Chương 88: Ăn? Không ăn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hắc hai mắt rực lửa, mặt hùng hùng hổ hổ, xắn tay áo, xắn ống quần, quỳ "phịch" xuống đất.

Hai tay một giẻ lau, đầu gối một giẻ, di lên di xuống, di tới di lui làm cái sàn nhà bóng láo đến nỗi phản chiếc cả ánh điện trần nhà.

5 phút sau... "Sầm" Bạch Hắc lăn đùng ra đất thở dốc.

Ôi, Huhuhu không muốn làm đâu, muốn uống sữa nóng BimBim pha, muốn ăn vặt,... Muốn Đại thiếu gia cơ.

Nhưng... người ta đâu có muốn mình nữa, cổ cũng đã tống, thân cũng đã bán. Lại còn bán rẻ với giá không đồng, mình bán một sợi tóc của hắn cũng trên mấy chục triệu rồi... Haizz tính ra thì cũng là mình có lỗi trước, một người sạch sẽ kiêng kị, xa lánh hồng trần như hắn chắc chắn cảm thấy kinh tởm khó chấp nhận rồi. Mà có khi rời xa hắn cũng là ý hay, biết được lúc nào hắn nổi khùng vì vụ ấy chích cho mình vài mũi lên thiên đường luôn.

Bạch Hắc nằm bệt trên sàn nhà, vắt chân chữ ngũ chau mày suy nghĩ: Bạch Hắc mày phải tỉnh táo lại, không thể vì ham vui lúc này mà bỏ lỡ cơ hội ngàn năm, nghĩ xa nghĩ rộng thì đây chính là lần giải thoát ngoạn mục, lúc trước muốn trốn còn bị bắt lại giờ là hắn tự thả mày mà.

Còn lời hứa với mẹ hắn, mình cũng đã hoàn thành xuất sắc rồi. Hắn giờ vui vẻ, trẻ khỏe, dẻo dai, việc thông báo hồi phục chân chỉ là việc sớm muộn, trong tay hắn lúc này vừa có tiền vừa có quyền còn có gái theo đến tận nơi tán. Mình chẳng phải bận tâm gì nữa thì ở đấy làm gì, nhanh nhanh cuốn gói lẹ cho người ta còn lấy vợ chứ, như vậy mới là bạn bè tốt.

Nghĩ đến đây, Bạch Hắc đứng bật dậy, nhưng vừa đứng dậy xương sống đã thi nhau "Cạch, cạch, cạch":

"Ôi ôi cái thân già của tui, đúng là bị hắn chiều hư rồi mà."

Cùng lúc đó tại vườn hoa, Khánh Minh lờ đà lờ đờ nhìn như cái xác không hồn, tay bóc gần hết chùm nho, cứ năm phút lại thở dài, lâu lâu lại tự đập đầu mình xuống bàn, thầm nghĩ: Hắn đúng là tự đào hố chôn mình, rõ ràng biết là bản thân không thể xa Bạch Hắc mà lại đi giao cô cho người khác.

Khánh Minh cả người ủ rũ, chăm chú nhìn quả nho bị lột vỏ rồi đút vào miệng nhai vài cái thì nuốt xuống, miệng lẩm bẩm: "Sao em không một mình ăn sạch tôi, ai bắt em đi chia cho người khác."

Thực ra trường hợp Bạch Hắc biến thành tú bà hắn cũng nghĩ đến rồi, chỉ là không nghĩ hắn lại là mặt hàng đầu tiên trong sự nghiệp kinh doanh của cô. Đã thế hắn phải thay cô tìm mặt hàng mới vậy, với lại hôm qua cô tên gì gì đó cũng nói rất quý Bạch Hắc nên chắc cũng cưng cô ấy như mình thôi.

Khánh Minh đang suy nghĩ vẩn vơ thì Vân Hà từ đâu đi đến, tươi cười rạng rỡ nhìn hắn tỏ vẻ ngạc nhiên: "A, Đại thiếu gia cậu cũng ở đây sao?"

Hắn nhìn thấy Vân Hà cũng rạng rỡ theo, ngó trái ngó phải, hỏi thẳng vấn đề: "Bạch Hắc đâu?"

Vân Hà nghe thấy cái tên thì cứng miệng, nụ cười trên môi giật giật, một lúc sau thì tỏ vẻ đáng thương nói: "Em thấy vườn hoa đẹp quá mải ngắm nên đi lạc, cậu có thể giúp em không?"

"Đi cùng Bạch Hắc sao cô bị lạc được?"

"À Bạch Hắc nói cô ấy có việc khác nên không đưa em đi được, vậy giờ cậu có thể giúp em không?" Vân Hà nhìn Hắn đầy tình tứ.

"Bạch Hắc có việc gì vậy?"

Đôi tay mảnh mai của Vân Hà đưa lên đĩa nho, chạm nhẹ vào tay hắn, ánh mắt bắn tim tràn lan, cố gợi ý một chuyện khác ngoài cái tên "Bạch Hắc": "Đại Thiếu gia, chúng ta có thể nói về vấn đề khác không? Em rất muốn nghe từng câu chuyện nhỏ của cậu, hay cậu kể một chút...Ể sao tự dưng cậu đi đâu vậy?"

Cô nàng còn chưa nói xong Khánh Minh đã lăn xe đi nơi khác: "Tôi hết chủ đề nói rồi, chúc cô sớm tìm được đường ra."

Chiếc xe lăn của hắn như phi gió bay đi, nhanh đến nỗi Vân Hà không kịp đuổi theo đành chết đứng giữa mê cung.

Bưng chậu nước lau sàn, Bạch Hắc bước ra sảnh chính đã nghe thấy tiếng đám nữ hầu chụm ba chụm bốn bàn tán xôn xao.

"Chị ơi, từ sáng sớm cái vị tiểu thư kia đã tí tởn đi theo Đại thiếu gia đến giờ vẫn dai như đỉa không chịu buông, cô ta đang quấn thiếu gia ở trong vườn ý." Một cô hầu lẻo mép chạy vào thông báo tin sốt dẻo.

"Chặc" Cô hầu cao to chính giữa khuôn mặt tức giận tặc lưỡi, nói: "Đúng là phỉ báng sự thuần khiết của Đại thiếu gia mà, cái con này từ lỗ chó nào chui ra vậy?"

"Món ngon thì ruồi bâu, hội trưởng bớt giận đi." Bạch Hắc từ sau chui lên đặt cằm vào vai cô gái cao to, tay vươn lên khoác vai hai người bên cạnh.

Cô gái cao to giật bắn, nhìn người đằng sau, mắng yêu: "Cái con bé này, làm chị mày sợ hết hồn, đã bảo ở ngoài không được gọi thế rồi."

Bạch Hắc cười toe toét, vòng tay từ sau lưng ôm cô ta, nũng nịu: "Hehe, em quên mất xin lỗi chị Mai."

Chị Mai đẩy Bạch Hắc ra nhíu mày nhìn cô từ trên xuống dưới: "Người em hôi như cú vậy, làm gì mà mồ hôi nhễ nhại như tắm thế kia?"

Cô gái bên trái vén tóc mai bết dính mặt Bạch Hắc, bĩu môi nói: "Còn chẳng phải là do cô tiểu thư kiêu căng kia sao? Hôm qua còn tỏ vẻ quý mến đòi Bạch Hắc làm người hầu riêng hôm nay đã sai em nó dọn lại căn phòng to tướng chúng ta đã dọn, còn không cho phép ai giúp nó."

Cô gái bên phải, nói xen vào: "Chắc chắn là do cô ta tính kế, hôm qua vừa thấy Bạch Hắc phục vụ Đại thiếu gia thì ganh ghét nên muốn lôi Bạch Hắc về dạy dỗ đây mà."

"Ganh với Bạch Hắc? Người vô hại nhất chính là Bạch Hắc. Với cả Bạch Hắc có gì đâu mà ganh?" Chị Mai ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn Bạch Hắc.

Bạch Hắc mắt cá chết: "Này, này chị thế là có ý gì? Cô ấy coi em là đối thủ đáng gờm vì nhìn thấy được sức hút bí ẩn của em đó."

"Sức hút bí ẩn, càng tìm càng ẩn à, hahaha" cả đám nhìn mặt Bạch Hắc cười phá lên.

Nhóm nữ hầu đang tám chuyện vui vẻ bỗng Vân Hà từ đâu đi đến mặt đầy sát khí, hét toáng: "Bạch Hắc cô vào đây cho tôi."

Bạch Hắc nuốt nước bọt, tay làm điệu bộ cứa cổ rồi nhanh chóng chạy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro