Bẻ gãy cánh (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2 
Trong màn đêm đặc quánh, Thiệu Kỳ Hiên thấy người đàn ông trước mặt khẽ nhíu mày. Hàng lông mi mềm mại, đôi mắt long lanh, mang lại cho người ta một cảm giác an toàn. Biểu hiện sinh động trong giây phút ngắn ngủi đó khiến Thiệu Kỳ Hiên có cảm giác Đường Dịch hóa ra cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, cũng biết hối hận, cũng biết đau khổ. Nhưng chỉ một giây sau đó, làn mây mù bay lên trong động tác vung tay đã làm rối loạn toàn bộ hình ảnh, anh quay người hướng về phía Kỳ Hiên, ánh mắt sắc lạnh như những vì sao lộ ra sau lớp mây mù, giọng nói khàn đặc mà gợi cảm. "Giúp tôi chữa trị cho cô ấy." Cứng rắn, không cho phép trình bày, đó là tác phong điển hình của Đường Dịch. Kỳ Hiên bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Thiếu chút nữa, anh lại bị mê hoặc bởi ngoại hình của người đàn ông này. Sao có thể quên được, Đường Dịch là người đàn ông không biết đến từ "hao tổn tâm trí", cũng chưa từng biết cảm giác đau lòng nhất trên thế giới này là gì. "Thật lòng, tôi thật sự không hiểu trong lòng cậu đang nghĩ gì." Kỳ Hiên rầu rĩ nói: "Bên ngoài nhiều phụ nữ như vậy, cậu từ trước đến giờ đều không buồn để ý dù chỉ là một ánh mắt, còn người ở trong nhà này, cậu cất giấu cô ấy kỹ như vậy, nhưng thi thoảng nổi cáu lên,  lại ức hiếp cô ấy tới nỗi sống dở chết dở. Tôi đang muốn hỏi xem, cậu mắc phải căn bệnh gì vậy hả? Giống như dịch SARS ngăn chặn được một thời gian lại bùng nổ sao?" Đường Dịch bỗng nhiên mở miệng gọi tên của anh, ngữ điệu bình tĩnh nhưng hàm chứa một sự cảnh cáo. "Thiệu Kỳ Hiên." "Thôi được rồi, biết rồi!" Kỳ Hiên luôn là người bình tĩnh, cũng chẳng buồn để ý tới khuôn mặt kỳ quái của Đường Dịch, "Cậu tự mình tới thăm cô ấy đi. Ba tháng trước, khi cậu đưa cô ấy về, khắp người cô ấy đầy thương tích, ba tháng vừa qua đã ổn hơn nhiều rồi, tối nay bị cậu hành như vậy, lại hoàn toàn quay trở về trạng thái ban đầu rồi." Kỳ Hiên đưa tay lên nhìn đồng hồ, đã là hai giờ sáng. Sau khi giáo huấn Đường Dịch một hồi về việc cứu người sắp chết, giúp người bị thương, chăm sóc tốt cho người bệnh theo y đức nghề nghiệp, bác sĩ Thiệu lê tấm thân mệt mỏi rời khỏi nhà họ Đường. Không gian lại trở về trạng thái tĩnh lặng. Người đàn ông đứng trên ban công không hề nhúc nhích. Ánh mắt anh nhìn về phía những khóm hoa hồng đang nở rộ trong vườn hoa trước mặt, những cánh hoa rực rỡ đó là nhờ có sự chăm sóc tận tâm của cô trong những ngày vừa qua. Đỏ, vàng, tím, trắng, đen, cam, xanh... muôn màu rực rỡ, cô đã khiến ngôi nhà này trở nên ấm áp hơn nhiều. Ánh trăng mênh mang, biến hóa kỳ ảo trong ánh mắt ai. Ổn định lại tâm trạng, người đàn ông quay người, liếc nhìn điếu thuốc còn đang cháy dở trên tay, anh ném điếu thuốc vào chiếc gạt tàn bên cạnh, chậm rãi rảo bước về phía phòng ngủ chính. Anh giơ tay vặn nắm đấm cửa, bước vào. Trong phòng ngủ có vài ba cô hầu đang chịu trách nhiệm chăm sóc thiếu phu nhân, thấy bóng dáng của anh xuất hiện trước cửa, họ lập tức đồng thanh cung kính cúi chào: "Dịch thiếu gia." Anh giơ ngón tay lên, làm động tác ra hiệu yên lặng. Đôi môi mỏng khẽ động đậy, ra lệnh. "Ra ngoài." Đám người hầu lập tức lui ra, thận trọng đóng cửa lại, căn phòng trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Bước đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô. Ánh trăng đêm nay thật sáng, xuyên qua khung cửa sổ chiếu rọi vào trong phòng, rọi lên khuôn mặt cô. Một dung nhan nhợt nhạt, đôi lông mày nhíu chặt, cô đã quen với việc nhẫn nhịn, đã quen với việc nhượng bộ, dù đau đớn hơn nữa, thương tích hơn nữa cũng không kêu một tiếng, khi phải chịu ấm ức cũng chỉ dám mím chặt đôi môi hơn một chút mà thôi. Nhìn cô như vậy, anh lại cảm thấy trống ngực đập liên hồi một cách không giải thích nổi. Mà những vết thương trên cơ thể cô, lại chính là do anh gây ra. Mấy tiếng đồng hồ trước đó, cô ngây người nhìn anh nổ súng giết người, biết rõ rằng người mà anh giết chính là kẻ muốn sát hại cô, nhưng khi anh nổ súng, ý đồ tàn sát lạnh lùng trong ánh mắt đó lại khiến cô run rẩy, anh là một người máu lạnh, một cuộc sống như vậy đối với anh đã trở nên quá bình thường, nhưng cô thì không, lần đầu tiên nhìn thấy người bị trúng đạn đổ gục xuống trước mắt mình, suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô là muốn chạy trốn. Vậy là cô đã phạm phải sai lầm trước mặt anh, chính là lúc khi anh đưa tay về phía cô, cô bất giác bước lùi lại phía sau. Một động tác nhỏ như vậy nhưng cũng thể hiện rõ rằng cô muốn thoát khỏi trái tim anh, khiến anh nổi cơn thịnh nộ. Anh bất chấp sự sợ hãi trong mắt cô, ỷ thế mạnh lôi cô về nhà, sau khi ném cô lên giường, động tác đầu tiên chính là xé toạc bộ váy liền trên người cô. Tại sao lại là cô? Đây là một câu hỏi rất hay.
Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=306512Chương 2
Trong màn đêm đặc quánh, Thiệu Kỳ Hiên thấy người đàn ông trước mặt khẽ nhíu mày. Hàng lông mi mềm mại, đôi mắt long lanh, mang lại cho người ta một cảm giác an toàn. Biểu hiện sinh động trong giây phút ngắn ngủi đó khiến Thiệu Kỳ Hiên có cảm giác Đường Dịch hóa ra cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, cũng biết hối hận, cũng biết đau khổ. Nhưng chỉ một giây sau đó, làn mây mù bay lên trong động tác vung tay đã làm rối loạn toàn bộ hình ảnh, anh quay người hướng về phía Kỳ Hiên, ánh mắt sắc lạnh như những vì sao lộ ra sau lớp mây mù, giọng nói khàn đặc mà gợi cảm. "Giúp tôi chữa trị cho cô ấy." Cứng rắn, không cho phép trình bày, đó là tác phong điển hình của Đường Dịch. Kỳ Hiên bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Thiếu chút nữa, anh lại bị mê hoặc bởi ngoại hình của người đàn ông này. Sao có thể quên được, Đường Dịch là người đàn ông không biết đến từ "hao tổn tâm trí", cũng chưa từng biết cảm giác đau lòng nhất trên thế giới này là gì. "Thật lòng, tôi thật sự không hiểu trong lòng cậu đang nghĩ gì." Kỳ Hiên rầu rĩ nói: "Bên ngoài nhiều phụ nữ như vậy, cậu từ trước đến giờ đều không buồn để ý dù chỉ là một ánh mắt, còn người ở trong nhà này, cậu cất giấu cô ấy kỹ như vậy, nhưng thi thoảng nổi cáu lên,  lại ức hiếp cô ấy tới nỗi sống dở chết dở. Tôi đang muốn hỏi xem, cậu mắc phải căn bệnh gì vậy hả? Giống như dịch SARS ngăn chặn được một thời gian lại bùng nổ sao?" Đường Dịch bỗng nhiên mở miệng gọi tên của anh, ngữ điệu bình tĩnh nhưng hàm chứa một sự cảnh cáo. "Thiệu Kỳ Hiên." "Thôi được rồi, biết rồi!" Kỳ Hiên luôn là người bình tĩnh, cũng chẳng buồn để ý tới khuôn mặt kỳ quái của Đường Dịch, "Cậu tự mình tới thăm cô ấy đi. Ba tháng trước, khi cậu đưa cô ấy về, khắp người cô ấy đầy thương tích, ba tháng vừa qua đã ổn hơn nhiều rồi, tối nay bị cậu hành như vậy, lại hoàn toàn quay trở về trạng thái ban đầu rồi." Kỳ Hiên đưa tay lên nhìn đồng hồ, đã là hai giờ sáng. Sau khi giáo huấn Đường Dịch một hồi về việc cứu người sắp chết, giúp người bị thương, chăm sóc tốt cho người bệnh theo y đức nghề nghiệp, bác sĩ Thiệu lê tấm thân mệt mỏi rời khỏi nhà họ Đường. Không gian lại trở về trạng thái tĩnh lặng. Người đàn ông đứng trên ban công không hề nhúc nhích. Ánh mắt anh nhìn về phía những khóm hoa hồng đang nở rộ trong vườn hoa trước mặt, những cánh hoa rực rỡ đó là nhờ có sự chăm sóc tận tâm của cô trong những ngày vừa qua. Đỏ, vàng, tím, trắng, đen, cam, xanh... muôn màu rực rỡ, cô đã khiến ngôi nhà này trở nên ấm áp hơn nhiều. Ánh trăng mênh mang, biến hóa kỳ ảo trong ánh mắt ai. Ổn định lại tâm trạng, người đàn ông quay người, liếc nhìn điếu thuốc còn đang cháy dở trên tay, anh ném điếu thuốc vào chiếc gạt tàn bên cạnh, chậm rãi rảo bước về phía phòng ngủ chính. Anh giơ tay vặn nắm đấm cửa, bước vào. Trong phòng ngủ có vài ba cô hầu đang chịu trách nhiệm chăm sóc thiếu phu nhân, thấy bóng dáng của anh xuất hiện trước cửa, họ lập tức đồng thanh cung kính cúi chào: "Dịch thiếu gia." Anh giơ ngón tay lên, làm động tác ra hiệu yên lặng. Đôi môi mỏng khẽ động đậy, ra lệnh. "Ra ngoài." Đám người hầu lập tức lui ra, thận trọng đóng cửa lại, căn phòng trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Bước đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô. Ánh trăng đêm nay thật sáng, xuyên qua khung cửa sổ chiếu rọi vào trong phòng, rọi lên khuôn mặt cô. Một dung nhan nhợt nhạt, đôi lông mày nhíu chặt, cô đã quen với việc nhẫn nhịn, đã quen với việc nhượng bộ, dù đau đớn hơn nữa, thương tích hơn nữa cũng không kêu một tiếng, khi phải chịu ấm ức cũng chỉ dám mím chặt đôi môi hơn một chút mà thôi. Nhìn cô như vậy, anh lại cảm thấy trống ngực đập liên hồi một cách không giải thích nổi. Mà những vết thương trên cơ thể cô, lại chính là do anh gây ra. Mấy tiếng đồng hồ trước đó, cô ngây người nhìn anh nổ súng giết người, biết rõ rằng người mà anh giết chính là kẻ muốn sát hại cô, nhưng khi anh nổ súng, ý đồ tàn sát lạnh lùng trong ánh mắt đó lại khiến cô run rẩy, anh là một người máu lạnh, một cuộc sống như vậy đối với anh đã trở nên quá bình thường, nhưng cô thì không, lần đầu tiên nhìn thấy người bị trúng đạn đổ gục xuống trước mắt mình, suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô là muốn chạy trốn. Vậy là cô đã phạm phải sai lầm trước mặt anh, chính là lúc khi anh đưa tay về phía cô, cô bất giác bước lùi lại phía sau. Một động tác nhỏ như vậy nhưng cũng thể hiện rõ rằng cô muốn thoát khỏi trái tim anh, khiến anh nổi cơn thịnh nộ. Anh bất chấp sự sợ hãi trong mắt cô, ỷ thế mạnh lôi cô về nhà, sau khi ném cô lên giường, động tác đầu tiên chính là xé toạc bộ váy liền trên người cô. Tại sao lại là cô? Đây là một câu hỏi rất hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro