Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian gần đây trí nhớ của tôi ngày càng kém đi, rất nhiều kí ức lẫn lộn với nhau, việc mất công sức phỏng đoán những đoạn kí ức vụn vặt luẩn quẩn trong đầu chỉ khiến tôi thêm ngẩn người. Đôi khi tôi không nhớ nổi hình dáng của anh, cố gắng chắp vá nhưng đều vô ích, hoàn toàn thay đổi,  dẫu phác họa trong đầu thế nào chăng nữa cũng đều khác xa với tưởng tượng.
Thế nhưng,  bạn có tin không, dẫu có trở thành một khối hóa thạch, tôi cũng không thể nào quên được câu viết ở trang cuối cùng ấy: “ Tô Cẩm Niên yêu Tô Ca Duệ".
Tôi sẽ không để bất kì ai nhìn thấy nó; mỗi khi ở một mình,  tôi đều vuốt nhẹ từng con chữ ấy, lẳng lặng mỉm cười và rồi trong lòng bỗng trào dâng đầy lo âu tựa như thủy triều cuồn cuộn,  sau đó nhắm mắt lại,  Nước mắt đẫm mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro