Chương 65: Ác quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nữ hồn mặt mày tái nhợt, nhìn đôi mắt đen ánh hào quang dị thường của Bạch Hắc cả người run rẩy. Khí tức quanh người cô liên tục áp đảo ép nữ quỷ lùi về sau mấy bước. Lời Bạch Hắc như mũi dao xuyên tim nó, miệng nó lẩm bẩm "Anh hai" rồi lao người bay về hướng ngược lại.

Nhìn bóng nữ hồn khuất dần, tấm lưng thẳng tắp của Bạch Hắc chùng xuống, cô khó nhọc thở dốc, nắm chặt tay Khánh Minh kéo trốn sau tảng đá lớn, nhìn thẳng hắn, ánh mắt nguy hiểm: "Thiếu gia bây giờ em cần cậu bình tĩnh nghe em nói, em biết là việc này rất vô lý cũng méo có định luật nào giải thích được nó như mấy công thức khoa học cậu nghiên cứu cả, nhưng cậu phải tin em, con ma nữ cậu nhìn khi nãy nó đang muốn..."

"Chỉ cần là em nói, cái gì tôi cũng tin."

Bạch Hắc càng nói càng loạn, Khánh Minh lại bình thản lạ thường, vòng tay ôm cô, lời chắc chắn khẳng định.

"Dù em nói em là pháp sư cậu cũng tin." Bạch Hắc nhíu mày nhìn biểu cảm hắn.

Khánh Minh hai mắt tròn xoa, hỏi lại: "Kiểu, cả người đầy bùa, tay cầm kiếm dài, đi giết mấy con ma con quỷ lơ lửng máu me be bét, diệt trừ tai họa bảo vệ dân lành trên phim hay chiếu ấy hả?"

"Đại loại thế." Bạch Hắc gật nhẹ.

"Oa, Bạch Hắc nhà ta ngầu vậy, còn cái gì em không biết không?" Khánh Minh mặt hớn hở, cười toe toét đưa tay xoa đầu Bạch Hắc.

Bạch Hắc ngơ ngác nhìn hắn chằm chằm: "Cậu cũng ngầu lắm trí não điên loạn nằm ngoài tầm hiểu biết của loài người."

"Vậy giờ ta làm gì tiếp?"

"À, cậu uống máu em đi."

Bạch Hắc vừa dứt lời, Khánh Minh nhanh chóng cúi đầu xuống kề sát mặt vào môi cô, tự nhủ lòng lần này hắn sẽ chủ động, nào ngờ còn chưa chạm được Bạch Hắc đã hốt hoảng đẩy ra: "Cậu... cậu còn... mút... nữa em sẽ chết vì thiếu máu."

Không một chút do dự Bạch Hắc cầm con dao rạch ngang đầu ngón cái để máu từ từ chảy ra, cô đưa ngón tay trước mặt Khánh Minh: "Cậu chịu khó nha, tay em dính cát do vừa nãy..."

Hắn như không nghe thấy, cầm tay Bạch Hắc nhét thẳng vào miệng, vừa mút vừa liếm như lau bụi hộ cô. Đôi mắt xanh ngước lên nhìn biểu cảm thú vị của Bạch Hắc, hắn càng bị kích thích, máu nóng trong người cồn cào hưng phấn.

Bạch Hắc lúc đỏ mặt, lúc đơ như tượng, nhìn trời nhìn đất nhìn mây, làm vẻ mặt 'ta là ai, đây là đâu, sự đời không liên quan đến ta' nhưng tay còn lại điên cuồng cào cát.

Đến từng kẽ tay Khánh Minh cũng không tha, chiếc lưỡi nhớp nháp ma sát nhẹ nhàng, đưa lên xuống đưa xuống lại đưa đúng chỗ bị dao cứa làm Bạch Hắc giật nảy mình dụt vội tay lại, nhăn mặt, kêu nhẹ: "Đau"

Khánh Minh như không cam tâm, nắm tay cô kéo lại, Bạch Hắc sợ tá hỏa: "Thiếu gia, đủ rồi, đủ rồi, thôi ngay, thôi ngay."

"Để kí bán khế ước, em cũng cần uống máu cậu." cô ngại ngùng nhìn hắn, nói một câu khách sáo: "Mạo phạm cậu rồi."

Bạch Hắc ghé sát đầu gần vết rạch dài ứa máu trên ngực Khánh Minh, hai mắt nhắm tịt, nhẹ nhàng như mèo con liếm một cái đã ngước mắt hỏi hắn: "Đau không thiếu gia?"

"Không." Hắn trả lời dứt khoát, bởi có rạch thêm hai ba cái nữa lực sát thương cũng không mạnh bằng cái lưỡi nhỏ của Bạch Hắc.

"Cô ta vẫn ở đây." Giọng một cậu bé trầm thấp đột nhiên vang lên làm Bạch Hắc lẫn Khánh Minh giật mình quay lại trạng thái đề phòng.

"Haha còn ở đây thì tốt. Nữ pháp sư ra đây đi, ta tính sổ với ngươi luôn." Nữ hồn cố ý nói to cho Bạch Hắc nghe thấy.

"Sao không ra, haha sợ rồi sao? Lúc nãy khí thế bức người lắm mà. À ta quên ngươi có mang bùa đâu, pháp sư mà không có bùa khác nào tay không bắt giặc hahaha..." Tiếng cười ghê rợn của nữ hồn vang vọng trong gió mang theo mùi tanh nồng nặc.

"Hừm" Bạch Hắc cũng không chịu lép vé, bước ra với nụ cười hào sảng: "Đến lúc ta tay không bắt giặc thật cũng đừng khóc lóc xin tha."

Thấy bóng dáng Bạch Hắc nữ hồn nghiến răng ken két: "Hehe tay không chưa chắc bắt được tiểu quỷ còn đòi tóm được ác quỷ như ta, gan ngươi to lắm."

Bạch Hắc nhếch mép cười khinh bỉ.

Nhìn nụ cười nguy hiểm của Bạch Hắc lại nhìn luồng khí cực đại tỏa ra từ người cô, hai ác quỷ một nam một nữ có vẻ dè chừng. Nam quỷ nhíu mày dặn dò nữ quỷ "Chớ quên nhiệm vụ, tốc chiến tốc thắng chúng ta còn việc phải làm."

"Em nhớ rồi anh hai."  Dứt lời cả hai con lao thẳng đến Bạch Hắc, sát khí đầy mình, thoắt ẩn thoắt hiện đã ở ngay trước mặt Bạch Hắc, tay chúng như biến thành mũi khoan nhằm thẳng tim cô ra đòn.

Bạch Hắc hai tay nắm sau lưng, nghiêng người né đòn, nhíu mày trêu ngươi điệu bộ của nam quỷ: "Aida aida, ra đòn hiểm vậy, mới đầu mà đã muốn truyền âm khí vào thẳng tim ta rồi, chơi một lúc đã được không, đánh một chiêu mà lăn đùng ra chết thì nhạt nhẽo lắm."

Tiếng lòng Bạch Hắc: quả này ăn lòn rồi bọn nó đều là ác quỷ cấp cuối tu thêm năm nữa là đạt lệ quỷ rồi. Thôi toi, hay mình dâng con đỉa đầu nấm làm cống phẩm rồi chuồn lẹ. Ba hồn bảy vía tổ tông họ Nguyễn hiện hồn bảo vệ con.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro