C17:Tới gần (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tiếng súng nặng nề cùng với một tiếng thét thất thanh của Haneul bất ngờ truyền ra ngoài, thê lương, hoảng sợ, gần như tuyệt vọng.

Kinh thiên động địa như thế, khiến cho Ji Ho và những người khác đang canh giữ bên ngoài quá sợ hãi, họ lập tức phản xạ có điều kiện chạy vọt vào.

Lao vào phòng rồi ngay lập tức dừng lại bước chân, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng ngủ, mặc dù là người đi theo Jungkook từ nhỏ như Ji Ho cũng không chịu được mà bị dọa đến hồn bay phách tán.

Vai trái của Jungkook , máu đỏ tươi đang nở rộ một vùng, dần dần làm ướt sũng áo sơ mi của anh. Chất lỏng màu đỏ nhỏ giọt xuống dưới, từng giọt từng giọt một, liên tiếp, dày đặc, trong nháy mắt mùi máu tươi đã thổi quét toàn bộ không gian.

Mà anh lại mặc kệ tất cả đau đớn.

Phóng ra toàn bộ hoa lệ, ý cười trên môi mờ nhạt như bị phủ một lớp sương mù, đáy mắt là một màu đen sâu không thấy đáy, cả người lộ ra hơi thở sa đọa, mang theo vẻ đẹp hủy diệt khuynh thành.

Cô khóc đến mức dường như không nhìn rõ mặt anh, cô vừa khóc vừa lắc đầu, cầu anh không cần chết như vậy, cầu anh buông tay cô ra.

Vừa rồi anh buộc cô nổ súng, cô đã dùng hết sức lực để cho họng súng trật phương hướng, sau đó trơ mắt nhìn viên đạn bắn ra, đột ngột xuyên thẳng vào vai trái của anh, anh lại mặc kệ tất cả, trên mặt một chút cảm xúc dao động phập phồng cũng không có.

Cô khóc lóc giải thích, khóc nói với anh, vừa rồi không phải cô cố ý, cô bị anh dọa nên mới nói mà không kịp suy nghĩ, về sau cô sẽ không bao giờ nói những lời này nữa, sẽ không dùng Jeon Hyun để làm tổn thương anh.

Anh ngoảnh mặt làm ngơ, cười rộ lên không hề có chút độ ấm nào. Giống như dù ngay giây sau đó thế giới có sụp đổ trước mặt anh, anh cũng không thèm chớp mắt để ý.

Ồ, Haneul , em không hề biết, lời nói vô tình của em, mới được gọi là tổn thương nhất.

Jungkook vẫn đang quỳ trước mặt cô , anh nắm chặt lấy tay cô, buộc cô không thể di chuyển.

Anh yên lặng nhìn cô, khẽ cười một tiếng, biểu tình dung túng.

"Bắn trật......" Anh thản nhiên hỏi:"...... Là do em luyến tiếc, hay là không dám?"

Không đợi cô trả lời, anh liền cho cô lựa chọn,"...... Nếu là không dám, anh lại cho em một cơ hội nữa."

Ji Ho bất ngờ bị dọa đến hồn bay phách tán.

"Jeon thiếu –!"

Nếu bị súng lục tự động trực tiếp bắn vào chân tay, xác suất tử vong là 20%. Mà Jungkook trước mắt đã bị mất máu nhiều như vậy còn không buông tha chính mình, rõ ràng là đang liều mạng.

Ji Ho lúc này ra lệnh cho cấp dưới ở phía sau.

"Gọi điện thoại cho bác sĩ Do! Tôi lập tức đưa Jeon thiếu đi bệnh viện, bảo anh ấy ở bệnh viện chuẩn bị giải phẫu!"

"Vâng!"

Vừa giao việc xong, trong phòng ngủ bất ngờ truyền ra một tiếng nói tức giận lạnh như băng.

"Ai cho phép các người vào?! Cút hết đi –!!"

Trong nháy mắt, toàn bộ không gian tĩnh lặng một giây.

Đối với Jungkook , bọn họ vâng lời đã thành thói quen, từng chữ anh nói, từng câu, từng động tác nhỏ, bọn họ đã có thói quen tuân lệnh từ lâu rồi. Giống như đã thành một loại trực giác, một loại bản năng, không phản kháng anh, toàn tâm ở bên cạnh người, đi theo từng bước chân của anh.

Jungkook .

Nhiều năm như vậy, trong thế giới bạo lực đẫm máu, người đàn ông này đã mang đến một loại logic không có đạo lý, một loại đạo lý là chỉ cần theo đuổi người thông minh sẽ được an toàn, khi bọn họ mang theo loại logic này vào cuộc sống, đã phát hiện ra, Jungkook là đúng, hơn nữa, chỉ có anh là đúng.

Bọn họ bị anh khống chế, cho dù ngay từ đầu tuyệt đối không cho là như thế.

Đối với Jungkook , quyến luyến và nhìn theo đã sớm biến mất, còn lại chỉ có tuân theo. Vì thế trên phương diện này, anh đã tiến vào rất sâu.

Phản kháng Jungkook , cũng phải có mười hai vạn phần dũng khí.

Ji Ho cắn chặt răng, bước nhanh về phía trước.

Jungkook giận dữ,"Park Ji Ho–!!"

"Thực xin lỗi, Jeon thiếu."

Ji Ho không nghe theo mệnh lệnh của anh mà từ từ đi về phía anh, ở phía sau anh ra tay rất nhanh, một lực giáng xuống, đã khống chế lực đạo vừa đủ khiến cho Jungkook lâm vào hôn mê.

Ji Ho ôm lấy Jungkook , thấy máu đã ướt sũng áo sơ mi của Jungkook , lòng Ji Ho đang nóng như lửa đốt, rốt cục không nhịn được mà hướng về phía Haneul rống to:"Cô đã làm gì với anh ấy?!"

"Tôi......"

"Cô có biết là anh ấy không thể xảy ra việc gì được không?" Vì quá lo lắng mà Ji Ho càng quát to hơn với cô:"Toàn bộ Jeon gia đều nghe theo anh ấy, bên ngoài kia có bao nhiêu người muốn anh ấy chết, vậy mà cho tới bây giờ anh ấy cũng không xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là cô đã làm gì với anh ấy mà anh ấy có thể bị thương thành như vậy?!"

**** **** ****

Rạng sáng.

Đêm nay bóng đêm đặc biệt dày đặc, sương mù nổi lên, toàn bộ thế giới đều lâm vào hoảng hốt, nhìn không thật, mà giống như ảo ảnh, ẩn ẩn có bi thương và yên tĩnh dao động trong đó.

Một chiếc xe Rolls-Royce lao mình giữa bóng đêm, dừng ngay trước cửa ra vào của một bệnh viện tư nhân hàng đầu, tiếng phanh chói tai vang lên, tựa như muốn nói lên tâm tình của chủ nhân chiếc xe thể thao này, lo lắng không yên.

Mở cửa xe, Jeon Hyun vội vàng bước xuống, vung tay đóng sầm cửa xe lại.

Vài cấp dưới của Jeon gia đang đứng chờ ở cửa vội vàng tiến lên, cúi đầu nói:"Hyun thiếu."

"Anh ấy đâu?"

"Ở phòng bệnh trên tầng tám, bác sĩ Do vừa làm xong giải phẫu."

Lời còn chưa dứt, Jeon Hyun đã vội vàng sải bước đi vào bệnh viện.

Thang máy đặc biệt lên đến tầng tám, Jeon Hyun đi ra thang máy, nhắm thẳng phòng bệnh mà đi.

Cẩn thận vặn tay nắm ngoài cửa phòng, Jeon Hyun đẩy cửa bước vào, ánh mắt chạm ngay đến người bệnh đang nằm trên giường kia, cả người đột nhiên không thể chịu được mà run lên.

Jungkook đang trong giấc ngủ sâu, lông mi dài nhắm chặt, thoải mái yên tĩnh. Hào quang quyến rũ bị rút đi, chỉ chừa lại lớp sơn đẹp đẽ, lẳng lặng nở rộ, mị hoặc ánh mắt mọi người. Hoàn toàn đã không có khả năng phản kháng, bạo lực tiêu tán, chỉ lưu lại một hình dáng thuần túy, yếu ớt đến mức khiến người ta không đành lòng thừa nhận, một người như vậy, lại có thể là Jungkook sao.

Haneul nắm tay anh, canh giữ bên người anh, từng giây từng phút.

Cô chăm chú nhìn vào đôi môi anh, sẽ rõ ràng thấy anh đang bị thương. Đôi môi tái nhợt, mím chặt, môi dưới còn lưu lại vết cắn, là dấu vết ủy khuất của anh.

Cô khóc mà không hề có tiếng động nào.

Cuối cùng cũng biết, ừm, thì ra, đối với Jungkook , Haneul lại xuống tay nặng như vậy.

DaeHoon lôi kéo Jeon Hyun đi ra bên ngoài hành lang dài.

Jeon Hyun mang thần sắc lo lắng, hỏi:"Xảy ra chuyện gì ?"

Hôm nay Jeon Hyun không ở công ty mà ở bên ngoài bàn chuyện kinh doanh. Chạng vạng bỗng nhiên nhận được điện thoại của Ji Ho, người kia hoàn toàn không nói rõ đã có chuyện gì xảy ra, Jeon Hyun chỉ nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến câu 'Jen thiếu trúng đạn' chỉ cần bốn chữ này, cũng đủ khiến Jeon Hyun sợ tới mức bất chấp trong tay còn có giao dịch tiền tỷ chưa bàn xong, lỗ mãng đứng dậy rời đi trước mặt khách hàng.

Jeon Hyun so với ai khác đều rõ ràng hơn, đã nhiều năm như vậy, tuy rằng Jungkook cho tới bây giờ luôn bị hãm sâu giữa trung tâm vòng xoáy nguy hiểm, nhưng chưa một ai có thể chân chính làm tổn thương anh. Người kia, thủ đoạn phòng thân khiến người ta hoa cả mắt, không nói đến bên người còn có rất nhiều cấp dưới bảo vệ anh, thay anh chắn súng cũng có khối người, muốn anh ấy bị thương cũng không phải chuyện dễ.

DaeHoon lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng vẫn còn sợ hãi cảm thán nói:"Anh có biết không, vừa rồi lúc ở trên bàn mổ, ngay cả mặt anh ấy tôi cũng không dám nhìn, sợ thấy rõ là anh ấy, tay sẽ run lên. Jeon Hyun , tôi và anh đều biết, Jungkook kia, từ nhỏ đến lớn đều có nhiều người theo anh ấy đến vậy, nuông chiều từ bé, trên người ngay cả một vết sẹo cũng không có, càng đừng nói đến chuyện bị súng bắn......"

"Không phải lúc đó anh ấy ở cùng Haneul à?" Jeon Hyun nghĩ mãi mà vẫn không rõ:"Tính cách như Haneul , nói chuyện cùng Jungkook thật sự có thể dẫn đến tình huống này?"

Nếu đổi lại là Choi Byeol cả ngày kêu đánh kêu giết, Jungkook và cô ấy cãi nhau, anh còn thấy có lý......[ Tiểu Miêu:= =]

DaeHoon nhìn anh, ánh mắt bỗng có ý nửa cười nửa không.

Jeon Hyun càng căng thẳng hơn,"Này, anh nhìn tôi như vậy làm cái gì?"

DaeHoon bất đắc dĩ nở nụ cười, thở dài nói cho anh.

"...... Haneul à, lấy tiêu chuẩn của anh, đi so sánh với Jungkook ."

Jeon Hyun :"......"

Nửa ngày mới hoàn hồn, Jeon Hyun cứng ngắc đáp một chữ:"...... A?"

DaeHoon cười cười,"Anh biết không, loại chuyện này trước kia cũng không phải chưa từng có, năm đó người ở Jeon gia có ý định phản đối Jungkook cơ bản là đều lấy anh làm lý do. Ai cũng biết, anh và Jungkook làm việc hoàn toàn trái ngược nhau, anh khẳng định, chẳng khác nào toàn bộ phủ định Jungkook . Điều này đã nghe rất nhiều rồi, Jungkook chưa bao giờ có thể để chuyện gì ở trong lòng, dù sao anh ấy cũng chỉ làm theo ý mình, mặc kệ người khác nói cái gì, đối với anh ấy mà nói thì cũng chỉ như mẩu giấy vụn mà thôi. Nhưng sau đó......"

DaeHoon ngoắc ngoắc khóe môi, bất đắc dĩ thở dài,"...... Haneul không biết, những điều đó, người khác có thể nói, nhưng cô ấy không thể nói....... Bởi vì, Jungkook có thể thật nghiêm túc mà xem xét nó."

Jeon Hyun chậm rãi bước vào phòng bệnh, tầm mắt rơi xuống bóng dáng của Haneul , thấy một hình ảnh im lặng bảo vệ.

Mỗi lần nhìn thấy cô gái này, cùng nói chuyện với cô, Jeon Hyun luôn nhớ tới những bức tường phủ đầy dây thường xuân vào hoàng hôn ở London, nhớ tới cơn mưa bên bờ sông Thames, nhớ tới cả đèn đường mang phong cách Victoria trong làn sương mù dày đặc, tất cả đều im lặng, tuyệt đẹp, giống như những ngày chỉ có hòa bình và yên tĩnh.

Nơi nào có cô, cho dù đi giữa thế gian hỗn loạn cũng có thể như mạch thượng hoa khai, hoãn hoãn quy hĩ [1], trong lòng đều có đào hoa lưu thủy [2], đao kiếm không thể làm bẩn trời trong khí mát.

[1] Mạch thượng hoa khai, hoãn hoãn quy hĩ: một câu thơ, nghĩa là: Hoa trên đường đã nở, có thể vừa ngắm cảnh vừa thong thả quay về – Ngô Việt Vương và Vương phi tình cảm mặn nồng, có lần Vương Phi về nhà mẹ thăm họ hàng, lâu quá không về, Ngô Việt Vương viết thư nói "Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ", viết là "từ từ" nhưng ý là ở chữ "về", tuy rằng là "từ từ" nhưng lại dịu dàng hối thúc Vương phi trở về bên ông, diễn tả nỗi nhớ nhung của chồng đối với vợ. Nghe nói Vương phi nhận được thư, nước mắt tuôn chảy, lập tức trở về Hàng Châu.

[2] Đào hoa lưu thủy: hoa đào trôi theo dòng nước.

Jeon Hyun nhìn cô, lẳng lặng suy nghĩ, cũng từng là một thanh niên học tập ở Cambridge, khiến cho anh đối với cô lại có thêm một phần muốn chăm sóc và thương tiếc. Cho dù hiện tại cô có làm sai chuyện gì, có làm Jungkook bị thương, anh cũng không mong cô cuốn vào, anh cũng không thể trách móc cô cái gì.

Thu lại ý nghĩ, Jeon Hyun chậm rãi tiến vào, nâng tay trái lên, muốn khoát lên vai cô, muốn an ủi cô.

Cảm nhận được bên cạnh có người, Haneul hơi ngẩng đầu nhìn lên, khi ánh mắt nhìn thấy đó là Jeon Hyun , trong phút chốc ánh mắt cô lại lộ ra chút bối rối. Bối rối này là tự bản thân cô thấy muốn xin lỗi và áy náy, chỉ vì một câu nói của cô, đã làm Jungkook bị thương, cũng thật có lỗi với Jeon Hyun .

Người với người là không thể so sánh được, chỉ vì không cẩn thận một chút thôi cũng sẽ khiến hai bên đều bị tổn thương. Đạo lý đơn giản như thế, từ nhỏ cô đã biết rồi, nhưng đáng tiếc vẫn có thể phạm sai lầm.

Thấy cô bất an, tay trái đã nâng lên của Jeon Hyun lại để giữa không trung.

...... Trong lòng Jeon Hyun cảm thấy có lỗi.

Rõ ràng anh không có làm gì sai, an phận thủ thường rời xa tai họa, anh cũng tự nhủ với mình rằng không cần quá để ý đến hành vi của Jungkook , dù sao anh ấy mà tức giận lên thì luôn luôn không có chừng mực, nhưng giờ phút này, khi nhìn thấy Jungkook đang ngủ không yên trên giường bệnh, nhìn thấy một người vốn mạnh mẽ ngạo mạn, không nói lý lẽ lại đang nằm yên tĩnh ở đó, trong lòng Jeon Hyun vẫn không thể né tránh cảm giác có tội, không hiểu tại sao lại thấy mình thật có lỗi.

Giật mình sửng sốt, Jeon Hyun thu lại bàn tay trái, dùng thái độ hào phóng tự nhiên che giấu nội tâm cũng đang bất an của mình.

Chuyện này thật quá sức tưởng tượng, thế nên cuối cùng chỉ có một người ngoài cuộc đang bình tĩnh xem xét tình hình bên trong.

Do DaeHoon ho một tiếng, đi lên phía trước, vỗ vỗ bả vai Go Haneul , nhẹ giọng khuyên cô.

"Cũng đã ba giờ sáng rồi, một ngày rồi cô vẫn chưa ăn gì, lại còn chưa nghỉ ngơi, như vậy không tốt đâu," Bác sĩ Do xuất phát từ góc độ nghề nghiệp, tỉ mỉ chuyên nghiệp,"Đi, tôi đưa cô đi ra ngoài ăn cơm, tốt xấu gì cũng nên ăn một chút, sức khỏe của cô vốn đã không tốt rồi, không thể miễn cưỡng được."

"Tôi không muốn rời khỏi đây," Cô nắm chặt tay Jungkook không chịu buông, lắc đầu nhẹ giọng nói:"Dù thế nào tôi cũng không muốn đi."

"Tôi cam đoan, ăn cơm xong lập tức sẽ đưa cô về," Nghĩ nghĩ, DaeHoon lại hạ giọng nói:"Dù sao, cô cũng nên để Jeon Hyun ở lại đây một lúc, anh ấy cũng giống như cô, luôn nghĩ ngợi nhiều......"

Những lời này có tác dụng rất lớn, Haneul không thể không dao động.

Jeon Hyun thản nhiên nói với cô:"Nghe lời DaeHoon có được không?" Nhìn thoáng qua người trên giường, trong giọng nói của Jeon Hyun tràn ngập tâm tình phức tạp,"Anh muốn ở trong này cùng anh ấy một lúc......"

Cô cũng là người hiểu biết, ngay lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của anh. Vì thế, cô chậm rãi buông tay Jungkook ra, đứng dậy cùng DaeHoon đi ra ngoài.

Bên trong lại trở nên yên tĩnh.

Jeon Hyun ngồi xuống bên mép giường, vừa nhấc mắt lên, liền thấy thân ảnh của Jungkook .

Toàn bộ không gian chỉ còn lại có hai người bọn họ, ánh mắt nhu hòa của Jeon Hyun đang chăm chú nhìn người đàn ông trước mắt này, còn có khuôn mặt anh, những lời đồn về anh ấy quả nhiên là đúng, người đàn ông này thật sự là vừa quyến rũ vừa xinh đẹp.

Cũng thực quật cường.

Jeon Hyun nhìn anh, giờ phút này tình cảm nhiều năm qua toàn bộ hiện lên, như bản tin truyền hình hiện rõ trước mắt, thế này mới làm cho anh biết được một phần máu mủ tình thâm cũng có thể gắn kết thế nào.

Ồ, anh trai, mọi chuyện anh làm luôn phơi bày, ám ảnh trước mặt em, cho dù em có rời khỏi Jeon gia rời khỏi anh, thế giới của em vẫn luôn có anh.

"...... Anh có lầm hay không, không buông tha người khác còn chưa tính, ngay cả chính mình anh cũng không chịu buông tha sao, anh làm việc cũng không lo lắng hậu quả à?......"

Giọng nói của Jeon Hyun rất thản nhiên, lẳng lặng nhìn anh ấy.

"Nói cho anh một chuyện cũ nhé," Anh chậm rãi mở miệng, giọng điệu thật ôn nhu,"...... Choi Byeol , tính cách của cô ấy, anh cũng hiểu chứ? Không sợ trời không sợ đất, càng là nguy hiểm lại càng có hứng thú, thiên đường địa ngục đều dám đi, sau khi kết hôn với cô ấy, em chưa bao giờ lừa cô ấy, chưa bao giờ mắng cô ấy, đôi khi bị cô ấy chọc giận, thật sự rất muốn đánh cô ấy một chút, nhưng mà ......"

Jeon Hyun nở nụ cười, cúi đầu lẳng lặng tiếp tục nói chuyện trước đây,"Nhưng mà có một lần, cô ấy khóc....... Anh có thể tưởng tượng được không? Một người không kiêng nể gì như Choi Byeol , một Choi Byeol lúc nào cũng gây chuyện thị phi như con thú nhỏ, thế nhưng lại có thể khóc trước mặt em và DaeHoon ....... Anh có biết vì sao không?"

"...... Cô ấy bị em dọa khóc, nói thực, là bị Jeon gia dọa khóc. Cô ấy nhìn thấy em bị người ám sát đâm trúng cánh tay, đó là lần đầu tiên cô ấy tận mắt chứng kiến chuyện của Jeon gia, cô ấy không thể thừa nhận nó. Tối hôm đó em đã bế cô ấy rất lâu, chỉ cần buông tay ra cô ấy sẽ tỉnh."

Jeon Hyun nhìn người bệnh trên giường, quyến luyến trong lòng cũng cũng tan đi rất nhiều,"Anh thấy đấy, ngay cả người như Choi Byeol cũng không thể thừa nhận chuyện của Jeon gia, huống chi là Go Haneul ......"

Anh nhìn Jungkook , trong mắt hiện lên sương mù dày đặc,"Lúc đó, cô ấy đã bị anh làm cho sợ tới mức nói mà không kịp nghĩ, mới có thể nói ra câu đó, cô ấy không có ý gì đâu ......"

"Lời nói vô tâm như vậy, anh sao có thể cho là thật được chứ......" Xoa mặt Jungkook , biểu tình của Jeon Hyun cũng thật khổ sở,"Chuyện này, nếu ngay cả anh cũng không chịu được, anh muốn em làm sao mà đối mặt đây?......"

**** **** ****

Haneul đi theo sau DaeHoon , trong người thấy thật mệt mỏi, giống như người bị bệnh nặng, làm cả thế giới của cô trở nên rối loạn.

Cấp dưới của Jeon gia đang đứng thành hai hàng bên hành lang, người nào cũng mang vẻ mặt và động tác như nhau, quần áo chỉ toàn một màu đen, càng tăng thêm cảm giác áp bách. Khi đi qua Ji Ho đang đứng cuối hành lang, Haneul vội vàng hướng về phía anh cúi thấp đầu xin lỗi.

"Thực xin lỗi, tôi thật có lỗi......"

"Không cần," Thái độ của Ji Ho rất lãnh đạm, không hề nhìn cô,"Cô là người của Jeon thiếu, không cần khách khí với tôi như vậy."

Có thể tưởng tượng, người da mặt mỏng như Haneul , ở trước mặt mọi người bị người ta nói như thế, trong lòng có bao nhiêu khổ sở. Lúc này cô chỉ biết cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, ngay cả bàn tay cũng không biết nên đặt ở đâu.

Ji Ho rầu rĩ xoay người, không muốn nói cái gì nữa.

DaeHoon tiến lên, bất ngờ nâng tay gõ vào trán anh ta một cái,"Anh có lầm hay không, ngay cả một cô gái mà cũng bắt nạt."

Ji Ho nhất thời không thể khống chế được đáy lòng đang tức giận, xoay người quát:"Anh có biết Jeon thiếu chưa từng bị –" Tổn thương–

DaeHoon lạnh lùng liếc anh ta, Ji Ho lập tức ngậm mồm. Anh có thể không nể mặt Haneul nhưng đúng là không thể không nể mặt DaeHoon .

Buồn bực nhìn DaeHoon một cái, Ji Ho xoay người bước đi.

DaeHoon vỗ vỗ vai cô , đứng bên cạnh an ủi cô.

"Không cần để ý Ji Ho , từ nhỏ anh ta đã đi bên cạnh Jungkook , toàn bộ thế giới quan nhân sinh quan đều bị Jungkook biến thái kia vặn vẹo hết, đi, chúng ta không cần để ý đến anh ta nữa......"

Đi xuống tầng, hai người đi đến sân sau bệnh viện.

DaeHoon xoay người nhìn phòng bệnh trên tầng tám, thấy ánh đèn bên trong vẫn nhu hòa như trước, không nhịn được mà mỉm cười, thấp giọng cảm thán nói:"Hôm nay Jeon Hyun nhà chúng ta nhất định đã bị áp lực tâm lý rất lớn......"

Cô ngẩng đầu, có chút nghi hoặc,"Vì sao?"

"À," DaeHoon nở nụ cười, có chút nghiền ngẫm,"Nói cho cô biết, cô sẽ vì chính câu nói của mình mà khổ sở đó, còn muốn biết không?"

Cô gật đầu một cái. Đã làm sai rồi, cô không sợ tự trách.

DaeHoon nhìn cô, biểu tình có chút sâu sắc, lại có chút phức tạp.

"Go Haneul ......" Anh gọi cô một tiếng, bình tĩnh hỏi:"Có một vấn đề, cô có nghĩ đến không?"

"...... Cái gì?"

"Hoàn cảnh của Jeon Hyun phức tạp như vậy, từng nắm giữ tài chính của Jeon gia, nhưng trên tay anh ấy không có thực quyền của Jeon gia, nói cách khác, trên tay anh ấy không có thế lực bạo lực đối kháng nào, muốn toàn diện lại an toàn rời khỏi xã hội đen, cô cho rằng có khả năng này sao?"

"......"

DaeHoon ôn hòa nói cho cô một chuyện thật,"Jeon Hyun cũng không giết người, cũng không dính máu, thậm chí cuối cùng có thể an toàn toàn diện rời khỏi cái thế giới kia, là vì có một người, luôn ở phía sau giúp đỡ anh ấy ......"

Cô sững sờ, giật mình hoảng hốt.

Gió đêm thật lạnh, trong ánh trăng, có hình ảnh cây và hoa thực thanh tịnh.

Bỗng nhiên cô nhớ tới pháo hoa đầy trời đêm hôm đó, nhớ tới câu nói cần em của Jungkook .

Thì ra, anh ấy thật sự cần cô.

Cô nhớ tới nửa đêm hôm đó, anh ôm cô ở trên giường, ngón tay thon dài vuốt ve lưng cô, trên giường rải rác quần áo của anh và cô, cô nhớ rõ biểu tình khiêu gợi khi anh tiến vào thân thể cô, nhớ tới giọng nói thương tiếc của anh, anh nói, em thật gầy, ngay sau đó anh cúi người hôn cô, nóng bỏng như bàn ủi.

Một Jungkook ôn nhu, mê hoặc cả trời đất, định ra khúc nhạc dạo trên cả quãng đường của cuộc đời cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro