C31: Nguyên tội (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù rất thương tâm, nhưng lại không biết nên làm thế nào mới tốt, dựa vào can đảm của Haneul , cho dù cô có thêm mười lá gan nữa, cũng tuyệt đối không dám làm chuyện cả đêm không về. Haneul từ nhỏ đã có cách sinh hoạt như chim bồ câu, khi trời tối nhất định sẽ hướng về nhà mà bay, dù muộn đến đâu cũng phải về nhà.

Cho nên kỳ thật cô nghĩ rất đơn giản, cô cho mình nghỉ một ngày, trốn tránh một ngày, đến khi bầu trời tối đen sẽ trở về. Cô còn mang theo một túi mỹ phẩm bên người, để nếu khóc đến sưng mắt thì khi trở về cũng không bị Jungkook nhìn thấy, cô muốn dùng phấn lót trang điểm một chút, như vậy cũng có thể che được mà. Thậm chí khi Haneul xin phép quán trưởng nghỉ làm còn đặc biệt đưa ra một yêu cầu, nếu người nhà cô hỏi cô đi đâu, hi vọng quán trưởng có thể giúp cô nói vòng vo một chút.

Người nhà này, dĩ nhiên là Jungkook rồi. Cô suy nghĩ mọi việc đều chu đáo như vậy, cô chỉ muốn cho mình một ngày nghỉ thôi mà.

Điều cô không ngờ được chính là, cô hiển nhiên đánh giá thấp trình độ suy nghĩ cẩn thận của Jungkook .

Nhìn mặt mà nói chuyện là bản năng của Jungkook, xác định rõ tâm lý của đối thủ để ra đòn quyết sách chính là phong cách của Jungkook . Vì vậy ngày hôm nay, Haneul hoàn toàn không biết, chẳng qua chỉ vì một lời nói dối của cô cũng đã chọc phải Jungkook , thiên hạ đại loạn rồi.

Trên thực tế, ngay khi Haneul vừa đón xe đi đến nông thôn ở ngoại ô không lâu, Jungkook liền phát hiện có gì đó không đúng.

Nguyên nhân không đúng chính là có một hương vị không nên xuất hiện.

Jungkook và Lee Sun Hi vừa nói chuyện xong, đợi Do DaeHoon kiểm tra toàn bộ cho Sun Hi, tất cả mọi việc đều ổn thỏa, Jungkook mới rời khỏi bệnh viện.

Ở cuối hành lang là như thế này: trong lúc đợi thang máy, Jungkook bỗng nhiên bắt đầu thấy không đúng. Xác định thêm vài phút đồng hồ, Jungkook không có biểu lộ gì vẫn bước đi thong thả, đi đến một cái thùng rác bên cạnh thang máy thì dừng lại, cũng không nói gì, mà cứ nhìn chằm chằm vào nó.

"Anh nhìn thùng rác làm gì?" DaeHoon đổ mồ hôi nói: "Anh lại bị thần kinh rồi đúng không?"

Từ nhỏ đến lớn bộ dạng biến thái hề hề của Jungkook anh thấy nhiều rồi, nhưng mỗi một lần thấy được, bạn Do của chúng ta vẫn thấy có áp lực tâm lý rất lớn.

Jungkook từ trên cao nhìn xuống cái thùng rác đó thêm vài phút đồng hồ, thang máy đã đến anh cũng không đi vào, DaeHoon vừa định kéo anh đến thang máy, lại nghe thấy Jungkook hỏi ra một câu không thể giải thích được: "Trong này có cái gì?"

"Đồ bỏ đi đó." Cái vấn đề quỷ gì thế này, trong thùng rác ngoại trừ đồ bỏ đi thì còn có thể có cái gì?

Vốn tưởng rằng đã thỏa mãn lòng hiếu kì về thùng rác của vị thiếu gia này thì có thể kéo anh bước vào thang máy, lại không ngờ tới Jungkook bỗng nhiên vung ra một câu: "Hủy đi nó."

". . ."

Bạn Do thật ngỡ ngàng :-( 囧, thầm mắng Jungkook này thật sự là quá biến thái, mới sáng sớm mà đã gây khó dễ với một cái thùng rác nhà mình.

囧 hình này các bạn có nhìn thấy không? Nó giống cái mặt đang cau mày đó, thường dùng để chỉ cảm xúc!^^

Nhưng mọi người ở Jeon gia hiển nhiên sẽ không nghĩ như vậy, hiệu ứng thần tượng của Jungkook ở Jeon gia thật sự quá lớn, bất kể anh nói cái gì, cấp dưới đều sẽ cảm giác được rất có đạo lý. Đồng chí Choi Byeol đã từng vụng trộm đánh giá, Jungkook chính là một đại S, huấn luyện ra một đám đại M. . .

"S" có thể hiểu là công, "M" có thể hiểu là thụ! ^^

Hiểu theo cách khác: S là viết tắt của từ sadist là người có xu hướng đàn áp người khác. M là viết tắt của từ masochist là người có xu hướng chịu đàn áp. (cảm ơn các nàng bên tangthuvien đã giúp nhé :D )

Vì vậy mấy người thuộc hạ rất nhanh và gọn đã đem cái thùng rác này hủy đi triệt để. (^_^)

Bác sĩ Do cảm thấy có chút đau lòng, thùng rác cũng là tài sản cố định của mình mà. . . phải dùng tiền mua đó! Có hiểu không hả? Phải dùng tiền đó!

"Anh —— "

DaeHoon vừa định mắng anh ta điên, quay người lại nhìn thấy vẻ mặt Jungkook đã rất âm u, cả người âm trầm không thể tưởng tượng nổi, DaeHoon bị bất ngờ và hoảng hốt ngay lập tức ngậm miệng lại.

Jungkook lấy điện thoại di động từ trong túi ra, ấn xuống một phím, không có gì bất ngờ xảy ra khi nghe thấy người nói tiếng Trung Quốc ngọt ngào: thuê bao quý khách gọi đã tắt máy. . .

Sắc mặt của Jungkook hoàn toàn âm u, môi mỏng mím chặt.

Từ trước đến nay cô không bao giờ tắt máy, chưa bao giờ có thể.

Jungkook lại gọi một cuộc điện thoại nữa, giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái ở bên kia lập tức vang lên: "Xin chào, đây là quán mỹ thuật tạo hình TimeCity."

"Tôi tìm Go Haneul ."

"Xin lỗi, Go tiểu thư bây giờ không có ở trong quán, hôm nay cô ấy ra ngoài cùng quán trưởng rồi."

Jungkook'ba' một tiếng cúp điện thoại, cả người lại chìm trong âm u không thể tưởng nổi.

"Ji Ho."

"Vâng, Jeon thiếu?"

"Phân phó xuống dưới, tôi muốn tìm một người."

Ji Ho lập tức thấy căng thẳng trong lòng: "Ai?" Jungkook vận dụng thế lực của Jeon gia, điểm danh muốn tìm một người, hẳn là có gì nghiêm trọng rồi. . .

Môi mỏng khẽ nhúc nhích, giọng nói Jungkook rất nhanh rất lạnh, nói ra một cái tên.

"Haneul , tìm ra cô ấy cho tôi."

Mọi người kinh ngạc.

DaeHoon trừng to mắt, "Haneul làm sao vậy?"

"Sáng sớm hôm nay cô ấy đã tới đây."

"Hả?" DaeHoon kinh ngạc nói: "Sao anh biết?"

Jungkook hất cằm về phía cái thùng rác đã bị hủy kia: "Bên trong có điểm tâm cô ấy ném đi. Đối với những thứ tôi dị ứng, cô ấy lại một mực làm ở nhà, cho nên tôi rất nhạy cảm với hương vị đó."

". . ."

Do DaeHoon cảm thấy người này quả thật là có trực giác kinh người. . .

"Bây giờ Haneul , bây giờ ——?" Nhìn thấy Jungkook và Lee Sun Hi nói chuyện với nhau, sẽ phải chịu một cú sốc rất lớn đó?

"Cô ấy đã đi rồi."

". . . Sao? !"

Cả người Jungkook tỏa ra một không khí lạnh lẽo, đáy mắt tối tăm một màu, vô cùng thâm thúy.

"Go Haneul đi rồi" anh lặp lại một lần: "Nếu tôi đoán không nhầm..., cô ấy không chỉ nói dối tôi, mà còn tìm người giúp mình che giấu."

Vì vậy ngày hôm nay, quán mỹ thuật tạo hình đó gặp nạn rồi.

Còn chưa đến giữa trưa, cửa lớn của quán mỹ thuật tạo hình bỗng nhiên bị người ta dùng lực lớn đẩy ra, hai hàng người mặc áo đen bước vào đầy khí thế, có một người đi trước, mặc một bộ âu phục đen, người nào cũng lộ rõ sát khí trên mặt, nhìn qua đã biết rõ tuyệt đối không phải lương dân bình thường.

Khách đến quán chỉ biết hai mặt nhìn nhau, đây là. . . Cảnh trong một bộ phim truyền hình sao?

Nhân viên lễ tân bước lên phía trước muốn ngăn cản: "Xin hỏi các vị. . ."

"Không muốn chết thì đừng có nói chuyện."

Ji Ho cũng không nói nhảm, làm một động tác ý bảo những người cấp dưới ở sau: "Dọn bãi."

Một giây sau, tất cả khách trong quán đều bị cưỡng ép ức hiếp thanh lý hết ra ngoài, mấy nhân viên đang làm việc được giữ lại cũng bị dọa đến nói năng lộn xộn. Nghe thấy tiếng động lớn như vậy, quán trưởng cuối cùng cũng đi ra.

"Xin hỏi các vị đây là. . . ?"

"Tôi đến đây tìm một người."

Nghe thấy câu hỏi, sau đó một người đàn ông tuấn mỹ dị thường bước lên phía trước.

Ngay cả một người thông hiểu nhiều chuyện như quán trưởng, vào giây phút nhìn thấy người đàn ông này, không thừa nhận cũng không được: trên đời này, hóa ra thật sự tồn tại một số ít đàn ông đẹp đến khuynh quốc khuynh thành như vậy.

Ông nhìn người đó dạo bước đi tới, đã cảm thấy anh ta giống như lưỡi đao sắc bén, mỏng manh, áp lực, lộ ra tà khí, khí chất tiềm ẩn trong bóng tối.

Người đàn ông đứng lại, trầm giọng mở miệng: "Quán trưởng tiên sinh, tôi cho ông thời gian năm phút đồng hồ, đem Go Haneul giao ra đây."

"Haneul ? !"

Quán trưởng kinh hãi, "Hôm nay cô ấy đi. . ."

"Xin lỗi, tôi nhắc ông một chút, tôi là người không thích người khác nói dối trước mặt mình." Người đàn ông đó nhướn mày, tư thái lạnh thấu xương: "Vì vậy, khi ông trả lời câu hỏi của tôi, tốt nhất hãy suy nghĩ cho kĩ thì tốt hơn."

Quán trưởng lập tức tỉnh ngộ.

Bốn chữ hình dung người đàn ông trước mắt này: tuyệt không lương thiện. . .

Kinh ngạc mở miệng, ông chỉ có thể nói thật.

"Thực xin lỗi, tôi không biết. " Quán trưởng nói với anh: "Sáng sớm hôm nay cô ấy đã xin nghỉ, về phần nguyên nhân thì là chuyện cá nhân của cô ấy, tôi không hỏi, cho nên cũng không biết cô ấy đi đâu."

Quán trưởng nói không sai, dựa vào sắc mặt và thái độ của ông ấy thì có thể thấy được.

Thế nhưng đáp án 'Không biết' này lại làm cho Jungkook càng thêm giận tím mặt.

Không nghĩ tới Jungkook anh rõ ràng cũng có một ngày như vậy, chỉ là ngắn ngủn mấy giờ mà đã để mất cô.

Anh nhớ tới đêm hôm đó, khuôn mặt thanh tú của cô, cái cổ trắng nõn, tóc dài mềm mại, giọng điệu nhu hòa, cùng với cái vuốt ve an ủi và biểu hiện ẩn nhẫn, cô mặc chiếc váy nhạt màu, biểu hiện lúc đau lòng chỉ mím chặt môi, khuôn mặt giãn ra thu hồi ủy khuất đằng sau nụ cười, bộ dáng tự nhiên của cô khi nâng tay sửa cổ áo cho anh, khi nói lời tạm biệt cũng có chừng mực.

Đêm đó cô cứ đứng im nhìn anh rời đi như thế, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cái gì cũng không nói ra.

Anh không biết sáng nay ở ngoài phòng bệnh cô nhìn thấy được những gì, nghe thấy được bao nhiêu, anh càng không biết được cô đã suy nghĩ thế nào.

Trước mắt Jungkook không thể khống chế được hiện lên một loạt hình ảnh, như pha quay chậm tuần hoàn: cô đứng ở ngoài cửa, dựa lưng vào góc tường, lẳng lặng nghe anh nói chuyện với Lee Sun Hi , nghe xong, cô mím môi, xoay người đem điểm tâm cầm trong tay ném vào thùng rác, sau đó rời đi.

Phản ứng như vậy, đích thật là tác phong của Haneul , không chống cự cũng không chống đỡ, không chất vấn cũng không tha thứ. Cái gì cô cũng không nói, cái gì cũng không làm, mà cô chỉ rời đi.

Cô tựa như pháo hoa, tỏa sáng rực rỡ, tuy nhiên thời gian bắt đầu và kết thúc cũng rất ngắn. Chỉ cần xê dịch ánh mắt, liền vĩnh viễn không thể gặp được nữa.

Giống như những người ôm ấp tình cảm với nhau, cũng sẽ có sai lầm không thể thấy được.

Loại tiêu cực và quyết tuyệt thế này chỉ có cô mới có thể khiến Jungkook giận dữ.

Jungkook trầm giọng hô một tiếng: "Ji Ho—— "

"Vâng, Jeon thiếu?"

Jungkook rất nhanh vung tay lên, cảm giác lo lắng ập đến khiến anh không thể khống chế được mình, nhúc nhích môi mỏng, hạ xuống mệnh lệnh đầy bạo lực: "Hủy chỗ này đi cho tôi ——!"

Jungkook , mặc dù nắm giữ quyền lực trong tay, nhưng bình thường đối với anh mọi vấn đề đều không nghiêm trọng, luôn mang một bộ dáng tản mạn, biểu tình âm âm nhu nhu, vậy mà những người đứng sau vẫn cảm thấy gió lạnh vù vù.

Tuy nhiên khi người đàn ông này thật sự muốn chơi đùa, tuyệt đối chỉ nói một không nói hai. Ví dụ như bây giờ, anh nói hủy đi nơi này chính là thật sự có dã tâm san bằng nó. Người của Jeon gia luôn am hiểu sâu sắc chỉ thị của anh, vì thế Jungkook vừa ra lệnh một tiếng, người đứng sau đã lập tức động tay, một giây cũng không do dự.

Quán trưởng nóng nảy:"Này! Các người –"

Ji Ho giữ chặt và che cái miệng của ông ấy lại, không có nửa câu giải thích, liền đem Quán trưởng giao cho những người khác, ý bảo dẫn ông ấy đi ra ngoài. Jungkook bây giờ đang rất tức giận, không ai biết được bây giờ mà động đến Jungkook thì sẽ dẫn đến hậu quả gì.

Đúng lúc quán trưởng không tình nguyện bị người ta lôi ra ngoài cái chảo lửa này, cửa lớn bỗng nhiên có người đẩy ra, một người đàn ông bước nhanh vào.

"Chờ một chút –!"

Người vừa tới lo lắng đi lên trước, đi đến trước mặt Jungkook , nhìn thẳng vào anh, biểu tình có chút bất đắc dĩ, lại có chút phức tạp.

"Anh không thể làm như vậy."

Người dám ngăn cản Jungkook vào lúc này, Jeon Hyun , tất nhiên chỉ có thể là Jeon Hyun .

Hôm nay Jungkook vốn đã tức giận trong người, bây giờ Jeon Hyun lại xuất hiện ngang nhiên phản đối anh, càng làm cho Jungkook giận tím mặt.

Khơi mào một chút ý cười không có độ ấm, Jungkook lớn tiếng nói:"Anh muốn làm cái gì không đến lượt em phản đối?!"

Không thể không nói, Jeon Hyun tu dưỡng tâm tính hơn người, trước thái độ cường ngạnh không phân rõ phải trái của Jungkook như vậy, Jeon Hyun cũng không có nửa điểm tức giận nào.

Jeon Hyun yên lặng nhìn Jungkook một phút đồng hồ, sau đó chậm rãi mở miệng.

"Không tìm thấy Haneul , em cũng có trách nhiệm, cho nên, nếu anh muốn trút giận, thì cứ đổ lên em cũng được" Jeon Hyun lấy ra hai cái chìa khóa trong túi quần, đưa tới trước mặt Jungkook :"Công ty em, hoặc là trong nhà, anh có hứng thú thì cứ lấy quyển sách nào cũng được, em sẽ không cò kè mặc cả với anh."

Jungkook không nhận cái chìa khóa trong tay anh, ánh mắt nhìn anh lạnh như băng, giọng mỉa mai lên tiếng, âm điệu rất lạnh lùng.

"Em nghĩ rằng anh không dám?"

"Có chuyện gì mà Jungkook anh không dám làm?" Jeon Hyun hơi vểnh khóe môi lên, bộ dáng ôn hòa:"Em và anh sống cùng nhau hai mươi năm rồi, rất rõ ràng anh là người thế nào. Nói đùa trước mặt anh sao? Loại chuyện này Jeon Hyun em không có hứng thú."
Jeon Hyun cũng không đi quản trong lòng anh nghĩ cái gì, đem hai cái chìa khóa đó bỏ vào túi quần anh, nói:"Tâm tình của anh bây giờ em hiểu, anh muốn làm gì em cũng không quản được. Nhưng em vẫn muốn nói cho anh, đây là quán mỹ thuật tạo hình đó, anh không thể động vào. Nếu hôm nay anh hủy đi nơi này, sau này Haneul trở lại, cô ấy sẽ nghĩ về anh thế nào đây?"

Một câu 'Haneul ', thành công bắt được nhược điểm trong lòng Jungkook .

Jungkook không nói nữa.

Chưa nói ra quyết định gì, nhóm cấp dưới cũng câm như hến không dám hé răng nửa chữ, ngay cả Ji Ho cũng không dám tiến lên hỏi một câu.

Cũng chỉ có Jeon Hyun biết nên làm như thế nào. Jeon Hyun xoay người, nói khẽ phân phó vài câu với Ji Ho, ý bảo bọn họ buông tha nơi này, anh biết trong lòng Jungkook đã mềm hóa rồi, chỉ là anh ấy không nói mà thôi.

Ji Ho gật đầu một cái, lĩnh mệnh mà đi.

Jeon Hyun cũng là một người hiểu biết đúng mực, vội vàng đi đến trước mặt quán trưởng, thành khẩn vuốt cằm tạ lỗi:"Thực sự xin lỗi, đã quấy rầy ông rồi, tôi thay anh ấy nói lời xin lỗi với ông, anh ấy không có ác ý."

Vừa nghe lời này, lão quán trưởng tiên sinh của chúng ta đã không thấy hoảng sợ nữa, mà quả thực là kinh ngạc.

"Không có ác ý?!"

Vẻ mặt quán trưởng kinh ngạc nhìn Jeon Hyun , nghĩ rằng người này trẻ tuổi chớ không phải là ngốc?! Vừa rồi người đàn ông kia muốn san bằng nơi này thành đống đất, vậy mà thật sự có thể nói anh ta không có ác ý sao?!

Jeon Hyun gật đầu,"Tin tưởng tôi, anh ấy thật sự không có ác ý." Hạ giọng, Jeon Hyun chậm rãi nói cho ông:"Nếu vừa rồi anh ấy có ác ý, thì bây giờ, nơi này hẳn là đã máu chảy thành sông ......"

Quán trưởng:"......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro