chương 17: nàng tiên ốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Võ Bình Hầu sai người đi tra xét Liễu cô nương, một nhà vị Liễu cô nương kia vừa mới nhập kinh không đến một tháng, có thể hỏi thăm tin tức cũng hữu hạn.

Bất quá lại phát hiện một việc rất có ý tứ, Liễu cô nương cùng Tô Chính Tề gặp nhau cũng không phải ngẫu nhiên.

Ngày thứ hai đến kinh thành, trong nhà đều còn không có dọn dẹp xong, Liễu cô nương đã nữ giả nam trang đi tửu quán, nàng không có đi vào, mà là ở quán trà cách đó không xa, mỗi lần đến đều muốn ngồi ở vị trí sát cửa sổ.

Mà gặp mặt Tô Chính Tề một lần kia, là lần đầu tiên Liễu cô nương vào tửu quán mua rượu.

Thật ra Tô Chính Tề không có nói sai, Liễu cô nương đúng là cô nương nhà quan lại, phụ thân nàng xuất thân từ khoa cử, chỉ là gia thế thanh bần nên không có người giúp đỡ, từ lúc vào kinh báo cáo công tác cho tới bây giờ cũng không có an bài công việc kế tiếp, vẫn luôn ở nhà thuê chờ tin tức.

Vì kiếm tiền nuôi gia đình, mẫu thân Liễu cô nương cùng muội muội nàng thường xuyên làm chút đồ thêu vụng trộm bán đổi tiền, đệ đệ Liễu cô nương còn đang đi học, trong nhà mọi việc cũng đều là mẫu thân Liễu cô nương mẫu thân cùng muội muội làm.

Mà Liễu cô nương rất được phụ thân yêu thích, lại cùng mẫu thân và muội muội quan hệ không được tốt, từ chỗ muội muội Liễu cô nương nghe được không ít chuyện.

Tô Minh Châu biết lúc mười hai tuổi Liễu cô nương gặp nguy hiểm suýt bị chết đuối,sau khi tỉnh lại tính cách thay đổi rất nhiều.

Vốn dĩ Liễu cô nương sợ nhất chính là phụ thân, cùng mẫu thân và muội muội quan hệ rất tốt, đặc biệt yêu thương muội muội mình, chính là từ lúc nàng tỉnh lại, lại rất tương phản, cũng không biết nàng như thế nào nói với Liễu phụ, làm Liễu phụ đồng ý cho nàng vào thư phòng học, thậm chí có thể dùng giấy và bút mực trong nhà để tập viết.

Tuy rằng Tô Minh Châu lớn lên ở hầu phủ, lại cũng không phải cái gì cũng không biết, giấy và bút mực mấy thứ này đối với hầu phủ tới nói tự nhiên không tính là gì, chính là đối với nhà Liễu gia tới nói cũng là một khoản chi tiêu không nhỏ, đặc biệt là Liễu gia còn có con trai đang đi học.

Nếu Liễu gia chỉ có một trai một gái cũng dễ giải thích, chính là Liễu cô nương còn có muội muội, tương đương việc trong nhà đều đè ở trên người Liễu mẫu cùng muội muội nàng, một ngày hai ngày còn được, trải qua hàng ngày như thế sợ là trong lòng phải có oán hận.

Tô Minh Châu thở dài:

"Liễu cô nương rốt cuộc mưu đồ cái gì?"

Võ Bình Hầu phu nhân nói:
"Phụ thân ngươi đã sai người đi về quê nhà Liễu cô nương cùng nơi phụ thân nàng nhậm chức hỏi thăm."

Có thể ở ngắn ngủn một ngày hỏi thăm ra nhiều việc như thế này, cũng là Liễu gia gia phong không nghiêm, chỉ cần hơi hỏi thăm một chút là có thể đã biết.

Tô Minh Châu:
"Kỳ thật Liễu cô nương muốn đọc sách tập viết cũng không tồi, chỉ là nàng như thế nào cố tình tìm tới bá phụ?"

Tô Chính Tề là trưởng bối, Tô Minh Châu khó mà nói xấu ra được, chính là bá phụ nàng thật sự không phải người tốt, tuy rằng việc trong phủ Võ Bình Hầu không truyền ra ngoài, nhưng Tô Chính Tề ở bên ngoài mua nhà, không ít chuyện đều truyền phố lớn ngõ nhỏ đều biết.

Võ Bình Hầu phu nhân nâng trà nhấp một ngụm, cũng không có nói nữa, nàng chỉ đem chuyện vụn vặt nói cho nữ nhi, cũng là muốn cho nữ nhi tự mình suy nghĩ.

Tô Minh Châu cầm miếng bánh Sơn Tra từ từ ăn:
"Theo lý thuyết nàng là lần đầu tiên tới kinh thành, là như thế nào xác định bá phụ sẽ đi tửu quán kia? Còn ôm cây đợi thỏ."

Tửu quán cũng không lớn, vị trí cũng rất hẻo lánh, vì rượu ngon giá cũng không đắt, dựa theo gia cảnh Liễu gia, sợ là một bầu rượu nhỏ phải tiêu mất nửa tháng tiền chi tiêu nhà bọn họ, Liễu cô nương nơi nào có nhiều bạc như vậy.

Tô Minh Châu càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái:
"Còn có một việc, lời nói dối của nàng như vậy rất dễ dàng bị vạch trần, nhưng nàng vẫn nói, là bởi vì nàng biết bá phụ sẽ tin, nàng đối bá phụ là đã có hiểu biết, ít nhất biết bá phụ tính tình cùng yêu thích, thậm chí biết lúc ấy bá phụ nhất định sẽ mắc câu."

Võ Bình Hầu phu nhân nói:

"Nàng không phải biết ngươi bá phụ sẽ tin, mà là biết hắn sẽ không miệt mài mà theo đuổi, người như Tô Chính Tề sẽ không cự tuyệt cô nương xinh đẹp đưa tới cửa."

Tô Minh Châu ngẩn người:

"Kỳ thật bá phụ cũng biết Liễu cô nương là cố ý tìm hắn?"

Võ Bình Hầu phu nhân cong môi, tươi cười mang theo mấy phần châm chọc:

"Liễu cô nương cho rằng chính mình có thể giấu trời qua biển, lại không biết là nam nhân thuận nước đẩy thuyền thôi."

Tô Minh Châu trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nói cái gì cho phải.

Võ Bình Hầu phu nhân nhìn bộ dáng nữ nhi, nhịn không được sờ sờ khuôn mặt trắng nõn của nàng:

"Tô Chính Tề bản lĩnh khác không có, chính là là cố ý câu dẫn vẫn thật sự có vài phần."

Tô Minh Châu lúc này mới hiểu được.
Võ Bình Hầu phu nhân dặn dò:

"Vĩnh viễn không cần coi khinh bất luận người nào cả."

Tô Minh Châu ngoan ngoãn đáp ứng, kỳ thật từ trong khoảng thời gian này phát sinh những việc vừa qua, nàng cảm thấy Liễu cô nương, nhi tử quản sự còn có Dương cô nương đã chết, bọn họ đều có chút tự cao.

Võ Bình Hầu phu nhân nhìn bộ dáng nữ nhi ngẫm nghĩ, ôn nhu nói:

"Ngươi có phải hay không cảm thấy Liễu cô nương tìm tới bá phụ ngươi có chút ngốc?"

Tô Minh Châu gật đầu, ở trước mặt mẫu thân nàng cũng không có dấu diếm ý nghĩ của chính mình.

Võ Bình Hầu phu nhân nói:
"Ngươi lớn lên ở hầu phủ, tầm nhìn
tự nhiên không giống với cô ta, có một số người giống như Liễu cô nương, phụ thân Liễu cô nương đến nay vẫn chưa được tiến cử là bởi vì không có người đỡ đầu cũng không có tiền đút cho quan viên phía trên."

"Nếu là Liễu cô nương thật sự có thể gả cho bá phụ ngươi làm vợ kế, phụ thân nàng sẽ nhanh được bổ nhiệm chức vụ, không chỉ có như thế, ở trong kinh thành này tuy hắn không là cái gì, chính là ở bên ngoài người ta cũng muốn cho hắn vài phần mặt mũi."

Tô Minh Châu minh bạch ý tứ mẫu thân:
"Hơn nữa bá phụ không có đích nam, nếu là nàng thật sự có thể sinh hạ đích nam, vị trí cũng đủ ổn."

Võ Bình Hầu phu nhân gật đầu.

Tô Minh Châu:

"Nàng như vậy cũng coi như là một bước lên trời đi."

Võ Bình Hầu phu nhân cười:

"Nhưng thật ra không có khoa trương như vậy."

Tô Minh Châu nhấp môi một nhạc:

"Bài thơ kia......"

Võ Bình Hầu phu nhân thần sắc bình tĩnh:
"Tra không ra."

Tô Minh Châu bỗng nhiên nói:

"Mẫu thân, nếu Liễu cô nương từ nơi nào đó đã biết bài thơ như vậy vì cái gì không ăn trộm cho phụ thân nàng? Nếu là phụ thân nàng có tài dẫn mọi người chú ý, bên Lại Bộ cũng sẽ không bổ nhiệm công việc cho hắn như vậy."

Võ Bình Hầu còn không có nghĩ tới điểm này, lúc này hơi trầm tư:

"Sợ là có hai khả năng, một là Liễu cô nương sợ bị vạch trần ảnh hưởng đến phụ thân nàng, hai là Liễu cô nương muốn lưu lại cho mình dùng."

Tô Minh Châu nghe vậy nói:

"Cũng đúng."

Võ Bình Hầu phu nhân dặn dò: "Chuyện này dừng ở đây thôi, dư lại giao cho phụ thân ngươi xử lý là được."

Tô Minh Châu nói:
"Con biết, mẫu thân muốn con nói cho Bạch tỷ tỷ không? "

Võ Bình Hầu phu nhân ừ một tiếng:

"Ngươi lén cùng nàng nói một tiếng, để Chỉ Nhiên nói cho Bạch Thượng Thư thì tốt."

Tô Minh Châu nhớ kĩ.

Võ Bình Hầu phu nhân nói:

"Sang năm ngươi phải cập kê rồi, trong nháy mắt......"

Tiếng bước chân đánh gãy lời của Võ Bình Hầu phu nhân, không chờ nha hoàn tới vén rèm, đã thấy Tô Bác Viễn vẻ mặt vui mừng chạy vào:

"Mẫu thân, mau chuẩn bị sính lễ!"

Võ Bình Hầu phu nhân nhìn nhi tử đầu đầy mồ hôi, nói:

"Ngồi xuống trước đã."

Tô Minh Châu phản ứng trước:

"Chúc mừng ca ca, Bạch bá phụ đáp ứng rồi sao?"

Tô Bác Viễn ngồi xuống, nhận chén trà Tô Minh Châu đưa cho ngửa đầu uống cạn, liên tiếp uống lên ba chén:

"Đúng vậy, hôm nay ta đến Bạch phủ, liền thử một chút Bạch bá phụ có thể hay không đính hôn trước, không tưởng được Bạch bá phụ đáp ứng rồi."

Võ Bình Hầu phu nhân cũng vui mừng:

"Thế thì tốt quá, sính lễ đều đã chuẩn bị tốt, ta đi trước tìm bà mối tới cửa cầu hôn, sau đó lại tuyển ngày lành, bất quá......"

"Mẫu thân."

Tô Minh Châu thấy bộ dáng mẫu thân cùng ca ca phải ra ngoài, nhanh nhẹn mở miệng nói:

"Không bằng ngày mai mẫu thân đi Bạch phủ cùng Bạch phu nhân nói chuyện?"

Tuy rằng Bạch bá phụ đáp ứng rồi, chính là chuyện cầu hôn như vậy, cũng không phải nói tìm bà mối là được.

Võ Bình Hầu phu nhân cũng ý thức được, cầm cánh tay nhi tử cánh tay:

"Đều là do Bác Viễn hoang mang rối loạn làm cho ta cũng sốt ruột."

Tô Bác Viễn ha hả cười:

"Con không nghĩ tới Bạch bá phụ sẽ nhả ra, hắn lúc trước vẫn luôn nói chờ con qua mười bốn mới tính đến chuyện cầu hôn."

Lúc này Võ Bình Hầu phu nhân lòng tràn đầy vui sướng, nhìn nữ nhi mặt đỏ phác phác đôi mắt thủy nhuận, nhịn không được nói:

"Minh Châu muốn nhìn thấy Khương cử nhân hay không?"

Tô Minh Châu nhìn về phía mẫu thân: "Không phải mới gặp hôm qua sao?"

Võ Bình Hầu phu nhân:

"Ca ca ngươi còn không phải mỗi ngày đều đến Bạch phủ."

Tô Minh Châu:

"Việc này không giống nhau."

Chính là chỗ nào không giống nhau, nàng cũng nói không nên lời.

Tô Bác Viễn hỏi:
"Hắn không phải viết cho muội muội một phong thư sao? Trong thư viết cái gì?"

Tô Minh Châu ghé vào trên bàn, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy buồn bực:
"Hắn viết sắc tức là không, không tức là sắc."

Ngay cả Võ Bình Hầu phu nhân cũng không nhịn được cười.

Tô Bác Viễn thẳng lưng:

"Ta nói rồi, ngươi......"

Nhìn thấy ánh mắt Tô Minh Châu, hắn yên lặng mà đem lời nói nghẹn trở về.

Võ Bình Hầu phu nhân cũng không cảm thấy việc này có cái gì không tốt:

"Ai cũng không thể không có điểm yêu thích đâu?"

Tô Minh Châu gật đầu, cười hì hì nói:

"Đúng vậy."

Võ Bình Hầu phu nhân cũng không thèm nghĩ về Liễu cô nương nữa, nhìn về phía Tô Bác Viễn nói:

"Ta cùng phụ thân ngươi thương lượng việc ngày mai đi Bạch phủ, ngươi muốn đi cùng không?"

Tô Bác Viễn lập tức vứt bỏ Tô Minh Châu, còn nịnh nọt đỡ Võ Bình Hầu phu nhân tay:

"Mẫu thân, để con đưa người đi qua đi."

Tô Minh Châu hừ một tiếng, nhưng không có đi xem náo nhiệt.

Chờ ra đến sân, Tô Bác Viễn mới nhớ tới trước khi mình đến Bạch phủ cố ý đi mua cho muội muội mấy quyển thoại bản:

"Tri Thư ngươi đi lấy những cái tiểu ngoạn ý đó lấy lại đây đưa cho Minh Châu."

Tri Thư đáp ứng.

Tô Minh Châu một lần nữa đem thư của Khương Khải Thịnh đọc lại:

"Nội dung là không tốt, bất quá chữ viết khá đẹp."

Nhìn một hồi, Tô Minh Châu đem thư gập lại cất đi:

"Sơn Tra, lấy một rương giấy và bút mực ra đưa tới cho hắn đi."

Kỳ thật Tô Minh Châu cũng bởi vì việc của Liễu cô nương hôm nay mới nhớ tới cái này, gia cảnh Khương Khải Thịnh gia cũng không tốt lắm, tuy không thiếu giấy và bút mực, lại chỉ dùng loại bình thường.

Sơn Tra hỏi:
"Chính là muốn loại thượng đẳng sao tiểu thư?"

Tô Minh Châu suy nghĩ:
"Mỗi loại đều chuẩn bị một ít."

Sơn Tra vâng lời đi thu xếp.

Tri Thư rất nhanh liền đem thoại bản Tô Bác Viễn cố ý mua đưa tới, Tô Minh Châu vừa vặn không có việc gì, tiện tay cầm lên lật xem:

"Di, câu chuyện này......"

Anh Đào bưng trà bánh tới, hỏi:
"Tiểu thư câu chuyện này có ý tứ sao?"

Tô Minh Châu đã đại khái đọc qua một chút:

"Có điểm ý tứ, hành văn không tồi thông tục dễ hiểu, bất quá...... Ta như thế nào cảm thấy như là 《 Sưu Thần Hậu Ký 》 cùng《 nàng tiên ốc 》 chuyện cổ tích sửa lại thành?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro