Chương 17: Cùng đi ngắm biển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi Lâm Cảnh Nguyệt muốn đi nhất chính là bãi biển, nhưng bây giờ đã là đầu thu, cũng không thể xuống tắm biển, thật vất vả mới có cơ hội đến thành phố ven biển xinh đẹp như vậy mà không được xuống tắm cô thật sự là không cam tâm, nhưng điều kiện thời tiết là không thể thay đổi, Lâm Cảnh Nguyệt chỉ có thể đè xuống nuối tiếc, cùng Hà Tử Nghiệp đi dạo quanh thành phố D.

Cô đội mũ lưỡi trai, mặc quần jean và áo sơ mi, cùng Hà Tử Nghiệp tay trong tay đi đến rất nhiều danh thắng, dáng vẻ thật sự không khác gì cô học trò nhỏ, Hà Tử Nghiệp không ngừng cau mày, không phải là không thích cô mặc như vậy, nhưng cô như vậy thật sự trông quá nhỏ, anh đứng bên cạnh có thể nhìn già quá hay không? Có phải hay không cùng cô không tương xứng đây?

Vì vậy, cả ngày Hà Tử Nghiệp đều rối rắm vấn đề này, ngay cả lúc ngắm phong cảnh cũng không yên lòng, cũng may Lâm Cảnh Nguyệt cũng không đem sự chú ý đặt trên người anh...

"Hà Tử Nghiệp, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?" Lúc nói lời này, Lâm Cảnh Nguyệt cùng Hà Tử Nghiệp đang từ công viên hải dương đi ra, cô còn đắm chìm trong sự hưng phấn khi được tiếp xúc với mấy chú cá heo nhỏ. Mặc dù cá heo nhỏ chưa bắt đầu tiếp nhận huấn luyện, nhưng bởi vì được sinh ra trong công viên hải dương học nên đối với người cũng rất quen thuộc, Lâm Cảnh Nguyệt đứng bên hồ bơi cẩn thận vuốt ve thân thể trơn mượt của nó, trái tim cũng bang bang nhảy thật nhanh.

Mặc kệ là truyền thuyết hay cổ tích, cá heo đều là động vật mang theo sắc thái huyền bí, luôn được xem là thiện lương, thông minh. Trước đó, Lâm Cảnh Nguyệt chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với cá heo ở khoảng cách gần như vậy, bây giờ có thể được gần như vậy với loại động vật mà mình vô cùng yêu thích trong lòng đương nhiên là rất vui vẻ, thậm chí cô còn muốn ở luôn bên bể bơi không muốn rời đi.

Đáng tiếc, đang trong mùa du lịch, du khách rất đông, cho dù cô có muốn ở lâu thêm một chút cũng không thể ích kỷ cản trở người khác, đành phải sờ sờ một cái, lưu luyến rời khỏi, lúc đi vẫn còn quay đầu lại nhìn thêm vài lần, dáng vẻ như vậy làm Hà Tử Nghiệp ê ẩm trong lòng, không phải chỉ cá heo sao? Thân thiện á? Bạn tốt của con người á? Anh còn là ông chủ của cô đấy, hàng tháng trả lương cho cô, cũng chưa nhìn thấy cô thích anh như vậy đâu!

"Khu vui chơi!" Hà Tử Nghiệp đưa gương mặt nghiêm túc khạc ra ba chữ, Lâm Cảnh Nguyệt thiếu chút nữa cho rằng cô nghe nhầm rồi, khu vui chơi? Anh nghĩ như thế nào lại đến chỗ này chứ? Hai người bọn họ đã là người trưởng thành vì sao lại còn muốn tới nơi dành cho đám con nít cơ chứ?

"Em nói..." Khóe miệng Lâm Cảnh Nguyệt giật giật, ánh mắt nghi ngờ nhìn Hà Tử Nghiệp từ trên xuống dưới: "Anh muốn tìm lại tuổi thơ sao? Hay có vấn đề gì để thích đến chỗ như thế?" 

Bị cô dùng ánh mắt như vậy dò xét, gân xanh trên trán Hà Tử Nghiệp nhảy lên bần bật, cố nén kích động muốn chặn miệng cô lại: "Câm miệng!" Sau đó liếc nhẹ cô một cái: "Em không biết khu vui chơi thành phố D là lớn nhất Trung Quốc sao?" Nói xong, ánh mắt dần dần biến thành khinh thường, mặc dù không nói thêm gì nữa nhưng Lâm Cảnh Nguyệt thấy rõ thâm ý trong mắt anh: Ngay cả điều này em cũng không biết sao?

"Anh...anh làm gì nhìn em như vậy!" hai tai Lâm Cảnh Nguyệt có hơi hồng, "Không biết thì làm sao? Ai nói em nhất định phải biết?" cô gái nhỏ bắt đầu ăn vạ. "Anh rõ ràng đang khi dễ em! Nào có bạn trai như anh vậy chứ?"

Bạn trai người ta không phải là bạn gái nói gì cũng đều phụ họa theo sao? Coi như không cần như vậy, cũng không cần muốn gì được đó, nhưng ít nhất thi thoảng cũng phải nói vài lời ngon ngọt chứ, vị bạn trai này của cô thật "tốt", một chút tự giác cơ bản của người làm bạn trai đều không có, bọn họ chẳng lẽ chỉ là quan hệ ông chủ và thứ ký sao! Chẳng lẽ sau này kết hôn rồi cũng như vậy? Cô không phải là đang tự tìm tội vào thân chứ?

Kết hôn? Nhận thấy mình đang nghĩ tới cái gì, mặt Lâm Cảnh Nguyệt nhanh chóng đỏ ửng! Người ta còn chưa biểu lộ cái gì, cô tại sao lại muốn nhanh chóng đóng gói mình, miễn phí dâng cho anh chứ? Việc này nhất định không thể thua kém được!

"Ý em là anh không xứng với danh hiệu bạn trai sao?" ánh mắt Hà Tử Nghiệp híp lại, trong giọng nói mang theo tia nguy hiểm. Đáng tiếc Lâm Cảnh Nguyệt đang chìm trong dòng suy nghĩ của mình không có nghe ra.

"Sự thật là vậy!" Lâm Cảnh Nguyệt hít mũi uất ức kháng nghị, "Anh chính là xem em như cấp dưới của anh thôi!"

Hà Tử Nghiệp nhìn cô nhóc đang cúi gằm trước mắt, thầm suy tư: Anh thật sự kém cỏi như vậy? Làm sao có thể, anh là đàn ông chuẩn mực trên thế gian rồi! Khi đàn ông yêu, đặc biệt sẽ trở thành người rất tự tin, mà tự tin đến từ người như anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình làm không tốt.

"Được rồi." Hà Tử Nghiệp buông tay đi về phía trước, âm thanh truyền đến tai Lâm Cảnh Nguyệt phía sau: "Anh vốn định đưa em đi xem cảnh biển đêm, nhưng nếu em không thích, vậy thì chúng ta không đi nữa!"

Ngắm cảnh biển đêm? Lâm Cảnh Nguyệt bắt được chữ mấu chốt trong lời anh nói, nhất thời giống như cắn phải thuốc lắc, không thể xuống biển tắm thì đi dạo quanh bờ biển cũng rất tuyệt đó! "Không có, không có, em không hề có ý đó mà!"Lâm Cảnh Nguyệt ngay lập tức sử dụng mọi khả năng vốn có của mình, trước mắt Hà Tử Nghiệp chân chó năn nỉ: "Chúng ta đi bờ biển đi, đi bờ biển đi có được không?" Cô lôi kéo vạt áo của anh, hành động làm nũng giống như đứa trẻ.

"Anh đây là người không xứng với chức vụ bạn trai đâu." Hà Tử Nghiệp cố làm ra vẻ tiếc nuối, hai tay giơ ra nói: "Cho nên anh đổi ý rồi." Không thể không nói kể từ lúc ở cùng Lâm Cảnh Ngiệp, Hà Tử Nghiệp cũng không phải chỉ có dáng vẻ nghiêm túc, cao cao tại thượng, anh cũng đang dần thay đổi, nếu nói ngày trước anh lạnh bạc như vị thần trên cao nhìn xuống thì hiện tại đã bắt đầu bước chân vào nhân gian rồi.

"Đừng, đừng mà!" Lâm Cảnh Nguyệt nóng nảy, không thèm quan tâm cái gì là mặt mũi, quan điểm, có thể đến được nơi mình yêu thích mới là quan trọng nhất, "Mới rồi em chỉ nói giỡn thôi mà, Hà Tử Nghiệp..."

"Đừa giỡn?" Hà Tử Nghiệp nhíu mày chậm rãi mở miệng, nhìn dáng vẻ luống cuống, gấp gáp của cô, anh rất hưởng thụ.

"Đúng, đúng đấy!" Lâm Cảnh Nguyệt gật đầu như gà mổ thóc, nuốt nước miếng một cái, vì sao lại có cảm giác Hà Tử Nghiệp đang có âm mưu gì đấy nhỉ?

"Anh thật sự là một người bạn trai tốt sao?"

"Đúng!" Lâm Cảnh Nguyệt tiếp tục gật đầu.

"Vậy ý của em là nói em rất thích dáng vẻ bây giờ của anh hử?"

"Đúng"

"À!" Hà Tử Nghiệp ánh mắt lấp dánh ánh cười, anh vươn tay bấm bấm khuôn mặt trắng hồng của Lâm Cảnh Nguyệt, "Anh hôm nay mới biết thì ra em lại yêu thích anh như vậy."

Cái... cái gì?! Lâm Cảnh Nghiệp thiếu chút nữa cắn rớt đầu lưỡi chính mình, anh đang nói cái gì đây? Thích... thích anh. Lâm Cảnh Nguyệt đỏ mặt, cô bị rơi vào bẫy rồi.

"Đi thôi!"Hà Tử Nghiệp nắm lấy tay cô, vững vàng giữ chặt trong lòng bàn tay anh, trên mặt là ý cười ấm áp. Tay thư ký nhỏ nhà anh rất nhỏ lại mềm mềm, cầm thật có cảm giác.

"...Đi đâu?" Lâm Cảnh Nguyệt còn chưa phục hồi lại tinh thần từ hành vi bị anh gài bẫy rồi thổ lộ với anh khi nảy, đầu óc cô còn đang trống rỗng, Hà Tử Nghiệp lại bất thình lình nói ra một câu.

"Em đã nói yêu thích anh như vậy" Hà Tử Nghiệp đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "như vậy", không ngoài dự định thấy đầu cô càng ngày càng thấp: "Anh liền dẫn em đi đến bờ biển! Nói không chừng em sẽ lại yêu anh hơn một chút."

Chưa từng gặp ai không biết xấu hổ như vậy đấy! Hà Tử Nghiệp, đời trước anh là bức tường thành cổ sao! Lâm Cảnh Nguyệt trong lòng oán thầm, nhẹ cắn đầu lưỡi thua thiệt của mình một chút, cô đổ hết tội lỗi cho cái lưỡi nhanh nhạy quá mức của mình, lại không nghĩ đến đại não mới là nguyên nhân! Kết quả cô không cẩn thận dừng sức...

"Ai da... đau quá!"

"Sao vậy? Đau? Đau ở đâu?" Hà Tử Nghiệp khẩn trương, bị đau như thế nào mới kêu thê thảm vậy chứ hả?

Lâm Cảnh Nguyệt không nói lời nào, chỉ che đầu lưỡi liên tục lắc đầu, Hà Tử Nghiệp nhìn cô một chút liền hiểu đại khái là chuyện gì đã xảy ra, có chút dở khóc dở cười, cô bé này rõ là... Nói sao với cô đây. "Tự cắn vào lưỡi sao? Em còn nơi nào không cắn tới nữa không?" Hà Tử Nghiệp nhìn chằm chằm môi của cô lành lạnh nói.

Lần này Lâm Cảnh Nguyệt lập tức hiểu rõ ý tứ của anh, nhanh chóng phủ nhận: "Không có! Không có!"

"Tốt nhất là vậy, nếu không anh không ngại giúp em một tay."

"..."

Đề phòng Lâm Cảnh Nguyệt lại muốn làm ra chuyện gì quái gở, Hà Tử Nghiệp đi đến quán kem bên đường mua cho cô que kem, tìm việc cho cô nhóc này làm không chừng có thể ở yên rồi. Lâm Cảnh Nguyệt cũng nghe lời, dọc đường đi rất ngoan ngoãn ăn kem của mình, không tranh cãi cũng không quấy rối.

Ban đầu Hà Tử Nghiệp cảm thấy biện pháp này rất tốt, nghĩ về sau nếu cô nhóc này có tức giận thì liền mua kem che lại miệng của cô, nhưng dần dần anh lại không nghĩ vậy. Lâm Cảnh Nguyệt ăn hết sức chuyên chú, cái lưỡi màu hồng thỉnh thoảng vươn ra liếm liếm, ăn từng miếng từng miếng, nghiêm túc lại xinh đẹp.

Anh chợt nghĩ đến tình cảnh hôm ở khách sạn lần trước của hai người, Lâm Cảnh Nguyệt nằm trên người anh, đôi môi mềm mại hôn lên da anh, đầu lưỡi trêu chọc da thịt săn chắc của anh, lưu lại một chút dấu hồng, cảm giác tê dại từ đầu lưỡi cô truyền đến khắp cơ thể của anh, ánh mắt anh dần dần trở nên sâu thẳm, ngày đó nếu làm được đến cuối cùng...

"Cảnh Nguyệt..." Giọng nói có chút khàn khàn, anh liếm liếm đôi môi khô khốc, tiếp tục lên tiếng: "Tối nay chúng ta về sớm một chút."

"Làm gì?" Lâm Cảnh Nguyệt không nhận thấy có chút nào không ổn, vẫn không tim không phổi cúi đầu ăn kem của mình.

"Đi dạo quá nhiều sẽ rất mệt."

"Em không mệt!" Để biểu đạt những lời này là thật tình Lâm Cảnh Nguyệt còn gật đầu nhấn mạnh một cái: "Thật!"

"... Anh mệt!" Hà Tử Nghiệp cắn răng nghiến lợi nói.

"A?" Lâm Cảnh Nguyệt kinh ngạc quay đầu nhìn anh, phát hiện sắc mặt anh thật không tốt lắm, chắc là thật sự mệt mỏi, "Vậy cũng được!" Thật là không được việc! Lâm Cảnh Nguyệt len lén oán thầm, chẳng lẽ cơ bắp trên người anh chỉ để trưng cho đẹp mắt thôi sao.

Hà Tử Nghiệp nhìn ý cười nghi ngờ trên mặt cô cũng biết được trong lòng cô đang cười trộm mình, nhưng mà anh không thèm để ý, chờ tối nay cô sẽ biết rốt cuộc anh có mệt hay không thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro