Chương 71: Mộng phù nguyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Trong khu vườn ngập tràn loài hoa hồng trắng, một thiếu nữ tóc bạch kim xinh đẹp với nụ cười hồn nhiên, vui vẻ cười đùa với một người đàn ông tuấn tú, bên góc tường một nữ hầu ẩn mình trong bóng tối, răng cắn chặt môi, đôi mắt ngập thù hận nhìn cảnh tượng trước mắt, tay cầm con dao sắc nhọn liên tiếp đâm bông hồng trắng đến tả tơi tàn tạ.

"Tao đâm chết mày, Thiên Mỹ chết đi, chết đi, chết cho khuất mắt tao, mày chết đi thì tao mới có mọi thứ, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi...."

Con dao đâm xuống bông hồng trắng càng đâm dòng máu đỏ từ bông hồng chảy ra càng dữ dội, lênh láng khắp nơi, tích tụ thành một cơn bão máu tanh tưởi nhớp nháp nuốt trọn khung cảnh trước mắt.

Nằm dưới con dao, đôi mắt xanh ngấn nước của thiếu nữ bạch kim nhìn chằm chằm vào cô gái nhuốm máu trước mặt, ánh mắt cầu xin: "Làm ơn... tha cho tôi Tuyết Ánh,... tha cho... tôi..."

Tuyết Ánh hai mắt trợn tròn, hốt hoảng nhìn con dao trong tay mình, chân luống cuống chạy, bỗng sau lưng có tiếng thét thảm thiết của một cậu bé.

"Mẹ ơi, mẹ ơi, huhu, mẹ ở lại với con, mẹ tỉnh lại đi, mẹ, mẹ ơi,..." Cậu bé có mái tóc trắng bay trong bão, đôi mắt xanh sắc lạnh thấu xương nhìn Tuyết Ánh đầy thù hận.

"Không, không phải tao... không phải tao... không phải... tao không hề giết cô ta, rõ ràng là cô ta bị bệnh mà chết, tao không giết cô ta."

"Không phải tao..."

"Tuyết Ánh, Tuyết Ánh tỉnh dậy đi."

Vị phu nhân choàng tỉnh, cả người vã mồ hôi, nhìn khung cảnh xung quanh mình, gọi vội: "Đưa ta cốc nước."

"Nước của bà đây."

Phu nhân cầm vội cốc nước đang định uống thì "Tõm" một con mắt xanh nhuốm đầy máu rơi vào cốc, nổi lềnh bềnh quay về hướng bà ta nhìn chằm chằm.

Phu nhân run lẩy bẩy, cốc nước trong tay rơi xuống đất, đôi mắt đen hoảng sợ ngước nhìn thiếu nữ bạch kim bên cạnh.

Thiên Mỹ hàm răng sắc như răng cưa, máu tanh tràn từ khoang miệng thay nước giãi, hai mắt trống rỗng nhìn xuyên được cửa bên ngoài, tay cầm con dao nhọn năm xưa, đè Tuyết Ánh xuống giường, động tác giống hệt trước liên tục đâm mạnh.

Tuyết Ánh đôi mắt hoảng loạn, kêu cứu, nhưng càng kêu càng đau rát, đôi tay đưa lên sờ thấy từng mũi khâu quấn chặt hai môi làm một.

Thiên mỹ vừa chém vừa khoét sâu, rạch bụng moi lòng phổi ném vào mặt Tuyết Anh.

"Ưm... Ưm... Ưm..." Ai đó cứu tôi với...

"Phu nhân, bà tỉnh lại đi."

Phu nhân mở đôi mắt sợ hãi, tay đưa lên hoảng sợ sờ môi mình, lại bật dậy lật chăn nhìn chằm chằm xuống dưới bụng.

"Yên tâm bà chưa chết đâu." giọng trầm vừa vang lên, phu nhân giật bắn mình, nhìn chàng trai tóc trắng, ánh mắt sắc lạnh liếc bà ta.

Lại đôi mắt xanh ghê tởm đó... lại mái tóc đó...

Phu nhân chồm dậy lao vào người Khánh Minh, tay cầm dao, miệng hét: "Tao sẽ giết mày."

"Mày không thể giết tao được, tao sẽ giết mày trước, chết đi, chết đi, hahaha..." Tiếng cười ghê rợn vang vọng không gian, bà ta điên cuồng dồn hết sức lực đâm xuống.

"Mẹ, mẹ ơi,..."

Tiếng gọi quen thuộc, yếu ớt truyền đến tai của kẻ điên loạn.

Bà ta giật mình, cúi xuống nhìn chàng trai tóc đen máu me nhuốm trọn khuôn mặt, đôi mắt lờ đờ nhắm lại.

"Khánh... Hoàng."

Hai mắt Tuyết Ánh từ từ chảy ra dòng nước mắt, vứt con dao đi, cúi người ôm Khánh Hoàng vào lòng, giọng run run: "Khánh Hoàng, Khánh Hoàng, con... con đừng chết, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi."

"Phu nhân xin người tỉnh lại đi ạ."

Phu nhân hai má ướt đẫm nước mắt, đôi mắt đờ đẫn quay sang nhìn nữ hầu bên cạnh, hỏi: "Đây là mơ hay thực?"

"Phu nhân nói gì vậy ạ, tất nhiên là thực rồi, người mau mặc quần áo đi dự đám tang thôi ạ."

"Hừm, ta không muốn đi đám tang thằng đó." Phu nhân chống tay từ từ ngồi dậy.

"Hahahaha..." Mỹ Chi cười to.

"Ngươi cười gì?" Phu nhân ngẩng đầu nhìn ánh mắt đầy khinh bỉ của Mỹ Chi.

"Bà phải đi, Khánh Hoàng còn đang đợi bà nằm cùng quan tài."

"Khánh... Hoàng?  Ta ra lệnh cho lão pháp sư giết chết Khánh Minh cơ mà? Ngươi nói điên gì vậy?" Phu nhân run cập cập nói.

"Bà mới là kẻ điên, đến con trai ruột cũng giết."

"Không... không ta không giết nó, người ta giết là Khánh Minh, ta không giết Khánh Hoàng."

"Phu nhân, người tỉnh lại đi ạ"....

Phu nhân đờ đẫn mở mắt...

"Phu nhân người tỉnh lại đi ạ"...

"Haha, tỉnh lại còn thấy dáng vẻ chết thảm của con bà chứ."

"Tuyết Anh tỉnh lại đi." - "Con hầu chết tiệt, dám ve vãn ta, tôi muốn ly hôn với cô."

"Mẹ, mẹ tỉnh lại đi."

"Phu nhân..."

***

Vị phu nhân run lẩy bẩy, cả người quấn chặt chăn, hai mắt thâm quầng mở to ngồi trên bàn ăn mặt cúi gằm xuống đất.

"Cạch"

Cánh cửa đại sảnh khu nghỉ dưỡng cao cấp mở ra, Khánh Minh cùng Bạch Hắc từ từ bước vào ngồi đối diện Phu nhân.

Bạch Hắc nhìn phu nhân cười nguy hiểm, nói: "Phu nhân tỉnh dậy thôi trời sáng rồi."

"AAAaaaaaaaaaa..."

Câu nói nhẹ nhàng như gió thoảng lại cắm sâu vào tâm trí vị phu nhân, bà ta giật bắn người, ngước đôi mắt nhìn Khánh Minh sợ sệt đến ngã "sầm" xuống đất, lẩm bẩm: "Đừng đến gần ta, đừng đến ta..." rồi ôm chăn chạy thục mạng ra ngoài.

Tất cả người hầu xung quanh nhìn bà ta bàn tán: "Cô có nhìn thấy chưa, phu nhân bị điên rồi, từ sáng nay vừa dậy đã đập đồ loạn xạ, kêu khóc ầm ỹ, còn suýt nữa giết người đấy."

"Đâu chỉ có phu nhân, Mỹ Chi phục vụ bên cạnh phu nhân cũng phát điên rồi, sáng nay tôi thấy cô ta ngồi xó tường tay liên tục chấp niệm, quần áo tự mình xé tả tơi, trời ạ nhìn ghê lắm."

Khánh Minh ngồi xuống bàn ăn, ra ký hiệu bảo Bạch Hắc ngồi xuống.

Bạch Hắc nheo mắt, cười tủm tỉm, xua tay: "Em là người hầu không được ngồi đây."

"Vậy nên mới bảo em ra ngoài ăn, em lại không chịu." Khánh Minh buông đũa không có hứng ăn, cầm tay Bạch Hắc kéo ra ngoài.

"Hihi chẳng phải muốn cho cậu xem trò vui sao? Sao rồi thỏa mãn chưa?" Bạch Hắc cười tít mắt, vui vẻ chẳng để tâm Khánh Minh đan chặt mười ngón từ khi nào.

Khánh Minh đáp gọn: "Một chút."

Bạch Hắc bĩu môi: "Cậu ác vừa thôi, vậy là đủ rồi tha cho bà ta đi."

"Rốt cuộc tác dụng "Mộng Phù Nguyền" là gì mà khiến bà ta bị điên vậy?"

"Cứ ba mươi phút "Mộng Phù Nguyền" sẽ tặng bà ta một giấc mơ về những thứ bà ta sợ nhất, nên cái này còn phù thuộc bà ta ngủ bao nhiêu tiếng và có bao nhiêu nỗi sợ." Bạch Hắc vuốt cằm suy nghĩ.

Khánh Minh dừng lại, trợn tròn mắt nhìn Bạch Hắc: "Vậy mà em bảo tôi ác. Thà bị tôi châm một phát chết luôn còn đỡ hơn quẩn quanh trong nỗi đau tinh thần."

Bạch Hắc chớp mắt tỏ vẻ ngây thơ: "Em là người ác sao?"

Khánh Minh nhìn vẻ mặt Bạch Hắc thì như bị tiêm thuốc lú, lắc đầu ngoầy ngoậy, bất chấp sự thật, nói: "Em đâu có ác, chẳng ác chút nào. Em "hiền lành, thánh thiện" như vậy mà."

Bạch Hắc đấm nhẹ Khánh Minh, ngoác miệng cười toe toét: "Cậu dám nhại lời em."

Lời Bạch Hắc: Nếu thấy mình hiền lành, thánh thiện, dễ thương, đáng yêu thì LIKE, BÌNH LUẬN nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro