Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Asha, người hầu như không ngủ đêm qua, lê bước xuống cầu thang với đống hành lý tồi tàn trên tay. Người nhân viên mà cô ấy gặp ngày hôm qua đã chào đón cô một cách nồng nhiệt. Cô được phục vụ súp ấm và bánh mì cho bữa sáng của mình. Asha xé một góc của chiếc bánh mì và nhìn quanh tìm Kiltz, nhưng cô không tìm thấy anh đâu cả. Theo lời của người nhân viên mà cô hỏi, hình như anh ấy đã đi lấy những thứ họ cần cho chuyến đi. Trong khi người phục vụ bận rộn lau bàn và mang bát đĩa đi, Asha đã hoàn thành bữa ăn vừa đủ của mình. Người nhân viên đã hoàn thành tốt công việc của mình kia, ngồi khoanh tay bên cạnh Asha như thể cô ấy đang nghỉ ngơi. Cô mỉm cười với Asha và bắt đầu trò chuyện với cô.

"Cô bé này, em biết gì không. Quý ngài đi cùng với em ấy, anh ta đã kết hôn chưa?"

"Sao ạ?"

"Anh ấy rất ngầu và đẹp trai, phụ nữ chắc hẳn lúc nào cũng bám theo anh ấy".

Asha không thể trả lời, vì vậy cô chỉ đảo mắt. Cô không biết gì về Kiltz cả. Và giờ nghĩ đến thì, anh ấy quả thực trông rất ngầu... nhưng anh ấy cũng có vẻ khá lạnh lùng với cô. Người phục vụ chọc vào người Asha theo một động tác tinh nghịch.

"Chị chỉ hỏi vì tò mò thôi."

"E-Em không biết."

"Tại sao vậy? Em cảm thấy không vui khi có người hứng thú với cha mình à?"

"Ah, anh ấy không phải cha của em!"

Asha hét lên sợ hãi. Người phụ nữ phá lên cười như thể đã đoán trước được phản ứng của cô.

"Chị biết. Chị chỉ trêu em chút vì thấy em quá dễ thương thôi. Làm sao mà một người trẻ như cậu ta có thể là cha của em chứ."

Khi Asha không thể nói nên lời và cứ há hốc miệng ra, Kiltz mở cửa nhà trọ và bước vào. Anh mặc một chiếc áo khoác đen với áo choàng đen giống như ngày hôm qua. Tuy nhiên, quần áo vẫn gọn gàng và sạch sẽ như thể chúng mới được giặt gần đây vậy. Kiltz, ngay khi nhìn thấy Asha liền đi đến thẳng chỗ cô và bỏ qua lời chào buổi sáng.

"Mọi người đã xong hết chưa? Đi thôi nào."

Asha lên xe với cảm giác như một con bò bị lôi đến lò mổ. Người phục vụ đi theo cô đến tận cửa, đưa cho cô một giỏ có nhiều khẩu phần ăn.

"Đây là dăm bông hun khói. Còn lại là trái cây sấy khô và bánh quy. Còn có một hộp cơm gói trong đó nữa, nên hãy dùng nó cho bữa trưa nhé."

Khi đó, Kiltz, người đã hoàn tất việc thanh toán, mở cửa nhà trọ và đi ra ngoài. Người nhân viên đã nhận được xác nhận từ Kiltz về nội dung của gói hàng và cuối cùng vẫy tay chào Asha một cách thân thiện.

"Tạm biệt nhé, bà cụ non. Đi đường cẩn thận!"

Asha vẫy tay và nói lời tạm biệt, nhưng cô cười cay đắng trong lòng. 'Đi đường cẩn thận' là những từ tồi tệ nhất trên thế giới đối với cô lúc này. Kiltz, người đang đứng cạnh Asha, nói:

"Đi nào. Tới lăng gió."

Ra khỏi làng Riez, chiếc xe ngựa nhanh chóng tiến vào thảo nguyên. Không có một cột mốc hay ranh giới nào cả. Tuy nhiên, tôi vẫn có thể cảm nhận được bằng trực giác. Trong một khoảnh khắc, tựa như tất cả chướng ngại vật trước mắt đã biến mất vậy, chỉ còn lại khung trời rộng mở ngút tầm mắt.

Thế giới rộng lớn đến nhường này sao? Có thể nhìn thấy những đám mây rời rạc di chuyển nhanh chóng trên bầu trời bao la, như thể chúng đang chạy vậy. Trên đường đi, những lớp sóng cỏ đồng loạt đung đưa tựa như chúng đang trong một bản hòa tấu. Đó là một bản song ca giữa gió và lớp sóng xanh thẫm. Asha vô thức vươn cổ nhìn xung quanh. Ngò vàng rải rác trên đồng cỏ, để lại một bóng râm. Và đồng thời điều đó cũng có nghĩa là, Asha không khỏi há hốc miệng trước một cảnh tượng choáng ngợp mà cô lần đầu tiên được thấy trong đời.

Và rồi Kiltz hỏi cô, "Lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến thảo nguyên thấy thế nào?"

Chứng kiến? Nghĩa là nhìn thấy á?

Asha nhìn quanh và trả lời bằng một giọng lí nhí như kiến.

"Tuyệt vời lắm ạ. Nó thật rộng lớn, và cũng thật tĩnh lặng vì chẳng có một tiếng động nào cả ngoài tiếng gió...?"

"Tĩnh lặng à."

Anh cười một cách cay đắng. Rồi anh bắt đầu giải thích, và vuốt mái tóc đen dài như lông quạ của mình.

"Vẫn còn khá nhiều nơi chứa những tàn tích bí ẩn trên lục địa, nhưng thảo nguyên Nermaz lại có đến ba điều bí ẩn bên trong nó. Tại đây, các đường ray của Tàu hỏa Cơ khí Mado và cả những cuộn bùa phép dịch chuyển đường dài đều vô dụng cả. Nói cách khác thì, ta không thể sử dụng bất cứ loại ma thuật nào ở đây cả."

Tàu hỏa Cơ khí Mado? Cuộn phép dịch chuyển đường dài? Bằng cách nào đó, tôi có thể phần nào hiểu được rằng phép thuật không có tác dụng tại nơi này trong đống từ ngừ kia.

"Bởi vì cùng đất này không cho phép sự xâm nhập từ bên ngoài, cũng không thể nói rằng địa hình ở nơi đây trắc trở. Tuy nhiên, mấy thứ đó của Nermaz cũng chẳng mấy dễ chịu. Để đi qua phần đất chính, ta phải đi qua những vùng đất này, nói cách khác, chúng ta bị cô lập hoàn toàn khỏi lục địa."

Anh lầm bầm một mình như thể anh đang suy nghĩ về những lời nói của chính mình.

"Khi đường ray của đoàn tàu cơ khí Mado bắt đầu được lắp đặt trên khắp lục địa, họ cũng cảm thấy mình đang bắt đầu bị tụt lại phía sau. Đó là lý do tại sao họ đã cố gắng thực hiện một thỏa thuận bí mật để tránh sự chú ý của Caldrogen. Tất nhiên, sự cô lập đôi khi lại là một điều may mắn, nhưng ở cấp độ quốc gia, chúng ta có thể gọi đó là lựa chọn đúng đắn trong tình huống này không?"

Asha bỏ dở giữa chừng vì cô ấy không thể hiểu nổi một từ nào của anh. Nhân tiện, đồng cỏ rất rộng. Tôi không thể nhìn thấy điểm kết thúc của nó dù tôi nhìn về phía trước hay phía sau. Nếu chúng ta đi đến tận cùng của nơi này, điều gì sẽ đến tiếp theo?

Cô ấy không biết tại sao, nhưng đột nhiên cô cảm thấy xúc động nên Asha đã nói ra mà không hề hay biết.

"Thế giới...rộng lớn nhường này sao?"

Trong khi tự nói chuyện với chính mình, Kiltz với lấy chiếc túi mà anh đã ném ra sau lưng và lôi ra một cuộn giấy da. Sau đó, anh giữ dây cương bằng một tay và một tay mở nó ra.

"Đây là bản đồ thế giới, và đây là thảo nguyên mà chúng ta đang đi qua lúc này."

Quên đi những con quái vật đáng sợ, đôi mắt của Asha sáng lên. Khi bản đồ mở ra trên một tờ giấy lớn, diện tích thảo nguyên mà anh ấy chỉ vào chỉ là một phần nhỏ của toàn bộ thế giới... Điều đó có nghĩa là tất cả những nơi này đều là khu vực mà mọi người có thể đi lại sao? Tôi thậm chí không thể tưởng tượng được kích thước thực của nó mặc dù tôi đang nhìn nó bằng mắt thường. Trong khi Asha say mê nhìn vào bản đồ, Kiltz nhìn cô với vẻ mặt mơ hồ. Rồi anh đột nhiên nói một cách vu vơ:

"Không phải em nói muốn tới đây sao?"

"Sao ạ?"

Tất nhiên, Asha chưa bao giờ nói điều như vậy. Thậm chí tôi mới chỉ nghe đến cái tên Prairie lần đầu tiên trong đời vào ngày hôm qua thông qua Kiltz. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia với vẻ đăm chiêu. Nhưng anh đã nhắm mắt làm ngơ với Asha.

"Cứ quên những gì anh vừa mới nói đi."

Trái ngược với những gì tôi lo lắng, chỉ có một khung cảnh yên bình không có bất kỳ dấu hiệu nào của quái vật ẩn nấp trong một khoảng thời gian. Khi tôi nghĩ rằng mặt trời, đang chiếu sáng như một đồng xu vàng tròn, đã trở nên nóng đến mức không chịu nổi, thì một chút bóng râm xuất hiện. Khi nhìn lên, tôi thấy một chiếc mũ có vành rộng đang ở trên đầu mình.

Sau khi đội mũ cho Asha, Kiltz chui sâu vào trong chiếc mũ trùm đầu của chiếc áo choàng. Bằng cách nào đó, 'sự chuẩn bị cần thiết' dường như có nghĩa là những điều này. Khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, cả hai đã dừng chiếc xe lại để ăn trưa. Trong khi Kiltz cho ngựa uống nước, Asha mở chiếc giỏ mà cô được đưa lúc sáng. Bên trong, có một chiếc bánh sandwich đầy nhân. Cô cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút khi nhìn vào những món ăn ngon. Và cô quyết định sẽ nghĩ về tình huống của mình sau, và đầu tiên cô gái làm phồng má mình bằng cách nhét chiếc bánh vào miệng. Có một vết ở góc ổ bánh mì trắng trông như vết cắn của sóc. Sau khi ăn hết một nửa chiếc bánh sandwich, Asha cố gắng với lấy chiếc giỏ một lần nữa và bất ngờ nhận thấy vẻ mặt của Kiltz. Anh ấy đang nhìn chằm chằm vào Asha với một cái nhìn quan sát đặc biệt, giống như anh ấy đã làm ngày hôm qua. Có lẽ anh ấy không thích việc cô ấy đã ăn rất nhiều. Hay cô ấy lại có thứ gì đó dính trên miệng? Sau đó, đột nhiên, anh ấy lấy ra một chiếc bánh sandwich và đưa cho Asha, người đang tự bịt miệng mình.

"Cảm ơn anh."

Trái ngược với Asha, người đang xấu hổ, Kiltz lại trông khá nghiêm túc.

"Em quá gầy. Quá nhỏ con so với một đứa trẻ mười tuổi... Em cần phải tăng cân hơn nữa."

Mặt Asha tái nhợt trở lại trước giọng điệu thản nhiên của anh. Tôi sẽ trông ngon hơn nếu tay và chân của tôi trở nên mũm mĩm hơn sao. Nếu trở nên như vậy, chắc chắn tôi sẽ trông rất hấp dẫn trong mắt lũ quái vật. Ý nghĩ lướt qua tâm trí cô ấy trong một khoảnh khắc cũng đủ để khiến cô ấy mất đi cảm giác ngon miệng. Asha nhìn xuống chiếc bánh sandwich trong tay và rơi vào tuyệt vọng. Nó ngon đến mức tôi cũng sẽ trở nên ngon nếu tôi ăn nó...... Không biết gì về suy nghĩ của cô, Kiltz thoải mái mở cuốn sách của mình với một miếng bánh sandwich trên tay. Vào cuối bữa trưa khá vụng về. Một cái gì đó giống như một dấu chấm nhấp nháy phía đường chân trời xa xôi đã thu hút sự chú ý của họ. Kiltz, người đang nhìn ra phía bên kia bằng một tay, cau mày.

"Họ là khách du lịch à? Có khoảng tám người - tất cả họ đều cưỡi ngựa... Họ không trang bị vũ khí, và đang đi thẳng về hướng này, vì vậy cuối cùng thì chúng ta cũng sẽ phải gặp họ thôi."

Asha cố gắng dùng tay làm chiếc ống nhòm, bắt chước anh ấy để nhìn ra phía xa, nhưng cô chỉ có thể nhìn thấy một chấm nhỏ hơn con kiến. Tại sao người đàn ông này lại có thể nói với một giọng tự tin như vậy chứ? Như thể không có ý định tránh mặt những người lạ mặt, Kiltz vẫn để chiếc xe ngựa đi theo lộ trình ban đầu. Sau vài giờ nữa, đôi mắt của Asha cuối cùng cũng có thể nhìn thấy bọn họ. Như Kiltz đã nói, họ đều là những người cưỡi ngựa. Và bọn chúng đang chạy với tốc độ dữ dội, tạo ra một đám bụi lớn. Các đối thủ tiềm năng cũng dần dần bắt đầu chậm lại, như thể họ vừa tìm thấy một chiếc xe ngựa ở đây. Họ nói chậm rãi khi mọi người đã đủ gần để nói chuyện với nhau. Người đàn ông, có vẻ là thủ lĩnh, hỏi mà không xuống ngựa.

"Anh cũng đến từ Riez à?"

"Đúng vậy."

Đáp lại một cách thờ ơ, Kiltz kéo Asha lại và giấu cô sau lưng mình. Nhưng có một thứ lọt vào mắt Asha nhanh hơn cả bàn tay của anh ấy. Ở cuối đoàn người, cô có thể nhìn thấy một thứ gì đó được bọc trong một tấm vải và nằm soãng soài. Kỳ lạ thay, thứ đó khiến cô nổi da gà. Khi hạ mắt xuống, cô có thể nhìn thấy đôi chân trần của người thò ra ở phía cuối thứ đó. Asha hít vào một cách im lặng. Cô không thể nhìn thấy mặt của người đó, nhưng cô có thể ngửi thấy mùi chết chóc từ nước da sưng tấy và xám xịt của anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro