Chương 90: Điều tôi muốn chỉ là em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đại thiếu gia, cậu đừng đi... Khánh Minh anh đừng đi." Vân Hà nhìn bóng hắn gọi với theo nhưng càng gọi hắn càng đi xa, cô ta liền hướng ánh mắt căm phẫn lên người Bạch Hắc, quát.

"Tất cả là do ngươi, do ngươi làm ta bẩn thỉu lem luốc như vậy nên anh ấy mới không thèm quan tâm ta, huhu do người hết."

Bạch Hắc nắm chặt bàn tay đang đấm của cô ta, điệu cười ha hả nói: "Ôi trời tiểu thư, cô hiểu nhầm rồi là Đại thiếu gia đang ngại nên mới bỏ đi đấy."

Vân Hà ngừng khóc, nhíu mày khó hiểu, hỏi lại: "Ngại gì cơ?"

Cơ miệng Bạch Hắc kéo lên thành nụ cười nguy hiểm, ánh mắt dâm tà nheo lại nhìn Vân Hà: "Aida, còn không phải do thân hình bốc lửa, quyến rũ lộ rõ ra bên ngoài của cô sao. Vòng một thế kia thì đàn ông nào chịu nổi. A tiểu thư làm em đau mắt quá."

Vân Hà cúi xuống nhìn chiếc váy mỏng bị nước làm bó sát cơ thể, lộ ra cả đồ lót bên trong thì đỏ bừng mặt, lúc sau cô ta nhìn biểu cảm mặt khó tả của Bạch Hắc không nhịn được ôm bụng cười to: "Haha, mặt ngươi nhìn buồn cười quá như mấy lão già biến thái vậy."

Bạch Hắc phụng phịu, làm vẻ dê già, tiến sát lại Vân Hà nói: "Là do cô quyến rũ em đấy chứ, tắt sự mê hoặc chết người của cô đi tiểu thư."

"Ha ha ha, đau bụng quá, ha ha ha"

Vân Hà lau nước mắt, nhìn Bạch Hắc hỏi: "Đại thiếu gia có nghĩ như ngươi không?"

Bạch Hắc vuốt cằm tỏ vẻ uyên thâm: "He he, em phục vụ cậu chủ gần một năm rồi kinh nghiệm đầy mình tất nhiên hiểu cậu ấy đang nghĩ gì."

"Thiếu gia rất dễ đỏ mặt, còn rất ngây thơ, đối với phụ nữ không có chút kinh nghiệm. Nhưng cậu ấy là người chân thành, nếu yêu quý ai sẽ dốc hết lực chăm lo. Tuy nhìn bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại ấm áp. Cậu ấy rất giản dị, không mong muốn gì cao xa chỉ cần ai đó thật lòng bên cạnh mọi lúc mọi nơi. Đối với món ăn cũng không cần cầu kì, đã thích cá hấp thì chỉ ăn độc món đó. Kiến thức mang tầm thế giới thì biết hết còn kiến thức đời sống lại là con số không, đôi khi chính cậu ấy còn không hiểu được bản thân, rất hay làm theo cảm tính."

Bạch Hắc bỗng nhiên ngừng lại.

Hình như lúc này cô cũng không hiểu chính mình, bất giác nói về Khánh Minh cũng chỉ là một cảm tính.

Cô quay đầu nhìn đôi mắt tròn xoe của Vân Hà như chờ đợi cô nói tiếp, thì cố gượng cười: "Vậy nên em thấy tiểu thư chọn thích Đại thiếu gia là quyết định sáng suốt, nếu sau này cậu ấy yêu cô thì sẽ dành cho cô một tình yêu độc nhất vô nhị, không giống như ai đó."

Vân Hà cười vui vẻ, nhìn Bạch Hắc với cái nhìn thân thiện hơn: "Ha ha "Ai đó". Cô thực sự hiểu ý tôi đấy Bạch Hắc, vậy cô sẽ giúp tôi chứ?"

"Tất nhiên... em sẽ giúp cô rồi" Bạch Hắc cười nhẹ, gật đầu.

"Ha ha biết sớm cô là tri kỷ thế này thì có phải tốt không? Đi thôi chúng ta vào tắm nếu cứ ở đây cả đêm thì cảm mất."

"Ấy còn chậu quần áo, cô vào trước đi, em giặt nốt."

"Cô từ đầu đến giờ là giẫm chứ giặt gì? Thôi kệ sau bỏ vào máy giặt, thời kì nào rồi còn lạc hậu vậy, cô về tắm sau tối đến phòng tôi." Vân Hà xách đôi cao gót bước đi, đi được một đoạn còn cố ngoái đầu nhắc Bạch Hắc: "Tối nay nhớ đến nha."

Bạch Hắc nhìn bóng lưng Vân Hà, nụ cười trên môi vừa nở lại tắt, yếu ớt như ánh đom đóm trong đêm, đôi mắt đen dao động một loại cảm xúc khó diễn tả.

Mình bây giờ đang thực sự muốn gì? Sao lại thấy hụt hẫng như vậy?

Khánh Minh lúc này đang suy nghĩ gì? Sao lại chỉ luôn nhìn mà không nói?

***

Trong căn phòng dưới hầm, Khánh Minh như lên cơn điên loạn, đôi mắt xanh dữ tợn, bàn tay thon dài nắm chặt đến lộ gan xanh, chân dồn toàn bộ lực giẫm lên tờ báo có ảnh với tựa đề [Vân Hà, vị tiểu thư xinh đẹp vừa sinh ra đã ở vạch đích]

Hắn nhìn cô gái yểu điệu trong ảnh đầy khinh bỉ, cổ họng nghẹn cơn tức, đay nghiến bật ra từng chữ: "Ngươi là cái thá gì mà được nhận nụ cười của cô ấy, được cô ấy quan tâm, được cô ấy chú ý."

"Rốt cuộc ngươi là cái thá gì mà có thể dễ dàng được cô ấy yêu quý." Hắn gằn giọng gào lên, bàn tay siết chặt đập mạnh xuống bàn đến vỡ cốc, từng giọt máu lần theo vết cứa chảy ra nhuộm đỏ đôi tay trắng.

BimBim từ trong phòng bay ra, lo lắng nói: "Chủ nhân bớt giận, ngài đi đón cô ấy về là được, Bim Bim sẽ mua nhiều đồ ăn vặt chắc chắn sẽ làm nữ chủ nhân vui vẻ."

Hai chữ "vui vẻ" vừa phát ra, hắn nheo mắt nở nụ cười ớn lạnh đến rợn người "Hahaha, cô ấy còn nhớ đến ta sao? Mới ở bên kẻ kia có một ngày đã cười tươi vậy sao ở cạnh ta lúc nào cũng là gượng cười, sao lúc gặp ta đến tên cũng không buồn gọi."

"Hay là... hay là Bạch Hắc quên ta rồi, cô ấy quên mất rồi, đến lúc nào đó cũng sẽ bỏ ta mà đi, giống hệt lần trước." Đôi mắt xanh ánh lên sự hoảng loạn, sợ hãi. Hai bàn tay hắn vò mái tóc trắng rối bù.

"Không đâu, nữ chủ nhân cũng rất yêu ngài mà, cô ấy chắc chắn cũng rất yêu ngài." BimBim bay lượn lờ quanh người Khánh Minh hoảng loạn theo.

"Hừm, "cũng" sao?" Hắn nhếch mép cười lạnh: "Chỉ là "cũng" thôi sao? Tình cảm của cô ấy ai dám cướp một phần nhỏ của ta."

"Nụ cười đó chỉ dành cho ta."

"Sự quan tâm đó chỉ dành cho ta."

Khánh Minh đứng dậy cầm lọ dung dịch đỏ đổ vào tờ báo nhàu nát, đồng tử xanh hiện hình ảnh cô gái từ từ bị ăn mòn hóa thành khí bay đi, lẩm bẩm: "Tất cả phải là của ta, mãi mãi là của ta."

Hắn quay ra nhìn BimBim, ra lệnh: "Sau lễ hội, diệt cả tập đoàn ACX."

(Lời tác giả: Nếu Khánh Minh không phải nhân vật chính truyện của tôi mà là nhân vật phản diện trong một truyện khác, nếu người Khánh Minh yêu không phải là Bạch Hắc mà là một người con gái bình thường, chỉ sợ kết truyện sẽ là cái chết thảm. Độc giả, các bạn thấy Khánh Minh sao?)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro