh hồn phu nhân sẽ chăm sóc hắn...

Thật đúng với phong cách làm việc ngày xưa của mình, đội trời đạp đất, ngao du khắp nơi vui vẻ mà sống, oai phong lẫm liệt làm sao... Giờ nhìn lại mày xem Bạch Hắc, cái xã hội tối tăm này nhào nặn mày thành dạng người gì? Thấp hèn, khôn lỏi, giả dối. Đến lời hứa mày cũng vội quên ngay, ham sống sợ chết, chỉ nghĩ đến bản thân. Khánh Minh dù nguy hiểm nhưng thật tâm hắn là một người chân thành, tốt bụng chỉ là diễn một vở kịch mà sau đêm đó hắn đối với mình như một con người khác, quan tâm, chăm sóc, bảo bọc. Một con người tốt như vậy mà bị cái xã hội chết tiệt này làm cho dị dạng nhân cách, phải xù lông nhím tự bảo vệ mình, chỉ mới chạm tới hạnh phúc mà ai cũng giành giật, đến quyền sống cũng không cho.

Phu nhân cười vui sướng, buột miệng cắt đứt mạch suy nghĩ của Bạch Hắc: "Chắc giờ này nó chầu trời rồi, haha."

Bạch Hắc không nói một lời, mặt tối đen chạy thẳng ra ngoài, Mỹ Chi nhanh chân đứng chặn trước mặt cô, gằn giọng: "Cô muốn đi đâu?"

"Tránh ra." Bạch Hắc hất Mỹ Chi.

Mỹ Chi loạng choạng suýt thì ngã, bực mình chạy lại giơ tay giáng xuống mặt Bạch Hắc.

Đã đến nước này...

Nếu đã không ai cho thì em với cậu cùng tạo.

Nếu muốn giật thì em đi cướp lại cho cậu.

Bàn tay sắp đập xuống bị Bạch Hắc chặn lại, cô giơ tay kia lên, nhanh không kịp nhìn tát Mỹ Chi ngã đập mặt, quằn quại dưới đất.

Ánh mắt sắc lạnh thấu xương, Bạch Hắc liếc nhìn phu nhân đang tức giận đùng đùng, khinh bỉ để lại một câu rồi chạy thẳng ra ngoài.

"Một đám tạp nham bẩn thỉu."

***

Trăng tròn sáng vằng vặc treo lơ lửng giữa bầu trời đêm soi chiếu hai bóng hình đau đớn quỳ trên cát. Gió như ngàn lưỡi đao cứa vào không gian đưa đẩy sóng từ yên bình thành dữ dội, dạt mạnh vào bờ, xô cát, xô đá.

Bạch Hắc thở hổn hển, tim đập như muốn nổ tung nhưng chân vẫn không hề dừng bước, cố gắng vận dụng hết khả năng ngày xưa phán đoán phương hướng.

Cặp kính bị sức nóng cơ thở làm bốc khói, trong làn hơi mờ mịt Bạch Hắc nhìn thấy trước mắt mái tóc trắng quen thuộc. Tấm lưng rộng của hắn bình thường hiên ngang, thẳng đứng giờ lại cúi thấp một cách đau thương, cánh tay săn chắc đưa con dao lên cao, xé gió lao xuống như muốn cắm vào tim.

(Lời của tác giả: Cầu LIKE, BÌNH LUẬN. Hãy cho biết suy nghĩ của bạn về một Bạch Hắc bá đạo, một Khánh Minh... tui không dám nhận xét tại tui thiên vị Khánh Minh lắm.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro