Chương 69: Cục súc với cả thiên hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Khánh Minh lại không phải người hiền từ, Bạch Hắc luôn biết điều ấy, hắn thậm chí còn có thể giết chú Đạt ngay lập tức để trút giận.

Bạch Hắc quệt nước mắt, đứng phắt dậy cúi gập người trước Khánh Minh, chưa kịp nói gì đã nghe hắn thản nhiên đáp: "Không sao đâu, chú đứng dậy đi ạ."

Khánh Minh kéo Bạch Hắc ngồi xuống ghế, từ từ đi lại đỡ chú Đạt: "Chú là người thân của Bạch Hắc nên không sao đâu ạ."

Chú Đạt ân hận, ngập ngừng: "Nhưng..."

"Dù cho không phải chú ra tay bà ta cũng sẽ cử người khác giết cháu thôi, cháu quen rồi, với lại Bạch Hắc cũng đã cứu cháu nên truyện này coi như huề đi."

Bạch Hắc quên cả hình tượng lao sầm vào ôm hắn, khiến hắn không phòng bị niềm vui ập đến bất ngờ, tim đập nhanh hơn làm vết nứt lại ứa máu ướt đẫm áo, hắn lại như không cảm nhận được vòng tay siết chặt Bạch Hắc vào lòng.

Bạch Hắc cả người ướt sẵn vốn không cảm nhận được phải đến khi từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà "tách... tách..." mới hốt hoảng buông hắn ra.

"Cậu không sao chứ?..."

"Cốc...cốc...cốc."

"Ông Đạt có nhà không?" Sau cánh cửa khép kín chợt có tiếng quen thuộc của cô gái trẻ.

Bạch Hắc chau mày, lẩm bẩm: "Tiếng Mỹ Chi."

Không chờ chú Đạt phản ứng Khánh Minh đã kéo tay Bạch Hắc chốn vào căn phòng gần đó, ra hiệu cho chú mở cửa tiếp khách.

Ngồi đối diện chú Đạt một người bịt khẩu trang kín mít, mắt đeo kính râm, cả người mặc đồ đen, nhưng giọng lại không thay đổi khác ngày thường bao nhiêu.

"Theo đề nghị tôi đến đưa bốn trăm triệu cho ông khi thực hiện xong nhiệm vụ đây." Cô gái lôi trong túi mười sấp tiền năm trăm dày cộp trước mặt chú Đạt.

Người đàn ông trung niên nhìn sấp tiền nhoay nhoay trán một lúc rồi quyết định đẩy số tiền về phía Mỹ Chi, chính trực nói: "Tôi không lấy số tiền này nữa."

Mỹ Chi chau mày khó hiểu: "Sao vậy, lẽ nào ông chưa giết được hắn."

Chú Đạt thở dài chần chừ không nói làm người đối diện bực mình đứng phắt dậy, quát: "Giờ này mà vẫn chưa làm xong, ông định thất hẹn sao?"

Bỗng từ đằng sau một bàn tay đen, lực đạo mạnh nhấn Mỹ Chi bất ngờ thụp xuống nửa ngồi nửa ngã, tông giọng trầm thấp nhưng uy quyền: "Ở đây không có chỗ cho loại tôm tép lớn tiếng, khôn hồn thì ngồi xuống nếu không đột tử lúc nào không biết chừng."

Mỹ Chi ngước đôi mắt sợ hãi nhìn người khoác áo choàng đen từ từ ngồi xuống chỗ đối diện, chân đặt lên bàn đạp văng tiền vào mặt Mỹ Chi

"Hắn đã chết khoảng ba tiếng trước khi ngươi đến rồi. Còn về số tiền ít ỏi này ngươi tính mua xương cho chó nhà ta sao, hừm."

Mỹ Chi cũng không phải dạng vừa, mắt căm phẫn liếc Bạch Hắc xong mới cúi xuống chống tay ngồi lên ghế.

Chưa kịp đặt mông, người mặc áo choàng đen lại gắt lên: "Loại như ngươi mà cũng muốn ngồi ngang hàng với ta sao, quỳ xuống." Tức thì hai chân Mỹ Chi khụy gối, quỳ trên nền xi măng sần sùi, dù có lấy lực đến mấy cũng không tài nào đứng lên được. Cả cơ thể cô ta run bần bật, hai mắt hoảng loạn tột độ, đầu cúi gằm xuống đất không dám nhìn thẳng.

Tuấn Anh bên trong ôm bụng cười, nhìn Ngọc Anh ghì chặt ả ta xuống đất, léo vắt lên tận đầu ả ta ngồi, vẻ mặt đắc ý cười ha hả. Khánh Minh từ khi uống máu Bạch Hắc vô số thứ thú vị ập vào mắt cũng dõi theo tình hình bên ngoài.

Mỹ Chi giọng run rẩy, nhỏ nhẹ nói: "Thưa, thưa nhưng thỏa thuận trước kia của ông đây với chủ của tôi là năm trăm triệu rồi ạ, tôi... tôi không thể làm gì khác."

"Vậy về bảo với chủ của ngươi nếu không phải một tỉ thì đêm nay người bị bùa nguyền chính là bà ta."

"Thưa, thưa tôi sẽ về truyền lời ngay ạ, nhưng xin hãy cho tôi xem một bằng chứng gì đó chứng minh hắn đã chết để về nói với chủ nhân."

"Hahaha" Người mặc áo đen cười điên cuồng, tiếng cười ghê rợn làm hai mắt Mỹ Chi đỏ ngầu, đầu cúi xuống đất càng gần: "Ngươi ngu bẩm sinh sao? Haha chọc ta cười chết mất, chủ nhân ngươi đã thuê ta giết hắn bằng bùa nguyền cốt là không để lại dấu vết, chết đau đớn tan xương nát thịt nhưng lại chỉ như một tai nạn ngoài ý. Vậy mà giờ ngươi lại bảo ta đưa người bằng chứng gì đó. haha nếu muốn ta sẽ bảo hung thủ đi ra cho người xem nha."

Người mặc áo đen, ra lệnh: "Ngọc Anh siết cổ ả."

Ngọc Anh như chờ mãi cơ hội này, bàn tay bé nhỏ tụ đầy âm khí bám cổ Mỹ Chi siết thật lực làm Mỹ Chi mặt không huyết sắc tái mét như xác chết, hai tay cào cổ như muốn tháo thứ gì đó nhưng lại chỉ chạm vào hư không.

Chết, chết con bé này diễn quá đà rồi, Bạch Hắc hốt hoảng vội vung tay ra hiệu. Ngọc Anh dường như chơi chưa đã, tay vẫn níu mãi mới chịu buông.

Mỹ Chi ho sặc sụa, liên tục chấp tay vái lạy: "Tha cho tôi, tha cho tôi, tôi sẽ làm theo mọi điều ngài muốn."

Bạch Hắc đổi chân gác trên mặt bàn, giọng khinh bỉ: "Không, giờ là hai tỉ, thái độ xấc xược của ngươi xúc phạm ta làm ta ngứa mắt đó là cái giá để đền bù."

"Được, được, ngài nói gì đều được hết, tôi đi xin phép về báo ngay." Mỹ Chi giọng khản đi, vội vàng dập đầu, quỳ gối lết ra khỏi cửa mới đứng dậy chạy.

Chú Đạt đờ đẫn ngồi như pho tượng từ nãy đến giờ đứng phắt dậy đóng cửa, mếu máo than trời: "Bạch Hắc cháu làm gì vậy, giá cắt cổ vậy sao người ta đưa, với lại ngày hôm sau thấy Khánh Minh đi lại bình thường họ giết cả nhà chú mất."

Bạch Hắc cởi áo choàng đầu để lộ nụ cười ma mãnh: "Cháu đã có cách giải quyết, hehevụ này cháu nhất định không bỏ qua."

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, đã vậy tôi cho bà nếm thử nghề chính của tôi luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro