Chương 93: Rắc phấn mơi ong bướm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cộp...

Cộp...

Cộp...

Tiếng giày cao gót từ cánh cửa chính vừa vang lên, mọi người trong đại sảnh như bị một thứ ma lực thần bí thu hút mọi ánh nhìn.

Cô gái từ tốn bước vào, khoác trên mình chiếc váy trắng thuần khiết, độ bó sát phần trên để lộ từng đường cong quyến rũ, phần chân váy lại mềm mại lả lơi bay theo gió. Những bông hoa nhỏ kết phần chân váy được đính bằng những viên kim cương cực kì tinh xảo như có hồn cốt riêng từ từ leo lên siết chặt vòng eo. Độ xẻ cao đến giữa đùi làm mỗi bước đi của cô lộ ra đôi chân dài miên man cùng đôi giày cao gót được ghép từ ngàn bông hoa hồng ngọc diễm lệ đang bung nở dưới ánh đèn pha lê.

Nhìn phía trước cô gái lạ, tất cả mọi người như bị cuốn hút bởi một thiên thần thuần khiết bước ra từ xứ sở mộng mơ, nhưng khi cô đi sâu vào trong họ lại ngỡ mình bị nữ thần ma mị làm điên đảo tâm hồn. Đằng sau chiếc váy được khoét dài đến eo để lộ tấm lưng trần mảnh mai mê hoặc chết người lúc ẩn lúc hiện dưới những chuỗi kim cương trắng kết thành hàng từ từ đung đưa theo mỗi nhịp nhấc chân của cô. Làn da ngăm dưới tầng váy trắng càng làm kích thích thị giác người nhìn.

Chiếc vương miện đỏ rực như lửa được đội trên mái tóc đen dài óng ả bay lượn mềm mại như là sự giao thoa giữa vẻ đẹp thuần túy của công chúa nhỏ với mị lực quyền năng của nữ vương. Chiếc mặt nạ từ ngọc trắng che đi nửa dung nhan chỉ để lộ đôi môi nhỏ đỏ mọng càng làm cô gái lạ thêm phần huyền bí.

Bạch Hắc nhẹ nhàng bước vào, nhẹ nhàng đến bàn đựng bánh, cố không làm kinh động đến ai, cố làm bản thân lu mờ nhưng cứ đặt chân đến đâu họ lại nhìn cô bằng con mắt lạ. Cô lo lắng nuốt nước bọt, nghĩ.

Không lẽ bộ dạng mình nhìn nhà quê quá để họ phát hiện rồi. Có khi nào đội vương miện lố quá không? nhưng cái mặt nạ gắn liền với vương miện rồi tháo ra thì lộ danh tính mất.

Không được Bạch Hắc phải thể hiện thần thái, cư xử quý tộc. Mọi khi toàn làm nữ phụ xấu xí đâu phải lúc nào cũng có cơ hội cho mày làm nữ phụ xinh đẹp. Sang lên coi, đã đến giờ này thì quẩy banh nóc luôn.

Bạch Hắc bước đi thanh thoát, đôi bàn tay đưa lên vuốt tóc một chút làm từng sợi lượn nhẹ trong gió bung tỏa mùi hương vừa ngọt vừa ấm của hoa hồng trong nắng làm từng người cô lướt qua bủn rủn tay chân, ánh mắt thèm thuồng dòm ngó.

Diễn hơi lố làm Bạch Hắc quên mất mục đích chính, đi đứng kiểu gì lại không dừng lại quầy bánh ngọt mà lại dừng bên quầy nước đối diện. Giờ mà vòng lại thì cứ thấy nhục nhục, thôi nốc nước đã sau đớp bánh sau.

Anh hầu đứng trông quầy nhìn Bạch Hắc đến ngơ ngẩn, thấy cô ngồi gần thì tay chân loạng choạng đưa trước mặt cô một cốc nước đỏ nhìn vô cùng đẹp mắt, giở giọng nịnh nọt, nói: "Tiểu thư, mời cô dùng."

Bạch Hắc bị cuốn hút bởi thứ nước đỏ, nhắp một ngụm thì tròn xoe mắt, quên cả hình tượng ngửa cổ uống cạn, uống xong còn liếm nhẹ môi, ngại ngùng hỏi: "Anh trai nước hoa quả này ngon thật, có thể lấy thêm cho tôi một cốc không?"

Nhìn điệu bộ liếm môi của cô anh ta cũng tự động tan chảy, khỏi nói cũng biết phục vụ nhiệt tình ra sao: "Tất nhiên thưa tiểu thư, mời cô dùng thử vị nho xem."

"Ưm ngon quá"

"Tiểu thư, thêm vị xoài nha."

"Tiểu thư, vị ngọt của nhãn chắc chắn sẽ làm cô thích."

...

Từ phía xa, một chàng trai tây vest trắng lịch sự đã để ý đến cô gái ngồi bên quầy nước khá lâu, lấy hết can đảm anh ta từ từ đi đến vỗ nhẹ vai cô gái, ánh mắt chưa gì đã thể hiện hết mưu đồ, nói: "Tiểu thư xinh đẹp, xin tự giới thiệu tôi là tỷ phú Alax, không biết tôi có vinh dự được làm quen với cô không?"

Bạch Hắc bị gọi bất ngờ, ánh mắt lờ đờ, cả người lảo đảo như say, quay ra ngơ ngác nhìn người trước mắt, hỏi lại: "Xin lỗi tôi không hiểu anh nói gì? Nói tiếng Việt được không?"

Còn chưa để chàng tây có cơ hội mở lời, từ phía sau một bàn tay nặng trĩu đè nặng lên vai anh ta như cố tình nhấn xuống. Người con trai mặc vest đen cao đồ sộ cúi xuống nhìn anh ta bằng ánh mắt xanh sắc lạnh, giọng trầm đe dọa: "Đây là cô gái của tôi, Alax anh tốt nhất là nên cách xa một chút, không thì..." hắn ghé sát tai anh tây nói nhỏ "...Việc xả thải dầu bừa bãi của công ty WNV sáng mai lên trang nhất đấy."

Chàng tây nghe hắn nói sợ tái mặt, không dám ho he thêm một tiếng đã chuồn đi chỗ khác. Để lại Bạch Hắc ngơ ngác ngước mỏi cổ nhìn chằm chằm người con trai trên cao.

Thấy cô nhìn mình, đôi mắt xanh sắc lạnh nổi bật hiện qua chiếc mặt nạ ngọc trắng lập tức trở nên ấm áp, nhoẻn miệng cười, nói: "Tiểu thư, tôi có thể mời cô làm bạn nhảy với tôi được không?"

^o^ Alo Alo tui là phóng viên ngầm: Cho hỏi cảm nhận của các bạn về Bạch Hắc như nào ạ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro