Đến khi ngân hạnh rơi đầy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đời học sinh của Jihoon cũng chỉ lững thững thế thôi, gió thổi xào xạc mấy hồi, bỗng chốc đã hết năm cuối.

Học. Thi cuối kì. Thi đại học. Tốt nghiệp.

Chính Jihoon cũng không ngờ mình hoàn thành được đủ bốn bước này, mới ngày nào thôi em còn bị gọi lên phòng hội đồng suốt vì tội không chịu điền phiếu hướng nghiệp vậy mà giờ đây chỉ cần cởi bộ đồng phục cấp 3 này ra thôi, Jihoon sẽ thành sinh viên đại học rồi.

Woojin gọi Jihoon xuống hội trường để chụp hình với mọi người, mái tóc đỏ của nó nổi bần bật giữa mọi người, trông đẹp trai hơn rất nhiều mà tính trẻ trâu vẫn không bỏ được. Ít ra cũng là người của công chúng rồi thì cũng nên phải tém tém chứ mạy.

"Hỡi chàng trai an tĩnh bên cửa sổ, liệu chàng có muốn xuống hội trường để có cơ hội may mắn lọt chung một khung hình với Park Woojin anh đây?"

Một tràng cười hô hố đáp lại, êi mày ơi nãy vừa ăn gì hay sao mà răng nanh dính rau kìa. Woojin thất thần rồi nhanh chóng rút điện thoại ra săm soi, Jihoon tranh thủ lúc đó chạy vụt xuống khỏi phòng.

"Á đìu, mày lừa tao!!! Đứng lại đây Park Jihoon!!!"

"Joo Haknyeon mau chặn Park Jihoon lại mau ơ kìa kìa sao để nó chạy mất!!!"

Tiếng cười ngặt nghẽo vang dọc khắp hành lang.

Đồng phục xanh lam viền đỏ từ nay không còn là đồng phục của năm 3 cuối cấp nữa rồi. Sẽ không còn những giờ đọc trộm tin nhắn của Woojin rồi oang oang cho cả lớp, sẽ không còn thồn bánh mì vào miệng Haknyeon mỗi khi nó phát biểu một câu chọc gậy bánh xe, sẽ không còn bắn dây chun trong giờ thầy Yoon để rồi khi trúng mông thầy lại đổ lỗi cho nhau nữa, sẽ không còn tiếng thở dài ngao ngán của lớp phó lao động rằng Park Jihoon cậu lại mở cửa khiến ngân hạnh bay vào phải không...

"Ủa Park Jihoon, cúc áo đâu rồi?"

"Thôi kệ đi, che che phần đó vào rồi nhanh tạo dáng nào"

"Một"

"Hai"

"Ba!!!"

Lớp E năm 3 à, tạm biệt nhé.

***

Cuộc sống của Jihoon trên Seoul hoá ra lại ổn hơn em nghĩ.

Bạn cùng phòng kí túc xá rất kiệm lời, hơi lầm lì một chút nhưng khi gặp chuyện vui thì cười lên rất đẹp trai, quan trọng là cậu ấy phân chuyện rất rạch ròi, không bao giờ xen vào không gian riêng của Jihoon, tính tình ngay thẳng nên khi ở chung tương đối dễ chịu.

Bạn cùng lớp hiện tại cũng rất tốt, lên đại học nên có vẻ mọi người năng nổ hơn, có rất nhiều ý kiến sáng tạo, nhiều hoài bão, quan tâm lẫn nhau, tuy trong lớp không có một ai phiền phức giống như Park Woojin hồi cấp 3 luôn lải nhải bên cạnh nhưng Jihoon thấy đây có lẽ cũng không phải điều gì đáng buồn lắm.

Vì thằng nhãi ấy vài ngày sẽ đến kí túc xá hay hẹn Jihoon ra ngoài lải nhải vài lần. Khi nó có lịch trình bận bịu thì Jihoon là người đến chỗ nó, cũng từng đến mấy buổi biểu diễn của nhóm, sân khấu không lớn nhưng khán giả luôn rất đông, chật kín cả khán đài. Lúc ấy Jihoon cũng tranh thủ được gặp Cheeseahs một thời mà Woojin dành cả thanh xuân để lén lút nhắn tin trong lớp. Cậu ấy rất ít khi ngồi hàng đầu mà luôn hoà lẫn vào đám đông cuồng nhiệt, nhưng Jihoon vẫn nhận ra vì cậu ấy luôn ở lại đến những phút cuối, khi buổi biểu diễn kết thúc từ lâu và Park Woojin lật đật chạy ra cằn nhằn. Cheeseahs cười lên trông xinh lắm, Jihoon buộc phải dùng từ "xinh" hoặc từ "dễ thương" để miêu tả vì không còn từ ngữ nào khác để miêu tả nụ cười của cậu ấy, Park Woojin trước mặt cậu ấy còn ra vẻ thẹn thùng các kiểu con đà điểu hoặc cười ngu ngơ với người ta, đúng là phải bả yêu là biến thành con người khác ngay.

Jihoon thường hay chuồn về trước để đôi trẻ riêng tư, âu thì cũng một phần bản thân đang lẻ loi nên cũng chạnh lòng.

"Đẹp trai như mày mà chưa được đồng học hay đàn chị nào tỏ tình à?" - hiếm lắm Jihoon mới nghe được một câu 100% nguyên chất khen tích cực từ phía Woojin khi cả hai đang trong quán cà phê ở một ngóc nghách nào đó Jihoon mò ra được.

"Không biết" - thật ra là có nhưng Jihoon từ chối hết - "với lại tao cũng có người mà.."

"Thầy Hwang có khi quên quách mày từ đời nào rồi, bao lâu nhỉ... phải hơn một năm mấy tháng ấy"

"Không biết, mà sao mày lại nhuộm đỏ tiếp thế? Nhớ lần trước chân tóc mọc đen kín gáy rồi cơ mà?"

"Hyungseob thích"

"Nên cậu ấy lại bảo mày nhuộm???"

"Khồnggg sao mày lại nghĩ về Hyungseob của tao như thế, lần đầu tiên tao nhuộm đỏ cậu ấy khen đẹp và nói thích màu này nhất nên tao auto nhuộm thôi"

"Thứ u mê 😷😷😷!!!"

"Chỉ cần đối phương thích thì mình nguyện ý, thử có thầy Hwang ở đây xem có khi thầy bảo thích cầu vồng thì tao tin mày cũng nhúng đầu vào đủ bảy xô màu cho mà xem"

Jihoon cười vào mặt Woojin. Đến khi lần sau gặp lại nhìn thấy Jihoon nhuộm tóc màu nâu vàng thì đến lượt Woojin cười vào mặt Jihoon.

Nào, ít nhất nó cũng đâu phải cầu vồng, mày cười gì.

Jihoon đứng trước cửa kính sửa sửa lại mái nhóc vừa nhuộm nâu vàng của mình vừa được mấy ngày. Minhyun chưa bao giờ nói anh thích màu gì chứ đừng nói là anh thích Jihoon nhuộm màu gì, chỉ là Jihoon biết lá loài cây anh thích nên lựa màu họ hàng của nó mà đổ lên đầu mình thôi.

Nhuộm tóc, cũng là để san bớt nỗi nhớ anh đang ngày một dâng đầy.

Không phải là một năm mấy tháng, là 1 năm 5 tháng 20 ngày, hơn 500 ngày có lẻ.

.


***

Thi thoảng mẹ sẽ lên Seoul thăm Jihoon.
Lúc Jihoon nói muốn lên Seoul học đại học, mẹ không hề ngăn cản. Chỉ là mẹ vẫn muốn sống ở nơi đây, không có muốn lên Seoul cùng Jihoon nữa. Mẹ bảo, cuộc sống mẹ bắt đầu lại từ chốn này rồi, còn cái gì cũ thì cứ để nó qua đi đừng níu kéo thêm nữa.
Vài tháng mẹ sẽ lên thăm Jihoon một lần, hai người sẽ đưa nhau đi ăn, mua sắm và đi thăm ba và dì.

Mẹ chưa bao giờ ngừng yêu ba, từ khi mẹ là cô đàn em năm nhất phải lòng chàng trai tiền bối trên mình hai khoá. Ba chưa bao giờ yêu mẹ, kể cả khi Jihoon được sinh ra do một đêm lầm lỡ, ông vẫn luôn nặng lòng với dì. Giữa bọn họ có nhiều vết xe đổ chồng chéo lên nhau, cho dù hiện tại đuôi mắt mẹ đã xuất hiện những vết châm chim mà Jihoon vẫn thấy sự xót xa trong đôi mắt của bà mỗi khi nhắc về ba.

"Nhưng không sao, mẹ có Jihoon rồi"

Mẹ bảo, mẹ không ghét Jihoon đâu mà mẹ ghét chính mình, mà Jihoon lại trông giống mẹ quá, giống y như đúc chẳng giống ba chút nào. Nhưng chẳng bao giờ mẹ thừa nhận điều đó cả cho đến khi Jihoon đột ngột biến mất, mẹ mới nhận ra rằng chuyện ngày xưa đã trôi rất xa rồi, hiện tại hạnh phúc của mẹ không phải được viết bằng tên ba, mà phải là Park Jihoon con trai mẹ mới đúng.

Mẹ hiện tại vẫn yêu ba, nhưng yêu Jihoon hơn hết thảy.

***

Woojin sau khi biết Jihoon đi làm thêm, đầu tiên là vỗ tay hoan hô chúc mừng, từ nay tiền nhậu nó không phải gánh 7/10 nữa, nhưng sau khi biết Jihoon làm trong một trung tâm ngoại ngữ mà công việc chính đánh máy nhạt nhẽo thì mặt nó ỉu xìu như miếng bánh đa nhúng nước, kêu ê dạng như mày cũng chịu ngồi im gõ phím chữ cơ.

Jihoon kể ra cũng không thích công việc ấy cho lắm, cho đến khi được nhìn chỗ làm việc thì gật đầu cái rụp không do dự. Nơi làm việc của trung tâm là nguyên tầng 4 của một toà nhà cao tầng, chỗ ngồi của Jihoon sẽ sát mép cửa sổ phía bên trái, y hệt chỗ ngồi hồi cấp 3. Mà quan trọng nhất, là từ cửa sổ đó có thể nhìn xuống được con đường có trồng ngân hạnh mà ngày đó Minhyun từng dẫn Jihoon qua.

Chị sếp của Jihoon kể rằng ngày xưa đường này trồng nhiều ngân hạnh lắm, ngập kín hai bên đường, khi vào thu kín màu vàng rất đẹp. Nhưng đến khi cây rụng quả thì xe cộ và người đi lại cán phải nhiều quá, mùi hôi từ quả ngân hạnh bị nát bốc lên rất nồng và khó tẩy, vụn quả bám hết vào đế giày và bánh xe nên ít người đi đường này hơn, chính quyền cũng đào gốc di chuyển đi gần hết, chỉ giữ lại vài cây và thay vào đó là vài cây bóng mát khác không ra quả.

Quả ngân hạnh Jihoon đương nhiên biết nhưng khi ở trường luôn được những cô lao công hoặc đặc biệt là lũ học sinh bị phạt - Jihoon là một ví dụ - luôn quét gọn vào sát gốc cây nên Jihoon không tưởng tượng được mùi hôi từ quả sẽ nồng đến mức nào khiến người dân nơi đây chán ghét.

Đúng là trên thế gian không có gì trọn vẹn cả, ngân hạnh đẹp như thế nhưng vẫn có người không thể ưa. Nhưng Jihoon vẫn chẳng ngừng thích ngân hạnh được, đặc biệt là khi nó chỉ còn là vài cây hiếm hoi ở Seoul em biết, đặc biệt là khi nó là nơi em đã lưu một lời thề hẹn.

Ngân hạnh vào đông sẽ trơ trụi, đến giữa xuân sẽ nảy lộc, vào hạ sẽ chuyển vàng và rụng đầy khi thu sang. Jihoon cuối cùng cũng nhìn được mùa ngân hạnh rơi đầu tiên trên Seoul thông qua cửa sổ bị xước mờ từ văn phòng trung tâm. Công việc rất nhàn trong khi thời gian lại dài nên chủ yếu đa phần Jihoon toàn ngồi chỗ của mình mà nhìn xuống ngắm cây cỏ. Màu vàng của ngân hạnh xen lẫn màu xanh của những loài cây khác trông thật buồn cười, xanh vàng xanh vàng nối tiếp...

Jihoon đột ngột đứng bật dậy, lao ra cầu thang. Tim đập thình thịch vang lùng bùng giữa hai lỗ tai, miệng nuốt từng đợt không khí liên tục vì không kịp thở qua mũi. Jihoon hổn hển chạy hết 6 đợt cầu thang vào lao như điên ra ngoài.

Áo choàng dài nâu, va li đen căng phồng và đính đầy những tờ giấy trắng.

Jihoon mệt đến độ không thể nói được nữa, khi tốc độ em chậm dần thì Jihoon quyết định gào lên.

Jihoon chống tay vào thân cây gần đó cúi mặt thở dốc, thấy bóng của mình đang in trên mặt đất đột nhiên biến mất, em mới ngẩng đầu lên.

Một lời hứa. Hai lời hứa. Ba lời hứa.
Tất cả đều hoàn thành trọn vẹn.

Áo choàng dài nâu, va li đen căng phồng và đính đầy những tờ giấy trắng.

"Jihoon, anh về rồi"

"Anh còn giữ chiếc cúc áo không?"

"Có, anh còn thích Jihoon nhiều lắm"

Chúng ta sẽ gặp lại nhau
vào một ngày khi ngân hạnh rơi đầy.

---------/// End. ///----------
.
.
.
.
.

Xin chào các cậu, mình là D.
Cuối cùng chính văn của Đến Khi Ngân Hạnh Rơi Đầy cũng kết thúc rồi, sẽ còn ít nhất 3 ngoại truyện sau đó viết dưới góc nhìn của Woojin, Jihoon và Minhyun. Thì trong đó phần của Woojin và Jihoon mình đã từng đăng hồi nhân dịp đạt 60 followers rồi nên giờ sẽ public lại, còn ngoại truyện cuối cùng về Minhyun thì để sau Tết nhé (*'∀`)

Mình thật sự không ngờ mình có thể viết dài được đến thế này, trong quá trình viết thì dàn nhân vật và diễn biến bị thay đổi rất nhiều so với dự định, mình đã muốn đây là một shortfic 10 chap đổ lại và không có sự xuất hiện của Woojin Hyungseob cũng như là thầy Kim (Kim Jonghyun - NU'EST) thầy Yoon (Yoon Jisung - Wanna One) và Haknyeon. Rốt cuộc lại vỡ kế hoạch quá nhiều...

Có thể kịp hoàn chính văn đúng ngày Valentine thế này, coi như là một món quà nho nhỏ dành tặng các cậu đã yêu mến HwangWink, cũng như tiện thể ăn mừng chút xíu việc mình vừa cán mốc đạt 100 followers lận ;;;A;;;

Thói quen của mình là viết đến đâu đăng đến đấy nên sẽ không tránh khỏi lỗi chính tả cũng như bị lặp từ lủng củng, nên cậu nào thấy lỗi sai hoặc chỗ nào khó hiểu thì cmt giúp mình sửa/giải thích nhé.

Lời kết,
Chúc mọi người một ngày Valentine ngọt ngào, một năm mới vui vẻ và một cuộc đời trọn vẹn an nhiên.

Yêu thương,
14/02/2018
D - @bornthisdzen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro