Ngoại truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện: Lực sĩ đô vật và Dương quý phi

Một người bán hàng rong đang thở dài ở ven đường, những đồ chơi làm bằng đường được bày ra nữa ngày trời ấy vậy mà chẳng có một bóng người đến mua. Đột nhiên đôi mắt sáng lên, trước mắt người bán hàng trông thấy một đôi nam nữ xuất hiện, người nam văn nhã còn người nữ thì xinh đẹp.

Dương Bất Hối nói: "Oa! Thật có quá nhiều đồ chơi bằng đường, tôi muốn mua tôi muốn mua!"

Ân Lê Đình nói: "Này! Nàng nói nhỏ tiếng lại chút xíu, nàng lớn như thế mà còn ăn đồ chơi bằng đường, người ta biết thì sẽ cười nàng đó."

Dương Bất Hối hư một tiếng: "Ta thì lại không giống chàng, cả ngày là đại hiệp đại hiệp chỉ muốn giữ hình tượng, đạo đức giả!"

Ân Lê Đình nói: "Ta mà là đạo đức giả sao?"

Dương Bất Hối vui lòng hả dạ nói: "Muốn ăn mà còn sợ người khác biết, đó còn không phải là đạo đức giả thì là gì?"

Ân Lê Đình trả lời: "Ăn thì ăn, ta mà sợ người khác biết sao? Hứ!"

Dương Bất Hối xem tới xem lui rồi nói: "Lực sĩ đô vật này không tệ nhen."

Vẻ mặt Ân Lê Đình biểu hiện không hợp khẩu vị: "Cái gì mà không tệ? Cả người toàn thịt mập đầy mỡ, nhìn buồn nôn muốn chết."

Dương Bất Hối nói: "Đồ ngốc! Mỗi cây đều cùng một giá thì nên mua cây nào lớn một chút, nhìn qua nhìn lại thì Lực Sĩ Đô Vật là lớn nhất."

Ân Lê Đình nói: "Có sao? Còn ta thấy Dương Quý Phi mới là không tệ."

Dương Bất Hối nói: "Cái gì mà không tệ? Áo quần mặc thấp như vậy, nguyên cái bộ ngực gần như muốn rớt ra ngoài, đúng là không biết xấu hổ."

Ân Lê Đình nói: "Có sao? Chà, đẹp thật!"

Dương Bất Hối trừng mắt liếc chàng: "Ta thấy tâm trí chàng chủ yếu mê gái, hứ! Dĩ nhiên thấy phụ nữ béo là chảy nước miếng rồi!" 

Ân Lê Đình nói: "Vậy còn nàng, trước mặt tướng công mà còn háo sắc, đôi mắt ngắm đàn ông thịt mập đầy mỡ bên ngoài thì nói sao đây?"

Dương Bất Hối giận lên: "Ta mặc kệ, dù thế nào đi nữa ta vẫn muốn mua Lực Sĩ Đô Vật!"

Ân Lê Đình: "Ăn cái đó sẽ bị sâu răng, mua Dương Quý Phi!"

Dương Bất Hối nói: "Ăn Dương Quý Phi không những bị sâu răng mà còn mập bụng nữa!" 

Hai người cứ thế mà cãi nhau không thể chấm dứt. Người bán hàng rong: "E hèm, hai vị, chi bằng để tôi đưa ra ý kiến, mỗi vị mua một cây, thấy thế nào? vị đại gia này mua Dương Quý Phi, còn phu nhân đây thì mua Lực Sĩ Đô Vật."

Cả hai người đồng thanh trả lời: "Chúng tôi không thích! chỉ muốn mua một cậy!"

"Dương Quý Phi", "Lực Sĩ Đô Vật". 

Người bán hàng rong: "Hai vị... được được cứ từ từ mà thương lượng, từ từ mà thương lượng, đừng cãi nhau mà đánh mất tình cảm..."

Dương Bất Hối nói: "Chúng tôi không phải đang thương lượng hay sao? Ngươi ồn ào cái gì?"

Ân Lê Đình cũng nói: "Chúng tôi đang thảo luận, ngươi la ó cái gì?"

Người bán hàng lẩm bẩm: "Rõ ràng là đang cãi nhau..."

Ân Lê Đình nói: "Không hiểu thì đừng nói lung tung, chúng tôi gọi cái này là trao dồi tình cảm, hiểu chưa?"

Dương Bất Hối nói: "Ngươi đừng nhiều chuyện! Chúng tôi còn phải tiếp tục thảo luận!" 

Người bán hàng rong chợt phát hiện ra điều gì, quát to lên thành tiếng: "Ây da, ngươi là con cái nhà ai? Thật là gan quá lớn, dám ăn cắp đồ chơi bằng đường của ta hả!" Chỉ trông thấy một bé trai khoảng chừng ba hoặc bốn tuổi, đang ngồi xổm trên đất và trên tay đang cầm một Gấu Trúc bằng đường, ăn và liếm một ngon lành.

Người bán hàng rong: "Thằng oắt con này, người nhà của ngươi ở đâu? Cha mẹ bây giờ càng không có trách nhiệm, để một tiểu tử chạy rong ra ngoài, lại còn ăn cắp đồ của người ta nữa chứ. Để cho ta biết được cha mẹ của ngươi là ai, phí, ta sẽ dạy dỗ cho một trận!" 

"Phí, thế nào hả?" Dương Bất Hối trợn mắt thật to: "Ta là mẹ nó đấy, ngươi vừa nói muốn làm gì ta hả?"

Ân Lê Đình cũng nói: "Ngươi nói chúng tôi không có trách nhiệm à? Chúng tôi không có trách nhiệm ở chỗ nào? Nói cho dễ nghe một chút đi!"

Người bán hàng rong vội vã cười theo: "Đại gia, xin lỗi, tiểu nhân không biết đây là công tử của ngài, tiểu công tử thật thông minh lại lanh lợi, vừa sinh ra lại khôi ngô tuấn tú, cũng nhờ phu nhân đây chăm sóc dưỡng dục tỉ mỉ nha." 

Ân Lê Đình hứ một tiếng: "Dương Quý Phi, Lực Sĩ Đô Vật, còn có Gấu Trúc, tất cả là ba văn tiền, cầm lấy!" 

Người bán hàng rong: "Cám ơn, cám ơn..."

Ân Lê Đình nói tiếp: "Lần sau không được làm Lực Sĩ Đô Vật để bán, biết chưa?"

Dương Bất Hối đá Ân Lê Đình một cước: "Chính xác là không được làm Dương Quý Phi!"

Người bán hàng rong không ngừng gật đầu và thầm nghĩ: "Người trong nhà này đúng thật là có bệnh. Cũng may là họ mua ba cây, xem như ta có vận may không tệ!"

Dương Bất Hối nắm tay con trai, nói: "Con trai rất thông minh, biết mua đồ chơi bằng đường là phải chọn cây thật lớn. Ít nhiều có sự di chuyền ảnh hưởng từ mẹ."

Ân Lê Đình nói: "Cái gì mà di truyền từ nàng? Bộ ta không có góp phần gì sao? Cũng không chịu đọc sách khoa học gì hết."

Dương Bất Hối giận lên: "Chàng mới là người không có tri thức. Con trai mà giống chàng, chắc chắn là ngu ngốc không có gì để nói!"

Ân Lê Đình muốn phản pháo lại, vừa lúc trông thấy Ngô Kính Thảo và Đường Dương cách đó không xa đang đi đến, ngay tức khắc đưa tay kéo Dương Bất Hối lại, dịu dàng quan tâm chăm sóc, nói: "Bất Hối, có mệt hay không? Thời tiết lúc này nóng lắm, hay là chúng ta tìm một chỗ nào nghỉ chân  nha!" Vừa nói xong thì đưa ống tay áo lên, giúp Bất Hối lau mồ hôi trên trán mặc dù trên trán nàng ta không có một giọt nào. Cùng lúc đó Dương Bất Hối thì như một chim én nhỏ khép nép dựa sát vào trong lòng Ân Lê Đình, nói nũng na nũng nịu: "Thiếp không mệt, Lục ca, chàng đối với thiếp thật tốt quá."

Ngô Đường hai người nhìn nhau, lộ ra nụ cười ngầm hiểu, sau một hồi hai người thăm hỏi và khen tình cảm ấm áp của Ân Dương, một lúc sau thì đi. Ân Dương thấy hai người kia vừa bỏ đi, ngay lập tức Dương Bất Hối nhéo Ân Lê Đình một cái: "Vừa lúc nãy chàng làm ta buồn nôn gần chết, nổi cả da gà, mấy sợi lông trên người cũng dựng đứng cả lên!"

Ân Lê Đình nói: "Bộ nàng không làm ta buồn nôn sao? Chính là nàng nói, chúng ta cần phải giữ gìn hình tượng tốt đẹp mà."

Dương Bất Hối trợn mắt nhìn Lê Đình, lại còn muốn đá cho chàng một cước, không ngờ kế bên hai người có một giọng nói không rõ âm thanh: "Giả dối... giả... dối..."

 -HẾT-

________________

P.s/ Tặng các bạn Video cách người ta làm kẹo đường đồ chơi :D  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro